Đại học C là trường cũ của Lâm Sơ Nguyệt, ngôi trường đã thành lập rất nhiều các tổ chức viện trợ ở trong nước, tổ chức nào cũng được đông đảo các sinh viên quan tâm gia nhập. Hơn 10 năm nay, trường đã hoàn thành thí điểm hỗ trợ tâm lý cho hơn 100 trăm thị trấn khác nhau.
Mục Thanh là đàn anh hơn cô hai khóa, anh vẫn luôn chịu trách nhiệm công việc hỗ trợ giáo dục ở huyện Nam Thanh. Ngoài ra cũng có một bạn nam làm việc cùng với anh nhưng vì một số lí do từ phía gia đình nên không thể ở lại được nữa. Thành ra, anh đã thử gửi email cho các bạn học ngày xưa, ứng cử viên sáng giá mà anh nghĩ đến đầu tiên là Lâm Sơ Nguyệt.
Email được gửi vào tháng tư, lúc ấy tình cảm giữa cô và Triệu Khanh Vũ đang trong giai đoạn ổn định, cô cũng không cân nhắc đến vấn đề này nên đã từ chối anh. Vì thế khi cô có thể đến đây anh mới mừng rỡ như thế này.
“Thị trấn Nam Thanh mới được thoát nghèo, mộc nhĩ trắng ở đây nổi tiếng lắm. Tỉnh H cử đội ngũ tham gia vào phong trào xóa đói giảm nghèo đã có những đóng góp rất lớn. Tất nhiên thì điều kiện vẫn không sánh được với thành phố nhưng cũng đã phát triển hơn rất nhiều.”
Mục Thanh vừa đi vừa giới thiệu, tiện thể dẫn cô đến chỗ ở: “Đây là văn phòng cũ của chính quyền thị trấn, giờ cải tạo tầng một thành quầy lễ tân rồi. Không chỉ có bọn mình và còn cả các cán bộ làm công tác xóa đói giảm nghèo ở đây nữa. Phòng của em đây, phòng anh là phòng thứ hai bên tay phải kia kìa, anh với em ở gần nhau nên có chuyện gì thì cứ đến gặp anh.”
Anh bảo: “Hầu hết người dân ở thị trấn là người già neo đơn còn phần lớn thanh niên có khả năng lao động thì làm việc bên ngoài hết rồi. Hai năm qua, mục tiêu trọng tâm của tổ xóa đói giảm nghèo là kêu gọi lớp trẻ về quê lập nghiệp. Thật ra thì thị trấn cũng đã thu hút được rất nhiều công ty đến đầu tư bởi vì tài nguyên khai thác ở huyện Nam Thanh vô cùng dồi dào. Công ty niêm yết hàng đầu sắp khởi công dự án lớn ở đây rồi đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu: “Anh cứ nói đi.”
“Mặc dù hai năm nay đã cải thiện hơn nhiều nhưng vẫn còn rất đông người già và trẻ em bị bỏ rơi.” Anh mở cửa, căn phòng sáng sủa mà đơn giản: “Công việc chính của chúng ta là hỗ trợ các giáo viên trong trường, trợ giúp các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Tất nhiên, lúc nào cũng có người dân đến đây để được giải quyết các mâu thuẫn, coi bọn mình là cảnh sát luôn.”
Cô bật cười: “Đàn anh, em sẽ học hỏi dần dần.”
“Em cần gì phải học, ai cũng hiểu em là học trò mà giáo sư Chương ưng nhất mà.” Anh đưa chìa khóa cho cô: “Hôm nay em cứ nghỉ ngơi trước đi, mai anh dẫn em đi làm quen với môi trường ở đây.”
Cô “Ừ” đáp lời anh: “Cảm ơn anh nhiều.”
“Nào, anh mới là người phải cảm ơn chứ. Tốt nghiệp bao nhiêu năm trời, mọi người đều lựa chọn con đường của riêng mình, rất ít người sẵn lòng chịu vất vả ở cái nơi nhỏ bé này.” Anh thở dài: “Tuy chỉ có ba tháng nhưng cũng quá khó để dành ra ba tháng dũng cảm.”
Cô nói một cách khách quan: “Chọn hay bị chọn thì cũng không thể đánh giá đúng sai được.”
Nụ cười trên môi anh lại càng tươi hơn: “Đúng vậy!”
Buổi tối, Mục Thanh còn rất có lòng, anh tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi đơn giản, cũng cho cô làm quen với mọi người ở đây. Trong bữa cơm, điều cô được nghe nhiều nhất ấy là chuyện dự án nhà máy ở huyện Nam.
Một người trong tổ xóa đói giảm nghèo lên tiếng: “Dự án khởi công sẽ giải quyết được đáng kể vấn đề việc làm ở địa phương mình, còn thúc đẩy được cả nền kinh tế.”
Một cán bộ trẻ cũng nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với thành phố Minh Châu, mong sẽ được mở mày mở mặt, thu hút thêm nhiều vốn đầu tư hơn nữa.”
Bốn chữ “thành phố Minh Châu” hệt một chiếc boomerang xoay vòng trong tâm trí Lâm Sơ Nguyệt. Mọi người đều biết cô ở Minh Châu nên cũng hỏi han vài ba câu về thành phố.
Cô trả lời lịch sự nhưng cũng không nói quá sâu. Tại sao đồ ăn ngon đến như vậy nhưng lại miệng cô lại đắng chát đến thế? Cơ thể cô như thể bị tụt đường huyết, ngón tay cô run rẩy, không cầm nổi bát rau trong tay mình.
…
Kể từ khi đợt tuyết đầu mùa đến muộn hơn bình thường, ông trời đã bắt đầu xả tuyết. Chỉ trong nửa tháng mà Minh Châu đã đón bốn trận tuyết dày đặc. Tập đoàn Hối Trung chính thức được nghỉ Tết vào 27 tháng chạp còn Ngụy Ngự Thành mãi đến 29 Tết mới công tác từ Thượng Hải về.
Dạo gần đây, đến cả Lý Tư Văn cũng không dám trò chuyện với chủ tịch cho dù trạng thái làm việc của anh chẳng khác mọi lần là bao. Có lẽ người ngoài không nhìn ra được anh lại vô cùng thấu hiểu.
Ngụy Ngự Thành quyền cao chức trọng, xã giao bao nhiêu năm cũng không đụng đến rượu. Vậy mà mấy đợt vừa rồi, anh không hề từ chối rượu của mọi người, thậm chí có lần còn say bí tỉ. Lý Tư Văn và mấy nhân viên phải đỡ anh về phòng khách sạn. Anh vẫn luôn ngó nghiêng tìm điện thoại của mình, Lý Tư Văn mới đưa tới: “Chủ tịch, anh cần gọi cho ai?”
Phút chốc, ánh mắt anh bỗng hóa u buồn, phảng phất sự đau đớn bên trong.
Thư kí im lặng rồi hỏi tiếp: “Có phải gọi cho…” chữ “Lâm” còn chưa được thốt ra, anh đã vung tay hất văng cái điện thoại xuống nền nhà.
Từ sau đêm ấy, anh giấu nhẹm bao cảm xúc hiện hữu trong mình.
Máy bay hạ cánh, Lý Tư Văn nói: “Chủ tịch, anh nên nghỉ ngơi thôi, chúc anh năm mới vui vẻ trước.”
Anh gật đầu: “Được, cậu cũng vất vả rồi.”
Thương tình nhân viên nên anh không để tài xế chở mà tự mình lái xe về. Đường cao tốc sân bay nối thẳng với đại lộ Minh Châu. Tuyết ngập hai bên đường, thẳng tắp như những ngọn đèn sáng ngời.
Không khí năm mới rộn ràng khắp muôn nơi, đâu đâu cũng thấy trang hoàng đồ trang trí Tết. Lòng anh phẳng lặng như nước, chỉ khi dừng đèn đỏ mới nghiêng đầu ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. Năm này qua năm khác, cứ đến thời khắc kết thúc năm cũ thì anh lại nhận ra, thực chất năm nào cũng giống nhau.
Anh cứ ngỡ rằng, năm nay sẽ không như vậy.
Quay về Minh Châu Uyển, Chung Diễn đã ngồi chờ ở cửa từ lúc nào, gọi mĩ miều thì là thiết đãi cậu về nhà, đã vậy còn lấy dép, bưng trà dâng nước cho cậu, niềm nở quá thể đáng.
Ngụy Ngự Thành liếc xéo cậu rồi nói thẳng: “Có gì muốn nói thì cứ nói.”
Chung Diễn đảo mắt, gian trá nói ra một câu ỡm ờ.
Anh không nghe rõ nên mất kiên nhẫn: “Cái gì?”
Lần này, Chung Diễn đã lấy hết dũng khí trong mình, cậu nói to nhưng không che được vẻ thấp thỏm của mình: “Lâm Dư Tinh đến ăn Tết với nhà mình được không ạ?”
Thoáng chốc, anh bỗng chìm vào im lặng, sắc mặt ảm đạm hẳn đi. Trực giác của cậu rất nhạy nhưng cậu vẫn cố gắng nói rõ lí do của mình: “Cô Lâm không về ăn Tết, em ấy một mình ở nhà bạn cô, đã vậy bạn cô còn là nữ, không tiện lắm.”
Giọng anh lạnh tanh: “Thế cháu không phải “người ngoài” à?”
“Cháu người ngoài nỗi gì, em ấy nhận cháu làm anh rồi.” Chung Diễn cây ngay không sợ chết đứng: “Gia đình người ta thì đoàn tụ quây quần bên nhau nói nói cười cười, tính Lâm Dư Tinh nhạy cảm đã thế lại còn chả bao giờ nói ra những điều mình không thích nên chắc chắn em ấy sẽ rất ngại. Cậu để em ấy đến nhà mình đi, dù gì bọn cháu cũng trạc tuổi nhau thì cũng nói chuyện được còn gì.”
Anh cau mày, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ, đưa ra câu trả lời dửng dưng: “Tùy cháu.”
Bố mẹ Ngụy Ngự Thành cũng đã già, sau khi nghỉ hưu thì chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho anh, để anh trở thành người đứng đầu tiếp quản Ngụy thị.
Hai ông bà ngày ngày trồng hoa, luyện viết thư pháp, không những vậy còn tập dưỡng sinh, sống vô cùng giản dị và thanh thản. Ông bà cực kì chào đón Lâm Dư Tinh, đón tiếp cậu rất nhiệt tình, thân thiện giúp cậu giảm bớt những căng thẳng trong lòng.
“Không ngờ ông bà ngoại anh lại tốt như vậy.” Lâm Dư Tinh thì thầm thổ lộ sự ngưỡng mộ của mình.
“Tốt thì đến chơi nhiều vào.” Chung Diễn hỏi luôn vào vấn đề: “Chú nói thật cho anh biết, rốt cuộc chị chú đi làm gì? Làm cái gì mà đến mức không về ăn Tết vậy hả?”
Lâm Dư Tinh cúi gằm đầu: “Chị em đi hỗ trợ giảng dạy, tuyết dày quá, đường ở đấy không đi được nên chị em mới không về ăn Tết.”
“What?!” Chung Diễn khiếp đảm: “Sao, sao cô Lâm của anh lại đi làm cái chuyện đỉnh cao như này chứ!”
Cậu không giấu được vẻ háo hức của mình, thấy Ngụy Ngự Thành đi xuống tầng đã nóng lòng báo ngay cho anh biết: “Cậu! Cậu biết không?! Cô Lâm đi hỗ trợ giảng dạy đấy, đỉnh vãi luôn!”
Trong tích tắc, lặng im đến nỗi còn nghe được cả tiếng kim rơi.
Bước chân anh chững lại ở bậc thang, tản ra không khí buốt giá bao trùm lên thân mình.
Đúng lúc ấy, Lâm Dư Tinh đã nói chen vào: “Anh Tiểu Diễn, em khát quá, anh dẫn em đi uống nước cái.”
Từ trước đến nay, mâm cơm giao thừa của nhà họ Ngụy lúc nào cũng trọng hình thức và thịnh soạn hơn bao giờ hết. Mặc dù giàu có nhưng không hề lạnh lẽo, hai chữ “đoàn viên” thật dịu dàng và đầm ấm biết bao. Theo tập tục của gia đình thì người nhỏ tuổi trong nhà luôn được nhận lì xì. Lâm Dư Tinh cũng được nhận một phong bao.
Miệng Chung Diễn ngọt xớt, lanh mồm lanh miệng: “Cháu chúc ông bà năm mới vui vẻ.”
Lâm Dư Tinh ngoan ngoãn, cậu cũng muốn chúc Tết nhưng nhìn ông bà thì lại không biết nên xưng hô thế nào
Cuối cùng, Ngụy Ngự Thành lên tiếng trước, giọng anh trầm xuống: “Gọi theo Chung Diễn.”
Lòng cậu bỗng thấy ấm áp, khuôn mặt tươi rói: “Cháu chúc ông bà năm mới vui vẻ ạ.”
Chung Diễn còn “bỉ ổi” chêm thêm một câu: “Nhanh nhanh được ôm cháu gái vào lòng.”
Chậc chậc, câu chúc này giúp cho người lớn trong nhà cười giòn tan.
Đột nhiên, Ngụy Ngự Thành đưa cho Lâm Dư Tinh một bao lì xì: “Năm mới phải thật khỏe mạnh.”
Cậu ngẩn ngơ khi nghe lời chúc của anh.
Chung Diễn bỗng gào ầm lên: “Cậu thiên vị thế! Còn không thèm cho cháu bao lì xì đỏ, ông bà phải dạy dỗ cậu cẩn thận vào ạ.”
Ông Ngụy cười, mắng yêu cậu: “Nghịch quá, Tiểu Lâm là khách, thế mà cháu còn tranh giành tình cảm với người ta.”
Chung Diễn hiểu rồi, hóa ra cả nhà ai cũng về phe Lâm Dư Tinh hết.
Sau bữa cơm giao thừa, ông bà có hoạt động riêng của mình, ông bà lái xe đến nhà thờ họ để thắp hương cúng bái. Chung Diễn và Lâm Dư Tinh đang nói chuyện trên trời dưới biển bên ô cửa kính mở ra vườn hoa ngoài sân. Tivi đang chiếu Gala năm mới, những tiếng cười nắc nẻ đã tô điểm cho đêm 30 Tết.
Ngụy Ngự Thành dựa vào sofa, điện thoại anh đang đặt ở bên cạnh, cô giúp việc bày biện bánh kẹo lên mâm trông vô cùng bắt mắt. Rất nhiều người nhắn tin chúc mừng năm mới cho anh, từ khách hàng đến giám đốc rồi tới bạn bè. Anh tắt chuông điện thoại, thi thoảng mới mở ra xem.
Ấn vào vòng bạn bè, mọi người ai ai cũng vui vẻ hân hoan. Đúng lúc anh lướt thấy trạng thái của Lý Thư Văn, thư kí Lý là người vô cùng nghiêm túc, đàng hoàng tử tế. Đến bài đăng trong đêm giao thừa cũng chia sẻ từ bài phát biểu năm mới của lãnh đạo, bám sát với sự vận động của thời đại.
Cõi lòng Ngụy Ngự Thành tựa như dây đàn đang nảy lên từng hồi, anh cong môi, tìm avatar của Lâm Sơ Nguyệt trong danh sách.
Ấn vào mới thấy, 20 phút trước cô cũng đăng trạng thái lên vòng bạn bè.
Bức ảnh chụp rất nhiều người đang nâng ly chúc mừng năm mới quanh chiếc bàn tròn. Điều kiện đơn sơ, thức ăn cũng bình thường nhưng câu đối đỏ trên bức tường và muôn hoa bên cửa sổ đã thấm đượm niềm vui đón Tết về.
Anh nhìn Lâm Sơ Nguyệt trong tấm ảnh.
Cô mặc chiếc áo phao màu trắng hệt như một quả bóng bay con con càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười dịu dàng trên môi, trông chẳng khác nào cô bé học sinh.
Anh cứ ngắm đi ngắm lại còn gương mặt anh thì xưng xỉa với biểu cảm khó mà diễn tả thành lời.
Cô giỏi lắm.
Hành động thản nhiên đến mức vậy, vẫn đăng ảnh lên vòng bạn bè, vẫn vui vẻ ăn liên hoan trong đêm giao thừa, còn chẳng thấy chột dạ, cứ để cho anh thấy bài đăng của mình mà không thèm ẩn tài khoản của anh. Trong mối quan hệ của cô và anh, cô mãi mãi là người đứng ra cầm trịch, mãi mãi là người ngang hàng với anh.
Tiếng cười khanh khách của Chung Diễn và Lâm Dư Tinh đã kéo tâm trí anh về thực tại, anh vô thức tắt điện thoại rồi nghiêng đầu nhìn qua, hình như hai đứa đang rất vui vì một điều gì đấy. Bỗng nhiên, điện thoại Lâm Dư Tinh đổ chuông, ấy là tiếng mời tham gia vào cuộc gọi video.
Cậu ngạc nhiên, mừng rơn lên: “Chị em gọi!”
Chung Diễn cũng sán lại gần gọi: “Cô Lâm!”
Trước khi nghe máy, Lâm Dư Tinh còn cố tình ngoảnh sang chỗ Ngụy Ngự Thành ngồi nhưng chỉ thấy được một bên lưng của anh với chiếc cổ mảnh mai, anh vắt tay lên tay vịn sofa, bả vai cũng chẳng hề thay đổi góc độ.
Anh bình lặng tựa mặt hồ yên ả, cảm giác như anh không đoái hoài gì đến mưa gió ngoài kia.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng Lâm Sơ Nguyệt vô cùng trong trẻo và phấn khởi đã vang lên: “Tinh Tinh, năm mới vui vẻ, yêu em.”
Lâm Dư Tinh nói: “Chúc chị năm mới vui vẻ.”
Hai chị em còn chưa nói được đôi câu thì Chung Diễn đã chen vào: “Cô Lâm, cô chả trọng đạo nghĩa gì cả! Bảo đi là đi tuốt, chẳng thèm chào hỏi câu nào.”
Tín hiệu bên Lâm Sơ Nguyệt khá kém nên video bị đơ mất mấy giây, mãi mới nghe rõ được, cô nói: “Cơ hội đến bất ngờ quá nên không kịp nói gì hết.”
“Chuyện đỉnh cao như thế thì chị phải gọi em chứ.” Chung Diễn vẫn có vướng mắc trong lòng.
Bên chỗ cô rộn rã tiếng pháo nổ, cộng thêm cả tiếng ồn nên giờ nghe chẳng khác những bản nhạc không lời sôi động là bao. Lâm Dư Tinh quơ điện thoại khắp nơi để lấy tín hiệu, vô thức đã bước gần đến Ngụy Ngự Thành.
Đúng lúc ấy nghe thấy tiếng cô cất lên: “Chị cũng chỉ đi có ba tháng, đợi em đến thì chị cũng xong việc rồi.”
Chung Diễn bô bô cái miệng, om sòm không ngớt, Ngụy Ngự Thành nhức hết cả đầu vì thằng cháu nên đứng dậy đi vào phòng làm việc của mình.
Cậu í ới gọi anh mãi nhưng anh không thèm để ý.
“Đang định cho chị nhìn mặt cậu em đấy.” Cậu lẩm bẩm.
Do tín hiệu nên không biết Lâm Sơ Nguyệt có nghe được hay không. Video kết thúc, cô gửi cho hai đứa hai bao lì xì to sụ. Chung Diễn mở ra: “Cô Lâm cho anh 688 tệ. Chú được bao nhiêu?”
Tựa như đang bóc tách một quả trứng sắc màu xem bên trong là gì, Lâm Dư Tinh đáp: “588.”
Chung Diễn đã thoải mái hơn nhiều: “Chị chú thích anh hơn chú rồi.”
Lâm Dư Tinh cạn lời: “Coi anh tự mãn chưa kìa.”
Từ lúc Ngụy Ngự Thành vào phòng làm việc, mãi gần đến 12 giờ đêm mới thấy anh xuống tầng. Tụi trẻ rất trọng hình thức trong ngày Tết, Chung Diễn ôm một thùng pháo hoa to đùng, chuẩn bị mang ra ngoài để đốt.
Thằng nhóc lóng nga lóng ngóng lại còn đèo bòng thêm cả Lâm Dư Tinh khiến anh không yên tâm chút nào.
Từ Minh Châu Uyển lái xe mất năm cây số mới đến một cái hồ không bóng người qua lại.
Đỗ xe cẩn thận, Ngụy Ngự Thành chọn cho Lâm Dư Tinh loại pháo hoa đẹp nhất: “Đốt cái này.”
Khuôn mặt cậu hẵng còn e dè: “Cậu Ngụy.”
Anh ngồi xổm xuống cạnh thùng giấy, chiếc áo khoác màu đen ôm gọn lấy eo anh, dù ngồi xuống nhưng anh vẫn thẳng lưng, vóc người anh rất đẹp, quần áo anh mặc lúc này khiến anh trông hao hao một vị quan chức trẻ chứ không còn thấy vẻ thương nhân ở đây.
Đôi mắt anh ánh lên vẻ dịu dàng, mỉm cười với Lâm Dư Tinh rồi khom người đốt pháo. Những chùm lửa lẹt xẹt trên dây dẫn, anh đứng lên, dắt tay cậu rảo bước về phía trước.
Lòng bàn tay anh dày rộng và ấm áp, nắm chặt lấy tay cậu tựa như đang dắt tay con trai của mình với lòng bao dung vô bờ.
Khi đứng cách xa năm mét, anh khoác nhẹ lên vai cậu, cả hai cùng ngắm pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Cậu kéo tay áo anh: “Cậu Ngụy.”
“Ơi?” Anh hơi cong người xuống, nghiêng cả mình về phía cậu.
Lâm Dư Tinh thì thầm: “Chị cháu rất thích cậu.”
Vừa khéo khi ấy pháo bông đã đổi hình, những tiếng đùng đùng dội vang khắp khung trời. Khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh, không đáp lại câu nói của cậu rồi anh đứng thẳng người như thể không có chuyện gì xảy ra.
Cậu đan ngón tay vào nhau, không biết phải làm sao.
Khi pháo hoa đã lụi nhưng khói vẫn còn ở lại, Chung Diễn đã đốt sạch cả thùng pháo. Minh Châu Uyển nằm gần khu sinh thái có sông núi bao quanh, bình yên tĩnh lặng vô cùng tận. Nhìn từ xa, những ngọn núi nhấp nhô tạo thành những con sóng dập dờn đang được bao phủ trong làn khói mịt mờ. Chẳng rõ ấy là khói pháo hay sương mù sau màn tuyết dày đặc.
Chung Diễn chà hai tay vào nhau, bước nhanh về phía xe. Ngụy Ngự Thành đi được mấy bước bỗng dừng lại. Anh nghiêng người, nói với Lâm Dư Tinh: “Cậu biết.”
Quanh năm suốt tháng, hiếm khi nào anh có được kì nghỉ dài hơi như dịp Tết. Sáng sớm, anh đến nhà thờ tổ để dâng hương cho tổ tiên, thời gian còn lại thì tụ tập với bạn bè. Đánh bài, ăn uống rồi chơi golf, mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo cho mọi người buông thả bản thân.
Chỉ khác một điều là Ngụy Ngự Thành dẫn cả Lâm Dư Tinh đi với mình. Toàn anh em thân thiết ở đây nên ai cũng dám đùa cợt anh: “Ai chà, Ngụy Ngụy, người thân của anh đây à?”
Anh còn bảo vệ cho Lâm Dư Tinh, khẽ bảo với mọi người: “Ừ, con riêng đấy.”
…
Ngày mùng 10, kì nghỉ Tết đã khép lại, tập đoàn Hối Trung chính thức trở lại làm việc.
Sau khi quay về làm việc, tất cả mọi người bận tối tăm mặt mũi, các cuộc họp diễn ra triền miên, bao quyết định đưa ra mãi không ngừng. Trong tháng này, dự án dây chuyền sản xuất trong nhà máy ở huyện Nam Thanh chính thức được khởi động. Việc mở dây chuyền sản xuất này sẽ giảm bớt sự thiếu hụt các nguyên liệu liên quan đến than chì trên thị trường nội địa.
Hối Trung có rất nhiều nhà máy được đặt ở các nước Đông Nam Á nhưng trong thâm tâm Ngụy Ngự Thành vẫn luôn muốn tập trung nguồn lực sản xuất nguyên liệu vào trong nước nhiều hơn. Thiết sót duy nhất ở đây là nhà cung cấp nguyên vật liệu.
Năm ngoái đã cạch mặt với Trần Cương vì gã quấy rối tình dục nhân viên nữ, thành ra tập đoàn bị mất đi nhà cung cấp nguyên vật liệu lớn nhất huyện Nam Thanh. Vốn dĩ, Hối Trung muốn tập trung vào những công ty cung ứng nhỏ hơn nhưng trong quá trình thương lượng thì nhận ra rất khó để thương thảo được với những ông chủ của các công ty này.
Không cần hỏi cũng đoán được nguyên nhân vì sao. Trần Cương khác nào con rắn độc, ai mà chẳng phải nể gã.
Vậy nhưng cuối cùng tin vui cũng đã đến, Lý Tư Văn báo cáo: “Hiện nay, đội xóa đói giảm nghèo ở huyện Nam Thanh đang trong quá trình thu hút vốn đầu tư. Có mấy công ty tiềm năng đang là đối tác của họ, nếu hợp tác với họ thì khả năng bên họ sẽ đáp ứng được đủ số lượng nguyên vật liệu mà chúng ta mong muốn.
Đây chắc chắn đã giải quyết được nhu cầu cấp bách hiện giờ, lúc này Ngụy Ngự Thành quyết định sẽ đi một chuyến đến huyện Nam Thanh.
…
Huyện Nam Thanh.
Tiết trời đã ấm trở lại tựa như sắc xuân đã quay về với đất trời.
Trong lúc bôn ba bên ngoài, áo lông trên người đã thấm mồ hôi. Lâm Sơ Nguyệt than thở: “Nhiệt độ ở đây tăng nhanh thật đấy.”
“Huyện Nam Thanh là thế mà, thời tiết cứ lên xuống thất thường.” Mục Thanh thay sang áo khoác mỏng rồi đưa chai nước cho cô: “Hôm nay chúng ta cần đi làm công tác tư tưởng ở ba nhà, phải nói nhiều lắm đấy nên mang thêm mấy chai nước vào.”
Ở nơi đây có rất nhiều gia đình không cho con em đi học, một tháng có đến tận mấy nhà như vậy. Lâm Sơ Nguyệt và chủ nhiệm lớp cùng nhau đến các hộ gia đình làm công tác tư tưởng. Nếu may mắn thì có thể thành công, còn nếu cứ ngoan cố thì chỉ cần một xô nước đã hất văng cả hai ra ngoài.
Hôm nay số đỏ, thuyết phục được hai gia đình.
Em nhỏ ở gia đình thứ ba tên là Triệu Tiểu Vũ, bố mẹ em đã li hôn, người duy nhất nuôi dưỡng em là bà nội với đôi chân khập khiễng. Hoàn cảnh của em vô cùng đặc biệt, vào năm ba tuổi, do sơ suất của bà nội nên khi đổ nước sôi ra ngoài, bà đã tạt một nửa vào mặt em. Vì nhà không có điều kiện nên chỉ xử lí qua loa, thành thử đã để lại một vết sẹo khủng khiếp kéo dài từ mũi xuống đến xương quai xanh bên má trái của em.
Vừa nói đến chuyện đi học, bà nội đã bảo thằng bé nó tự ti, mọi người cũng khuyên cả rồi nhưng nó không muốn đi học. Mà chao ôi, tôi già rồi nên cũng không lo được.
Sau đó bà vội vã đuổi bọn họ ra ngoài. Em nhỏ vẫn đang đứng trong xó, quần áo trên người mỏng manh, rách rưới nhưng em vẫn luôn ngẩng mặt lên nghe ngóng trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, không trông ra được nét tự ti ở nơi nào.
Trên đường về, Mục Thanh nói: “Bà cụ khó bảo nhất đấy, tôi nghĩ không ăn thua rồi.”
Thầy: “Hôm nay còn tốt chán, lần trước tôi tới, bà ấy còn vác chổi ra đánh túi bụi.”
Lâm Sơ Nguyệt lên tiếng: “Thay đổi điều kiện vật chất thì nhanh nhưng để thay đổi tư tưởng của mọi người thì không phải chuyện một sớm một chiều.”
Mục Thanh đồng tình: “Đúng lí do đó rồi, con đường còn dài lắm. Thôi được, mai lại chiến đấu tiếp. Vừa nãy giám đốc Chu gọi điện cho anh rủ mọi người qua ăn tối với nhau. Nghe nói là tổ đầu tư đến gặp đại diện doanh nghiệp.”
Anh có mối quan hệ tốt với bọn họ, đôi bên giúp đỡ lẫn nhau, càng nhiều người đến thì càng thể hiện được lòng hiếu khách của địa phương.
Lâm Sơ Nguyệt được trải nghiệm những bữa cơm như vậy mấy lần, bầu không khí rất đỗi hài hòa.
Trong nhóm có quy tắc là không được phép ăn ngoài mà luôn cố gắng chiêu đãi những món ăn địa phương. Vì thế mà tầng một của kí túc xá đã được hô biến thành hai “nhà hàng” vô cùng đơn sơ, các món ăn cũng từ căng tin kí túc mà ra.
Hơn bốn giờ chiều, Mục Thanh gõ cửa: “Sơ Nguyệt, sắp đến giờ rồi, em xuống tầng đi.”
Trong phòng vẫn lạnh nên cô lại mặc áo khoác: “Em ra đây.”
Mọi người đang chờ bên ngoài, xì xầm bàn tán: “Lần này là công ty lớn đấy nhá, bọn họ là nhà đầu tư dự án nhà máy ở huyện Nam đấy. Chúng ta hỗ trợ nguyên vật liệu, hai bên giúp đỡ lẫn nhau.”
Có người hỏi: “Ở đâu đến thế?”
“Thành phố Minh Châu.”
“Ồ, cùng thành phố với cô Lâm.”
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười nhưng trong lòng cô bây giờ đây như có một chiếc xích đu đang đung đưa qua lại.
“Đến rồi đến rồi.” Có người nhắc nhở.
Ở phía cuối con đường có hai chiếc xe đang chạy tới, một con Toyota màu trắng hống hách phóng lên phía trước. Đúng lúc xe dừng lại thì cô đang trả lời tin nhắn nên cô là người duy nhất cúi đầu trong nhóm người đứng ở hàng cuối cùng.
“Chủ tịch Ngụy, chào mừng anh đã đến đây, đường sá xa xôi, anh phải vất vả rồi.”
Ngón tay cô cứng đờ, bỗng chốc ngẩng đầu lên.
Người đàn ông bước xuống xe, hôm nay anh mặc chiếc áo lông màu đen. Anh tháo găng tay rồi bẻ khớp tay trái, trông lại càng ngầu hơn. Từ hướng vai trông ra, cô đã nhìn thấy khuôn mặt anh, nụ cười trên môi anh dịu dàng và giữ phép lịch sự đúng mực.
Mặc dù thân thiện như vậy nhưng khó mà giấu nổi khí chất cao quý của anh. Vầng hào quang tỏa ra từ nơi anh nó đã ăn sâu vào cốt tủy của anh. Tia nắng nhảy nhót trên mái tóc anh ánh lên muôn vàn rực rỡ.
Cô sực vỡ lẽ, vậy ra dự án xây dựng nhà máy ở huyện Nam là của tập đoàn Hối Trung.
Chỉ trong chớp mắt, cõi lòng cô nếm trải đủ mọi cảm xúc trong đời.
Không biết ai đã lên tiếng: “Trong số những giáo viên đến hỗ trợ giảng dạy của chúng tôi cũng có người ở thành phố Minh Châu. Cô Lâm, ra đây nào.”
Lâm Sơ Nguyệt như chìm trong cơn mộng, cô không bước lên nhưng mọi người ở phía trên đã tự giác nhường đường cho cô, để lại một khoảng trống trước mắt. Ngụy Ngự Thành đứng ở nơi đó, cứ mãi nhìn cô với đôi mắt bình thản và tĩnh lặng quá đỗi như vậy.
Cớ sao tiết trời tươi đẹp mà cô lại thấy bão sắp về thế này.
Cảnh đối đầu của cả hai đã buộc mọi người phải chú ý. Tất cả cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trưởng ban đứng ra tiếp đón cười xởi lởi: “Chủ tịch Ngụy quen cô Lâm phải không?”
Trong lòng cô bỗng vang lên câu nói của anh ở bệnh viện ngày đó.
Ngụy Ngự Thành nắm chặt tay cô tựa như mỏ hàn đang đốt cháy da cô – Nếu em rời bỏ anh lần nữa, anh đảm bảo sẽ không còn Ngụy Ngự Thành thứ hai.
Lâm Sơ Nguyệt vô thức chạm mắt với anh nhưng chỉ trong tích tắc, anh đã lờ đi, trả lời một cách lạnh lùng: “Không quen.”
“Vậy thì cũng là đồng hương.” Trưởng ban không hiểu lắm nên vẫn cười nói đon đả.
Anh gật đầu: “Đúng, đồng hương.”
Anh trò chuyện vui vẻ với mọi người xung quanh, trong trẻo như cỏ lan chi, rạng ngời như vầng trăng sáng, nổi bật giữa đám đông. Khi cả hai lướt qua nhau, anh không thèm nhìn cô lấy một lần.
Anh đang kìm nén, kìm nén cái bốc đồng trong anh.
Anh nghĩ, cô đồng hương này kiêu quá, cứ bẫy anh rành rành ra như thế. Giờ đây anh đã không phải Ngụy Ngự Thành, cũng chẳng phải chủ tịch Ngụy nữa rồi.
Vào giờ phút này, anh là gã oán hờn đến đây để bắt người.
*