Tần Lâm rút ra mấy trăm tệ từ trong túi đưa cho ông già ăn mày, ông già ăn mày tươi cười, giả bộ cảm ơn.
Sau đó cầm tiền chạy mất.
Nhìn thấy Tần Lâm cho tiền, mấy bạn học nhíu mày, có hơi cạn lời.
"Tên nhãi này thuộc khoa nào vậy, sao ngu thế, thế mà cũng bị lừa?"
Mọi người đều lắc đầu lia lịa tỏ vẻ không biết, cùng đi qua bắt chuyện với Tần Lâm.
"Người anh em, anh học lớp nào thế?"
Tần Lâm sững sờ, cười nói: "Tôi không phải sinh viên".
Lớp trưởng cạn lời: "Chẳng trách, anh không phải sinh viên của đại học Y khoa chúng tôi đúng không? Tôi bảo này, sao anh không nhận ra được ông ta giả mù vậy?"
Tần Lâm nói: "Tôi nhận ra mà, tháo kính xuống, đồng tử mắt có phản ứng, rõ ràng là giả mù".
Mấy bạn học sững sờ: "Anh không phải sinh viên của trường tôi thật sao, vậy anh là bác sĩ à?"
"Đúng vậy", Tần Lâm nói.
Lớp trưởng và mấy bạn học cười, vỗ vai Tần Lâm nói.
"Người anh em cũng có chút y thuật đấy, nếu biết ông ta giả mù thì sao còn đưa tiền, anh bị sao vậy?"
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Mặc dù ông ta bây giờ không mù nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ mù, mắt của ông ta bị viêm giác mạc cấp tính, bệnh đã vào đến xương rồi".
Lớp trưởng sững sờ, sau đó cười.
"Người anh em đừng đùa, viêm giác mạc cấp tính sao? Đó chẳng phải là đau mắt đỏ sao, đau mắt đỏ thì sao có thể bệnh vào đến xương được? Thôi vậy, tôi thấy anh cũng chẳng hiểu đâu, đừng giả bộ như hiểu nữa, anh có tiền cho ông ta thì chúng tôi cũng chẳng quan tâm, thôi, chúng tôi đi đây".
Mấy bạn học xoay người đi về trường, chuẩn bị dự tiết học của Tần đại sư.
Trên đường mọi người vẫn thảo luận, nói Tần Lâm nhất định là thuộc khoa khác, nếu không cũng là loại bác sĩ vớ vẩn, chẳng làm ăn được gì.
Viêm giác mạc cấp tính chính là bệnh đau mắt đỏ trong dân gian, loại bệnh này rất đơn giản, thực ra ngày thường không chú ý vệ sinh, thường dùng tay xoa mắt, nên khiến bụi bẩn lọt vào trong mắt.
Lại thêm lúc đó bản thân bị cảm hoặc thể chất không tốt thì có thể bị loại bệnh này.
Viêm giác mạc cấp tính rất dễ chữa, nếu như bản thân không có bệnh lý nền, chăm rửa tay, chú ý vệ sinh cơ thể thì khoảng mười ngày là khỏi.
Nếu như sử dụng các loại thuốc nhỏ mắt như thuốc nhỏ mắt natri hyaluronate, và thuốc nhỏ mắt ofloxacin thì có thể hồi phục nhanh hơn.
Nhanh nhất ba bốn ngày sẽ thấy hiệu quả, cho dù để đấy không quan tâm thì cũng không có ảnh hưởng gì, cùng lắm là khó chịu thôi.
Buồn cười nhất là Tần Lâm lại bảo bệnh viêm giác mạc cấp tính này có thể bị mù, đây rõ ràng là không hiểu gì.
Nghe thấy đám sinh viên này thảo luận, Tần Lâm cũng cạn lời.
Khoảng cách giữa đám sinh viên này với anh là quá lớn.
Mặc dù viêm giác mạc cấp tính không khiến người khác bị mù, cũng có thể tự khỏi.
Nhưng tiền đề là cơ thể người bệnh phải bình thường khỏe mạnh, không có bệnh lý nền.
Không bị bất kỳ loại bệnh nào khác ảnh hưởng, hơn nữa cơ thể khỏe mạnh thì tự khỏi là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ không như vậy, ông già ăn mày lúc nãy, Tần Lâm vừa nhìn là nhận ra, môi tái nhợt, móng tay dẹt, hơn nữa tai còn có dấu trắng, rõ ràng là loại thể chất dễ nhiễm bệnh. ngôn tình sủng
Loại người này một khi bị viêm giác mạc thì sẽ rất khó chữa trị, lại thêm ngày thường hay giả mù nên luôn đeo kính râm, hoặc mấy thứ khác, nên gây tổn thương mắt.
Hoàn cảnh sinh sống thì bẩn thỉu, vì ăn xin nên ông ta đương nhiên sẽ tỏ ra bẩn thỉu, dưới điều kiện không hợp vệ sinh như vậy, chưa đến hai tháng nữa, ông già ăn mày này sẽ bị mù.
...
Sau khi đi vào trường, Tần Lâm tìm Thái Trường Phúc và một số lãnh đạo của trường học.
Nhìn thấy anh còn trẻ như vậy, mấy lãnh đạo đều sững sờ, bọn họ đều thuộc hàng phó giáo sư hoặc giáo sư, hôm nay nghe nói Tần đại sư sẽ đến nên đặc biệt đến nghe giảng.
Họ kéo Thái Trường Phúc lại, nói nhỏ.
"Thái đại sư, ông có chắc chắn đây là Tần đại sư không? Sao giống sinh viên trường thế, trẻ như vậy cơ à?"
Thái Trường Phúc nói: "Tần đại sư trẻ như vậy đó, mọi người đừng nghi ngờ, tôi đã nói chuyện với Tần đại sư mấy lần rồi".
Mấy giáo sư này bán tín bán nghi, có điều nếu Thái Trường Phúc đã nói như vậy thì chắc không sai đâu, dù sao Thái đại sư cũng rất đáng tin.
Thái Trường Phúc và mấy giáo sư đi vào giảng đường trước, đây là giảng đường lớn nhất đại học Y khoa, lúc này giảng đường đã được ngồi kín, mấy chỗ trống đằng sau đều có sinh viên đứng kín.
Đa phần đều là sinh viên khoa mắt của trường, cũng có một số khoa khác đến xem, dù sao cũng là Tần đại sư, người nổi tiếng trong ngành.
Đặc biệt là chuyện xảy ra vào lúc trước khiến bây giờ Tần đại sư đã được mọi người tung hô là đại sư hot nhất mạng xã hội, chỉ có điều không ai biết Tần đại sư trông như thế nào.
Thậm chí mấy cảnh quay của Tần đại sư trong đại hội Đông y lúc trước còn được mọi người cắt thành meme, chỉ có điều đều là ảnh anh đeo mặt nạ.
"Được rồi, hôm nay Tần đại sư đến trường chúng ta giảng giải kiến thức chuyên môn, mọi người cho một tràng vỗ tay nào!"
Mọi người nhiệt tình vỗ tay, mắt ai cũng phát sáng, cuối cùng cũng có cơ hội tận mắt chứng kiến phong thái của Tần đại sư rồi.
Sau khi Tần Lâm đi vào phòng, tiếng vỗ tay ngớt dần, chỉ còn lác đác vài tiếng, nghe rất buồn cười.
Tất cả mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O, nhìn thấy người đàn ông tuổi tác tương đương bọn họ thì ai ai cũng kinh ngạc.
"Đây là Tần đại sư sao?"
Mọi người đều sững sờ, Tần đại sư trẻ quá!
Mặc dù lúc trước nghe nói Tần đại sư trẻ tuổi, nhưng nghĩ chắc cũng phải hơn ba mươi, dù sao cũng được xưng là đại sư, chắc chắn cũng phải hơn ba mươi tuổi.
Nhưng không ngờ, trông Tần Lâm cũng tầm tuổi bọn họ, tầm hơn hai mươi tuổi mà đã trở thành bác sĩ đứng đầu cả nước rồi sao?
Dưới bục giảng, những bạn học lúc trước nhìn thấy Tần Lâm đều mắt chữ A mồm chữ O, đặc biệt là lớp trưởng của bọn họ Vương Húc Đông.
Ai ai cũng sững sờ.
"Anh là Tần đại sư?"
Tần Lâm nhìn Vương Húc Đông gật đầu nói: "Có duyên phết nhỉ, vừa nãy vừa gặp".
Khóe miệng Vương Húc Đông giật giật.
Tên nhãi này mà là Tần đại sư sao, đây là mà là Tần đại sư hot nhất mạng xã hội sao? Lúc trước bọn họ cũng từng chứng kiến y thuật của Tần Lâm trước cổng trường, còn chẳng nhận ra ông già ăn mày giả mù vậy mà còn đến đây giảng bài cho bọn họ?
Sao Thái đại sư lại bị lừa vậy?
Đã từng có rất nhiều lời đồn đại trên mạng, nhưng bây giờ xem ra điều đó không phải là không có căn cứ, vì ai cũng nói như vậy thì đương nhiên cũng có lý.
Nhìn mặt không bằng nghe danh, Vương Húc Đông thất vọng vô cùng, thấy Tần đại sư chỉ là một nhân vật thực sự của giới truyền thông, chỉ là được mọi người thổi phồng quá thôi chứ chẳng phải đại sư y thuật.
Tần Lâm đứng trên bục giảng, thẳng thắn nói.
"Cái gọi là khoa mắt, bao gồm tất cả dây thần kinh, kinh mạch, mạch máu nối với mắt”.
"Có rất nhiều bộ phận được nối với mắt, hầu như cả phần đầu đều ảnh hưởng đến mắt, vậy nên muốn học được khoa mắt thì nhất định phải học khoa não".
"Muốn học khoa não thì phải giỏi tất cả những ngành học khác, vậy nên trong Đông y, không thể phân loại rõ ràng khoa mắt ra".
"Bây giờ phân riêng rẽ ra là vì để người bệnh có thể dễ dàng khám bệnh hơn, người bệnh có thể phân khoa nhưng bác sĩ chúng ta thì không được".
"Tôi gợi ý cho tất cả các bác sĩ tương lai ở đây nên giỏi tất cả các khoa chứ đừng chỉ chuyên tâm học một khoa".
Nghe thấy Tần Lâm nói năng linh tinh, Vương Húc Đông có hơi không nhịn được, không thèm giơ tay mà ở dưới nói leo.
"Tần đại sư? Nghe thấy anh nói như vậy, vậy anh giỏi tất cả các khoa à?"
Tần Lâm hơi sững sờ, lạnh lùng nói.
"Ngoại trừ phụ khoa tôi hơi kém một chút, nếu so với mấy cậu thì tôi thực sự cũng được coi là giỏi".