Lý Kim Thành cũng sốt ruột, mặc dù anh ta cũng thường xuyên nịnh bợ cấp trên, nhưng hôm nay vị cấp trên này có chút khó.
Sự tương phản này cực kỳ lớn, Lý Kim Thành không thể nào chịu nổi khi nghĩ đến việc phải qua lại với Từ Mập, ngày nào cũng phải làm trâu làm chó cho cậu ấy.
Trước đây anh ta bắt nạt làm khó Từ Mập thế nào, sau nay cậu ấy nhất định sẽ trả lại gấp đôi!
Lý Kim Thành không thể nhẫn nhịn được, cho dù không làm trong ngành này nữa thì anh ta cũng sẽ không sống những ngày tháng bị Từ Mập chèn ép.
Từ Mập hừ lạnh lùng: “Tên họ Lý, không muốn làm nữa đúng không, được, sau này cậu đừng liên hệ với Châu Báu Gia Hân nữa”.
Lý Kim Thành u ám mặt mày: “Tên họ Từ, cậu đợi đấy!”
Lý Kim Thành quay lại liếc nhìn Tần Lâm: “Còn anh nữa, anh cũng đợi đấy cho tôi!”
Nói xong, Lý Kim Thành quay người bỏ đi.
Đám bạn học bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút lúng túng, kịch tính thật đấy, còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết, cuộc sống đúng là trớ trêu mà.
Từ Mập cười, liên tục rót rượu cho Tần Lâm và Vương Đông Tuyết.
Cậu ấy từ một tên nghèo khổ, không địa vị trở thành giám đốc tổng đại lý, tất cả đều nhờ Tần Lâm, đương nhiên cậu ấy biết điều này.
“Anh Tần, hay là các anh đi trước đi, tên Lý Kim Thành có chút thế lực, anh ta gây phiền phức cứ nhằm vào một mình tôi là được rồi, không thể để liên lụy đến các anh được”.
Những người bạn học khác cũng sực nhớ ra, họ nói.
“Đúng rồi, chú của Lý Kim Thành cũng ghê đấy, các người cẩn thận vào”.
“Mau đi thôi, chúng ta cũng ăn đủ rồi, nếu không tý nữa anh ta đến, các người không đi được đâu”.
“Lý Kim Thành cũng đi rồi, đừng ở đây nữa, tránh voi chẳng xấu mặt nào!”
“......”
Lúc nãy Lý Kim Thành thẹn quá hóa giận, cũng không lấy làm lạ khi anh ta làm ra chuyện gì đó.
Từ Mập cắn răng nói: “Không trốn tránh mãi được, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ nhằm vào tôi, tôi đi cũng vô ích”.
Tần Lâm cười, anh cũng thấy khâm phục dũng khí của Từ Mập.
Anh vỗ vai cậu ấy rồi nói.
“Anh nói đúng, không thể trốn tránh mãi được, chỉ là tên tép riu thôi, không cần phải sợ anh ta, nào, chúng ta tiếp tục uống vài ly đi”.
Tần Lâm khá thích tính khí của Từ Mập, biết ứng phó với tình hình cụ thể, có lòng dũng cảm và trách nhiệm.
Hơn nữa không hề có dáng vẻ coi thường người khác, cậu ấy cũng được coi là một người bạn tốt.
Từ Mập sững sờ, lập tức cũng trở nên hào hứng.
“Được, anh Tần cũng không sợ, vậy gì tôi sợ gì chứ, nào, uống thêm vài ly nữa”.
Từ Mập và Tần Lâm bắt đầu hào hứng vui vẻ uống rượu, mấy người bạn ở bên cạnh thấy rất lo lắng, có điều người trong cuộc còn chẳng sốt ruột thì họ lo gì chứ.
Tầm mười phút sau, đột nhiên cánh cửa bị đạp mở tung ra.
Lý Kim Thành lại quay lại dẫn theo một người đàn ông to cao vạm vỡ, cổ đeo dây chuyền vàng, người toàn mùi rượu, dường như vừa nhậu một bữa ở đâu đó.
Vừa vào liền quát lên: “Đứa nào không có mắt dám đắc tội với cháu của tao?”
Sau khi đám người Lý Kim Thành bước vào, mặt mấy người bạn học lập tức biến sắc.
“Anh Đại Dương?”
Anh Đại Dương cười khẩy: “Ây dô, cũng biết tôi sao, được đấy, các người cũng có mắt nhìn, xem ra anh Đại Dương tôi không phải loại không có danh tiếng”.
Anh Đại Dương trêu đùa, nhưng bọn họ không thể nào cười được.
Anh Đại Dương là nhân vật nào chứ, ở nơi này ai mà không biết ông ta?
Năm đó anh Đại Dương nổi tiếng tàn ác, mặc dù bây giờ có người quản lý nhưng vẫn là một tên hống hách ngang ngược, ở khu vực này không ai dám đắc tội với ông ta.
Sau khi Lý Kim Thành vào trong, dáng vẻ cũng trở nên dữ tợn.
“Từ Mập, tên họ Tần, không phải các người hống hách lắm sao? Chẳng phải muốn đánh tôi sao, nào, đánh đi xem nào? Tôi giơ mặt ra cho các người đánh đây!”
Lý Kim Thành hống hách ngang ngược, anh ta giơ mặt ra, thích thú nhìn hai người họ.
Từ Mập cuộn chặt nắm đấm, cậu ấy cũng biết anh Đại Dương là nhân vật khó nhằn nên không dám ra tay.
Nhưng Tần Lâm lại cười khẩy một tiếng.
“Không ngờ các người lại có yêu cầu này”.
Nói xong, Tần Lâm giơ tay tát bộp một phát vào mặt anh ta!
Tiếng tát chói tai vang lên!
Mặt Lý Kim Thành lập tức in dấu năm ngón tay, cảm giác đau tê tái ập đến, cái tát đó mạnh đến mức suýt nữa đánh ngất anh ta.
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à!”
Lý Kim Thành nổi giận đùng đùng, anh Đại Dương ở bên cạnh cũng qua đó, dẫn theo mấy thằng em bao vây Tần Lâm.
“Dám ra tay trước mặt anh Đại Dương, mày muốn chết đúng không!”
Anh Đại Dương đầy uy quyền, bước đến trước mặt Tần Lâm, lạnh lùng nói.
“Tên oắt con kia, có biết tôi lăn lộn với ai không? Cậu cũng to gan đấy nhỉ, chưa được ai dạy dỗ đúng không? Lúc tôi chém người ở tỉnh lân cận, cậu còn đang mặc bỉm đấy!”
Tần Lâm thờ ơ, ngồi đó chẳng động đậy gì.
“Đúng là tôi chưa từng nghe đến danh tiếng của ông, có điều ở tỉnh lân cận tôi có quen một người”.
Anh Đại Dương sững sờ, cau mày lại, nói là người bình thường, ông ta đã sớm ra tay, nhưng Tần Lâm bình thản như thế, ông ta thấy có chút vấn đề.
“Hả? Cậu quen ai, nói tôi nghe xem nào?”
Tần Lâm cười: “Để ông ấy tự nói với ông đi”.
Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại gọi cho Đồng Phương Châu, sau đó đặt trên bàn.
Nghe thấy lời Tần Lâm nói, anh Đại Dương cau mày lại, thấy có gì đó kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, cúi xuống nhìn điện thoại của Tần Lâm, thấy dòng chữ hiển thị trên màn hình, ông ta lập tức biến sắc.
“Ông chủ Đồng!”
Anh Đại Dương lập tức tỉnh rượu, nhìn thấy tên của ông chủ Đồng, sợ hãi giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Anh Đại Dương sợ nhất ông chủ Đồng, cho dù bây giờ ông ta đang lăn lộn ở Đông Hải, nhưng thậm chí gặp Đoàn Bảo Đông cũng phải cung kính.
Nhưng trước đây ông ta từng là thuộc hạ của ông chủ Đồng, vừa nghe thấy tên của ông chủ Đồng, ông ta liền run lẩy bẩy.
Tần Lâm......quen ông chủ Đồng sao?
Anh Đại Dương chưa kịp phản ứng lại, điện thoại đã được kết nối.
“Cậu Tần có gì căn dặn”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Đồng Phương Châu.
Căn dặn......
Hai từ này khiến anh Đại Dương sững sờ, mặt tái mét lại, đứng đó không dám nói gì.
Tần Lâm cười khẩy rồi nói.
“Anh Đại Dương? Sao không nói gì? Ông không quen à?”
Nghe thấy giọng nói của Tần Lâm, Đồng Phương Châu vội nói.
“Đại Dương? Đại Dương anh quen cậu Tần sao?
Đã gọi tên rồi, anh Đại Dương đương nhiên phải lên tiếng, ông ta vội trả lời.
“Ông chủ Đồng, là tôi, là tôi!”
Anh Đại Dương vội cầm điện thoại, mặc dù không gặp nhưng vẫn cung kính đứng ở đó, giống như học sinh tiểu học nghe giảng vậy.
Đồng Phương Châu lạnh lùng nói: “Có phải anh đắc tội với cậu Tần không?”
Mặt anh Đại Dương có chút khó xử: “Ông chủ Đồng......là lỗi của tôi”.
Giọng điệu của Đồng Phương Châu trở nên nghiêm nghị: “Tôi nói cho anh biết, đến tôi cũng không dám đắc tội với cậu Tần, nếu anh không muốn chết khó coi thì mau cứu vãn đi, không cứu vãn được thì đừng nói quen tôi, để tránh liên lụy đến tôi!”
“Đưa điện thoại cho cậu Tần!”
Anh Đại Dương vội đưa điện thoại cho Tần Lâm nghe máy.
“Alo, cậu Tần, nếu tên đó bất kích với cậu, tôi có thể xử lý ông ta bất cứ lúc nào”.
Đồng Phương Châu nói rất cương quyết, không hề nghi ngờ, chỉ cần Tần Lâm gật đầu, anh Đại Dương sẽ mất mạng.
“Không cần đâu, ông cứ bận việc của mình đi”.
Nói xong, Tần Lâm tắt điện thoại.