Bố Mã Húc bị liệt tứ chi, mặc dù không phải cho tai nạn xe gây ra nhưng vụ tai nạn thực sự đã xảy ra.
Hơn nữa sau khi lái xe Maserati xảy ra tai nạn người phụ nữ đó còn hống hách ngang ngược, không có thái độ ăn năn hối hận, điều này khiến Tần Lâm rất bực mình.
Hơn nữa cô ta còn có liên quan đến nhà họ Hoa, đó là cái gai trong mắt Tần Lâm.
Vừa hay nhà họ Hoa đã bay nhảy khá lâu, đã đến lúc phải xử lý bọn họ rồi.
Sau khi nhà họ Thư và nhà họ Tề bị tiêu diệt, nhà họ Hoa đã khiêm tốn hơn, có điều dạo gần đây hình như lại bắt đầu hống hách trở lại.
Mã Húc cau mày: “Lão Tần, bệnh của bố tớ cũng khỏi rồi, bỏ qua chuyện người phụ nữ đó đi”.
Mã Kiến Quân cũng nói: “Đúng thế Tiểu Tần, bây giờ các cháu đều khỏe mạnh là điều tuyệt vời nhất, chú không muốn xảy ra chuyện nữa, cháu nghe chú một lần, bỏ qua chuyện này đi”.
Nghe thấy lời nói của hai bố con Mã Húc, Tần Lâm cau mày, anh do dự một lát, cuối cùng không nói gì.
“Được rồi, cháu sẽ tạm thời bỏ qua”.
Hai bố con họ không chịu nói, Tần Lâm cũng không thể ép, dù sao sớm muộn gì nhà họ Hoa cũng bị xử lý, người phụ nữ đó cũng thế.”
“Vậy mọi người ở nhà nghỉ ngơi đi, cháu đi kê đơn thuốc cho chú”.
Tần Lâm đi ra ngoài, trở về y quán để bốc thuốc.
Tần Lâm vừa đi chưa được bao lâu đột nhiên tiếng ầm ầm vang lên, một con xe Maserati phóng đến, đỗ trước cửa nhà Mã Húc.
Nhìn thấy con xe này Mã Húc cau mày lại, thấy quen quen.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ cùng hai tên đàn ông vạm vỡ bước xuống.
Nhìn thấy người phụ nữ trẻ đeo kính này, đồng tử của Mã Húc lập tức co lại, mặt biến sắc.
“Là cô ta!”
Người phụ nữ đeo kính đi vào trong, nhìn cách bày biện trong nhà, cô ta bĩu môi, ra vẻ ghét bỏ.
“Đây là nông thôn sao, đúng là phèn”.
Cô ta bịt mũi, đi vào trong với vẻ mặt khó chịu, thấy Mã Kiến Quân nằm trên giường bệnh, ả lập tức cười mỉa mai.
“Hừ, mạng của ông đúng là lớn thật đấy!”
Nhìn thấy người phụ nữ này, Mã Kiến Quân lập tức kích động!
“Lý Dung! Là cô!”
Người phụ nữ này tên là Lý Dung, người tình của thiếu gia nhà họ Hoa, dựa vào thế lực của nhà họ Hoa suốt ngày vênh váo, hống hách.
Ỷ mình có chút nhan sắc là không coi ai ra gì.
Thậm chí là sau khi lái xe đâm Mã Kiến Quân, cô ta cho rằng chỉ đâm vào một ông nông dân quèn mà thôi, không có gì ghê gớm, cũng chẳng cần đền tiền, thậm chí ngay cả câu xin lỗi cũng không có, chỉ tìm người đến uy hiếp thôi.
Trên thực tế Mã Kiến Quân cũng không dám đắc tội với Lý Dung.
Năm ngoái sau khi Mã Kiến Quân bị đâm, Lý Dung đã tìm người đến uy hiếp, ông ấy không dám lên tiếng, chuyện này cứ thế mà cho qua, cả nhà họ Mã biết rằng không thể nào động đến nhà họ Hoa được, vì thế đành chịu nỗi uất ức này.
Lý Dung vốn dĩ cũng chẳng thèm để ý, chỉ là một ông nông dân thôi, đừng nói là đâm tàn phế, cho dù là đâm chết cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng không ngờ rằng, hôm nay ông ấy lại lên truyền hình, hơn nữa lại còn là Đài truyền hình Trung Ương.
Tên Mã Kiến Quân này số đỏ thật đấy, có thể nhận được sự giúp đỡ của Đài truyền hình Trung Ương.
Lý Dung không hề sợ Mã Kiến Quân, nhưng nếu như Đài truyền hình vạch trần sự thật, sợ rằng sẽ đem lại phiền phức cho cô ta.
Đến lúc đó có người điều tra, tìm ra cô ta thì không sao, chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Hoa thì không được tốt lắm.
Vì thế Lý Dung muốn đến xử lý chuyện này.
Cô ta nhìn căn nhà của Mã Kiến Quân, lập tức cười khẩy.
“Đúng là quá rách nát, thế này đi, tôi cho ông hai trăm nghìn tệ, sửa sang lại căn nhà này”.
Nói xong Lý Dung lấy ra một tấm séc, ký tên rồi ném trước mặt Mã Húc.
Tấm séc mỏng bay trước mặt Mã Húc khiến anh thấy khó chịu, anh bắt lấy tấm séc, vo viên lại rồi ném vào mặt cô ta.
“Lý Dung! Cô có tiền thì ghê gớm lắm sao? Chuyện cô đâm bố tôi, tôi còn chưa tính sổ đâu!”
Tiền sao?
Bây giờ đối với Mã Húc mà nói, tiền không còn quan trọng nữa.
Trước đây Mã Húc nghèo thật, thậm chí còn phải cúi đầu vì tiền.
Nhưng anh cần tiền là để chữa bệnh cho bố.
Bây giờ bệnh của bố đã có hy vọng rồi, trong mắt Mã Húc tiền không còn quan trọng.
Hơn nữa Tần Lâm còn trả anh một trăm triệu.
Bây giờ Mã Húc cũng được coi là tỷ phú rồi, chút tiền này anh không thèm.
Bị cục giấy đập vào mặt, Lý Dung biến sắc.
“Láo toét! Thằng nghèo xác nghèo xơ như anh mà dám đánh tôi sao? Anh không muốn sống nữa phải không!”
Nói xong Lý Dung giơ tay tát Mã Húc.
Một tiếng bốp vang lên!
Mã Húc không đề phòng, bị Lý Dung tát một phát, năm ngón tay in rõ trên mặt.
Mặt Mã Húc lập tức biến sắc, anh thực sự không ngờ Lý Dung lại dám ra tay với anh.
“Mẹ kiếp cô muốn chết à!”
Nói xong Mã Húc lao lên, mấy gã đàn ông bên cạnh Lý Dung cũng tiến lên, đây là vệ sĩ chuyên nghiệp, bọn họ dễ dàng khống chế được Mã Húc, đè anh xuống dưới đất, khiến anh không nhúc nhích được.
Vẻ mặt Trương Minh thay đổi, anh cũng phản ứng lại.
“Mẹ kiếp!”
Trương Minh đạp một cước, nhưng đáng tiếc là mặc dù bọn họ cũng khỏe nhưng không đấu lại vệ sĩ, hơn nữa số người cũng không chiếm ưu thế.
Trương Minh cũng bị đè dưới đất, không thể nào nhúc nhích được.
Mã Kiến Quân nằm trên giường, thấy con trai mình bị đánh, lập tức nổi giận đùng đùng.
“Lý Dung! Cô bỏ con trai tôi ra!”
Mã Kiến Quân vừa mới cử động lại được, ông lật người vài vòng rồi ngã xuống giường.
Lý Dung lộ vẻ mặt khinh bỉ: “Ây dô, cử động được rồi à? Xem ra tôi đâm nhẹ rồi, lẽ ra nên đâm thêm vài phát nữa, để ông chết quách đi thì đỡ phải nhiều chuyện thế này!”
Nói xong Lý Dung tiến lên, giẫm vào mu bàn tay của Mã Kiến Quân.
Giày cao gót giẫm xuống mu bàn tay, lập tức khiến toàn thân ông đau đớn.
Mã Kiến Quân đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhăn nhó mặt mày, mu bàn tay bị giẫm chảy cả máu.
Lý Dung hừ lạnh lùng, lại lấy trong túi ra một tấm séc nữa, viết vài nét rồi nói.
“Đây là một triệu tệ, là tiền bồi thường và tiền khám bệnh”.
Nói xong Lý Dung ném tấm séc xuống dưới đất, quay người rời đi.
Mấy tên vệ sĩ đánh Mã Húc và Trương Minh một trận, sau đó cũng lên xe rời đi.
Hai bố con Mã Húc cùng Trương Minh nằm dưới đất, mặt mày thâm tím, đau đến mức không đứng dậy được.
.......
Một lúc sau, Tần Lâm quay lại, xách theo thuốc ở y quán đến, vừa vào trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.
“Húc Tử! Trương Minh, chú Mã!”
Tần Lâm vội đỡ ba người dậy, sau đó bế chú Mã lên giường, nhìn vết thương, vẫn may chỉ là bị thương ngoài da.
Nhưng Húc Tử Và Trương Minh thì khá nghiêm trọng, bị đánh gãy xương, tụ máu, không thể nào chữa khỏi trong dăm ba ngày được,
Tần Lâm cuộn chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận.
“Húc Tử, là ai đánh?”
Mã Húc nhắm mắt, không chịu nói, Mã Kiến Quân cũng không chịu nói.
Hai bố con họ biết sự lợi hại của nhà họ Hoa, cho dù Tần Lâm hỏi thế nào cũng không nói, sợ anh đi báo thù cho bọn họ rồi gây ra rắc rối.
Chủ yếu là sợ Tần Lâm xảy ra chuyện.
Hai bố con họ không nói nhưng Trương Minh thì không chịu được, anh ấy biết Tần Lâm lợi hại, bản thân cũng nuốt không trôi cục tức này.
“Là người phụ nữ lái Maserati đó, tên là Lý Dung, cô ta dẫn theo mấy tên vệ sĩ đến đây, đưa cho chú Mã một triệu, ý muốn kết thúc chuyện này, sau này chúng ta không được gây rắc rối cho cô ta nữa”.
Tần Lâm nheo mắt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Lý Dung phải không, đúng là muốn chết!
- ----------------------