Hôm sau đi làm, vừa bước vào thang máy thì gặp được Chu Tố. Cô ấy nhìn mà giật mình: “Tối qua cô bị dị ứng cồn à? Sao trông mặt xuống sắc vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt quay qua mặt gương trong thang máy để nhìn lại mình: “Không phải đâu, nay tôi cố tình trang điểm đậm đấy.”
Chu Tố lặng lẽ xích lại gần: “Tối qua cô với chủ tịch đi làm trò gì nữa đúng không?”
Lâm Sơ Nguyệt im thin thít.
“Đừng lừa tôi, tôi thấy hết rồi.” Hôm qua Lý Tư Văn gọi điện tới nên Chu Tố đi ra ngoài nghe máy, đúng lúc thấy Lâm Sơ Nguyệt lên xe Ngụy Ngự Thành.
“Nguyệt Nguyệt, cô với chủ tịch đến giai đoạn nào rồi?” Chu Tố cười đểu giả: “Bà chủ ơi, sau này bà phải bảo bọc em gái nhỏ bé thân yêu của bà đấy nhé!”
Lâm Sơ Nguyệt chọt tay lên má cô: “Đừng có nói linh tinh.”
“Linh tinh hay không thì cô phải tự biết chứ.” Chu Tố lè lưỡi: “Nhưng mà yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.”
Tuy Chu Tố là “tiểu nhân” nhưng số người biết đọc vị người khác ở Hối Trung cũng đâu ít ỏi gì. Toàn mấy lời bịa đặt ngấm ngầm truyền tai nhau, chỉ không ai táo tợn đến mức dám đàm tiếu tin đồn của Ngụy Ngự Thành công khai mà thôi.
Lâm Sơ Nguyệt không dám nói ra bốn chữ “thanh giả tự thanh”, cô bắt đầu nghĩ đến việc cân bằng các mối quan hệ để hòa hợp với mọi người. Tuy nhiên ngay sau đó cô đã vứt luôn ý định này.
Hơn 11 giờ cô mới xong việc, mãi mới có thời gian để đi vào nhà vệ sinh. Vừa đến cửa đã nghe thấy giọng Diệp Khả Giai đang nói chuyện với người khác.
Bước chân cô bỗng chững lại, cô đứng yên tại chỗ. Giọng Diệp Khả Giai nghe mới ngọt ngào làm sao: “Thật à? Chủ tịch đón sinh nhật với cô ấy sao?”
“Không chắc lắm vì tôi nghe bộ phận Kĩ thuật bảo nhau vậy. Bọn họ nói rằng xe của chủ tịch đỗ trước cửa JW, anh ấy đứng cạnh tài xế rồi nói chuyện với người ngồi trong xe.” Đồng nghiệp nữ vừa trang điểm vừa nói.
“Tôi chết mê chết mệt sắc đẹp của hai người họ, đứng cạnh nhau trông xứng đôi phết đấy chứ.” Một người khác bày tỏ quan điểm một cách khách quan.
Diệp Khả Giai ung dung rửa tay: “Sơ Nguyệt rất tốt nhưng đáng tiếc.”
“Tiếc cái gì?” Mọi người xoắn xuýt.
“Sơ Nguyệt bị thu hồi giấy phép lao động nhưng sau đó cô ấy đã thi lại nên cũng không sao hết.” Diệp Khả Giai chỉ nói một nửa câu chuyện, cực kì biết cách kích thích sự tò mò của người khác.
“Hả? Sao lại bị thu hồi?”
Cô ta giả vờ miên man suy nghĩ: “Một nhà tâm lý tố cáo cô ấy lợi dụng chức vụ để hẹn hò với khách hàng. Chuyện ầm ĩ một thời đấy, cô ấy còn bị kiện lên tòa cơ mà. Cụ thể thế nào thì tôi không biết, tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, các cô đừng coi nó là thật mà tám với người khác.”
Ai cũng biết việc thân thiết quá mức với người đến trị liệu là điều cấm kị trong ngành Tâm lý học. “Trời ơi, không phải chứ, tôi thấy cô ấy tốt lắm mà.”
Diệp Khả Giai cười gượng: “Sơ Nguyệt rất tốt, các cô đừng nghĩ xấu về cô ấy.”
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị mở cái “Ầm!” Lực đẩy vừa phải nên ván cửa chỉ đập vào tường như đang cất lên một lời nhắc nhở gay gắt. Lâm Sơ Nguyệt đanh mặt, chỉ vào cô ta: “Cô đi ra hay để tôi tiến vào?”
Hai đồng nghiệp nữ tròn mắt nhìn nhau, cuống quýt chạy ra ngoài. Lâm Sơ Nguyệt vô cùng thẳng thắn, cô không hề đóng cửa mà cứ thế bước tới trước mặt cô ta.
Diệp Khả Giai chẳng thấy bản thân làm sai ở đâu nên khuôn mặt không hề ánh lên vẻ khiếp sợ, đã vậy đôi mắt cô ta lại càng dữ dằn hơn khi đối mặt với cô. Lâm Sơ Nguyệt đã phải nhịn cô ta rất lâu rồi, nhất là cái kiểu nói chuyện cứ phải móc mỉa người khác, chả ra thể thống gì.
Sở dĩ Diệp Khả Giai có được tự tin như thế này là vì cô ta hiểu, một khi đối thủ đã nghiêm túc thì cũng có nghĩa rằng cô đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Phút chốc, Lâm Sơ Nguyệt khẽ cười: “Diệp Khả Giai, cô từng hẹn hò với Ngụy Ngự Thành à?”
Vẻ mặt Diệp Khả Giai điềm nhiên như không, cô ta tiến lên phía trước, nở một nụ cười thản nhiên, thay vì trả lời câu hỏi của cô thì cô ta vặn ngược lại: “Ba năm rồi, anh ấy vẫn còn giữ thói quen ngủ quay sang bên trái sao?”
Câu nói sắc lẹm như dao đã cứa trúng tim đen.
Không chỉ khẳng định thắc mắc của Lâm Sơ Nguyệt mà còn ngầm tiết lộ rằng quan hệ hai người thân thiết hơn cô tưởng rất nhiều.
Lâm Sơ Nguyệt lặng thinh, dù cả hai vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhau nhưng vẫn chẳng thể thấu được cảm xúc của cô lúc này.
Ngay khi Diệp Khả Giai tưởng mình ăn trọn phần thắng thì Lâm Sơ Nguyệt bỗng khoanh tay trước ngực một cách hờ hững, song nụ cười ngọt ngào trên môi cô như hũ đường được hòa cùng thạch tín: “Làm thế thân của tôi mà đắc chí gớm nhỉ?”
Khuôn mặt ả biến sắc.
Đây mới thật sự là nhát dao chí mạng.
“Năm ấy tôi tiếp đón Ngụy Ngự Thành vì tôi đã đi trị liệu thay cô. Sau rồi anh ấy đi hỏi tên người trị liệu cho mình nên tưởng cô là tôi.” Lâm Sơ Nguyệt bước lên từng bước chèn ép cô ta: “Anh ấy nhận nhầm người nhưng ngay sau đó đã biết cô là ai nên cũng chả ở bên cô được bao lâu, ai ngờ cô lại thích anh ấy thật. Nên nói như nào nhỉ, đáng ra cô phải biết ơn tôi mới đúng, tôi lót đường cho cô thế cơ mà, sao lại lấy oán trả ơn tôi vậy?”
“Cô!” Vẻ bình tĩnh đã vỡ tan từ bao giờ, lúc này đây gương mặt Diệp Khả Giai chỉ bừng lên sự hận thù ai oán.
Phản ứng của ả đã chứng minh cho tất cả: Ngụy Ngự Thành là người không bao giờ từ bỏ nếu không đạt được mục đích của mình, năm ấy anh có thiện cảm với Lâm Sơ Nguyệt, lại còn quen với giáo sư Chương nên anh đã dò hỏi thầy thì được thầy cho hay rằng thực tập sinh trị liệu cho anh tên là Diệp Khả Giai.
Anh có lòng muốn cả hai qua lại với nhau, trong khi đó cô ta biết rõ anh đã nhận nhầm nhưng bản thân lại rung động trước một người đàn ông đẹp trai giàu có như anh nên đã tự lừa mình dối người để đón nhận tình cảm của anh.
Vậy nhưng Ngụy Ngự Thành khôn ngoan biết bao nhiêu, ngay trong bữa ăn của buổi hẹn đầu tiên anh đã biết cô ta không phải người mà mình tìm kiếm. Song đấy cũng không phải điều quan trọng mà quan trọng ở đây là anh muốn biết người trị liệu cho mình ngày ấy là ai. Vậy nhưng Diệp Khả Giai sinh lòng đố kỵ, không chịu cam lòng. Thế nên ả cứ lấp lửng mãi chẳng chịu thành thật với anh.
Đúng là cô ta và Ngụy Ngự Thành từng có thời gian dính líu đến nhau nhưng sự thật thì cũng chỉ có mình cô ta ôm lòng đơn phương mà thôi. Một kẻ ngạo mạn như vậy thì sao có thể sẵn sàng thú nhận sự thất bại của mình được.
Lâm Sơ Nguyệt hiên ngang ngẩng cao đầu: “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô thích ai, ở bên ai thì đó là chuyện của cô, có bất mãn hay có bất cứ vấn đề gì thì hãy ra mà bày tỏ thẳng thắn với tôi. Còn không thì cô tự lo cho cái thân cô đi, đừng để tôi nghe thấy cô nói xấu sau lưng tôi thêm lần nữa.”
Thoạt yên trong thoáng chốc, ánh mắt cô lại cay nghiệt hơn bao giờ hết: “Nếu còn có lần sau thì cô cứ thử xem.”
Cô quay người đương định rời đi, sắc mặt Diệp Khả Giai đỏ bừng rồi lại trắng bệch ra: “Dù cô có nói thế nào thì bọn tôi cũng đã từng yêu nhau!”
Bước chân cô chậm lại nhưng vẫn không hề ngoái đầu nhìn cô ta: “Thế thì sao, tôi cũng chẳng hề yêu anh ấy.”
Sáu chữ cuối cùng không khác gì một tấm khiên vô song, giờ đây cô chỉ cần huých nhẹ thôi cũng đã đủ để xóa tan đi muôn vàn thù hận. Thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt phải giật mình thảng thốt sau khi thốt lên câu nói ấy, cái trực giác khó hiểu bỗng chốc ùa tới bên cô một cách dồn dập.
Cô ngẩng đầu lên trong vô thức, đối mặt với Ngụy Ngự Thành đang đứng cách cô chừng hai mét.
Anh đã nghe được hết thảy.
Khuôn mặt anh tựa làn sương mịt mùng trong đêm thu, tối tăm u ám xiết bao. Anh cứ nhìn cô đăm đăm như vậy, không nói không rằng mà xoay người rời đi.
Cô vội đuổi theo anh nhưng mới đi được vài bước, anh đã khuất bóng ở ngã rẽ.
Trong văn phòng vẫn còn hai trưởng phòng khác đang chờ để báo cáo công việc nhưng thấy sắc mặt Ngụy Ngự Thành như vậy thì ai cũng im bặt. Lý Tư Văn thấy tình hình không ổn nên ra hiệu, mọi người hiểu ý rục rịch bước ra khỏi phòng.
Ngụy Ngự Thành chôn mình xuống ghế da, hai vai anh chùng xuống, mệt mỏi vô cùng. Anh nhắm mắt, nhéo tay thật mạnh lên sống mũi mình.
Trong trận đấu lần này, Lâm Sơ Nguyệt đã hoàn toàn đè bẹp được Diệp Khả Giai. Vậy nhưng cô lại chẳng cảm nhận được sung sướng thỏa mãn gì cho cam, ánh mắt của Ngụy Ngự Thành trong khoảnh khắc ấy đong đầy quấn quýt trong tâm trí cô, chiếm giữ cô cả ngày trời.
Thời gian hai người nhìn nhau quá ngắn khiến cô không thể phân tích được cảm xúc lúc bấy giờ. Cảm giác khó chịu bủa vây lấy cô khiến cô suy nghĩ mông lung, óc tưởng tượng bay cao bay xa. Cô cứ ngỡ chính mình sẽ lơ được vấn đề này nhưng trằn trọc đến tận chiều cô mới nghiệm ra đấy được gọi là “lo được lo mất”.
“Này, cô làm sao thế?” Chu Tố đi theo cô vào phòng vệ sinh, vỗ vỗ lên bả vai cô: “Chiều này tôi thấy cô đi vệ sinh ba lần rồi đấy. Đau bụng à?”
Cô lắc đầu: “Không.” Nhưng vừa dứt lời đã gật đầu: “Ừ, tôi bị đau bụng.”
“Chậc chậc, kì lạ quá nha.” Chu Tố liếc ra ngoài cửa thấy không có ai thì mới thì thầm hỏi: “Trưa nay cô vừa cãi nhau với Diệp Khả Giai đúng không?”
“Sao cô biết?”
“Làm gì có cái bí mật nào tồn tại trong công ty mình.” Chu Tố nói cho cô hay: “Lúc đấy chủ tịch cũng biết tin nên bỏ lại mọi người chơi vơi trong văn phòng để ra giúp cô đấy.”
Tim cô thắt lại hệt như một chiếc túi ni lông bị người ta siết chặt, bị giày vò đến mức sưng tấy. Cô kìm lòng chẳng đặng phải vội vàng hỏi tiếp: “Ngụy Ngự Thành ra ngoài rồi hay vẫn đang ở văn phòng?”
“Không có ở đây đâu, anh ấy ra ngoài với Lý Tư Văn rồi.”
Cuối cùng cô cũng xác định được bản thân mình lo được hay lo mất bởi thời khắc này chỉ còn chữ “mất” đang vang vọng trong cõi lòng. Cô cầm điện thoại lên, lặp đi lặp lại hành động mở khóa rồi tắt màn hình, để rồi đành nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô không biết nguyên do là gì.
Nhưng cô biết, mình đã sai rồi.
Mãi đến khi tan làm, phòng làm việc của anh vẫn đóng kín cửa. Lâm Sơ Nguyệt mệt mỏi rã rời gọi điện cho Hạ Sơ rủ cô ấy đi ăn. May sao Hạ Sơ vừa xong việc ở gần đấy nên tiện đường lái xe qua đón cô. Ngay khi nhìn thấy cô, Hạ Sơ đã cau mày: “Cậu lại đau dạ dày à?”
Cô đứng thẳng người, xoa tay lên bụng: “Đến kì.”
“Lên xe đi xong đi ăn, gà hầm được không? Súp gà ở quán đó siêu béo.”
Lâm Sơ Nguyệt chẳng có nổi hào hứng, cô ngả đầu lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Thôi được, tìm chỗ uống rượu vậy.” Hạ Sơ quá hiểu chị em của mình: “Chắc chắn cậu gặp phải chuyện gì rồi.”
Hạ Sơ tìm một quán trông rất sang chảnh, cả hai nốc sạch bách hai, ba chén rượu xuống bụng: “Chung quy lại thì cậu có cảm giác gì với Ngụy Ngự Thành?”
Lâm Sơ Nguyệt uống cạn ly rượu, cái hương cay nồng xông vào cổ họng cô: “Cậu biết không, lần tớ đi thực tập thay Diệp Khả Giai hồi năm cuối ý, tớ đã trị liệu cho anh ấy.”
Hạ Sơ giật mình buột ra tiếng chửi thề: “Nên lúc đó người ta yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên luôn à?!”
Không yêu thì sẽ chẳng hề hay biết có một người đã khắc sâu hình bóng mình vào trong tâm can họ từ bao giờ, khiến cho tảng đá cũng phải mềm lòng. Lại một lần nữa, Hạ Sơ càng nghĩ càng sởn da gà: “Ở Boston anh ấy nhận ra cậu nên mới one night stand với cậu à? Thế nếu là người khác thì anh ấy sẽ không chuỵch nữa đúng không?”
Lâm Sơ Nguyệt sặc rượu, ho mãi không ngừng: “Cậu, cậu nghĩ trong sáng cái được không?”
Hạ Sơ bấn loạn vỗ bàn cái rầm: “Thế là cậu cũng từng nghĩ đến rồi chứ gì?!”
Cô không trả lời mà lại khui thêm bình rượu mới.
“Nguyệt, thật ra trong lòng cậu đã có câu trả lời rồi, vậy cậu còn dựng rào với Ngụy Ngự Thành làm gì? Yêu người tốt thế này cũng không thiệt cho cậu đâu.” Hạ Sơ có sao nói vậy: “Dù tính mỗi tài chính hay sức lực thì anh ấy cũng băm vằm được Triệu Khanh Vũ ok?”
Lâm Sơ Nguyệt rầu rĩ: “Sao phải nhắc đến người khác làm gì?”
“Không có so sánh thì không có đau thương.” Hạ Sơ cốc đầu cô: “Tớ nói để cho cậu sáng mắt ra đấy.”
Bỗng chốc, Lâm Sơ Nguyệt rơi vào thinh lặng, cô cúi đầu, hàng mi thanh mảnh họa lên làn da một chiếc bóng mờ mờ. Rượu tích tụ trong dạ dày cuộn trào như từng đợt thủy triều dâng lên trong lòng cô, ngột ngạt mà bí bách khôn cùng, tới mức trống ngực cũng phải đập thình thịch.
Giọng cô trầm hẳn đi: “Những thứ anh ấy tặng tớ nặng nề quá.”
Nặng về vật chất, nặng về tình cảm và cả anh nữa, hết thảy mọi thứ sao quá đỗi nặng nề.
Bờ mi cô khép lại, giọng nói như bị đè nén trong cổ họng: “Hôm nay Diệp Khả Giai kể với tớ chuyện hồi đó.”
“Hoa sen trắng sống dai quá đấy!” Hạ Sơ suýt nữa thì đập vỡ chai rượu: “Cậu đừng sợ, nó mà dám lên mặt thì tớ dạy cho nó một bài học!”
Lâm Sơ Nguyệt luồn cả hai bàn tay vào mái tóc, cô vùi đầu vào cánh tay, cất lên những tiếng nghẹn ngào: “Hạ Sơ, cậu biết không, đến bây giờ tớ vẫn chẳng sợ người khác nói ra nói vào. Nhưng tớ sợ, tớ sợ ai kia tìm được tớ, gã đó sẽ tìm ra tớ mất.”
Hạ Sơ đau lòng khôn xiết, nắm tay cô: “Không đâu, không thể thế được, bây giờ là nhà nước pháp quyền rồi, gã không dám làm gì đâu.”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô như muốn vỡ tan: “Tớ sợ gã sẽ tổn thương đến những người vô tội.”
“Ngoan nào, cậu đừng suy nghĩ đến những chuyện không đâu. Hai năm rồi gã vẫn không đi tìm cậu nên có khi gã không tìm nữa đâu, đầu óc bình thường lại rồi.” Hạ Sơ là người hiểu được câu chuyện đằng sau, con người như loài phù du, chỉ cần sống thì sẽ bị cô lập, bị rình rập khắp muôn nơi. Kiên cười lên, đấu tranh hết mình với cuộc sống, dù có sức cùng lực kiệt nhưng ít ra cũng sẽ giữ được nửa mạng.
Lâm Sơ Nguyệt đã nhặt nửa cái mạng về như vậy đấy.
Thời đại học được đông đảo bạn nam tán tỉnh nhưng cô vẫn bất di bất dịch, lúc ấy, cô vô cùng nổi tiếng bởi hình tượng băng giá của mình. Lời bạn thân cô nói là thật, mới đầu cô chọn Triệu Khanh Vũ không phải vì cô yêu anh ta say đắm mà cô cảm giác mình hợp với anh, tính anh nhẹ nhàng, gọn gàng sạch sẽ, đi đâu với anh cũng thấy thoải mái vô cùng.
Vì thế nên khi chia tay, Triệu Khanh Vũ đã gắt gỏng chửi um lên rằng cô không yêu anh hết lòng.
Người đã chứng kiến hết thảy những tàn độc, những hẹp hòi của thế gian mà vẫn hoàn thiện bản thân, sống thanh tịnh như Bồ Tát thì làm gì có nhiều ước vọng đến như vậy.
Trái tim Hạ Sơ đau nhói vì cô. Hạ Sơ quan sát cô rất lâu rồi đi đến kết luận: “Nguyệt Nguyệt, cậu thích Ngụy Ngự Thành.”
Tiếng nhạc ồn ã đã lấp đi giọng nói của cô, có lẽ Lâm Sơ Nguyệt đã nghe được nhưng vẫn giả vờ như không biết gì. Cô ngả đầu vào cánh tay, tay còn lại thì nâng ly rượu, ánh mắt mơ màng nhìn đăm đăm lên mặt thủy tinh của chiếc cốc.
Bọt nước li ti dày đặc trong chiếc cốc, bọt này vỡ thì bọt kia là nổi lên cứ như rơi vào một vòng xoáy vô tận. Cô đếm mãi không hết, quyết định ngửa đầu lên uống cạn một hơi.
Chai rượu lăn lóc ở trên bàn, may sao Hạ Sơ hẵng còn tỉnh táo nên biết cô đã gục trong men rượu rồi. Hạ Sơ cũng uống rượu, tuy không đến mức say mèm nhưng cũng chẳng còn sức để bếch cô về.
Hạ Sơ lục danh bạ mà vẫn không tìm được ai thích hợp, lại càng không thể gọi cho người yêu cũ vào lúc khuya khoắt như này. Cô mở wechat của Lâm Sơ Nguyệt, đúng lúc thấy cái avatar ngốc nghếch của Chung Diễn hiện ngay trên đầu.
…
Tại Minh Châu Uyển, Chung Diễn mặc áo cộc chạy bình bịch xuống tầng, tiếng chân nặng nề dồn dập như đang nện xuống nền đất khiến Ngụy Ngự Thành đang thảo luận với Lý Tư Văn phải nổi cơn tam bành.
“Cháu đi đâu?” Tâm trạng anh hôm nay đã tệ rồi, đến tập tài liệu cũng bị ném cái bịch xuống mặt bàn.
Lý Tư Văn nhanh chóng đánh mắt về phía Chung Diễn nhắc cậu đừng có cãi lại anh.
Cậu vò quả tóc vàng hoe như chuồng gà của mình, lo lắng không yên: “Cháu không ra ngoài chơi đâu, bạn cô Lâm gửi video cho cháu bảo cô ở Box xuống say quắc cần câu rồi.”
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, không nói một câu nào. Chung Diễn vô cùng nghĩa hiệp, không để ý được bao nhiêu đã lao ra ngoài cửa. Phút chốc, Ngụy Ngự Thành cũng đứng lên, Lý Tư Văn hiểu ra, cầm luôn áo khoác và chìa khóa xe lên: “Anh vẫn còn đang cảm, để tôi lái xe cho.”
Mấy năm trời Hạ Sơ không gặp phải cảnh Lâm Sơ Nguyệt say bao giờ nên lúc này không biết phải làm sao: “Y như hồi đại học, uống nhiều cái là ngủ luôn.”
Lâm Sơ Nguyệt cứ nằm chườn trên quầy bar không thèm động đậy. Trong lúc ấy có mấy nhóm định mon men tới gần, Hạ Sơ đối phó với thái độ cục cằn, vạch rõ giới hạn: “Đừng có ra đây, chị tôi không thích đàn ông!”
Vậy nhưng vẫn có người không biết điều mà cứ sát lại. Đột nhiên có người lên tiếng ở phía sau: “Tiểu Lâm?”
Hạ Sơ cảnh giác: “Anh là ai?”
“Trương Thao, làm ở bộ phận phụ trách công trình, là đồng nghiệp của cô ấy.” Trương Thao thấy chai rượu rỗng tuếch trên bàn thì ngạc nhiên đến nỗi đơ hết cả người: “Uống nhiều thế cơ à?”
“Từ từ đã, anh đừng lên tiếng.” Hạ Sơ mở điện thoại, ấn vào vòng bạn bè trên wechat thấy Lâm Sơ Nguyệt đăng bức ảnh chụp tập thể hôm đi cắm trại ở núi Thư Diệp. Sau khi xác nhận được người này xuất hiện trong tấm hình đó thì cô mới yên tâm.
Đây chỉ đơn giản là một sự trùng hợp, hôm nay Trương Thao tụ tập với bạn bè, cả hội vào quán uống rượu thì bỗng gặp được người quen. Anh đương định ra chào nhưng tới gần với ngỡ ngàng, giỏi thật đấy, say như điếu đổ rồi.
Anh muốn giúp nhưng Lâm Sơ Nguyệt nằm gục như thế nên anh không biết phải làm sao. Luồn tay qua cánh tay cô rồi ôm cô lên à? Không ổn, cực kì không ổn. Hơn nữa, hôm nay cô còn mặc chiếc áo sơ mi bó sát người.
“Thế này đi, cô đỡ cô ấy lên rồi để tôi cõng có được không?” Anh ngẫm nghĩ một hồi.
“Được.” Hạ Sơ xắn tay áo, tư thế hiên ngang vô cùng. Nhưng vì Lâm Sơ Nguyệt uống nhiều quá, mà dường như cô cũng đang cố tình hay sao mà không nhấc người lên được. Hạ Sơ kéo được lên thì cô lại gắng chùng mình xuống. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại cả ra mà cô nàng vẫn không chịu nhúc nhích.
Hạ Sơ chỉ ước được đánh chết cô: “Hư lắm!”
Bỗng dưng Lâm Sơ Nguyệt tự mình đứng dậy, động tác dứt khoát nhanh gọn. Hạ Sơ chào thua, vội vàng gọi Trương Thao: “Chạy chạy chạy.”
Có Hạ Sơ đỡ nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn đi xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã trái ngã phải, lúc thì tự thân đi một mình, lúc thì dặt dẹo chẳng thấy sức đâu. Trương Thao định ra giúp nhưng cô đã vòng ngay lại ngả vào người Hạ Sơ.
“Này nhá, cậu đừng có dính vào tớ.” Hạ Sơ ráng đỡ cô: “Cậu ấy uống say là như thế này đấy.”
Chiếc Maserati MC20 màu trắng lái đến bên cạnh, trời cuối thu se lạnh mà Chung Diễn mặc áo cộc quần đùi bước xuống xe. Cả chiếc xe lẫn mái tóc vàng chóe sao mà phách lối thế không biết, cậu hét lên: “Cô Lâm của em đâu rồi?”
Chung Diễn sung sướng khi thấy cô, cậu còn thong thả lôi điện thoại ra quay video lại. Sau đó, một chiếc Porsche từ từ dừng lại ở phía sau.
Ngụy Ngự Thành tự lái xe tới đây, chiếc xe vẫn chưa dừng lại nhưng ánh mắt anh đã xoáy sâu vào bóng người cô.
Hạ Sơ nói thẳng: “Đầu sỏ tới rồi kìa.”
Chung Diễn ù ù cạc cạc: “Sao lại là em? Cả tuần rồi em còn chưa gặp cô đấy.”
Lý Tư Văn cúi đầu cười, anh bước đến hỏi han ân cần, phá game cực kì đúng lúc: “Cô Lâm, cô ổn không?”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn đứng được, thoạt nhìn thì thấy không khác ngày thường là mấy. Đôi mắt cô nhuốm hơi rượu nồng, ửng lên như được đánh phấn mắt màu hoa đào. Cô vẫn đứng lặng người như thế, Chung Diễn dũng cảm vươn tay tới, Lý Tư Văn quan tâm một cách lịch sự và cả anh đồng nghiệp Trương Thao nhiệt tình giúp đỡ.
Rõ ràng cô đã đứng chệnh choạng rồi nhưng chẳng biết lấy đâu ra sức mà đã đứng nghiêm chỉnh trở lại. Cô không cần người đỡ mình, dường như điều đó đã ăn sâu vào bản năng của cô, không dựa dẫm vào bất cứ ai hết.
Cho đến khi Ngụy Ngự Thành bước tới. Anh không đi hẳn lên phía trước mà chỉ đứng đằng sau Chung Diễn tựa như ánh sáng le lói đang đong đưa trước mặt cô.
Ánh mắt cô đỏ bừng, cô đột nhiên giơ tay lên chỉ chỉ vào người anh. Ánh mắt anh sâu thẳm, đến gần hơn hai bước. Cô nghiêng đầu, cả người lảo đà lảo đảo, lúc này mới dỡ hết những gai góc trong mình để được sụp xuống.
Bao rắc rối vụn vặt đã có chốn nương tựa, hương thơm êm dịu ngập tràn cõi lòng anh.
Cô ngã vào lòng anh khiến anh phải lùi một bước, giữ chặt eo cô bằng một tay. Cô đã khỏa lấp lồng ngực anh, cũng khỏa lấp cả trái tim anh. Nỗi bực dọc hờn dỗi cả một ngày bỗng chốc tan thành mây khói.
Anh cúi đầu, thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Anh tha thứ cho em.”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô phiến nước, khuôn mặt ánh lên vẻ mịt mờ.
Ánh mắt chết người này đã gợi lại những ký ức đã qua. Ngụy Ngự Thành kìm nén khát khao muốn được hôn người mình thương, giọng anh trầm lắng bên tai cô: “Nếu như em không ngã vào lòng anh.”
Rượu vào khiến người ta phóng túng, trút bỏ hết những lo lắng cách trở, đến một thời khắc nào đó rượu sẽ đưa con người trở về đúng nghĩa trái tim mình. Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh, gò má cô ửng hồng, cô hỏi thẳng anh rằng: “Anh muốn giết em sao?”
Ánh mắt cô giăng lên một cái bẫy nhưng cho dù đằng sau cái bẫy ấy là vực thẳm đi chăng nữa thì Ngụy Ngự Thành cũng cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
Anh nặng tay hơn để ôm chặt lấy eo cô rồi cất lời bất đắc dĩ với chất giọng trầm ấm: “Đồ vô lương tâm, uổng công anh thương em như vậy.”
Nhưng mà anh đã chẳng thể buông tay.
*