Tần Lâm xuống xe, đưa theo Trương Minh đến cửa hàng 4s.
Nếu như là lúc trước, khi đi vào cửa hàng 4s nhất định sẽ không được người ta chào đón, nhưng bây giờ thì khác, Tần Lâm vừa mua xe ở cửa hàng được mấy ngày, nhân viên trong cửa hàng đều nhận ra Tần Lâm.
Đặc biệt là Tiểu Mai, lần trước ở cổng vì cô ta khinh thường Tần Lâm nên đã bỏ lỡ vụ làm ăn lớn, bị Điềm Điềm cướp được.
Khoản tiền hoa hồng tận năm trăm nghìn, Tiểu Mai vừa nghĩ đến liền ngưỡng mộ.
Khi Tần Lâm đi vào, Tiểu Mai vừa nhìn thấy anh, mắt lập tức sáng lên, tràn trề nhiệt tình mà tiến lên.
"Anh Tần, anh lại đến rồi, lần này anh muốn bảo dưỡng hay tu sửa xe?"
Mặc dù cô ta cho rằng Tần Lâm chẳng mua xe đâu, nhưng kết giao với kiểu người như Tần Lâm thì nhất định có lợi, nhỡ may nhìn trúng cô ta thì sao?
Tiểu Mai này mặc dù nhan sắc tầm thường nhưng nghĩ thì viển vông lắm.
Tần Lâm nhìn cô ta, lười để ý, hỏi.
"Điềm Điềm đâu?"
Tiểu Mai bĩu môi, liếc mắt, khó chịu mà hét một câu vào bộ đàm.
"Điểm Điềm, có khách tìm cô này!"
Điềm Điềm đi ra từ bên trong, nhìn thấy Tần Lâm liền tươi cười.
Dù sao lúc trước khoản tiền hoa hồng năm trăm nghìn cũng nhờ vào vị khách hàng lớn Tần Lâm này thì mới kiếm được, vốn cho rằng sau này sẽ không gặp lại nữa, không ngờ anh quay lại sớm đến vậy.
"Chào anh Tần! Anh lái xe đã quen chưa ạ?"
Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của Điềm Điềm, Tiểu Mai hung hăng liếc mắt, lẩm bẩm mấy tiếng.
"Hừ, làm như giỏi giang lắm ấy, chỉ là một vụ mua bán mà thôi".
Thực ra Tiểu Mai khá ghen tị, có điều cô ta nói cũng thật, đây chỉ là một vụ mua bán mà thôi, mua một chiếc xe về sau còn phải phụ trách dịch vụ hậu mãi (dịch vụ hỗ trợ sau khi bán hàng).
Dịch vụ hậu mãi thì đâu có tiền hoa hồng đâu, bây giờ Điềm Điềm nhiệt tình như vậy, đa phần là vì đạo đức nghề nghiệp và sự cảm kích với Tần Lâm thôi.
Có tác dụng gì chứ? Anh ta sẽ mua thêm một chiếc xe nữa chắc!
Tiểu Mai vừa nghĩ như vậy, Tần Lâm đã nói với Điềm Điềm.
"Tôi đưa bạn đến xem xe, lấy cho tôi chiếc xe giống y hệt chiếc lần trước".
Cả cửa hàng 4s lập tức yên lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Lâm, mắt trợn tròn, ngay cả Điềm Điềm cũng không nói nên lời.
Lại thêm một chiếc nữa
Chuyện gì thế này? Đây là Roll Royce đấy! Đâu phải là mua chai nước ngọt, uống hết một chai lại mua thêm chai nữa đâu.
Bây giờ mua xe mà cũng tùy ý vậy à, hôm qua mua một chiếc đã là giỏi lắm rồi, hôm nay lại quay lại mua thêm chiếc nữa.
Chuyện này cũng bất ngờ quá!
Cứ vậy mà mua thêm một chiếc sao?
Điềm Điềm sững sờ: "Anh Tần, anh nói thật sao?"
Tần Lâm cười cười, đưa thẻ ngân hàng cho cô ấy.
"Đương nhiên, quẹt thẻ, làm thủ tục đi".
Điềm Điềm mãi mới hoàn hồn: "Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ đi làm thủ tục cho anh ngay đây!"
Có kinh nghiệm lần trước, mọi người đều biết, Tần Lâm không đến để chụp ảnh, cũng không đến để tìm hiểu, mà thực sự muốn mua.
Gia đình gì thế này, xe mấy chục triệu mà cũng tùy ý mua được vậy à, anh cho rằng mình đang mua dưa sao?
Quẹt thẻ thành công, bắt đầu làm thủ tục.
Khi Điềm Điềm hỏi chứng minh thư của Trương Minh, Trương Minh mới hoàn hồn, tỉnh rượu.
"Lão Tần, cậu đùa tớ à, cậu mua cho tớ Rolls Royce thật à?"
Tần Lâm cười nói: "Đã quẹt thẻ xong rồi mà cậu còn nghĩ là đùa à?"
Trương Minh sững sờ, Tần Lâm đưa anh ấy đến trước chiếc Cullinan ở showroom ô tô, hỏi.
"Thế nào, có thích xe việt dã không?"
Nhìn thấy chiếc Cullinan cool ngầu, Trương Minh trợn to mắt.
"Chiếc...chiếc xe này ngầu quá!"
Trương Minh vốn thích xe việt dã, chiếc Rolls Royce Cullinan này là mẫu xe việt dã cao cấp nhất, anh ấy vô cùng yêu thích mẫu xe này, lúc trước chỉ từng nhìn thấy trên TV, đây là lần đầy tiên nhìn thấy nó ngoài đời.
Trương Minh duỗi tay vuốt ve, xúc động vô cùng.
Chiếc xe này tận mười triệu, cứ như làm bằng vàng vậy.
Tần Lâm cười, hài lòng với phản ứng của Trương Minh, có vẻ như rất thích món quà này.
"Nhìn đằng sau đi".
Tần Lâm mở cốp sau ra, cho Trương Minh xem.
Trương Minh lập tức phản ứng lại, cảm thấy có hơi quen mắt, nghi ngờ hỏi.
"Lão Tần, chiếc xe vừa nãy cậu dùng để đi bán dưa là chiếc Cullinan à?"
Trương Minh nhìn cốp sau mới phản ứng lại, chiếc xe bán dưa mà Tần Lâm vừa dùng là chiếc này sao?
Vừa nhìn qua thì không thấy có gì đặc biệt, nhưng bây giờ mới biết, trời ạ, là Rolls Royce!
Tần Lâm cười: "Không sai, cậu thích thì có thể dùng nó để bán dưa".
Trương Minh cạn lời, Lão Tần giàu thật, cho dù lúc trước khi anh còn là Tần đại thiếu gia nhà họ Tần thì cũng không hào phóng thế này.
Cullinan Rolls Royce mà cũng có thể tùy tiện tặng người khác, phải giàu đến mức nào chứ?
Không đúng, đây không phải kiểu giàu có thông thường mà là đại gia.
Bây giờ Tần Lâm thực sự là đại gia rồi!
Thủ tục chẳng mấy chốc đã được hoàn thành, sau đó Tần Lâm nhờ Điềm Điềm tìm tài xế, hai người bọn họ đều uống rượu, không thích hợp để lái xe, chỉ có thể ngồi đằng sau, để tài xế lái xe ra khỏi cửa hàng 4s.
Sau khi Tần Lâm rời đi, đồng nghiệp của Điềm Điềm đều xông tới, kích động nói.
"Điềm Điềm cô phát tài rồi, lại kiếm được thêm năm trăm nghìn!"
Cùng một chiếc xe, cùng một khoản tiền hoa hồng, hôm qua một chiếc nay lại thêm chiếc nữa.
Hai ngày kiếm được một triệu, Điềm Điềm may mắn quá, một bước trở thành quán quân tiêu thụ quý này.
Một nhân viên bán hàng mới thực tập được ba tháng mà có thể trở thành quán quân bán hàng, giỏi thật, thực sự khiến mọi người mắt chữ A mồm chữ O.
Điềm Điềm cũng có hơi thất thần, không ngờ lại thuận lợi thế này, chiếc xe đầu tiên cô ấy bán được là Cullinan, chiếc thứ hai cũng thế!
Hai ngày đã kiếm được một khoản tiền hoa hồng đủ để mua được nhà.
Đột nhiên có người nói.
"Điềm Điềm, cô nói xem, người này có phải cố ý làm vậy không?".
Điềm Điềm sững sờ: “Ý cô là sao? Cố ý mua làm gì?”
"Cố ý mua xe để giúp cô kiếm được tiền hoa hồng?"
"Á?", Điềm Điềm có hơi sững sờ, logic gì thế này..., "Chắc không đâu? Một chiếc xe mười triệu lận, nếu như thực sự không cần thì ai lại mua xe mười triệu bao giờ!"
Mấy cô gái này có trí tưởng tượng bay cao bay xa thật: "Cái này thì có gì mà không thể chứ, cuộc sống của mấy tên đại gia đâu phải thứ mà chúng ta tưởng tượng nổi, một chiếc xe trị giá mười triệu trong mắt họ chỉ là một món đồ chơi mà thôi".
"Tôi đoán anh ta muốn theo đuổi cô đấy, nên dùng cách này để tiếp cận cô".
Điềm Điềm đột nhiên đỏ mặt, có hơi không hiểu: "Chắc không đâu! Chắc không đâu, mấy người đừng nói vớ vẩn".
Mặc dù miệng thì rất lý trí nhưng trong lòng Điềm Điềm lại có chút mong mỏi.
Chẳng nhẽ, anh ấy thực sự muốn tiếp cận mình sao?
...
Hai người Tần Lâm ngồi trên xe, cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè của Đình Đình.
Còn chưa kịp xóa nick Zalo, Đình Đình đã đăng ảnh lên vòng bạn bè, đó là một bàn đồ ăn Nhật vô cùng phong phú.
Bên dưới là định vị của một nhà hàng Nhật Bản cao cấp.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Minh có hơi buồn rầu.
"Tự cô ấy đi rồi".
Tần Lâm cạn lời: "Lão Trương, đến bây giờ mà cậu vẫn nghĩ là cô ấy tự đi à? Cậu nghĩ cô ấy không vì tiền mà chia tay với cậu chắc?"
Trương Minh lắc đầu: "Tớ không tin".
Tần Lâm cười khẩy: "Nào, cậu ngồi ghế lái, tớ chụp cho cậu một bức".
Nói xong, Tần lâm bảo Trương Minh ngồi ghế lái, sau đó chụp cho anh ấy một bức.
Sau đó Tần Lâm dùng điện thoại của anh ấy đăng ảnh lên vòng bạn bè.
"Lúc này thì không cần khiêm tốn nữa".
Caption của Tần Lâm cũng chỉ là anh viết bừa, mặc dù anh không phải loại 'trà xanh', nhưng mấy thứ này ai mà chẳng biết chứ, vì thử Đình Đình nên đăng cái ảnh này lên vòng bạn bè.
Tần Lâm trả lại điện thoại cho Trương Minh nói: "Cậu đợi một lúc đi".
Khi Đình Đình đang ăn uống với tên béo tai to mặt lớn, lướt vòng bạn bè, nhìn thấy bức ảnh của Trương Minh liền lập tức sững sờ.