Lăng Dật Nhiên vô cùng lo lắng, cô hiểu rõ thực lực của tên Tàng Thiên Xương này, nhỡ may Tần Lâm có mệnh hệ gì, tên Tàng Thiên Xương này chắc chắn không hạ thủ lưu tình.
Tên này là đệ tử của nhị sư huynh, ra tay cực ác, lúc trước có không ít người bị thương dưới tay anh ta phải đến sau núi nhờ cô chữa trị. Tên này ra tay không hề quan tâm đến tình nghĩa đồng môn, mỗi lần nhất định sẽ đánh đệ mức sấp mặt, người ta không đứng nổi. Tần Lâm cười nói.
"Yên tâm, bây giờ trong số các đệ tự của đời thứ ba không ai là đối thủ của tôi đâu. Đương nhiên anh ta cũng không phải ngoại lệ".
"Khẩu khí lớn phết nhỉ, không dạy cho cậu một bài học, chắc cậu nghĩ mình là ông trời. Ra tay đi, tôi nhường cậu ba chiêu, nếu không người ta lại bảo sư huynh tôi không nể cậu".
Tàng Thiên Xương lòng tràn đầy tự tin, hoàn toàn không coi Tần Lâm ra gì.
Tần Lâm nhún vai, còn có chuyện tốt như vậy à? Nếu anh đã kiên quyết như vậy thì tôi đành phải nể anh vậy.
Tần Lâm thủ thế, ánh mắt đằng đằng sát khí. Anh ra tay nhanh như điện, sức mạnh tựa ba vạn đạo thiên lôi, không hề ngừng nghỉ, anh muốn dùng thế tấn công nhanh như chớp để đánh bại Tàng Thiên Xương.
Tàng Thiên Xương vô cùng tự tin nhưng lúc này anh ta đâu có biết thực lực của Tần Lâm kinh khủng đến mức nào.
Đòn đánh của Tần Lâm khiến Tàng Thiên Xương và cả Đằng Thiên Sơn đứng bên giật nảy mình, tốc độ của tên này quá nhanh.
Nhưng không biết nó mạnh mẽ đến đâu?
Chỉ có mình Tàng Thiên Xương này biết vì anh ta không hề tránh quyền này, trực tiếp đón lấy, một lát sau, sắc mặt anh ta trở nên nhăn nhó khó coi.
Bốp!
Một nguồn sức mạnh khổng lồ rơi xuống khiến cho sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, anh ta lùi về sau theo bản năng, cố gắng đứng vững gót chân, dùng hết sức mới chống đỡ nổi quyền này.
Tàng Thiên Xương vô cùng khiếp sợ, ban đầu khi anh ta cứu Triệu Vô Cực, thực lực của Tần Lâm không như vậy, tên này rõ ràng đã mạnh hơn.
Đằng Thiên Sơn chau mày, Tàng Thiên Xương dù mạnh nhưng kiêu thì tất bại, lúc nãy anh ta còn khinh miệt, xem thường Tần Lâm, bây giờ nghĩ lại, có vẻ anh ta hơi tự tin quá.
Tàng Thiên Xương cũng biết rõ mình rơi xuống thế yếu rồi, lúc này anh ta cũng chẳng để ý đến việc nhường ba chiêu, cứ tóm được đối phương trước đã.
Anh ta tức giận quát lớn, sắc mặt lạnh lùng, nhắm thẳng vào Tần Lâm.
Tần Lâm cười lớn.
"Có vẻ như Tàng sư huynh không định nhường tôi ba chiêu nhỉ? Lời nói gió bay, ha ha ha".
Chiến bại bây giờ đã không thể lay chuyển.
Mặc dù Tàng Thiên Xương muốn phản đòn, trọng quyền liên tục đánh ra, nhưng với Tần Lâm mà nói, tất cả những thứ này đều đã quá muộn, bước chân của anh vẫn vững vàng, mỗi bước chân đều mang theo áp lực chèn ép. Tàng Thiên Xương lảo đảo lui về sau, sắp bại đến nơi, hoàn toàn mất đi chủ động ban đầu, vừa đánh vừa lùi, vô cùng chật vật.
"Có vẻ như Tàng sư huynh đúng là có phong độ của sư huynh nhỉ, vẫn nhường tôi cơ đấy, vậy tôi không khách khí nhé, ha ha ha ha".
Tần Lâm cười lớn, thứ anh muốn chính là cảm giác này, các người ba bốn lần ép tôi, Tần Lâm tôi lại không phải loại dễ trêu, người các người phái tới còn lâu mới là đối thủ của tôi.
Tần Lâm hừ lạnh, trọng quyền tung ra, đánh bay Tàng Thiên Xương, anh ta như diều đứt dây, rơi trên mặt đất, mặt mày đầy máu.