“Thanh Hoa Linh cắn cô ở đâu?”
Tần Lâm hỏi.
“Trên bắp chân”.
Dương Vân Kim trả lời.
“Cởi giày ra”.
Dương Vân Kim sững một lúc, nhưng cô ta vẫn làm theo lời Tần Lâm, tháo giày ra.
“Anh mau hút độc cho tôi đi”.
Dương Vân Kim sốt ruột nói.
“Hút không được, lúc nãy cô có nói nam nữ thụ thụ bất thân, tôi không dám động vào cô đâu”.
Tần Lâm thoáng cười.
“Anh...”
Dương Vân Kim muốn khóc nhưng không được, không ngờ lúc này cô ta lại bị Tần Lâm đùa giỡn.
“Lỗi đều là do chúng tôi, anh Tần, anh mau cứu Vân Kim đi, rồi tôi sẽ đưa sâm vương cho anh, cầu xin anh đấy”.
Na Mỹ vô cùng lo lắng, nước mắt rơi lã chã.
“Thả lỏng cơ thể”.
Tần Lâm nhấc giày của Dương Vân Kim lên, dùng giày vừa đánh vừa ép mạnh vào bắp chân Dương Vân Kim, làm cho cô ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Tần Lâm dốc hết sức lực, Dương Vân Kim đau đến mức nghiến chặt răng, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt đầy uất ức, cô ta nhìn sang Na Mỹ, cho rằng Tần Lâm đang cố tình lấy việc công báo thù riêng.
Nhưng cho dù Tần Lâm có cố ý thì Dương Vân Kim cũng không dám nói gì, chỉ cần có thể sống sót thì như thế nào cũng được.
Cuối cùng, Tần Lâm ép bắp chân của Dương Vân Kim đến mức sưng phồng cả lên, tất cả máu đen cũng đã bị đẩy ra ngoài.
Tần Lâm hài lòng gật đầu.
“Không tồi, cũng dũng cảm đấy, cách này là tốt nhất rồi, nhớ là sau này nếu bị rắn cắn nữa thì đừng hoảng đừng vội, chỉ cần lấy đế giày đánh ép như vậy là được, máu độc sẽ chảy ra ngoài”.
Dương Vân Kim cảm thấy nước mắt như chực trào ra, hai mắt sưng đỏ, chân gần như tê dại, cô ta bị Tần Lâm ép đến mức muốn chặt đứt tứ chi cho xong.
Tần Lâm dùng dao găm rạch thân thể của Thanh Hoa Linh ra, sau đó lấy ra túi mật.
“Nào, cầm lấy”.
Tần Lâm ném cho Dương Vân Kim.
“Bắt tôi nuốt thứ này sao?”
Dương Vân Kim liền hỏi.
“Không phải nuốt, mà là cắn nát nó, sau đó đắp vào chỗ bị rắn cắn, ngày mai sẽ khỏi”.
Tần Lâm trả lời.
“Cái gì? Đây là mật đấy?”
Dương Vân Kim như sắp phát điên.
“Đúng vậy, đây chính là mật, nếu không thì tôi kêu cô cắn làm gì”.
“Để tôi, chẳng phải bóp nát là được rồi sao?”
Na Mỹ trầm giọng nói, nếu để Dương Vân Kim cắn nát túi mật của Thanh Hoa Linh thì thật đáng sợ quá, nghĩ thôi cũng khiến người ta nổi da gà.
“Các người căn bản không hiểu, túi mật này phải được hòa với nước bọt, nhất định phải là nước bọt của người bị rắn cắn mới có thể phát huy tác dụng, trong Đông y người ta gọi là lấy độc trị độc”.
Tần Lâm nói một cách nghiêm nghị.
“Được, để tôi nhai!”
Dương Vân Kim nghiến răng, muốn sống sót thì phải liều mình, có vào sống ra chết thì sao chứ? Chi cần có thể sống sót là được.
Ngay khi Dương Vân Kim cắn mật rắn, một vị đắng tràn ra trong miệng cô ta, bắp chân đau đến tê dại, sưng tấy lên, lúc này trong đầu cô ta chỉ vang lên mấy tiếng ong ong.
“Ọe...”
“Nhớ là không được nôn, phải nhai trong một phút, sau khi hòa tan với nước bọt thì mới có hiệu quả, nhưng nếu nhai không kỹ, để lại di chứng thì tôi cũng không dám bảo đảm đâu đấy”.
Tần Lâm nói với vẻ thận trọng.
Dương Vân Kim nghiến răng, không ngừng nhai mật, cái cảm giác đó còn khó chịu hơn cả chết, nó đắng đến mức khiến nước mắt Dương Vân Kim rơi không ngớt, còn đau hơn lúc nãy bị Tần Lâm ép vào bắp chân.
Cái cảm giác đau đớn đó không thể diễn tả bằng lời được.
Trong một phút này, Dương Vân Kim hầu như cảm nhận được cảm giác chết đi sống lại, sau khi nhai xong liền thoa vào miệng vết thương, hai mắt cô ta liền trở nên trắng dã.
“Ừm, rất tốt. Nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta phải nhanh chóng lên đường rồi”.
Tần Lâm gật đầu nói.
Nếu như không phải có một tia hy vọng thì Dương Kim Vân đã từ bỏ rồi, tên này chẳng phải là đang cố ý làm khó cô ta sao?
“Đúng rồi, chúng ta phải nhanh rời khỏi chỗ này mới được, hôm qua đã gặp phải gấu đen rồi, hôm nay lại đụng trúng Thanh Hoa Linh, ngày mai không biết sẽ còn phải gặp nguy hiểm như thế nào nữa”.
Na Mỹ gật đầu đồng ý.
“Nhưng chân tôi...”
Dương Vân Kim cười khổ, cô ta hiện tại đang là gánh nặng, Na Mỹ bị thương ở cánh tay, còn cô ta lại ở chân, trong rừng già như thế này lại càng thêm nguy hiểm.
“Không sao, chúng tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu, Vân Kim”.
Na Mỹ đỡ Dương Vân Kim dậy rồi nói.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, cơ thể của Na Mỹ và Dương Vân Kim cũng đã khôi phục kha khá, Na Mỹ cảm thấy vô cùng cảm kích Tần Lâm, dù sao ở trong rừng băng như thế này, anh có thể cứu cô một mạng coi như cũng là có ân tình rồi.
Cả bốn người nghỉ ngơi một lượt rồi cùng nhau tìm đường ra, quả thực tìm lối thoát trong lớp tuyết dày là chuyện hết sức khó khăn.
Tuyết dày đã lấp kín đường đi, thợ săn cũng không thể vào núi, vậy nên mới nói lúc này bọn họ thực sự là đang chiến đấu với sự sống và cái chết, tuyết phủ dày lấp đi con đường quay lại, không có biển báo trên đường mòn, nếu muốn ra ngoài thì cần phải cẩn thận hơn nữa.
“Anh Tần, vừa rồi anh bảo Dương Vân Kim nhai túi mật là thật sao? Trông cô ta có vẻ ghét anh đến mức muốn giết anh luôn rồi đấy”.
Mộc Tâm Lan nhẹ nhàng đi cạnh Tần Lâm, nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, không cần nhai thì sao có thể chữa khỏi độc trên người cô ấy được chứ, nhưng nuốt cũng được, trong ngoài đều như nhau”.
Tần Lâm nhún vai.
Mộc Tâm Lan ngớ ra, đôi mắt đẹp thoáng chớp, quả nhiên anh Tần cố ý, Dương Vân Kim này cũng thực sự quá đáng, từ lúc lên núi đã tỏ ra không mấy thân thiện với anh Tần rồi, với lại được anh Tần cứu cũng coi như là may mắn với cô ta.
Tần Lâm đi trước Na Mỹ, không ngừng tìm đường ra, anh cố ý để lại dấu vết xung quanh để tránh việc đi nhầm hướng.
Với sự nhạy bén của Tần Lâm và kinh nghiệm của Na Mỹ thì ai nấy đều vô cùng có lòng tin, muốn rời khỏi chỗ này thì phải cẩn thận mới được.
“Hình như chúng ta đang đi một vòng thì phải”.
Mộc Tâm Lan bối rối nhìn bầu trời, bốn bề toàn là tuyết, bước đi của bọn họ rất chậm, cho dù có gió thì bọn họ cũng đã để lại dấu vết, nhưng bọn họ cứ đi vòng vòng hai tiếng đồng hồ, Mộc Tâm Lan có dự cảm không lành rằng bọn họ đã đi đi lại lại một chỗ.
“Không phải chứ? Chúng ta đi lâu như vậy rồi, sao lại có thể vẫn ở chỗ cũ được chứ, dấu chân phía sau đâu có đâu”.
Dương Vân Kim nhíu mày, có chút không tin lời Mộc Tâm Lan.
“Cô ấy nói đúng, chúng ta đang đi vòng một chỗ. Mọi người hãy nhìn viên đá kia đi, kí hiệu trên đó không còn, nhưng tôi nhớ mặt dưới của viên đá đó có một cái lỗ, tuyệt đối không sai được, nhưng bây giờ ký hiệu mất rồi, chúng ta đã quay trở lại vị trí ban đầu”.
Khuôn mặt dính đầy hoa tuyết của Na Mỹ sa sầm xuống, cô ấy nói nhỏ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng chắc chắn bọn họ đã bị lạc, và bây giờ không thể tìm được đường quay lại, hơn nữa tất cả mọi nỗ lực đều đã đổ sông đổ bể.