Tiếc rằng cô không phải người dễ rung động chỉ vì chút ấm áp thoáng qua, dẫu rằng ánh mắt Ngụy Ngự Thành sâu như đáy biển khiến người ta mê đắm biết bao nhiêu.
Lâm Sơ Nguyệt cứ bỏ đi như vậy, bước chân cô vô cùng dứt khoát, không thèm đếm xỉa đến sự ăn năn và lời van xin của ma vương Chung Diễn. Cô vẫy một chiếc taxi, mở cửa rồi đóng sập, để lại đằng sau làn khói mịt mờ.
Suốt quá trình này, Ngụy Ngự Thành đã để mắt rất kĩ. Anh nghĩ, khi đá anh đi vào đêm năm ấy, có phải phong thái của cô cũng phóng khoáng như thế này không?
Về đến nhà, Lâm Dư Tinh cúi gằm đầu đi sau lưng chị, không dám lên tiếng. Lâm Sơ Nguyệt vươn vai, không thèm nhìn cậu lấy một lần. Điện thoại cô rung chuông không ngừng, đều là tin nhắn Chung Diễn gửi lời xin lỗi qua wechat:
Lúc đó em tưởng chị đùa thật.
Em xin lỗi cô Lâm, đồng thời xin lỗi tới em trai chị.
Thấy cô mãi không nhắn lại thì Chung Diễn đổi giọng:
Bây giờ tìm được việc cũng khó lắm.
Này, thế tăng lương cho chị được không?
Lâm Sơ Nguyệt đau đầu khủng khiếp, cô tắt điện thoại rồi ngả người ra đằng sau, chẳng thể giấu đi mỏi mệt đang tuôn trào.
Lâm Dư Tinh bứt rứt: “Chị, em xin lỗi.”
Cô bỗng bật cười, cũng lặp lại ba chữ: “Em xin lỗi.” Đôi mắt cô trống rỗng, cứ nhìn chằm chằm vào điểm nào đó trên trần nhà: “Xin lỗi là câu mà tối nay chị được nghe nhiều nhất. Tác dụng duy nhất của nó là để vỗ về cõi lòng của hai đứa sau chuyện vừa rồi.”
Lâm Dư Tinh vô cùng khốn đốn: “Chị, em không biết điều.”
Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu sang nhìn mặt em trai nhút nhát của mình tái nhợt đi thì mềm lòng. Cô thở dài, ngồi thẳng người: “Tiểu Tinh, trên đời này có chuyện tốt, chuyện xấu, dễ dàng rồi khó khăn, tất cả đều muôn hình muôn vẻ. Chị biết mấy năm nay em đã rất khổ do chị trói buộc em quá nhiều.”
Đôi mắt Lâm Dư Tinh đỏ lên: “Chị, do em đã ngáng chân chị.”
Cậu vừa khóc, cô cũng xót theo. Nói cho cùng, cô và Lâm Dư Tinh đều nâng đỡ lẫn nhau, sống nương tựa vào nhau. Lời nói nông cạn, chẳng thể cắt nghĩa được tình cảm cùng sợi dây liên kết này.
Cô lại thở dài: “Được rồi, phải biết yêu thương bản thân, không được phụ lòng mình. Thái độ của chị cũng không tốt, cho chị xin lỗi.” Dứt lời, cô đứng lên xoa đầu Lâm Dư Tinh: “Ngủ sớm đi, mai nấu mì sườn cho em.”
Cậu kéo tay áo chị, ngẩng đầu lên, lí nhí: “Sau này em sẽ nghe lời chị.”
“Nghe lời à.” Cô nở nụ cười thoải mái: “Thế thì uống thuốc đi.”
Mọi chuyện đến đây là kết thúc, Lâm Dư Tinh cũng thôi căng thẳng, cảm xúc của cậu rất đơn giản, luôn được thể hiện rõ ràng. Lúc này sắc mặt cậu đã bớt bợt bạt, cậu đi ra lấy thuốc, ai ngờ tìm tới tìm lui vẫn không thấy thuốc đâu.
“Sao thế?”
“Toang rồi.” Cậu vỗ đầu, chẳng biết phải giải thích kiểu gì: “Hình như thuốc rơi trong xe anh ấy rồi.”
“Xe ai?” Lâm Sơ Nguyệt cũng lo theo, chẳng gì có thể lo bằng vì đây là thuốc cứu mạng em trai cô.
Lâm Dư Tinh ngập ngừng, sợ cô nghe thấy tên Chung Diễn sẽ bực mình nên lóng ngóng: “Cậu của cậu ấy.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người.
“Lúc chị để em đứng ngoài thì em đã thấy tức ngực rồi.” Lâm Dư Tinh nói nhỏ: “Cậu của cậu ấy đã đỡ em vào trong xe để nghỉ xong còn tìm thuốc và nước ấm cho em.”
Lòng cô rối như tơ vò, thành thật mà nói thì cô không muốn phát sinh thêm vấn đề với Ngụy Ngự Thành nữa nhưng mấy chuyện này nó cứ tụ lại vào nhau khiến cô chẳng có lý do để tránh anh.
Dù sao thì thuốc cũng quan trọng hơn. Lâm Sơ Nguyệt sẽ không liên lạc với Chung Diễn nên người duy nhất mà cô có thể liên hệ được là Lý Tư Văn. Anh ấy cũng không hỏi nhiều mà tức tốc gửi luôn số điện thoại của Ngụy Ngự Thành cho cô, đã vậy còn nhắn thêm một tin là: “Chủ tịch không ở công ty.”
Cô chả nghĩ đến ý nghĩa sâu xa ẩn trong tin nhắn này mà gọi điện luôn, trong lúc đợi thì hít sâu một hơi, đầu ngón tay phản chiếu lên thân máy đang khẽ cào cào. Đến mức cô còn nghĩ xong mấy câu khách sáo chốc nữa nói với anh rồi.
Sau ba tiếng tút dài thì Ngụy Ngự Thành cũng nghe máy, anh chỉ nói đúng một từ rất nhẹ: “Ừm.”
Lâm Sơ Nguyệt hé môi, còn chưa kịp mở lời thì tiếng nói trầm ấm xóa tan đi màn đêm lạnh lẽo đã vang lên, anh nói: “Xuống tầng.”
…
Chiếc Mercedes màu đen đậu dưới gốc cây ngô đồng, đèn xe đã tắt nên trông xe hệt như một con thú lông đen. Khi cô ra khỏi hiên thì anh bước xuống xe. Cô vẫn còn đề phòng anh nên dừng chân tạo một khoảng cách an toàn rồi nhìn anh bằng gương mặt mù mờ.
Chiếc áo khoác đen vắt trên tay anh nên anh tiện thể đặt luôn lên đầu xe rồi thò người vào hàng ghế sau lấy ra túi thuốc mà Lâm Dư Tinh đã đánh rơi.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Nguyệt thở phào, cảm ơn anh từ tận đáy lòng. Cô đưa tay ra nhưng lại không lấy được vì túi thuốc bị anh giữ chặt không buông. Tới lúc cô nặng tay hơn thì anh mới thả ra.
Hai người đối mặt với nhau, chiều cao chênh lệch hòa vào nhau dưới bóng trăng tỏa. Cô gật đầu: “Anh Ngụy, tạm biệt anh.”
Vừa xoay mình thì anh đã lên tiếng: “Chuyện của Chung Diễn…”
Cô ngừng bước, lại quay người về, bởi vì sự chuyên nghiệp của bản thân nên cô cũng suy nghĩ rất nhiều: “Thằng bé về nhà lại làm ầm lên à? Lại thấy mình chả làm gì sai đúng không? Không cần xin lỗi, tôi hiểu được. Tính thằng bé ngang ngược, không có kiên nhẫn, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nhưng thực ra lại chẳng mạnh mẽ như tôi nghĩ.”
Ba giây thinh lặng, anh mới đáp lại cô: “Nếu chỉ làm ầm lên thì lại quá đơn giản.”
Giọng anh trầm lắng, muộn phiền đong đầy đôi mắt mang theo sự bất lực rất dễ điều khiển suy nghĩ của người khác. Cô cau mày, trực giác liên tưởng ngay đến mấy hình ảnh tồi tệ: “Thằng bé còn làm gì khác à?”
Ngụy Ngự Thành cũng không phủ nhận, vẻ mặt điềm tĩnh khiến người ta không biết được đúng sai. Anh vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại im lặng như đang bóng gió khẳng định cho cô biết. Anh không ở lại lâu, cũng chẳng nói nhiều mà quay lưng lại lướt qua làn gió đêm rồi lên xe.
Lâm Sơ Nguyệt vần vò cả đêm, lòng cô như bị tảng đá ghìm chặt. Cô đã chứng kiến quá nhiều vụ án về tính cách cực đoan dẫn đến việc tự hại bản thân, tự tử và gây ra một loạt các hành vi cực đoan khác. Cô nằm trên giường trăn trở nửa tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được, Lâm Dư Tinh gõ cửa ló đầu vào: “Chị, hình như bị thiếu mất bốn hộp Nicorandil (*)”
(*) Nicorandil là một loại thuốc giãn mạch được sử dụng để điều trị đau thắt ngực.
Đây là thuốc có tác dụng chữa rối loạn nhịp tim, khi cô lấy thuốc về bác sĩ đã dặn dò cẩn thận rằng phải uống thuốc đúng giờ đúng liều.
“Để ngày mai chị đến hỏi lại xem thế nào.” Cô đáp: “Còn một hộp em nhớ uống đúng giờ đấy.”
Lâm Dư Tinh vừa đi thì đầu bên kia gửi tin nhắn tới như đã căn chuẩn thời gian.
W: Em vẫn còn thuốc chưa cầm về.
Tên Ngụy Ngự Thành trên điện thoại như vậy là do cô tiện tay gõ chữ W để lưu số anh vào máy. Tâm trạng cô bây giờ đây y đúc cái chữ W này, lên lên xuống xuống, thấp thỏm không yên.
Nghĩ như vậy thì ra là mọi chuyện phát sinh đều có lý do vô cùng hợp lý. Ngày hôm sau Lâm Sơ Nguyệt đi đến nhà họ Ngụy.
Cô cứ ngỡ mình sẽ trông thấy cảnh cậu ấm đang gắt gỏng làm mình làm mẩy trong nhà nhưng vừa vào cửa thì Chung Diễn lại cực kỳ điềm nhiên thoải mái, còn rất ung dung đứng trong phòng bếp ăn hoa quả. Cậu cũng trợn tròn mắt, miếng dưa vàng mới cắn được một nửa nhưng đã oang oang cái giọng: “Cô Lâm, cô không bỏ em được phải không?”
Lâm Sơ Nguyệt: “…”
Cảnh này chẳng hề ăn nhập với ám thị của Ngụy Ngự Thành ngày hôm qua. Cơ mà Chung Diễn thì phấn khích tột độ: “Sao chị lại đến đây? Không yên tâm về em chứ gì. Chị tha thứ cho em chứ? Chị hài lòng với mức lương em cho chị không?”
Cô nhức cả đầu: “Yên lặng chút đi.”
Chung Diễn đưa cho cô một miếng dưa vàng: “Tặng chị một miếng, siêu ngọt.”
“Chị đến lấy thuốc.”
Tuy nhiên Chung Diễn và dì giúp việc chẳng hề hay biết chuyện này. Cậu chắc nịch: “Đừng kiếm cớ nữa, chắc chắn là chị không bỏ được em.”
Cô cũng muốn bật cười, gật đầu với cậu: “Em vui là được.”
Nụ cười của Chung Diễn vô cùng chân thực, khóe mắt cũng nhếch lên, đây mới là khí chất mà thiếu niên nên có. Cô chợt cảm thấy đây chính là trái ngọt.
Đợi mười phút vẫn không thấy Ngụy Ngự Thành đâu. Cô vừa ra sân đã gặp được chiếc Bentley đỗ ngoài cửa. Kính xe được hạ xuống lộ ra khuôn mặt anh, giọng anh áy náy: “Em phải đợi lâu rồi.”
Từ giọng nói đến vẻ mặt của anh đều toát lên sự tha thiết chân thành, không thể bắt bẻ được. Hôm nay anh tự mình lái xe nên bấm mở khóa xe rồi bảo: “Thuốc ở trên xe” – Chẳng định cầm xuống cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt hiểu ý, mở cửa xe ra. Thuốc nằm ở ghế sau thật nhưng hơi xa tay cô nên không với tới được. Vì vậy mà cô lên xe không nghĩ ngợi gì rồi “Rầm” một tiếng, cửa xe đóng sập lại.
Cô giật mình thon thót, còn chưa kịp phản ứng thì Ngụy Ngự Thành đã ngồi vào ghế lái. Anh không quay lại nhìn cô mà cúi đầu thắt dây an toàn, giọng anh bình ổn: “Nhìn xem có đúng thuốc không?”
Cô chậm rì rì: “Ừ.”
Xe lăn bánh rồi anh mới nói: “Anh chở em về.”
Tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng tốc độ xe đã nói rằng cô không có cơ hội để từ chối. Cô mím môi, vô thức siết chặt túi ny lông đựng thuốc. Ngụy Ngự Thành quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của cô qua gương chiếu hậu, anh suy tính trong phút chốc rồi lên tiếng: “Nói qua về chuyện của Chung Diễn.”
Lâm Sơ Nguyệt được thả lỏng trong âm thầm: “Được.”
“Lúc Chung Diễn gặp chuyện ở quán bar, đáng lẽ em đã dẫn em trai rời đi rồi thế sao còn quay lại làm gì?” Anh hỏi rất tự nhiên, còn tiện tay tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên.
“Anh không cần phải nghĩ nhiều đến thế.” Cô nói thật: “Thằng bé cũng sàn sàn em tôi, mỗi lần gặp nó thì tôi cũng nghĩ đến em mình.”
Ngụy Ngự Thành không ngờ được câu trả lời của cô sẽ như vậy, anh ngẩng đầu lên, chạm mắt với cô qua kính chiếu hậu. Cô hơi nhoẻn miệng cười, ngón tay lúc nãy còn căng thẳng giờ đã được buông lỏng. “Không muốn để thằng bé bị bắt nạt, mới lớn có bằng này, sao bỏ rơi được chứ.” Cô ngừng nói rồi hỏi ngược lại anh: “Nếu đó là anh thì anh sẽ chọn cách tin tưởng thằng bé sao?”
Ngụy Ngự Thành đáp: “Tin.”
Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn: “Thế thì đúng rồi.”
Không khí trong xe vô cùng hài hòa, từ tốn tựa cơn gió mang hương thơm thoảng qua đời, thật dễ chịu và khoan khoái.
Đến đèn đỏ, anh từ từ dừng xe lại, “Mẹ Chung Diễn mất sớm nên thằng bé ở với bố. Thật ra thì trước kia nó là một đứa trẻ ngoan, học rất giỏi. Hồi còn sống mẹ thằng bé cũng kỳ vọng rất nhiều.”
Lâm Sơ Nguyệt vô thức dịch lên phía trước: “Sau đó thì sao?”
“Thằng bé sống ba năm ở Tân Thành, tính cách đã thay đổi hoàn toàn. Hai năm trước bố nó gọi cho anh bảo thằng bé đang ở bệnh viện, sắp chết rồi.”
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ giọng nói của Chung Danh Kiến trong cuộc gọi hôm ấy, tiếng gã run rẩy, sợ hãi, cầu cứu anh, nói rằng Chung Diễn không cứu được nữa rồi.
Năm đó anh còn đang dở dự án ở Bắc Kinh mà đã bay cả đêm về Tân Thành. Thiếu niên vừa gặp hai tháng trước hẵng còn căng tràn sức sống mà bây giờ lại bị gãy xương phải nằm trong ICU ở bệnh viện. Chung Danh Kiến bất an vô cùng, gã trốn sau tường không dám nhìn anh.
Ngụy Ngự Thành vào thăm bệnh nhân xong ra ngoài, anh cởi áo khoác, tháo đồng hồ xuống, hất ngón tay với Chung Danh Kiến ra hiệu cho gã đi tới.
Đứng bên ngoài phòng bệnh, anh vung tay đấm thẳng vào mặt gã, cơn giận phừng phừng trên mặt anh, bấy giờ anh không thể giữ nổi bình tĩnh: “Chị tôi chỉ có mỗi đứa trẻ này, nếu thằng bé xảy ra mệnh hệ gì thì anh cũng đừng hòng được sống.”
Chung Danh Kiến hèn nhát sợ run lên như mọi lần. Đôi mắt anh nhắm chặt, không thể hiểu nổi vì sao Ngụy Phù Tây lại ưng cái thằng rác rưởi như này.
Sau khi Chung Diễn chuyển đến trường Trung học số 1 Tân Thành đã phải chịu bạo lực học đường cả một thời gian dài. Vì cậu lạnh nhạt quá nên đã làm mích lòng cả một lũ nhà giàu. Cậu bị cô lập, bị đối xử tệ bạc, bị tẩy chay.
Nỗi đau mất mẹ còn chưa kịp nguôi ngoai, tính của cậu học trò thì nhạy cảm và bướng bỉnh, nhưng vào lúc mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được thì người bố thân yêu của cậu đã bỏ mặc cậu tự sinh tự diệt.
Đám người đó coi việc trêu Chung Diễn làm thú vui của mình, chúng lừa cậu vào nhà vệ sinh nam rồi chốt cửa lại. Cả lũ đánh cậu tơi tả vậy mà cậu vẫn nghiến răng nghiến lợi không nói câu nào. Cây lau nhà đập vào lưng cậu còn bị gãy làm đôi nhưng sức chịu đựng của cậu khiến tụi nó phải hốt hoảng.
Có người dừng bước, không đánh được nữa. Cậu trợn đôi mắt đỏ ngầu lên rồi cười khinh: “Chỉ được vậy thôi à?”
Thằng đầu sỏ khốn nạn điên lên dí cậu vào bồn cầu. Cậu đã phá được lợi thế của nó, quyết không để im. Cậu gắng sức bật mình hất người ra khiến đối phương lảo đảo đâm đầu vào bãi ngập nước đái. Khuôn mặt cậu chẳng hề thay đổi, cậu ngỏm dậy khỏi mặt đất, không hề quay đầu nhìn lại mà leo ba bước lên bệ cửa sổ rồi đẩy cửa nhảy xuống tầng.
Lâm Sơ Nguyệt nghe anh kể mà mặt mày xám ngắt.
“Ba tầng, ngã gãy đùi, xuất huyết nội tạng, hôn mê hai ngày mới vác được mạng về.”
Môi cô mấp máy, sau khi biết được sự thật thì mọi ngôn từ cũng chẳng còn sức sống.
“Thằng bé là điều duy nhất khiến chị anh bận lòng nên anh muốn để chị yên tâm. Tuy em mới bước vào cuộc sống của thằng bé được một thời gian ngắn nhưng đây là trạng thái tốt nhất của nó suốt hai năm qua.”
Lại đến đèn đỏ phải dừng xe nên không gian bỗng im lìm. Đợi tới khi Lâm Sơ Nguyệt lấy lại tinh thần thì Ngụy Ngự Thành đã nghiêng người sang, ánh mắt anh bao trùm lên cô không thèm che giấu, anh không nói câu nào nhưng đã truyền lại lời nói vào khóe mắt mình.
Em đừng đi.
Trên đời này luôn có những người như vậy, khi cần xử lý việc công thì lại gói ghém cảm xúc của mình vào trong đó.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn tỉnh táo lý trí lắm, dễ gì cho anh lấy lòng như vậy. Cô cân nhắc phải làm thế nào cho đúng khuôn phép nên nói rất khéo: “Cảm ơn anh Ngụy đã chia sẻ với tôi nhiều như vậy, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Sau đó cả chặng đường chỉ còn lặng im ở lại mãi tới khi về nhà. Sơ Nguyệt cầm thuốc, nói cảm ơn anh thêm lần nữa rồi đưa tay ra mở cửa xe.
“Nói xong chuyện Chung Diễn.” Ngụy Ngự Thành trượt kính xe xuống cho gió ùa vào, lời anh nói rất đỗi tự nhiên: “Thì chúng ta nói sang chuyện khác.”
Cô sững người: “Hả? Nói chuyện gì nữa?”
Cùng lúc đó, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cửa xe đã bị khóa lại. Cửa kính được nâng lên đóng kín mít, Ngụy Ngự Thành thả lại hộp diêm vào hộc chứa đồ.
Giọng anh vẫn vô cùng bình thản nhưng mục đích lại cực kỳ mạnh bạo như ly rượu được ướp lạnh tràn vào cổ họng cho vị cay nồng xộc thẳng vào người.
“Nói về chuyện đêm ấy của chúng ta.”