Vừa nhìn thấy Tôn Đại Nã đến, mẹ Chu lập tức khoe mẽ.
"Anh Tôn à, mau vào đi, vừa hay có khách tặng chúng tôi chút đồ, không biết anh đã nếm thử chưa, vào làm điếu thuốc đã".
Lão Chu vội vàng lấy một điếu ra nói: "Đây là Nhuyễn Trung Hoa bảy sao, Lão Tôn, chắc ông chưa từng hút đâu nhỉ?"
Mắt Tôn Đại Nã sáng lên: "Chưa từng, tôi chưa từng hút đâu, tôi biết loại thuốc này, được phết đây, cậu nhóc này hào phóng ghê!"
Tôn Đại Nã châm thuốc, tán dương nhìn Điền Mập.
Thói ham hư vinh của Điền Mập được thỏa mãn, hắn cười tươi như hoa.
Tôn Đại Nã rít mấy hơi, cảm thấy hơi phiêu phiêu, liền nói.
"Quà của nhà mọi người nhiều nhỉ, mà toàn đồ tốt, ai u, còn có cả dưa hấu vỏ đen à?"
Tôn Đại Nã cũng từng nghe qua dưa hấu vỏ đen, mặc dù bây giờ không bị đội giá lên cao như trước nhưng chắc cũng phải lên đến cả nghìn tệ.
Một quả dưa hấu mà cả nghìn tệ, đây đúng là loại hoa quả xa xỉ mà.
Mẹ Chu có hơi không nỡ, cười cười; "Quả dưa này để hôm khác hẵng ăn, tôi vừa rửa nho xong, mọi người ăn đi".
Nói xong, mẹ Chu cầm một chậu nho ra, mọi người cùng ăn.
Ăn được mấy quả, Tôn Đại Nã đột nhiên kinh ngạc.
"Nho này ngon nhỉ?"
Lão Chu cũng cảm thấy nho rất ngon, hương vị thuần khiết, ngọt mà không chát, đây là loại nho ngon nhất mà ông ấy từng ăn.
Điền Mập bĩu môi: "Chỉ là mấy quả nho mà thôi, đâu đến mức đấy?"
Nói xong, hắn cũng bốc một quả cho vào mồm.
Sau khi ăn, phát hiện nho thực sự ngon, có điều Điền Mập vẫn cứng đầu nói.
"Thường thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là ngọt, nho bán sớm ở chợ cũng vậy, ha ha".
Chu Điềm Điềm cũng ăn mấy quả, mắt lập tức sáng lên, đây là lần đầu tiên cô ấy ăn được loại nho ngon đến vậy.
"Anh Tần, ngon quá đi mất, anh ăn thêm mấy quả đi".
Chu Điềm Điềm đút mấy quả nho cho Tần Lâm, dáng vẻ thân mật vô cùng.
Điền Mập ở bên thấy vậy, trong lòng khó chịu.
Tần Lâm cũng cảm thấy khá được, Vân Húc này may là thiếu gia nhà giàu, hơn nữa bị Tần Lâm dạy bảo xong thì cũng có chút dáng vẻ chim sợ cành cong, Tần Lâm bảo anh ta chuẩn bị ít đồ, anh ta cũng đâu thể chuẩn bị hàng kém chất lượng được.
Tôn Đại Nã ăn mấy quả, lập tức nhíu mày.
"Lão Chu, nho này có gì đó không đúng!"
Lão Chu sững sờ: "Cái gì không đúng?"
"Nho này không giống nho sản xuất trong nước, đây là nho nhập khẩu phải không?"
Mẹ Chu bĩu môi: "Nho nhập khẩu thì có gì tốt chứ, bây giờ hoa quả nhập khẩu đầy ra".
Điền Mập cũng cười khẩy: "Đúng vậy, hoa quả nhập khẩu bây giờ rẻ lắm, nhiều cửa hàng hoa quả đều có, đặc biệt là mấy loại hoa quả thường thấy như nho".
Tôn Đại Nã vẫn nhíu mày, lắc đầu:"Không phải, vẫn không phải".
"Nho này chắc chắc không phải nho thường, bao bì đâu? Đưa tôi xem xem!"
Lão Chu cầm thùng đựng nho từ dưới đất lên, nhìn thấy trên trên viết chữ nước ngoài, đưa cho Tôn Đại Nã.
Tôn Đại Nã nhìn một lúc liền lắc đầu, không hiểu, cầm điện thoại lên, bật phần mềm phiên dịch rồi quét chữ, mấy giây sau liền trợn tròn mắt!
"Đây... đây là nho Pháp!"
Điền Mập cười nhạo một tiếng: "Ha ha, người ta bảo Tôn Đại Nã hiểu đời, từng trải, cháu thấy cũng thường thôi, chỉ là nho Pháp mà kinh ngạc đến vậy sao? Đáng không?"
Mẹ Chu cũng vô cùng hiếu kỳ: "Đúng vậy, nho Pháp là nho Pháp, có gì đặc biệt đâu?"
Tôn Đại Nã lắc đầu: "Đây không phải nho Pháp bình thường đâu, mọi người xem, góc bên phải có viết 'trang trại rượu Lafite’!"
"Đây là nho của trang trại rượu Lafite, là loại nho dùng để sản xuất rượu Lafite, loại nho tốt nhất thế giới!"
Mọi người lập tức kinh ngạc.
Không ngờ nho này lại có nguồn gốc như vậy?
Ai mà chẳng biết rượu Lafite, chưa uống thì cũng từng nghe qua, đều biết đây là loại rượu vang quý nhất thế giới, không ngờ bọn họ chưa từng uống mà lại có thể ăn loại nho ủ nên loại rượu này.
Cần phải biết, rượu Lafite nổi tiếng thế giới, chủ yếu là vì nho của bọn họ rất đặc biệt.
Hơn nữa trang trại sản xuất rượu Lafite tự trồng nho của họ, vốn không bán ra ngoài, vậy nên cho dù là bạn ở nước Pháp thì chắc chắn cũng không ăn được nho của trang trại sản xuất rượu Lafite.
Mà trang trại sản xuất rượu Lafite mỗi năm đều chọn những trái nho ngon nhất để tặng một số nhân vật máu mặt trên thế giới, đa phần đều là người giàu có.
Chỉ có như vậy mới có thể nếm thử được hương vị của loại nho được trồng ở trang trại sản xuất Lafite.
Tôn Đại Nã giải thích một hồi, mọi người đều kinh ngạc, không ngờ quả nho bé tí kia lại có nguồn gốc kinh khủng như vậy.
Mọi người đều nhìn Tần Lâm, ảnh mắt đầy kinh ngạc, cậu thanh niên này là đại gia sao?
Trông chẳng giống gì cả?
Điền Mập mất hết mặt mũi, vốn cho rằng phương diện nào hắn cũng thắng Tần Lâm, kết quả không ngờ tên họ Tần Lại tặng nho như vậy, đúng là thắng vì bất ngờ mà.
Hơn nữa nếu không vì có Tôn Đại Nã ở đây, người khác cũng không biết, khẻo còn tưởng là nho bình thường.
Mẹ Chu vừa nghe thấy đây là nho của trang trại sản xuất Lafite, lập tức bưng chậu nho lên.
"Nho đắt thế cơ à? Thế mọi người ăn dưa hấu nhé!"
Nói xong, cho nho vào trong thùng, sau đó cầm dưa hấu vỏ đen ra.
Dưa hấu vỏ đen mặc dù rất đắt tiền nhưng dù sao cũng là đồ có thể mua được, một quả tám trăm một nghìn tệ, nghĩ cũng không phải món đồ quá xa xỉ.
Nhưng nho của trang trại sản xuất rượu Lafite thì khác, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, sau khi ăn xong e rằng cũng chẳng còn nữa.
Mọi người ăn dưa hấu, Điền Mập lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, rõ ràng là lúc đầu hắn có mặt mũi, kết quả lại bị như vậy.
Một thùng nho mà có thể chèn ép được hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
"Ha ha, món đồ này dù sao cũng chỉ là hoa quả mà thôi, nào, chú Chu, chú hút điếu thuốc đi ạ".
Điền Mập làm vậy cũng là để nhắc nhở bọn họ, còn có thuốc nữa mà, Nhuyễn Trung Hoa bảy sao, đây là loại thuốc rất tốt.
Mẹ Chu nhìn thấy nho được tặng quý như vậy, nghĩ chắc thuốc kia cũng không phải loại thuốc bình thường.
"Tôn Đại Nã, anh xem thuốc này có gì hay không?"
Tôn Đại Nã nhìn thấy loại thuốc này, lập tức lắc đầu: “Tôi cũng không biết, hay chúng ta mở ra xem sao?"
Điền Mập cười khẩy: "Có gì khác lạ đâu chứ, chỉ là thuốc mà thôi, chú xem nhãn hiệu này, Trường Bạch Sơn, chỉ là thuốc lá giá rẻ thôi".
Tôn Đại Nã và Lão Chu gật đầu, nhãn hiệu này thực sự không phải là thuốc lá đắt tiền gì, ít nhất thì cũng kém hơn Nhuyễn Trung Hoa nhiều, hơn nữa còn cách đến một hai cấp bậc.
Cho dù có là thuốc đắt tiền hơn một chút, thì nó vẫn là sự khác biệt giữa sản phẩm cao cấp và sản phẩm rẻ tiền, thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tôn Đại Nã nhìn qua: "Vẫn nên mở ra xem xem, cách đóng gói này tôi chưa thấy bao giờ".
Tần Lâm đứng bên cạnh không nói gì, hơi cười.
Mẹ Chu vội vàng thành thục mở hòm ra, bên trong lộ ra màu trắng.
Từng cây thuốc trắng tinh, bên trên chẳng có gì, chỉ là ở dưới góc phải thì có bốn chữ màu đen.
Cung cấp đặc biệt.
Tôn Đại Nã lập tức kinh ngạc, cầm cây thuốc lên, xem thử xem sao.
"Có thể bóc ra không?"
Lão Chu nói: "Bóc ra đi, dù sao chúng ta cũng mỗi người làm điếu đi”.
Tôn Đại Nã bóc cây thuốc ra, cầm một bao lên rồi nói.
“Đây, đây hình như là hàng cung cấp đặc biệt cho quân khu”.
Cách đóng gói của loại thuốc này không có ghi gì ở trên, chỉ một màu trắng, ngoài ra chỉ có bốn chữ cung cấp đặc biệt, còn lại không có gì hết.
Hàng cung cấp đặc biệt cho quân khu đó, có tiền cũng không mua được đâu.
- ----------------------