*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Niệm Anh là bà chủ của bọn họ, cái nhà hàng bé tẹo này chẳng qua chỉ là một doanh nghiệp bé nhỏ không đáng kể của tập đoàn Hà Thị, thậm chí Hà Niệm Anh còn chưa qua nhà hàng này bao giờ. Có điều bức ảnh của chủ tịch Hà vẫn luôn được treo ở đây để nâng cao tiếng tăm cho nhà hàng. Mọi người đều sẽ biết, đây là nhà hàng do người giàu số một mờ, rất nhiều người sẽ vì ngưỡng mộ mà đến đây ăn. Trên tường còn được treo ảnh của những người nổi tiếng như người của công chúng, minh tỉnh, ca sĩ, ảnh đế, thiên vương.
Có thể gắn cùng chỗ với Hà Niệm Anh ở trên tường thì nhất định đều không phải người tầm thường. Nhưng trung tâm của bức tường vẫn là bức ảnh Hà Niệm Anh và Tần Lâm. Giám đốc Vương hoảng hốt, không thể ngờ được hôm nay lại gặp được người có máu mặt trên ảnh. Dù không phải là người của giới giải trí, thì cũng phải là ông chủ lớn có quyền có thế, nếu không sao có đủ tư cách để chụp cùng chủ tịch Hà? Giám đốc Vương vội vã gửi tin nhắn cho quản lý nhà hàng. “Quản lý! Bức ảnh chúng ta treo ở trung tâm bức tường, bức mà chủ tịch Hà chụp cùng một cậu thanh niên, cậu ta rốt cuộc là ai?" Chẳng mấy chốc, quản lý nhà hàng đã trả lời: “Nghe nói là khách quý của chủ tịch Hà, bức ảnh này còn là chủ tịch Hà xin người ta chụp cùng, vô cùng quý giá”
. Hà Niệm Anh dù sao cũng là người giàu số một, mấy sao lớn hay người có thể lực trong giới nghệ thuật mặc dù lợi hại thật đấy, nhưng có thể chụp chung với Hà Niệm Anh thì vẫn cảm thấy vô cùng vinh hạnh, thường họ sẽ chủ động xin chụp cùng. Chỉ có Tần Lâm này là Hà Niệm Anh phải chủ động xin chụp cùng. Vừa nghe xong, giám đốc Vương toát hết mồ hôi lạnh, vội vàng chạy như bay về, cầm theo hai bình rượu quý đề đem đi tặng. “Thưa cậu, thưa cô, tôi thực sự xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi có vấn đề, tôi xin được gửi lời xin lỗi chân thành đến hai vị, nhà hàng chúng tôi xin gửi tặng chai Lafite năm 1982 này, chúc hai vị có một bữa ăn ngon miệng!" Khách hàng bên cạnh đều sững sờ, giám đốc Vương lúc nãy còn tỏ ra vênh váo hung hăng muốn đuổi người đi cơ mà, bây gið sao lại khom lưng khụuy gối thế này. Khôn thiếu gia cũng nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng. “Giám đốc Vương, ông làm gì vậy, sao không đuổi bọn họ đị!?”
Giám đốc Vương quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Cậu ăn thì ăn đi, không ăn thì cút, đừng có làm loạn, có tin tôi không khách khí với cậu không!?”
Nói xong, mấy anh bảo vệ đứng sau lưng giám đốc Vương cũng chuẩn bị ra tay. Sắc mặt Khôn thiểu gia thay đổi, cảm thấy mất hết mặt mũi, anh ta nghiến răng, nói nhỏ. “Giám đốc Vương, ông có ý gì vậy? Ông phải biết, mỗi năm tôi đều tiêu khoảng mấy trăm nghìn tệ tiền ăn ở đây... Giám đốc Vương xua tay, chẳng hề quan tâm mà nói: “Mấy trăm nghìn tệ đã là gì, bình rượu này của tôi đã đáng giá mấy chục nghìn tệ rồi, cậu có tiêu được đến mức đấy không, không được thì cút, tôi không thiểu khách như cậu”
. "Ông!" Khôn thiếu gia không ngờ rằng, giám đốc Vương