*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điền Tuấn Khải vừa gọi, mọi người liền đi theo, khi nhìn thấy Tần Lâm ngồi bên trong, mọi người lập tức tỏ vẻ cười cợt.
"Tần thiếu gia phô trương quá rồi đấy, chúng tôi vừa rồi chỉ có thể ð sảnh phụ, vậy mà anh lại có thể ngồi ð sảnh chính, hơn nữa còn ngồi ở vị trí chủ tọa, đấy là vị trí của anh sao?" "Nếu là Tần thiếu gia trước đây thì đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí chủ tọa, nhưng bây giờ tôi thấy vị trí đó nên là của Điền thiếu gia".
"Được rồi, Tần Lâm, anh mau tránh ra đi, đi ăn chực đừng có sĩ diện".
Thấy Tần Lâm ngồi ở vị trí chính giữa, trong lòng mọi người đều bất mãn, nói về thực lực hay địa vị, Điền thiếu gia cũng là người chiếm thế thượng phong, tên Tần Lâm này còn tưởng giống như mười năm trước sao? Chúc Linh Linh chau mày: "Ngồi đâu chả thế?" Nói rồi, Chúc Linh Linh ngồi xuống bên cạnh Tần Lâm.
Nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, Điền Tuấn Khải chau mày lại, nhưng cũng không nói gì nhiều.
"Được rồi, anh ta muốn ngồi đâu thì cứ ngồi, mọi người gọi món trước đi".
Quản lý nghe thấy tiếng động vốn muốn đuổi bọn họ ra ngoài nhưng vừa nhìn thấy Tần Lâm ở đó, quản lý cũng không nói gì, cứ để bọn họ gọi món.
Trên bàn ăn, Ngô Na Na nói.
"Tần thiếu gia, nghe nói bây giờ anh đang làm bác sĩ? Học nghề ở đâu thể?" Tần Lâm thản nhiên đáp: "Học với sư phụ ở trên núi".
"Ha ha ha!" Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng lại mang tới một tràng cười, gần giống với tưởng tượng của mọi người, năm đó sau khi Tần Lâm rời khỏi Đông Hải thảm thương như một con chó chết chủ, chắc chắn cuộc sống vô cùng cơ cực.
Hoặc là đến vùng nông thôn, hoặc là vào trong núi sâu.
Bây giờ nghe Tần Lâm nói như vậy đúng là giống với suy đoán của mọi người, ð ần trong rừng sâu mười năm, chắc là được lão thầy thuốc Đông y nào đó thu nhận, hầu hạ người ta mười năm mới học được chút y thuật.
Nhớ lại năm đó là đại thiếu gia như mặt trời giữa buổi ban trưa, vậy mà bây giờ lăn lộn nên nông nỗi này, đúng thật là trớ trêu.
Thật ra đám người này đoán cũng không sai, Tần Lâm đúng thực được một vị thần y thu nhận, ở trên núi học nghệ mười năm.
Chỉ có điều bọn họ không thể nào tường tượng được, có thề hầu hạ vị thần y già đó là một vinh dự vô cùng lớn.
Cho dù là đại tướng năm sao Vương Kim Hải, người giàu nhất cả nước Hà Niệm Anh, những nhân vật lớn như vậy còn chẳng có tư cách đề hầu hạ Diệp Hiên Viên.
Nhưng câu nói lên núi học nghệ của Tần Lâm lại khiến mọi người bắt đầu bàn tán.
Ngô Na Na cười nói: "Đúng là không dễ dàng gì mà, bây giờ làm bác sĩ cũng khó làm ăn, nếu anh có khó khăn gì cứ nói, cần giúp đỡ chúng tôi có thể giúp anh nghĩ cách".
"Mặc dù không thể khiến anh lấy lại cuộc sống sung túc như năm đó, nhưng giúp anh nói một tiếng để tăng lương thêm hai nghìn thì không thành vấn đề, ha ha ha.
" Lúc Ngô Na Na nói, giọng điệu đầy ần ý, mặc dù có vẻ như giúp đỡ, muốn tốt cho Tần Lâm, nhưng thực ra là đang mỉa mai anh.