Sắc mặt Giang Lương xám như tro tàn, không ngờ mình lại có một ngày bị tiền ''đập chết''.
Đống tiền này ít cũng phải mấy trăm triệu, như một đống gạch vậy, đập cho Giang Lương đau đớn vô cùng.
Muốn há miệng mắng Tần Lâm mấy câu, kết quả không nói nên lời, liền ngất đi.
“Giang thiếu gia!”, sắc mặt Lưu Hoa Hoa thay đổi, vội vàng đỡ Giang thiếu gia đi bệnh viện.
Tần Lâm ra hiệu với Đoàn Bảo Đông, Đoàn Bảo Đông lập tức hiểu ý, gọi mấy người chất tiền lên xe, đem về ngân hàng.
Liễu Thanh Thanh khoác tay Tần Lâm, hai người khiêm tốn rời khỏi nhà hàng.
“Anh biết hành hạ người khác thật ấy, nhiều tiền như vậy chỉ để đập anh ta?”
Tần Lâm cười: “Chẳng phải anh ta yêu cầu còn gì?”
Liễu Thanh Thanh cười xinh đẹp, khoác tay Tần Lâm, hai người đi dạo với nhau.
Đi dạo phố mua ít đồ, về đến nhà phát hiện ra trong nhà có một vị khách không mời mà đến.
Giang Lương!
Giang Lương lúc này đang ngồi trên xe lăn, sững người trong vườn nhà họ Liễu.
Trên người anh ta đầy vết thương đã được băng bó, mặc dù trông rất thảm hại, nhưng vẫn có khí chất.
Giang Lương nhìn thấy hai người đã về liền nói.
“Thanh Thanh, em bị anh ta lừa rồi, Đông Hải của chúng ta vừa xuất hiện một lô tiền giả, anh nghi anh ta đem một xe tiền giả đến!”
Giang Lương đương nhiên không tin đấy là mấy trăm triệu tiền thật, ai có thể nói rút là rút được chứ?
Mấy trăm triệu chứ đâu phải mấy trăm nghìn.
Cho dù có là loại gia tộc siêu cấp như Liễu Thanh Thanh thì muốn rút mấy trăm triệu cũng phải điều động nhiều phía, còn phải thương lượng với ngân hàng, hẹn lịch rút.
Mọi người đều biết, rút một trăm năm mươi nghìn trở lên được coi là rút nhiều tiền nên phải đặt lịch với những ngân hàng lớn.
Mấy trăm triệu này của Tần Lâm chẳng nhẽ không cần đặt lịch? Mấy chục phút là rút được rồi sao?
Anh nghĩ anh là ai chứ?
Lãnh đạo Tôn à?
Khi Giang Lương ở bệnh viện, anh ta càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc sau đọc được tin tức thì thấy Đông Hải xuất hiện một lô tiền giả, anh ta mới hiểu ra, tên nhãi này đang chơi anh ta! Dám lừa anh ta vào tròng!
Liễu Thanh Thanh nhíu mày, có hơi cạn lời, tên Giang Lương này sao bám dai như đỉa đói vậy?
“Giang Lương, có tiền hay không, không cần bàn nữa, tôi tìm bạn trai cũng đâu cần tiền của anh ấy!”
Lúc này đám Hoàng Yến cũng xuất hiện, bọn họ cũng biết Giang Lương, lúc đầu cũng thích Giang Lương, tên nhóc này đẹp trai, biết nói chuyện, hay nịnh hót, không như Tần Lâm, suốt ngày tỏ ra ngạo mạn, lạnh lùng.
“Thanh Thanh, bọn con nói chuyện với nhau thì phải bình tĩnh mà nói, Tiểu Giang từ nước ngoài xa xôi về chẳng phải cũng vì con sao”.
Liễu Thanh Thanh nhíu mày: “Mẹ đừng làm loạn thêm nữa”.
Giang Lương nhân lúc này liền nói: “Dì nói đúng đấy, đâu thể so sánh tiền nong được, phải so tấm chân tình”.
Nói xong, Giang Lương lấy ra từ trong túi một chiếc vòng ngũ sắc rực rỡ.
Trên chiếc vòng có vàng, có bạc, có cả phỉ thúy, còn có cả kim cương, trông rất hoa lệ.
Hơn nữa chiếc vòng này không chỉ có vàng ngọc quý giá mà bản thân kỹ thuật tạo ra nó cũng rất đáng giá.
Hơi giống Kim Tương Ngọc (ngọc bích dát vàng) của Hoa Hạ, chỉ có điều được gia công phức tạp hơn nhiều.
Giang Lương lấy chiếc vòng này ra đưa cho Liễu Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, chiếc vòng này tên là Thị Nữ Trọc, là chiếc vòng tay mà nữ hoàng đã tặng cho cô hầu gái thân cận của mình. Tay nghề của người thợ thủ công tạo ra nó rất tuyệt vời. Ngay cả bây giờ, khó ai có thể tái tạo chiếc vòng này hoàn toàn bằng thủ công."
“Chiếc vòng này là độc nhất vô nhị, Thanh Thanh, em đeo nó lên sẽ là cô gái độc nhất vô nhị trên thế giới này, nó là tượng trưng cho tình cảm của anh với em”.
Liễu Thanh Thanh nhíu mày, không có nhận chiếc vòng, mà Hoàng Yến lại thích nó, mặt đầy kinh ngạc cùng thích thú.
“Haizz, chiếc vòng này đẹp quá, có phải chiếc vòng Thị Nữ Trọc trong truyền thuyết không?”
Hoàng Yến nhận lấy nó, thích không muốn rời tay, cứ khen chiếc vòng này suốt.
Lưu Hoa Hoa đứng bên cạnh cũng góp lời: “Đúng vậy, dì ơi, cháu thấy Giang thiếu gia có thành ý, mua tặng chiếc vòng quý thế này, chắc chưa có ai từng tặng dì món đồ trang sức quý giá thế này đâu nhỉ?''
Nói xong, Lưu Hoa Hoa đánh mắt với Giang Lương.
Giang Lương phản ứng lại: “Đúng vậy, dì mà đeo chiếc vòng này lên đúng là có dáng vẻ của nữ hoàng, chiếc vòng này là do cháu chọn để tặng dì ấy, mặc dù không rẻ nhưng tiền nào của nấy mà”.
Giang Lương phản ứng lại rất nhanh, lúc trước còn bảo chiếc vòng này để tặng Liễu Thanh Thanh, kết quả lại thành tặng cho Hoàng Yến.
Liễu Thanh Thanh dù sao cũng là người giàu nhất cả nước, thấy qua nhiều thứ rồi, đồ vật đắt đỏ gì mà cô ấy chưa từng thấy chứ? Hơn nữa cô ấy vừa trẻ vừa đẹp, cho dù là món quả đắt tiền nhất Hoa Hạ thì cũng khó có thể khiến cô ấy cảm động.
Nhưng tặng cho mẹ vợ tương lai thì dễ, nếu như có được sự ủng hộ của Hoàng Yến, thì có thể dễ dàng thành công rồi.
“Thật sao? Vậy dì đeo lên nhé!”
Hoàng Yến đeo chiếc vòng Thị Nữ Trọc lên tay, vô cùng thích nó.
Lưu Hoa Hoa đứng bên liên tục khen ngợi.
“Dì đeo chiếc vòng này đẹp quá, có khí chất quá”. ngôn tình tổng tài
“Thật sao? Vậy dì nhận nó nhé!”
Liễu Thanh Thanh nhíu mày: “Sao mẹ có thể tùy tiện nhận đồ của người khác thế?”
Không đợi mọi người trả lời, Lưu Hoa Hoa đã vội vàng nói: “Sợ gì chứ, cũng đâu phải người ngoài!”
Hoàng Yến nói: “Không sai, cũng không phải người ngoài, chiếc vòng tay này đẹp thật”.
Giang Lương mừng thầm, đúng là không phí tiền mua chiếc vòng mà, có thể dành được tình cảm của mẹ vợ đúng là đáng tiền.
Giang Lương nhìn Tần Lâm, khinh bỉ nói.
“Anh Tần, có vẻ như anh chưa tặng cho dì món quà nào nhỉ? Miệng thì bảo mình là bạn trai Thanh Thanh nhưng một món quà cũng không tặng nổi, thế này thì không ổn lắm nhỉ?”
Liễu Thanh Thanh nhíu mày, Tần Lâm đương nhiên không phải chưa từng tặng, lúc trước chiếc Quân Lệnh Bài là Tần Lâm tặng cho Hoàng Yến nhưng Hoàng Yến ghét nó nên vứt đi, vậy nên lại trở thành của Liễu Thanh Thanh.
Nhưng nói như vậy, Tần Lâm thực sự chưa từng tặng.
Hoàng Yến ôm cánh tay, cũng tỏ vẻ không hài lòng.
Tần Lâm thấy vậy liền nói.
“Nếu dì thích trang sức thì cháu gọi người đem đến một bộ trang sức tặng dì nhé”.
Nói xong Tần Lâm gọi điện thoại.
Lưu Hoa Hoa cười khẩy: “Tên họ Tần đúng là không biết tự lượng sức mình, còn tặng trang sức à? Chiếc vòng Thị Nữ Trọc này là món đồ cao cấp nhất trong các loại trang sức rồi, bất kỳ loại trang sức, đá quý, kim cương nào đều là rác rưởi trước nó mà thôi, anh đừng lòe thiên hạ nữa”.
Giang Lương cũng cười khẩy: “Tên này chỉ giỏi kiếm đồ giả, chắc tí nữa lại đem đồ giả đến, lừa bịp để qua cửa ấy mà!”
Liễu Thanh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy người nói ít đi”.
Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh nói giúp Tần Lâm, Giang Lương nghiến răng, vô cùng khó chịu.
Chẳng mấy chốc, một chiếc BMW phóng đến, dừng trước cổng nhà họ Liễu, một người đàn ông xuống xe, đó chính là tổng giám đốc Ca lúc trước từng gặp.
Tổng giám đốc Ca bưng một chiếc hộp lớn, cẩn thận đi đến.
“Cậu Tần, trang sức cậu cần đã được đem đến!”
Tần Lâm gật đầu: “Tổng giám đốc Ca vất vả rồi”.
Tổng giám đốc Ca bất ngờ: “Không dám, không dám, có thể góp chút sức để giúp cậu Tần là niềm vinh hạnh của tôi, tôi đâu dám nói vất vả”.
Mọi người sững sờ, tổng giám đốc Ca thường xuyên xuất hiện trên tivi, bọn họ đều biết ông ấy, sao tổng giám đốc Ca có thể tự mình đưa đồ đến cho Tần Lâm được?
Hoàng Yến vốn chẳng có hứng, vẫn đang ngắm nhìn chiếc vòng tay, nhưng vừa nhìn thấy chiếc hộp lớn thì lập tức kích động.
“Đây là cái gì?”
Tổng giám đốc Ca mở hộp, lộ ra màu vàng rực rỡ.
“Thưa bà, đây là món quà cậu Tần tặng cho bà, vương miện nữ hoàng”.