Vương Đông Tuyết sững sờ, cảnh đánh người? Cảnh đánh đấm gì vậy?
Cảnh bình thường cô ấy còn không biết, nói gì đến cảnh đánh người chứ?
Hiện giờ cô đang trong tình trạng mò mẫm, vốn dĩ không thể tìm đường đúng, không biết đóng phim và livestream khác nhau chỗ nào.
Nhưng Tần Lâm lại muốn cho cô thêm phần diễn đánh nhau, thế có chết dở không chứ...
Tần Lâm chỉ mỉm cười thần bí mà không nói lời nào, kéo Vương Đông Tuyết lên xe đến thẳng đoàn phim.
Ở đoàn phim, mọi chuyện vẫn như thường lệ, không có gì đặc biệt cả, vì thế nhân viên công tác vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Đông Tuyết như bình thường.
Mọi người đã quá quen với chuyện hôm qua rồi, diễn viên nhỏ bị ngôi sao lớn tát là chuyện thường như cơm bữa.
Cho dù bị đánh cũng vẫn phải đi làm như bình thường, đây chính là quy tắc của giới giải trí. Ai mà da mặt mỏng, dễ xấu hổ, vì bị đánh mà hôm sau không đến nữa thì sẽ bị coi là kẻ ngốc.
Thấy người đang ông bên cạnh Vương Đông Tuyết, mọi người đều tỏ ra vẻ thích thú, cái cô Vương Đông Tuyết này thú vị thật đó, dẫn bạn trai đến thì làm được gì?
Hà Tịnh Tịnh người ta là siêu sao của đoàn phim, đừng nói đến Vương Đông Tuyết, bạn trai cô đến cũng bị đánh thế thôi.
Vả lại, Hà Tịnh Tịnh đánh không có nghĩa là người khác không đánh lại được cô ta, mà là không dám ra tay. Cô gọi bạn trai đến thì làm được gì? Đứng bên cạnh vẫn không dám ra tay thôi?
Nếu cô thật sự có gan đó thì đã đánh trả lại từ hôm qua rồi.
Sau khi tất cả mọi người trong đoàn kịch đến đông đủ, Hà Tịnh Tịnh mới từ từ đi đến trước mặt mọi người, kiêu căng nhìn bọn họ.
“Đến đủ rồi chứ? Đợi lâu rồi, bắt đầu quay thôi”.
Mặc dù Hà Tịnh Tịnh nói một câu đợi lâu rồi, nhưng không hề có ý xin lỗi, luôn tỏ ra vênh váo hung hăng.
Hà Tịnh Tịnh liếc mắt nhìn Vương Đông Tuyết, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, cô ta không hề xin lỗi cũng chẳng thèm để tâm đến cô.
Hà Tịnh Tịnh thực ra chưa từng đánh ai, dù sao cô ta cũng mới nổi gần đây, hôm qua cũng là lần đầu tiên cô ta ra vẻ ngôi sao.
Đúng lúc nhìn thấy Vương Đông Tuyết này ngứa mắt nên lấy cô để trút giận.
Mọi người đang định bắt đầu công việc, thì đạo diễn đột nhiên hô lên.
“Từ đã, chút nữa sẽ có một nhân vật lớn đến đây”.
Hà Tịnh Tịnh nhíu mày: “Còn có nhân vật lớn sao? Ai thế?”
Hà Tịnh Tịnh hơi không hài lòng, cô ta đã là nhân vật lớn nhất toàn đoàn phim rồi, lại còn phải đợi người khác? Ai mà ra oai thế?
Đạo diễn nói: “Là chị Đoàn, Đoàn Phi”.
Mọi người đều sững sờ.
“Chị Đoàn? Thật không? Sao chị Đoàn lại đến đây!”
Đạo diễn cười nói: “Tôi cũng không biết, hôm qua chị Đoàn đột nhiên gọi điện nói với tôi muốn đến làm diễn viên khách mời, lúc đó tôi cũng bất ngờ, không biết nhà sản xuất tốn bao nhiêu tiền nữa!”
Đoàn Phi là nhân vật thế nào chứ, đó là chị đại của ngành phim điện ảnh, là nữ diễn viên có sức ảnh hưởng nhất.
Chỉ riêng cái cúp ảnh hậu Kim Mã Đoàn Phi giành được đã đủ để làm chói mù mắt mọi người rồi.
Trong giới này, sức ảnh hưởng của Đoàn Phi là không ai sánh kịp, ngay cả những đạo diễn nổi tiếng khi gặp Đoàn Phi cũng phải lịch sự gọi một tiếng chị Đoàn.
Không liên quan đến tuổi tác, đó xuất phát từ sự kính trọng.
Hơn nữa, không có ai nghi ngờ Đoàn Phi nổi lên như thế nào, đạo diễn dùng quy tắc ngầm gì gì đó đều không liên quan đến Đoàn Phi.
Gia cảnh của Đoàn Phi rất tốt, vốn dĩ không hề thiếu tiền, vào làng giải trí diễn xuất hoàn toàn là vì sở thích, ban đầu một nữ đạo diễn phát hiện ra cô ấy sau đó giành được giải diễn viên mới xuất sắc.
Bộ phim điện ảnh thứ hai đã giành được giải ảnh hậu.
Xuất phát điểm của Đoàn Phi quá cao, thành tựu cô ấy đạt được cũng cao vô cùng.
Vì vậy không ai có thể copy lại thành công của Đoàn Phi, vẫn duy trì được dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, còn có thể thống trị giới điện ảnh, cô ấy thực sự là một diễn viên thiên tài.
Khi nghe đến tên Đoàn Phi, Hà Tịnh Tịnh liền câm nín.
Đoàn Phi quả thật nổi tiếng hơn cô ta rất nhiều, mặc dù chỉ đến làm diễn viên khách mời, nhưng mọi người chờ cô ấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hà Tịnh Tịnh nói: “Chị Đoàn đến diễn vai khách mời nào thế?”
Đạo diễn lắc đầu: “Chị Đoàn nói sẽ tự mang kịch bản đến, nói là vai khách mời nhỏ có tài trợ thôi, chắc là lồng quảng cáo gì đó?”
“Ồ”, Hà Tịnh Tịnh ồ một tiếng, cũng không nghĩ nhiều.
Những ngôi sao lớn như này đương nhiên sẽ có rất nhiều nhà tài trợ, với hiệu ứng người nổi tiếng và đưa một vài quảng cáo vào phim cũng được coi là một cách tăng doanh thu cho bọn họ.
Mười mấy phút sau, một nhóm người từ bên ngoài đi vào.
Vệ sĩ, trợ lý đi trước đi sau bảo vệ.
Đoàn Phi còn có đội chuyên viên trang điểm, slylist riêng, nên việc đưa theo mười mấy người là điều bình thường.
Sau khi nhìn thấy mọi người, Đoàn Phi tháo kính râm xuống, lịch sự nói.
“Thực xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi, tôi phải đợi nhà tài trợ một lúc lâu, hôm nay tôi mời mọi người uống nước”.
Lời nói mở đầu của Đoàn Phi khiến mọi người thấy rất thoải mái, mặc dù bọn họ cũng không phải nhân vật quan trọng gì, nhưng cũng đều là nhân viên công tác, cần được người khác tôn trọng.
Mua chai nước không tốn bao nhiêu tiền, nhưng thái độ này khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái.
Nhất là khi so sánh với Hà Tịnh Tịnh, đúng là khác nhau một trời một vực.
Người ta là ảnh hậu, tài giỏi hơn Hà Tịnh Tịnh rất nhiều, nhưng không hề ra vẻ ngôi sao. Còn Hà Tịnh Tịnh mới có chút tiếng tăm đã mắc bệnh ngôi sao rồi, đúng là không so sánh không đau thương mà.
Đạo diễn cũng khách sáo lễ phép vô cùng.
“Chị Đoàn, kịch bản của chúng ta hôm nay...”.
Dù sao Đoàn Phi cũng là nhân vật lớn nhất, hôm nay chắc chắn là buổi diễn của Đoàn Phi, người ta bận rộn như thế chắc chắn sẽ không đợi bạn.
Đoàn Phi hỏi: “Tôi có kịch bản đây, diễn viên chính là ai?”
Hà Tịnh Tịnh đứng ra: “Là tôi”.
Hà Tịnh Tịnh đối xử với Đoàn Phi rất lễ phép tôn trọng, không hề giống với người khác. Thực tế, cô ta không cùng đẳng cấp với Đoàn Phi nên phải lễ phép.
Nhưng khi cô ta nghĩ đến mình mới là người có quyền nhất đoàn phim, còn Đoàn Phi chỉ là diễn viên khách mời trong một ngày, nếu cô ta cung kính quá mức, đợi Đoàn Phi đi rồi thì sau này rất khó khuất phục mọi người.
Vì vậy với tỏ ra dáng vẻ ngang hàng với Đoàn Phi.
Đoàn Phi cười nhạt nói.
“Hà Tịnh Tịnh đúng không, tôi biết cô. Cảnh này tôi sẽ đóng vai phản diện tát cô hai phát, sau đó cô phải tỏ ra đau đớn vô cùng”.
Hà Tịnh Tịnh gật đầu, cô ta vốn dĩ rất thích hợp đóng vai ngốc nghếch nên thường phải diễn những phân đoạn bị bắt nạt.
“Vâng chị, thế cảnh này chúng ta dùng thế thân hay đánh giả?
Người tự cho mình là siêu sao như Hà Tịnh Tịnh khi đóng những cảnh như này thường sẽ đánh giả hoặc là dùng thế thân, dù thế nào cũng không thể đánh thật.
Đoàn Phi bật cười khinh bỉ.
“Cô đùa gì vậy, chỉ một cái bạt tai thôi mà, cần gì thế thân? Vả lại đây là kịch bản viết riêng cho cô, đến lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cô rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ ra tay có chừng mực”.
Hà Tịnh Tịnh sững sờ giây lát, nhíu mày muốn từ chối, nhưng đây là yêu cầu của chị Đoàn, chị Đoàn đã nói như vật rồi, nếu cô ta yêu cầu thế thân nữa thì sẽ có khả năng đắc tội với người ta, chắc chắn sẽ bị đồn là mắc bệnh ngôi sao.
Hà Tịnh Tịnh cắn răng nói: “Vậy được thôi, chị Đoàn đừng đánh tôi thật đấy nhé”.
Đoàn Phi cười nhạt nói.
“Nhớ rồi, cảnh này tôi sẽ tát cô, còn cô phải diễn ra vẻ đáng thương vô tội”.
“Được”.
Máy quay sẵn sàng, đạo diễn hô action!
Sau đó, Đoàn Phi vung tay lên tát.
Bốp!
Tiếng tát cực kỳ giòn tai!
Chiếc tát thực sự giáng vào mặt Hà Tịnh Tịnh, in dấu năm ngón tay rõ ràng lên khuôn mặt trắng nõn của cô ta.
Phát tát này khiến tất cả mọi người đều đơ ra.
Cảnh này đáng đồng tiền bát gạo quá?
Chưa bao giờ thấy cái tát nào mạnh mẽ như vậy!
Sắc mặt Hà Tịnh Tịnh lập tức thay đổi, ôm mặt tức giận.
“Chị làm gì vậy!”
Đoàn Phi lạnh lùng nói.
“Tôi đã nói với cô rồi mà, phải tỏ ra ấm ức, biểu hiện này của cô không được, làm lại”.
Hà Tịnh Tịnh trợn mắt: “Cái gì! Còn làm lại?”