*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ thể đàn ông nặng từ trong trứng, đã vậy Lâm Sơ Nguyệt còn bị kích thích bởi những câu từ chuếnh choáng men say của anh khiến sức mạnh trong cô bùng nổ, hăng hái xốc anh lên lưng cõng anh về đến cửa nhà.
Cô hất luôn anh xuống, để mặc anh nằm co quắp dưới nền đất. Sau ba tiếng chuông réo rắt, cô vội vã chạy đi. Dì giúp việc nhanh chóng ra mở cửa rồi hô lên, quay vào nhà gọi người ra đỡ.
Tiếp đến là Chung Diễn, cậu không xỏ dép mà cứ thế đi chân trần ra ngoài, quần đùi thể thao lủng lẳng trên người, chắc là mới bật dậy khỏi giường. Lâm Sơ Nguyệt trốn sau hàng rào, mãi đến khi Chung Diễn đỡ anh vào nhà thì mới thở phào, quay về với cánh tay đau nhức.
“** má, cậu, cậu nốc bao nhiêu rượu vậy hả?!” Chung Diễn định vác cậu lên lưng rồi cõng cậu lên tầng: “Dì Trần, dì ra đỡ cho cháu với, cậu cháu nặng quá, cháu sợ cháu không cõng nổi.”
Ngay khi cậu định xuất chiêu thì lưng bỗng nhẹ bẫng, giọng Ngụy Ngự Thành trầm trầm: “Không chịu tập tành.”
Phút chốc, anh đã đứng thẳng lưng, trở về làm người bình thường, tuy vẫn nhìn ra được những tia máu hằn trong đôi mắt anh nhưng chẳng nom thấy cái vẻ say bí tỉ đâu cả.
Chung Diễn bối rối: “Cậu tỉnh rượu nhanh vậy cơ à?”
Anh ung dung cởi áo vest, không quên tháo nốt khuy măng-sét ra. Anh liếc cậu: “Thấy mày là cậu tỉnh rồi.”
Tới lúc anh đi về phòng thì Chung Diễn mới lẩm bẩm: “Tổ sư, xấu tính thế không biết.”
Đằng này, Lâm Sơ Nguyệt đi chưa được năm phút thì đã có tiếng còi xe vang lên ở phía sau. Cô ngoái lại nhìn, thì ra là chú Trương – tài xế của Ngụy Ngự Thành: “Trùng hợp quá cô Lâm.”
“Chú Trương.”
“Cô về nhà đúng không?” Chú nhiệt tình nói: “Lên xe đi, tôi chở cô về. Đừng từ chối, thời điểm này ở Minh Châu Uyển không có taxi đâu. Với cả cô cũng không phải ngồi xe miễn phí, mấy hôm nay tâm trạng con trai tôi bị thất thường quá. Cô là chuyên gia thì giúp tôi với, cho tôi xin mấy lời khuyên.”
Nhân viên của Ngụy Ngự Thành toàn là những người làm việc kín đáo cẩn thận. Nhờ thái độ niềm nở của chú, thêm cả việc chú đã tăng thể diện cho cô nên cô quyết định lên xe, trò chuyện với chú về chủ đề giáo dục. Chở cô về nhà rồi phải thấy cô lên tầng an toàn thì chú Trương mới gọi điện thoại đến: “Chủ tịch, cô Lâm đã về tới nhà.”
Ngụy Ngự Thành vừa mới tắm xong, anh mặc bộ đồ ngủ được may bằng lụa sẫm màu. Tà áo xộc xệch khoe ra vòng ngực và cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện. Rượu trắng có tác dụng làm ấm cơ thể, anh thấy nóng trong người nên cố tình hạ thấp nhiệt độ điều hòa xuống.
Tiếng gõ cửa vang lên, Ngụy Ngự Thành: “Vào đi.”
Chung Diễn ló đầu vào trước rồi quơ quơ cái chai trên tay: “Cậu uống cái này vào để không bị đau đầu, cậu, cậu uống một chai thôi.”
Vì đã ngồi vào vị trí chủ tịch nên mấy năm nay anh rất hiếm khi uống rượu trong các buổi xã giao. Tuy nhiên hồi còn trẻ anh cũng có tửu lượng tốt, nhà to nghiệp lớn nên nhiều khi không kiểm soát được bản thân. Chung Diễn vẫn còn nhớ, anh sẽ bị đau dạ dày nếu uống rượu quá nhiều.
“Giới trẻ tụi cháu cũng uống cái này đấy.” Cậu mồm mép tép nhảy.
Anh híp mắt, mang tới cái nhìn tạo cảm giác vô cùng áp lực. Cậu lập tức nhận ra được yếu tố quan trọng nên vội cười đùa cợt nhả lấy lòng anh: “Cậu cũng trẻ mà, thế thì cháu mới mang cho cậu chứ.”
Thằng quỷ dối trá, Ngụy Ngự Thành quá hiểu thằng cháu mình nhưng anh không nói gì. Anh cũng cảm thấy bản thân được an ủi phần nào bởi tình cảm của Chung Diễn. Vì thế mà anh uống hết cả chai, hương vị trái cây thiên về chua nhiều hơn nên không khó uống cho lắm.
Chung Diễn đút tay vào túi, kẻ gian hống hách đã rời đi. Tâm trạng anh khá ổn, bỗng thấy bộ tóc vàng chóe của thằng bé đã bớt làm anh chướng tai gai mắt.
Men rượu khiến người ta mê man buồn ngủ, hiếm khi nào anh lại thấy mệt mỏi vào thời điểm này. Song mới ngủ chưa được một tiếng anh đã tỉnh giấc. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, đầu đau như búa bổ. Trước khi ngủ anh đã quên tắt điều hòa nên giờ lạnh cắt da cắt thịt, cơ thể anh mềm oặt cả đi. Cổ họng anh vẫn còn đọng lại vị ngọt ngai ngái của chai nước giải rượu mà Chung Diễn đưa cho anh.
…
Cả một tuần mây đen mịt mùng thì cuối cùng mặt trời cũng, khu trung tâm thương mại với những tòa nhà chọc trời đã rực rỡ hơn rất nhiều. Lâm Sơ Nguyệt mê đắm rặng ngô đồng dài 100 mét dẫn thẳng đến Trung tâm Tài chính Minh Châu, từng phiến lá vàng như những cái sàng tre, hứng lấy bao sợi nắng rớt rơi trên nền trời.
“Chào buổi sáng! Nguyệt Nguyệt!”
Cô quay đầu thấy Chu Tố: “Chào buổi sáng, Tố.”
“Cả tuần nay tôi mệt chết đi sống lại, hôm qua còn tăng ca đến 10 giờ đêm.” Chu Tố kéo tay cô rồi nũng nịu: “Cuối cùng cũng được bung lụa rồi. Mai là thứ bảy, cô đi shopping với tôi nhá.”
Cô đáp: “Thế thì không được rồi, tối qua công ty gửi thông báo, mai bộ phận của tôi đi dã ngoại.”
Chu Tố: “Đi đâu thế?”
“Cắm trại ở núi Thu Diệp.”
Đây là hoạt động được tổ chức hàng tháng của phòng Nhân sự ở Minh Diệu, nếu thời tiết xấu thì đi tụ tập ăn uống hát hò, tháng nào cũng phải có một ngày như vậy. Mấy hôm nay thời tiết rất đẹp, trên mạng đang truyền nhau tin đồn sắp có mưa sao băng Leonids xuất hiện nên cả nhóm chị Sướng quyết định đi cắm trại ở núi Thu Diệp.
“Hức hức, thế để chủ nhật vậy.” Chu Tố tủi thân tựa đầu vào vai cô: “Tôi cần được tiêu tiền để kéo dài mạng sống!”
Đứng ở vị trí của Lâm Sơ Nguyệt giúp cô thấy được dấu hôn im đậm trên xương quai xanh của Chu Tố dưới lớp áo sơ mi. Cả hai nói nói cười cười bước vào thang máy thì chạm mặt Lý Tư Văn. Cô chào hỏi: “Thư ký Lý.”
Lý Tư Văn gật đầu: “Chào buổi sáng.” Nói xong thì anh đánh mắt về phía Chu Tố.
Chu Tố uể oải: “Morning sếp.”
Anh nói: “Mới sáng ngày ra đã ủ rũ.”
Chu Tố nghe vậy thì càng èo oặt, dựa vào Lâm Sơ Nguyệt như người không xương, cô không thèm nhìn thẳng vào anh mà nói qua quýt: “Biết rồi, thưa sếp.”
Khuôn mặt anh ánh lên vẻ bất lực, tuy anh vẫn mang giọng của sếp lớn nhưng đã xuống nước hơn rất nhiều: “Sáng nay chủ tịch không đến công ty nên em nộp lại cho tôi bảng dự trù kinh phí mà bộ phận phụ trách công trình báo cáo hôm trước. Làm nhanh cho xong để chiều được về sớm rồi nghỉ ngơi.”
Chu Tố chú ý đến trọng điểm: “Chủ tịch đi công tác à?”
“Bị cảm.” Ở đây không có người ngoài nên anh nói thoải mái hơn: “Tối qua đi uống rượu xong trúng gió cảm rồi.”
Mặt Lâm Sơ Nguyệt vẫn điềm nhiên như không nhưng ngón tay cô đã siết lại thành nắm đấm. Lý Tư Văn tới tầng 35 rồi thang máy tiếp tục đi lên. Chu Tố thở dài: “Chủ tịch ít khi xin nghỉ không đến công ty lắm, thế này chắc phải ốm nặng rồi.”
Đúng là Ngụy Ngự Thành bị ốm nặng thật. Cơn đau đầu tối qua chỉ là màn mở đầu, đến tận đêm thì anh vừa sốt vừa ho. Không biết có phải do chai nước giải rượu của Chung Diễn hoành hành không mà bụng anh khó chịu khôn tả. Giày vò vật lộn mãi tới sáng, lúc này đây anh vẫn còn đang truyền nước.
Anh không thể tới công ty làm việc được, tệ hơn là đến tận giờ phút này anh vẫn thấy mệt mỏi cùng cực. Xế chiều, Đường Diệu gọi cho anh: “Tối ra ngoài ăn.”
Cơ thể anh rã rời: “Không đi.”
Anh lỡ hẹn với Đường Diệu mấy lần mà giờ sếp Diệu cũng cần thể diện: “Được thôi, sau cậu khỏi phải gọi điện cho tôi.”
Chủ tịch kiêu ngạo như thế, sao mà lọt tai nổi mấy lời đe dọa này. Tuy đang ốm nhưng anh vẫn rất ngang tàng: “Ở Minh Châu, không có chuyện tôi phải cầu xin người khác.”
Đường Diệu chẳng hiểu sao tự dưng lại diễn ra trận battle này, anh hẵng còn đang bận việc: “Không đi thì thôi, tôi cũng chả về muộn được. Thứ bảy phòng Nhân sự tổ chức dã ngoại, mời tôi tham gia nên phải đến sớm. Cúp đây.”
Ngụy Ngự Thành bỗng hỏi: “Phòng Nhân sự?”
“Dạ vâng, bộ phận của Tiểu Lâm.”
“Đi đâu?”
“Cắm trại ở núi Thu Diệp.” Đường Diệu không chắc lắm: “Hình như vậy.” Có bạn gọi anh ra, tiếng nói oang oang.
“Thôi không nói nữa.”
“Đường Diệu.” Nghe qua điện thoại sẽ thấy giọng của Ngụy Ngự Thành lại càng khàn hơn.
Sau khi nghe xong, Đường Diệu khịa anh tới tấp: “Nãy ai vừa mới nói, ở Minh Châu không có chuyện tôi phải cầu xin người khác?”
Ngụy Ngự Thành không biết nhục là gì, giọng anh thản nhiên như con sóng êm đềm: “Không nhớ.”
…
Chị Sướng tổ chức dã ngoại luôn mang đến bầu không khí thoải mái dễ chịu cho mọi người. Tuy Công nghệ Minh Diệu chuyển trụ sở về Trung Quốc chưa được bao lâu nhưng Đường Diệu là một người lãnh đạo rất biết cách dùng người nên chỉ trong một thời gian ngắn mà công ty đã vào guồng, đi theo đúng trật tự. Lâm Sơ Nguyệt quan sát thấy được, ban quản lý của Minh Diệu toàn là người trẻ tuổi nhưng xét về từng cá nhân thì tất cả đều là nhân tài đứng đầu trong lĩnh vực của mình.
Tình cờ sao, cô đọc được hồ sơ của chị Sướng, chị tốt nghiệp ngành Quản trị Nhân lực của Đại học A. Ngoài ra, những đồng nghiệp còn lại ở phòng Nhân sự như Trương Thao hay Lâm Tiểu Sơn cũng có lí lịch rất đẹp.
Chị Sướng thuê một chiếc xe khách, sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
“Tiểu Sơn ngồi hàng trước, cậu ấy bị say xe. Thao Tử, cậu khỏe, xuống xe nhớ ôm hai thùng nước.” Chị phân chia công việc rõ ràng: “Nguyệt Nguyệt, em liên lạc với chủ chỗ cắm trại, bảo hai tiếng sau chúng ta sẽ đến nơi, đúng 12 giờ sẽ ăn trưa.”
Tất cả mọi người: “OK!”
Trương Thao có thân hình vạm vỡ, cực kỳ tự giác ngồi ở hàng sau: “Chị Sướng, đông đủ cả rồi.”
“Còn hai người nữa.” Chị Sướng cong người nhìn ra ngoài xe: “À, đến rồi.”
Cách đó mấy mét có hai người vô cùng tỏa sáng đang đến gần. Trương Thao thấy rõ người tới là ai thì rất đỗi ngạc nhiên: “Sếp Diệu với chủ tịch Ngụy đấy!”
Giờ thì hay rồi, cả xe bùng nổ luôn.
Chị Sướng đắc chí: “Bất ngờ không, sung sướng không, trứng phục sinh (*) đấy.”
(*) Trứng phục sinh là những quả trứng đầy màu sắc hay được giấu ở các gốc cây, bãi cỏ hoặc một nơi bí mật để mọi người đi tìm và những quả trứng ấy sẽ mang tới những món quà khác nhau.
Lúc đầu Lâm Sơ Nguyệt còn đang khát khô cả cổ mà giờ không muốn uống nước nữa. Cô vẫn giữ im lặng đến tận lúc hai người đàn ông bước lên xe. Hôm nay Ngụy Ngự mặc chiếc áo trench coat (*) màu mơ nhạt, kiểu dáng tối giản cùng với một chiếc áo len mỏng cao cổ sẫm màu. Đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà anh không mặc vest, trông giản dị mộc mạc hơn rất nhiều.
(*) Áo trench coat:
Đường Diệu chào hỏi cô một cách tự nhiên: “Chào buổi sáng.”
Cô mỉm cười đáp lại, đang định đứng lên.
“Cô cứ ngồi chỗ này.” Anh đè tay cô lại: “Tôi ngồi ghế sau.”
Thật ra câu nói của anh đang tạo bước đệm cho Ngụy Ngự Thành bởi vẫn chưa có ai ngồi cạnh cô cả. Nhưng Ngụy Ngự Thành lại đứng im không làm gì hết, anh nhìn cô, biết cô không muốn nên đi theo Đường Diệu ngồi xuống hàng sau.
Chiếc xe bon bon trên đường, mọi người cũng bung xõa hết cỡ, vừa nghe ca nhạc vừa nói vừa cười.
Đường Diệu: “Cậu đừng nghiêm túc như vậy, còn tán người ta không hả?”
Ngụy Ngự Thành nhắm mắt nghỉ ngơi không lên tiếng trả lời.
Đường Diệu cười đểu: “Ngụy Ngụy, hôm nay cậu không đẹp trai bằng lúc mặc vest rồi.”
Anh nhếch mắt: “Mặc vest leo núi, bị điên à?”
“Thôi đừng nói gì cả, giọng cậu khàn lắm rồi, tôi ở đây mà cậu vẫn không yên tâm à? Lại còn xin xỏ đi cùng.”
Anh ngồi thẳng người, bình tĩnh sửa lại: “Tôi không năn nỉ cậu. Là do cậu mời tôi đến.”
Đường Diệu đưa chai nước cho anh: “Được rồi được rồi, nghỉ ngơi đi.”
Hai năm trở lại đây, núi Thu Diệp phát triển rất tốt, tích hợp cả việc du lịch sinh thái và văn hóa vào làm một. Tuy không quảng bá rầm rộ nhưng danh tiếng vẫn được lan xa. Xe khách tới chân núi, leo núi chính là hoạt động đầu tiên trong hành trình dã ngoại.
Bầu trời trong xanh như được gột rửa, phản chiếu những bóng cây xanh mượt làm người ta khoan khoái dễ chịu. Ai ai cũng hào hứng với chuyến đi, người người dũng cảm xông pha về phía trước. Hội những quý ông đồng hương vô cùng quan tâm đến đồng nghiệp nữ. Tới con dốc đầu tiên cũng giúp đỡ các cô.
Dắt nhau lên rồi mới sực nhận ra: “Ớ, Sơ Nguyệt đâu rồi?”
Vừa mới hỏi xong thì đã thấy bóng người đi tới từ đằng xa. Chị Sướng hỏi: “Em đi đâu thế?”
“Em vào siêu thị mini mua ít đồ.”
Lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới để ý chỉ còn mình và Ngụy Ngự Thành chưa lên núi. Anh em đồng hương cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dè chừng thăm dò nhau nhưng đẩy đưa cả chục giây cũng không thấy ai vươn tay ra. Cuối cùng chỉ có Lâm Tiểu Sơn ngây thơ, chìa tay với Lâm Sơ Nguyệt: “Lên đi.”
Chị Sướng suýt thì nôn ra máu, thằng nhóc này không có mắt nhìn gì cả. Đường Diệu đứng bên cạnh cười như được mùa, anh cất lời: “Tiểu Sơn cậu ra đây.”
Lâm Tiểu Sơn ngớ người: “Hả?”
Chị Sướng không lôi cậu đi là may: “Sếp gọi mà em không ra à, trừ lương giờ.”
Bao đôi tay trợ giúp bỗng gãy cánh, Lâm Sợ Nguyệt chợt vỡ lẽ rằng tất cả đều nằm trong một vở kịch. Ngụy Ngự Thành lại chẳng nói chẳng rằng, anh nhảy hai bước đã lên được, sau rồi nghiêng người đưa tay cho cô.
Cô đứng ở dưới nhìn anh, ánh sáng tản ra từ ngọn cây hắt xuống gương mặt sắc sảo ấy, khắc họa rõ nét xương quai hàm tinh tế của anh.
Đôi mắt cô trong veo, tập trung vào anh quá đỗi. Chắc chắn vì cơ thể rệu rã gây ảnh hưởng khiến anh lẳng lặng quay đầu, không dám nhìn vào cô.
Ánh mắt cô thản nhiên dời đi, cô nắm tay anh một cách thoải mái, sức lực hòa vào nhau, chẳng mấy chốc cả hai đã sánh bước bên nhau.
Núi Thu Diệp không quá cao nhưng việc leo dốc với những cung đường quanh co cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Hội người trẻ căng tràn sức sống tiến lên đằng trước, đồng nghiệp nữ yếu hơn nên bị tụt lại chừng năm, sáu mét.
“Nguyệt Nhi, em khỏe thế.” Chị Sướng mệt đứt hơi, than chỉ ước được chết mãi không ngừng, chị chống nạnh thở hồng hộc nhìn Lâm Sơ Nguyệt ở phía trên.
“Chị thấy cô ấy gầy vậy thôi chứ cơ bụng mười một rành rành kia kìa.” Đồng nghiệp nữ đáp lời chị bằng âm lượng vừa phải đủ để Ngụy Ngự Thành đứng gần đấy nghe được, ánh mắt anh vô thức lia xuống vòng eo cô.
Lâm Sơ Nguyệt xấu hổ quay người đi, tay siết chặt áo khoác. Anh nhướng mày rồi cúi đầu nở nụ cười tươi rói. Leo núi được nửa chặng đường thì Đường Diệu đi tới hỏi thăm: “Cậu chịu được không? Hay để tôi bảo người ta lái xe lên cho.”
Sắc mặt anh tái nhợt hơn hẳn ngày thường, dù nhìn qua thì trông anh vẫn ổn nhưng cái kiểu leo núi hôm nay rõ ràng không phải trình độ mọi khi của anh.
“Không cần.”
“Cậu đừng làm màu, nhỡ xảy ra chuyện thì tôi chẳng biết giải thích với nhà họ Ngụy thế nào đâu.”
“Giờ tôi quản lý nhà Ngụy rồi.” Giọng anh trầm xuống: “Cậu đi đi.”
Đường Diệu mỉm cười, hỏi anh: “Cậu hơn Tiểu Lâm bao nhiêu tuổi đấy? Chín à? Sao, sợ cô ấy thấy rồi chê cậu già à?”
Ngụy Ngự Thành cũng chẳng cộc cằn với lời nói của anh.
Nửa tiếng sau, mọi người leo đến đỉnh núi, các lều đã được dựng sẵn ở đây.
“Con gái ở trên con trai ở dưới.” Chị Sướng chỉ huy đâu ra đấy, nữ ở một mình còn nam thì hai người chung một lều.
Cuối cùng, chị Sướng ra báo cáo: “Chủ tịch Ngụy, lều ở đây kín người rồi, để tôi sắp xếp cho anh ở chỗ khác.”
Ở bên phải cách đó chừng mười mét có hai chiếc lều nhỏ mới được dựng lên. Ngụy Ngự Thành đánh mắt nhìn xung quanh rồi chững lại trên người Lâm Sơ Nguyệt, sau đó anh mới nói: “Không sao, tôi ở cùng cậu ấy.”
Lâm Tiểu Sơn không dám tin vào mắt mình: “Tôi?”
Anh gật đầu: “Đúng.”
Đồng chí Tiểu Sơn với vóc người gầy guộc bỗng run lẩy bẩy: “Tôi, tôi mà, mà ngủ… sẽ gáy to lắm!”
Câu nói của cậu làm cả đoàn cười nắc nẻ. Hàng mày của anh như được thả lỏng, nét cười ẩn hiện trên khuôn mặt: “Không sao, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía anh. Ngụy Ngự Thành đang an ủi người ta. Có thể ấy là chuyện không ai biết nhưng cô lại hiểu quá rõ, anh thì làm gì có giấc ngủ nào.
Tuy nhiên, chuyện ngủ nghỉ đã được quyết định như vậy.
Buổi trưa, sau khi ăn xong bữa cơm được nấu trên bếp củi, cả đoàn rủ rê nhau vào rừng hái hoa quả mang về ăn. Lúc mọi người hỏi Ngụy Ngự Thành có đi không thì Lâm Sơ Nguyệt còn đang đứng “vật vờ” nhìn anh ở bên cạnh.
Cả hai như tâm linh tương thông với nhau, anh biết cô đang quan sát mình nên đã trả lời: “Đi.”
Trong lòng cô nguýt anh một cái thật dài, đã ốm mà làm mình làm mẩy. Cứ thế, anh gồng mình vào rừng hái quả với hội người trẻ, chị em đồng hương trò chuyện, cười đùa rôm rả với nhau, Lâm Sơ Nguyệt nói được vài câu đã liếc mắt về phía anh.
Hừ, mặt trắng bệch cả ra rồi.
Mãi đến tối, Lâm Tiểu Sơn bất lực chả biết phải làm sao, tính cậu vừa trầm vừa nhát, giờ còn phải ở chung lều ở Ngụy Ngự Thành đã gợi lên chứng sợ xã hội khiến cậu ngạt thở. Lo âu thấp thỏm tới đêm, cậu lại càng căng thẳng không dám bước vào lều.
Ngụy Ngự Thành bảo: “Đừng lo lắng, cậu cứ ngủ như mọi ngày.”
Lâm Tiểu Sơn: “Chủ tịch, tôi ngáy thật đấy.”
Anh cười: “Không sao hết.”
Cậu cảm thấy hình như chủ tịch gần gũi thân thiện hơn hẳn ngày thường nên cậu cũng thả lỏng: “Nếu tôi ngáy to quá, anh cứ đẩy tôi là được.”
Anh gật đầu: “Chắc chắn.”
Hai người đàn ông đứng ngoài lều, Lâm Sơ Nguyệt ở phía xa xa quan sát rõ mồn một. Nhiệt độ trên núi càng về đêm càng giảm mạnh. Ngụy Ngự Thành sợ lạnh nên cài cúc áo kín mít. Anh đứng dưới tán cây hòa vào bóng trăng tỏa trên vòm trời, tô điểm cho sự mỏi mệt rũ rượi của anh.
“Nguyệt Nguyệt.” Chị Sướng đi đến chạm vào vai cô, buông lời sâu xa: “Lều của Lâm Tiểu Sơn gần em nhất nên tối có chuyện gì thì gọi cậu ấy nhé.”
Sau một ngày tung hoành, ai ai cũng mệt lả người nhưng vẫn tán gẫu với nhau cả tiếng đồng hồ, hừng hực khí thế hẹn cả nhóm năm giờ sáng mai dậy xem mặt trời mọc.
Màn đêm buông xuống, không gian trên núi chìm vào tĩnh lặng, ánh đèn trong mỗi ngôi lều cũng dần tắt. Lâm Sơ Nguyệt nhìn đồng hồ mấy lần, thi thoảng lại ngó ra bên ngoài. Hơn 12 giờ đêm, cô cũng chuẩn bị đi ngủ thì tiếng Lâm Tiểu Sơn hốt hoảng vang lên ở ngoài lều: “Sơ Nguyệt, Sơ Nguyệt.”
Cô vén cửa lều ra: “Sao thế?”
Lâm Tiểu Sơn quýnh đến nỗi nói lắp ba lắp bắp: “Hình như chủ, chủ tịch ốm hay sao đấy, tôi không dám sờ trán anh ấy nhưng tôi cảm thấy anh đang bị sốt.”
Người ta nói “bỏ xa tìm gần” chính là như thế này bởi Lâm Tiểu Sơn không biết phải nhờ vả ai cả. Ngụy Ngự Thành vẫn mặc nguyên bộ quần áo trong ngày mà ngủ trên chiếc đệm dày được đặt trong lều. Lâm Tiểu Sơn lấy cả chăn của mình ra để đắp cho anh nhưng anh vẫn run cầm cập.
Lâm Sơ Nguyệt cau mày, nhìn thoáng qua rồi dời đi. Đến khi quay lại, trong tay cô xuất hiện một túi thuốc và chiếc bình giữ nhiệt.
“Tiểu Sơn, cậu cho anh ấy uống thuốc giúp tôi.” Nói rồi cô tìm nhiệt kế xong ngồi xuống bên anh: “Để em đo nhiệt độ.”
Người anh nóng ran, trong lòng như lửa đốt nhưng nhìn thấy cô thì anh cảm thấy mình không quá khó chịu đến như vậy.
Cô đưa cặp nhiệt độ ra cho anh: “Kẹp vào, đừng nhúc nhích.”
Cô nói xong, anh ngước lên nhìn cô, hai người đối mặt với nhau trong thoáng chốc, đôi mắt anh chẳng ánh lên thứ trong sáng tử tế gì cho cam.
Dường như sốt cũng rất dễ lây lan, bây giờ đây gò má cô đã đỏ ửng lên. Ngụy Ngự Thành tinh tế, quan sát được cả những điều nhỏ xíu xiu, khóe miệng anh cong lên nhưng lại cất giọng trầm trầm như thể mình ngây thơ lắm: “Nghe em vậy, em cho anh động thì anh mới động.”
Lâm Sơ Nguyệt nghe vậy thì kéo chăn lên trùm kín đầu anh. Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu tránh đi, tiện thể được voi đòi tiên: “Nó sắp rơi rồi, anh dùng miệng được không?”
Đúng lúc ấy Lâm Tiểu Sơn mang thuốc đến: “Anh uống nhân lúc còn nóng đi, có ba loại, anh uống hết thuốc hạ sốt thì để tôi đi lấy thuốc cảm cho anh. Sơ Nguyệt mua thuốc ở đâu thế? Bắt đúng bệnh luôn.”
Cô ung dung đáp lời: “Mua từ mấy hôm trước mà tôi cứ để trong túi mãi không lấy ra, hôm nay lại xách cả túi đi theo.”
“Trùng hợp thật.” Lâm Tiểu Sơn gật đầu lia lịa.
“Tiểu Sơn.” Giọng Ngụy Ngự Thành khàn khàn: “Phiền cậu rót hộ tôi ly nước ấm.”
“Được, được.” Lâm Tiểu Sơn tốt bụng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong lều giờ chỉ còn hai người. Lâm Sơ Nguyệt ngồi lên tấm đệm của Lâm Tiểu Sơn, ánh mắt cô bình thản, không chút sợ sệt chào đón cái nhìn chằm chằm của anh.
“Muốn ngắm mặt trời mọc?” Anh bỗng hỏi.
“Hả?”
“Anh nghe bọn em nói chuyện với nhau.”
Cô vặt lại: “Muốn đi cùng à?”
“Em muốn à?” Anh nói một câu hai nghĩa, em muốn đi ngắm mặt trời mọc với anh sao?
Cô đứng lên: “Ốm thế này rồi đừng ra vẻ nữa.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Em không muốn ngắm mặt trời mọc, không leo lên nổi.”
“Nước ấm đây!” Lâm Tiểu Sơn tung tăng chạy đến.
Anh không nói gì nữa, rút cặp nhiệt độ ra, cất giọng yếu ớt: “39 độ.”
Cô chững lại nhưng cũng không quay đầu nhìn anh rồi đi thẳng ra ngoài. Tim anh loạn nhịp, lưng anh lạnh toát mồ hôi, vẻ mặt Lâm Tiểu Sơn căng như dây đàn: “Không thì để tôi đi nói với sếp Diệu, chẳng biết xe cấp cứu có lên núi được không.”
Ngụy Ngự Thành mất sức: “Không cần, ngủ đi Tiểu Sơn.”
Cậu thấp thỏm không yên, đột nhiên, điện thoại cậu rung lên, Lâm Sơ Nguyệt nhắn wechat tới: “Nếu anh ấy vẫn khó chịu thì cậu nhớ nói cho tôi biết.”
Cậu run run: “Chủ tịch bất ổn cả đêm rồi, sao giờ vẫn bảo khó chịu?”
Ở đầu bên này, sau khi đọc tin nhắn, Lâm Sơ Nguyệt mãi không rep lại được, ngón tay cô đờ đẫn, cuối cùng gõ ra hàng chữ: “Anh ấy bị mất ngủ, nếu cậu thấy anh ấy ngủ ngon thì tức là anh ấy đang rất khó chịu.”
Cô nắm chặt điện thoại, tâm trạng rối bời. Cô đã quên mất mình thiếp đi từ bao giờ, đến khi tỉnh lại, trời vẫn tối đen, điện thoại còn nằm yên trong lòng bàn tay, màn hình không hiện tin nhắn mới.
04:55.
Cô rửa mặt qua loa rồi khoác áo bước ra khỏi lều. Nơi mọi người ở đã là chốn cao nhất trên núi Thu Diệp, đi về phía trước chừng 20 mét sẽ thấy một đài quan sát. Bình minh trên núi mịt mờ chẳng khác lúc chạng vạng tối là bao, mây trời quấn quýt đong đưa, từng rạng mây bồng bềnh hệt như những sợi bông trắng muốt, khát khao được bao bọc lấy ánh nắng buổi tinh mơ.
Đồng nghiệp thề lên thề xuống mai phải dậy sớm ngắm mặt trời mọc đã chẳng thấy tăm hơi, tất cả đã ngủ quên trời quên đất ở trong lều. Lâm Sơ Nguyệt kéo chặt áo khoác, vừa bước đến cửa đài quan sát thì tim cô bỗng thắt lại.
Ngụy Ngự Thành đã đến trước cô, anh đang đứng ngay gần đó. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, biểu cảm ra vẻ đúng như anh dự đoán.
Gió thu trên núi ôm vào lòng cái lạnh ngày chớm đông, anh mặc chiếc áo trench coat màu xám nhạt, coi khung cảnh thiên nhiên làm nền cho mình, đôi chân dài miên man và đầy chất phong trần, vì vẫn đang ốm nên trông anh như mỹ nam trở bệnh.
Hai người đối mặt với nhau rồi đồng thời cúi đầu bật cười. Người hôm qua còn không gượng dậy nổi thế mà nay vẫn tỉnh giấc để đi ra đài quan sát dù đang ốm nặng.
Thâm tâm cô biết rõ, cả hai đều là kẻ nói dối. Chính vì vậy đã không còn tấn công và phòng thủ ở nơi đây. Cô đan hai tay trước ngực rồi nói với anh: “Em đã bảo em không muốn ngắm mặt trời mọc.”
Anh liếc cô: “Nhưng em vẫn đến.”
Cô đi tới bên anh, chỗ anh đứng là nơi có tầm nhìn đẹp nhất, núi non như hòa làm một với khung trời diệu vợi. Những người lính tiên phong của mặt trời đã bắt đầu dò xét, xuyên qua những tầng mây cuồn cuộn để chuẩn bị cho từng tia nắng vươn vai ló rạng.
Anh nhìn sang cô, rồi lại nhìn thêm cái nữa, rõ ràng trước khi đến đây anh đã chuẩn bị kĩ càng: “Thuốc đêm qua, trước khi leo núi em đã mua sẵn rồi.”
Cô ngoái đầu lại, anh lại tiến lên một bước khiến người ta cảm thấy bị áp lực vô cùng: “Em đã nhận ra anh không ổn ngay từ đầu, em quan sát anh, lo lắng cho anh, quan tâm đến anh.”
Lâm Sơ Nguyệt không màng đến ánh mắt nóng bỏng của anh, xúc cảm chợt tới như con chuồn chuồn đậu xuống mặt nước rồi biến tan chỉ trong thoáng chốc.
Ngụy Ngự Thành ho khan hai tiếng, gió lạnh ùa vào cổ họng, ho thôi cũng đã khiến phổi đau rát. Song giọng anh càng khàn thì cái áp lực ấy lại càng tồn tại rõ ràng hơn: “Em muốn ngắm mặt trời mọc nhưng cố tình nói mình không leo nổi vì sợ anh sốt rồi lại đi theo em.”
“Anh biết em thích, cũng sợ em không leo lên được thật, anh không mong rằng em sẽ bỏ lỡ những gì mình thích.” Anh vẫn chưa nói hết những gì cất giấu trong lòng rồi lại vô thức siết chặt điện thoại trong tay.
Nếu lúc này được mở khóa thì sẽ thấy được màn hình của anh vẫn đang ở chế độ quay camera.
Anh thì thầm: “Lâm Sơ Nguyệt, em nên biết thành thật với bản thân mình.”
Ngỡ như gió đã ngừng thổi, bao áng mây chầm chậm thả trôi trên nền trời cao vợi, những cánh chim chao liệng ở không trung, chúng bay từ cây này sang cây khác, nghiêng đầu ngắm nghía hệt như những khán giả đích thực.
Khuôn mặt Lâm Sơ Nguyệt tươi sáng và xinh đẹp làm sao, đôi mắt xa xăm sâu thẳm như đang nhìn về phương xa nhưng thật ra nơi ấy chỉ là một bãi đất hoang.
Cô cúi thấp đầu: “Ngụy Ngự Thành.”
Ánh mắt anh hơi chuyển động.
“Ba năm trước, ở bệnh viện Minh Châu, giáo sư Chương đã sắp xếp các buổi thực hành cho bọn em thử việc tại phòng tâm lý miễn phí của thầy, đáng lẽ em không cần tham gia buổi thực hành hôm ấy nhưng bạn cùng phòng em có việc nên em đã đến trị liệu thay cậu ấy.”
Giọng cô bình tĩnh, cất lên những lời ngay thẳng, khi nhìn về phía anh, trong mắt cô hiện hữu một câu chuyện dài.
“Người thứ hai mà em trị liệu chính là anh.”
*