Vài giây sau, đột nhiên Tần Lâm gọi đến.
Nhìn thấy Tần Lâm, Liễu Thanh Thanh liền nhíu mày, theo bản năng cúp máy.
Bây giờ cô thật sự không muốn nói chuyện với Tần Lâm, và cũng không biết nói gì, mắng anh một trận à? Hay là cãi nhau?
Liễu Thanh Thanh lập tức đập bàn, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Thư ký đứng ngoài hồi lâu rồi mới đẩy cửa bước vào, tiến đến nói.
“Thưa sếp, chị không sao chứ? Cô Hồ đang ngoài kia ạ”.
Liễu Thanh Thanh nhanh chóng ngồi ngay lại: “Gia Hân đến rồi à? Mau để cô ấy vào”.
Liễu Thanh Thanh hết sức mong chờ sự xuất hiện của cô bạn thân này.
Sau khi Hồ Gia Hân đi vào, nói chuyện phiếm một chút thì cô phát hiện ra Liễu Thanh Thanh có chút gì đó khác thường.
“Thanh Thanh, cậu sao thế? Sao mắt lại đỏ rồi?”
Liễu Thanh Thanh thở dài, do dự một hồi nhưng vẫn quyết định kể với Hồ Gia Hân.
Hồ Gia Hân xem xong đoạn video trên điện thoại, lập tức nổi cơn tam bành.
“Mẹ kiếp, ở nhà có bạn gái xinh đẹp như thế này lại còn ra ngoài làm bậy? Xem tớ mắng anh ta này!”
Hồ Gia Hân không phải Liễu Thanh Thanh, một khi cô ấy đã nổi điên thì người bình thường không thể nào đọ được.
Cô lập tức lấy điện thoại gọi vào số Tần Lâm.
Lúc nãy anh gọi cho Liễu Thanh Thanh là để hỏi han, bị cúp máy anh còn tưởng rằng do Liễu Thanh Thanh đang họp nên không tiện nghe máy.
Nhìn thấy Hồ Gia Hân gọi đến, anh hơi sửng sốt rồi nhấc máy.
“A lô? Chuyện gì thế?”, Tần Lâm không hề tỏ ra khách sáo khi nói chuyện với Hồ Gia Hân.
Vốn tưởng rằng Hồ Gia Hân sẽ nói gì đó mờ ám, nhưng cô lại mắng Tần Lâm một trận như trút nước.
“Họ Tần kia, anh còn mặt mũi không hả, sao lại dám đến những nơi như thế? Anh có xứng với Thanh Thanh không?!”
Tần Lâm bỗng đơ ra, tự nhiên lại bị mắng xối xả.
“Tôi đi đến chỗ nào chứ? Sao lại thành có lỗi với Thanh Thanh rồi?”
Hồ Gia Hân hừ lạnh một tiếng: “Anh không thừa nhận à? Anh đi đến ngõ Yên Hoa bị chụp lại đây này?!”
Tần Lâm chợt nhớ lại, hình như là ngõ Yên Hoa trên đường Thâm Quyến lúc trước.
“Ý cô là số 1000 trên đường Thâm Quyến à? Tôi đã đi đến đó rồi, đó là chỗ nào thế?”
Tần Lâm đã đến đấy, nhưng anh chỉ vào một chút rồi ra liền, hoàn toàn không làm gì cả, thậm chí ở bên trong có gì anh còn không rõ, bọn họ cũng chỉ phỏng đoán mà thôi.
Hồ Gia Hân tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Còn giả vờ? Giả vờ tiếp đi! Anh có thể không biết chỗ đó là nơi như thế nào sao? Ngay cả một phụ nữ như tôi còn biết! Thanh Thanh xinh đẹp như thế này mà anh còn đến mấy nơi phóng đãng đó, anh có cảm thấy mình xứng với Thanh Thanh không?”
Tần Lâm lúc này mới hiểu được dòng chữ ngày hôm qua hoàn toàn không hề khoa trương, cái gì mà ảnh không đứng đắn của bạn gái, toàn bộ đều là vớ vẩn, chỉ muốn dụ Tần Lâm vào để quay phim, sau đó gửi cho Liễu Thanh Thanh mà thôi.
Nhưng ai lại có thể làm vậy chứ?
Trừ phi là người theo đuổi Liễu Thanh Thanh?
Tần Lâm cứng họng, hoàn toàn không hề phòng bị trước những chuyện này.
“Để Thanh Thanh nghe điện thoại!”
“Hừm, Thanh Thanh không rảnh để nghe điện thoại của anh, anh tự kiểm điểm lại bản thân đi!”
Nói xong, Hồ Gia Hân lập tức cúp máy.
Liễu Thanh Thanh có chút bất lực: “Bọn tớ có tính là cãi nhau không?”
Hồ Gia Hân cạn lời: “Bà cô ơi, đây là lỗi của anh ấy, sao cậu lại ở đây buồn bực làm gì, cứ lơ một khoảng thời gian đi, sau đó đợi anh ấy giải thích với cậu!”
Liễu Thanh Thanh thở dài, suy nghĩ của cô cũng rối tung hết cả, không biết nên làm thế nào cho tốt, nên chỉ có thể nghe theo cách của Hồ Gia Hân.
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Tần Lâm sa sầm xuống, lần này thật sự đã bi người ta gài bẫy rồi.
Không ngờ lại có người làm ra trò như vậy, điều này thật sự khiến Tần Lâm cảm thấy không vui.
Tần Lâm lập tức lên xe, lại đến ngõ Yên Hoa ở đường Thâm Quyến thêm lần nữa.
Khi Tần Lâm bước vào, vẫn là mỹ nữ ngày hôm qua ra tiếp đãi anh, cô ta vừa nhìn thấy Tần Lâm liền bật cười.
“Anh lại đến rồi sao?”
Sắc mặt Tần Lâm chùn xuống, cau mày nói.
“Lại đến? Các người không nhầm đấy chứ, hôm qua tôi chỉ vào một lát, không hề làm gì cả, cho tôi xem camera giám sát ngày hôm qua một chút”.
Kiểm tra camera giám sát, một là để chứng minh sự trong sạch của bản thân, có video của camera giám sát rồi thì sẽ biết Tần Lâm vừa vào đã đi ra ngay.
Thứ hai là có thể thấy được người đã chụp lén anh.
Tần Lâm là người có thù ắt báo, có người dám gài bẫy anh, đương nhiên anh không thể bỏ qua.
Cô nhân viên lễ tân mỉm cười: “Anh nói đùa rồi, không phải ai cũng đủ tư cách để xem camera giám sát trước cửa của chúng tôi”.
Nghe xong, Tần Lâm liền cười khẩy: “Ý bảo tôi không đủ tư cách chứ gì? Vậy cô cảm thấy ai có đủ tư cách?”
Nhìn thấy giọng điệu của Tần Lâm, nữ nhân viên lễ tân liền lấy bộ đàm ra nói.
“Bảo vệ, gọi mấy người đến đây!”
Dù gì cô ta cũng là phụ nữ nên cũng không thể làm gì liều lĩnh khi đối mặt với Tần Lâm, ai biết người này có bệnh thần kinh gì không chứ, cứ gọi bảo vệ đến cho chắc ăn.
Vừa dứt lời, vài nhân viên bảo vệ đã vây quanh Tần Lâm, ai nấy đều cầm côn điện trên tay, trông vô cùng hung dữ.
Tần Lâm cười khẩy: “Sao thế, tôi chỉ muốn xem camera giám sát thôi mà, các người lại muốn ra tay à?”
Nữ nhân viên lễ tân tỏ vẻ chế giễu: “Thật xin lỗi, xem camera giám sát à? Không phải anh muốn là được, cả hai lần anh vào đều không tiêu tiền, anh nghĩ rằng tôi sẽ để anh đi sao?”
Tần Lâm cười lạnh, hóa ra là vậy.
Dù sao đây cũng là nơi phóng đãng, khá nhạy cảm và đặc biệt, hơn nữa cả hai lần Tần Lâm vào đều không tiêu tiền, xem ra là muốn gây chuyện, đương nhiên nữ nhân viên lễ tân kia sẽ cảm thấy bất mãn với anh.
Làm ăn trong ngành này còn có rất nhiều vấn đề khác, hơn nữa phải có lai lịch, còn người đến gây chuyện như Tần Lâm thì bọn họ thấy nhiều rồi, cuối cùng có ai lại không chịu rời đi chứ?
Tần Lâm bày ra vẻ bông đùa: “Cô chắc chưa, mấy tên tôm tép này mà cũng đòi uy hiếp tôi sao?”
Nữ nhân viên lễ tân nghe xong liền lùi về sau vài bước, lạnh lùng nói.
“Muốn gây chuyện ở ngõ Yên Hoa à, anh vẫn còn non lắm, nếu như không phục thì anh cứ thử xem”.
Nói xong, mấy nhân viên bảo vệ dần tiến lại gần, nhưng Tần Lâm vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ mấy người thế này thì anh phất tay một phát cũng đủ để đánh gục tất cả.
Ngay khi vừa định ra tay, đột nhiên có giọng của một người đàn ông vang lên từ trên lầu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vẫn Thạch Thiên Hàng
2. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
“Ai gây chuyện?!”
Vừa dứt lời, mọi người đều quay đầu lại nhìn, nữ nhân viên lễ tân lập tức tỏ ra vui mừng.
“Quản lý Quý!”
Một người đeo kính tóc húi cua từ trên lầu bước xuống, đây chính là tổng quản lý của ngõ Yên Hoa bọn họ, quản lý Quý.
Lai lịch của quản lý Quý này không hề tầm thường, so với nữ nhân viên lễ tân kia còn lợi hại hơn nhiều, cho dù các vị khách có mặt mũi khác cũng vô cùng khách khí khi gặp ông ta.
Sau khi quản lý Quý bước xuống, ông ta lập tức cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
“Có chuyện gì?”
Nữ nhân viên lễ tân chỉ vào Tần Lâm rồi nói: “Người này đến đây kiếm chuyện, hai lần vào đều không tiêu tiền, sau đó còn nhất quyết đòi xem camera giám sát”.
Quản lý Quý cười khẩy: “Xem camera giám sát? Đủ tư cách ư?”
Mặt Tần Lâm lộ ra vẻ giễu cợt: “Tôi không đủ tư cách đúng không? Vậy ông nói xem ai đủ tư cách, để tôi gọi một lượt qua nào”.
Quản lý Quý hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Ý của cậu là, cậu quen được vài người sao?”
Tần Lâm nói: “Ông có thể nói ra thử”.
Trong ngành này cũng chỉ có mấy người đó, chắc hẳn Tần Lâm sẽ quen.
Hơn nữa còn rất thân thiết.
Quản lý Quý cười phá lên: “Cậu cũng tấu hài thật đấy, người như cậu thì quen được ai chứ?”
“Vậy tôi kể cho cậu nghe một vài cái tên nhé, ông chủ Bùi - Bùi Lương, có quen không? Anh Đông - Đoàn Bảo Đông? Anh Long - Long Ích Huy? Ông chủ Đồng Phương Châu? Ha ha ha... nhìn cái mặt đơ ra của cậu kìa, sao thế, chắc chưa từng nghe qua mấy cái tên này nhỉ?”