Trưởng thành cả rồi, Bùi Ngạn không thể dối lừa bản thân đây là dấu hiệu để hai người qua lại với nhau được nữa.
Mặc dù mất mát trong lòng nhưng anh vẫn giữ vững hình tượng, lịch sự mời cô: “Nghe bảo ở đây có món lá lách ngon lắm, mình gọi lẩu uyên ương được không?”
“Tôi ăn gì cũng được.” Lâm Sơ Nguyệt nhoẻn miệng cười.
Tính cách Bùi Ngạn xởi lởi hài hước, vô cùng chu đáo, chăm sóc con gái từng li từng tí.
Khi nhân viên ra hỏi hai người uống nước ép gì, anh đã quyết định thay cô: “Nước ngô nóng.”
Cô mỉm cười, cảm ơn anh.
Anh bày đồ ăn nhẹ ra trước mặt cô: “Nhà hàng này nổi tiếng lắm, tôi cũng mới đến lần đầu, hôm qua đặt bàn còn hết chỗ.”
Cô lịch sự rót nước cho anh: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó nhà hàng gọi điện cho tôi, nói rằng có người chủ động nhường bàn đặt trước cho tôi.” Đến giờ anh vẫn không thể tin được.
Theo lời của nhà hàng thì người đó đã chỉ đích danh sẽ nhường cho anh.
Bùi Ngạn hỏi mãi nhưng nhà hàng vẫn không tiết lộ tên của người đấy.
Anh không có nhiều khách hàng ở Minh Châu nên anh thật sự không biết quý nhân là ai hết.
Tam Xuân Trang là nhà hàng cao cấp, mỗi ngày chỉ phục vụ các món ăn với số lượng có hạn, sử dụng chiến lược marketing bỏ đói (*) thu hút vô vàn người hâm mộ đến trải nghiệm, chưa gì đã trở thành nhà hàng hot nhất Minh Châu.
Lâm Sơ Nguyệt và Hạ Sơ đã từng đến đây một lần.
Nói thật thì cô không thích cái kiểu ăn lẩu mà như đang ăn món Âu đắt tiền, cô thà thưởng thức xâu thịt cừu nóng hổi trong bầu không khí ồn ã náo nhiệt của thành phố còn hơn là xuất hiện ở buổi biểu diễn violin dưới những ánh đèn lộng lẫy chói lòa.
(*) Marketing bỏ đói là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
Bùi Ngạn nói: “Tôi không biết cô thích gì nên cứ chọn bừa thôi.”
Cô đáp: “Thế là đã có lòng lắm rồi.
Sếp Ngạn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé, phía anh còn phản hồi gì về hệ thống nữa không?”
“Cực kì hài lòng.
Cô Lâm, đừng khách sáo như thế.
Một bữa cơm thôi, mình đừng nhắc đến chuyện công việc được không?”
“Được.” Cô cũng hùa theo: “Sếp Ngạn thích gì ở Minh Châu? Tôi biết gì sẽ nói nấy.”
Anh buồn rầu: “Tôi biết cô có người yêu, tôi xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô nhưng tôi rất thích cô.
Sự hiểu biết của cô cũng làm tôi rung động theo một cách khác.
Nhưng mà dù là kiểu thích nào thì mong cô hãy tin rằng tôi không hề có ác ý với cô.”
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, vẫn nở nụ cười khách sáo: “Cảm ơn sếp Ngạn đã thích tôi, sau này nếu anh cần giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ giúp hết sức mình.”
Anh không phải kẻ ngốc, nhìn thôi cũng biết cô chẳng có ý gì với mình.
Giữa bữa lẩu, anh đi vào phòng vệ sinh.
Nhà hàng lẩu nghĩ ra đủ chiêu trò, đến cả nhà vệ sinh mà cũng thiết kế như kiểu karaoke hạng vip.
Anh chống tay lên bồn rửa rồi hít thở sâu.
Rửa tay xong vẩy nước, đang định xoay người thì trước mặt tự dưng xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh đưa khăn giấy cho anh.
Anh ngạc nhiên, vội nói: “Cảm ơn anh.”
Đối phương mỉm cười: “Không có gì.”
Bùi Ngạn được coi là lính mới trên thương trường nên cũng biết nhìn người.
Người đàn ông đứng trước mặt mang khí chất khác hẳn người thường, trang phục không thấy xuất hiện logo gì nhưng được may đo một cách hoàn hảo, liếc qua đã biết đấy là một cái giá trên trời.
Sâu trong lòng anh đã vô thức muốn được làm quen với người ta.
“Nhà hàng rất khó đặt chỗ, hẹn hò với bạn gái à?”
Anh không ngờ người ta chủ động bắt chuyện với mình.
Anh cười, lắc đầu: “Không phải.”
“Đang theo đuổi à?”
“Anh tinh mắt quá.” Câu trả lời như đang xát muối vào vết thương của Bùi Ngạn, anh quay lưng, xương cụt tì lên mép bồn, giọng ngậm ngùi: “Tiếc là người đẹp hững hờ, hoa đã có chủ rồi.”
Người kia mỉm cười, cái nét bông đùa nơi khóe mắt rất đỗi tự nhiên, nhưng rồi lại quay về với vẻ đứng đắn.
Anh nói: “Chú đừng sợ, cứ tán là được.”
Anh nhìn Bùi Ngạn, đưa ra lời khen hợp lí: “Tuổi trẻ tài cao, đẹp trai lịch lãm, vừa giỏi vừa can đảm, không thua kém ai hết.”
Bùi Ngạn được khen nên cũng dễ chịu hơn nhưng anh không lâng lâng quá mức mà trả lời khách quan: “Anh khen nhầm rồi, nếu là người khác thì tôi còn ba hoa so đo được chứ nếu là anh thì tôi tự ti lắm, không bằng được.”
Anh cười tủm tỉm: “Tôi à?”
Bùi Ngạn nói: “Nếu bạn trai cô ấy là anh thì tôi chẳng cần tấn công đã thua ngay rồi.
Cũng chẳng dám mơ mộng hão huyền gì hết, nhưng mà như tôi đã nói, nếu bạn trai cô ấy là một người như anh thì tôi đành rút lui thôi.”
Người đàn ông vô cùng đẹp trai, luôn nhìn anh với thái độ trìu mến.
Anh cũng biết mình nói nhiều nên liên tục xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi cằn nhằn nhiều quá, làm mất thời gian của anh.” Sau đó, anh lại nghĩ không chừng mình với người ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau nên thử hỏi: “Anh add Wechat được không?”
Người đàn ông quay người mở vòi nước, tiếng nói chìm vào tiếng nước chảy, giọng xa cách không nghe rõ lời: “Không cần đâu, lát nữa gặp nhau ngay ấy mà.”
Không tiện đứng trong nhà vệ sinh quá lâu nên Bùi Ngạn vội vã quay về bàn.
Thực ra thì lẩu ăn khá bình thường, chỉ có cái mánh hoa hoè hoa sói khiến khách hàng lưu luyến thôi, vả lại đây cũng là nơi khó đặt chỗ, giá còn đắt nên ăn có chán thì cũng phải tự thôi miên bản thân rằng ăn được một bữa ngon.
Lâm Sơ Nguyệt khó chịu trong người vì nồi lẩu hoa tiêu cay đến tê dại, bụng dạ đã yếu sẵn rồi giờ cũng bắt đầu đau nhâm nhẩm.
Trong khi đó, Bùi Ngạn vẫn rất hào hứng, nói hết chuyện này sang chuyện khác, tri thức vô biên thật sự.
Anh lại gọi thêm một đĩa cuống tim, nom có vẻ không muốn kết thúc buổi hẹn cho sớm rồi đấy.
Kiên nhẫn của cô đã chạm đến mức giới hạn rồi, cô len lén gửi tin nhắn cho Ngụy Ngự Thành: Anh đến đâu rồi??
Anh trả lời rất nhanh: Lát nữa, chừng nửa tiếng, sao thế, không ngon à?
Cô gửi cái icon khóc thảm thiết: Khó ăn lắm.
Anh lái xe nhanh lên tí được không?
Wei: Ừ.
Cô chẳng hay biết, giờ mình càng ngày càng quen thói làm nũng với anh.
Bùi Ngạn vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Cô Lâm, món này chín rồi đấy, cô ăn thử xem.”
Dầu ớt hẵng còn sủi bọt nóng rẫy, cổ họng cô thắt lại, đang định gắp bỏ vào bát mình thì tự dưng có bàn tay che bát cô lại.
“Cô ấy yếu bụng, không ăn được món này đâu.”
Cô ngẩn người, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Bùi Ngạn cũng bất ngờ không kém: “Ơ! Anh, sao anh…”
Ngụy Ngự Thành gật đầu, bình tĩnh đáp: “Tôi đến đón bạn gái.”
Nói rồi anh kéo Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn đang sững sờ lên, đã thế còn nắm tay cô, ý đồ tuyên bố chủ quyền rõ mồn một.
“Phiền anh quá rồi, chúng tôi đi trước.” Ánh mắt sâu thẳm cùng với hàng mày lưỡi mác tôn lên khí chất ngời ngợi của anh, đã vậy anh còn cố tình nhìn người ta chằm chằm.
Đi nửa đoạn đường, anh quay lại chỉ chỉ vào Bùi Ngạn: “Tôi đã thanh toán rồi, anh Bùi cứ ăn từ từ.”
Sau khi hai người ra về thì cuối cùng, Bùi Ngạn cũng sực tỉnh.
Hóa ra người ta đã giăng bẫy để đợi được tuyên bố chủ quyền một cách bá đạo từ bao giờ rồi!
Đây là cách thức của đàn ông, thẳng thắn, ung dung, sắc sảo và mạnh mẽ.
Hạ gục đối thủ chỉ với một đòn duy nhất, không cho người ta thêm cơ hội, cũng chẳng cho người ta xơ múi được gì.
*
Trong xe, Lâm Sơ Nguyệt lo lắng khôn nguôi: “Đắc tội với người ta rồi, không biết hợp tác có làm sao không nữa.”
Ngụy Ngự Thành lơ đãng, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi: “Còn chấp nhặt chuyện này thì cậu ta cũng chỉ được đến thế mà thôi.”
“Nhà anh cả tập đoàn to sụ ra thì nói gì cũng đúng.” Cô không yên tâm, nhắn Wechat cho Hạ Sơ.
Mấy phút sau, giọng Hạ Sơ đã oang oang: “Đỉnh! Bùi Ngạn mặt dày thế, sợ nhất cái loại đàn ông không biết điều! Y hệt cái keo 502!”
Để loa ngoài nên Ngụy Ngự Thành nghe rõ mồn một, khuôn mặt cực kì ung dung.
“Đúng là lòng dạ tiểu nhân, lấy cớ công việc mà làm tới, tưởng cậu không dám đắc tội phải không? Anh ta có cái kiểu suy nghĩ như này cũng hèn hạ thật đấy.
Chị tôi đừng sợ, không thích thì không hợp tác nữa, em đây sẽ không mê tiền bỏ chị đâu.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm động, đánh mắt sang Ngụy Ngự Thành như đang nói: bạn thân em đấy, anh có không?
Hạ Sơ nói rất nhiều, cứ buôn dưa lê mãi không ngớt:
“Nhưng mà như tớ từng bảo rồi đấy, chú Ngụy của cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
May mà cậu có năng lực, không bị chú ép đầu hàng đấy.
Chú hành động bá đạo chết đi được, nếu mà dám cuỗm luôn gà đẻ trứng vàng của tớ thì tớ quyết sống mái luôn.”
… Đã là người thì đừng có tiêu chuẩn kép được không…
Lâm Sơ Nguyệt vội tắt Wechat nhưng Ngụy Ngự Thành đã cất lời: “Nghe thấy hết rồi.”
Điện thoại lại vang lên đoạn voice chat khác:
“Cậu đừng có chiều quá.
Chiều quá sinh hư đấy.
Nếu anh ấy dám bắt bí, dám ức hiếp cậu thì cũng đừng sợ, chị đây còn cả đống đàn em đây này, vừa trẻ vừa có múi, cứ phút lại chụt cho cậu cái hickey, cho chú già kia sửng cồ luôn.”
Xe lại chìm vào băng giá.
Anh bỗng nói khẽ: “Thì ra bọn em ngầm gọi anh như vậy hả? Chú già?”
Cô tìm cách phân bua: “Đây là từ mang nghĩa tốt mà, giờ đâu cũng toàn thấy trai trẻ non tơ, người trưởng thành chững chạc lại có nội hàm như anh là cực phẩm đó.”
Nét mặt anh vẫn bình thường nhưng giọng điệu đã nói ra nỗi khó ở: “Nếu cô Hạ thích trai trẻ như thế thì đề nghị cô tự đi mà tìm, để không phải rảnh rỗi sinh nông nổi đi gây rối với bạn mình.”
Cô gật đầu lia lịa: “Rồi rồi, em nhớ kĩ lời anh nói rồi, chắc chắn sẽ chuyển lời cho anh.”
Sau đó, hai người đã vần nhau một trận.
Bùi Ngạn cũng thức thời biết khó mà lùi, vốn dĩ anh chẳng phải loại công tử nhà giàu, thích ai thì thẳng thắn tỏ bày, anh cố chấp nhưng cũng là người biết điều, người ta trai tài gái sắc đẹp đôi như thế, không nên xông lên thành con giáp thứ 13 làm gì.
Dự án hợp tác đã kết thúc tốt đẹp, số tiền được thanh toán cũng sộp phải biết.
Hoa hồng sâm panh treo ngoài cửa văn phòng đã héo mòn, nhưng hôm nay văn phòng lại nhận được một bó hoa hồng đỏ, thấy bảo là anh họ Ngụy nào đó tặng.
Đặt hàng tận một năm, sau này ngày nào cũng ngập trong sắc hoa hồng.
Hạ Sơ bỏ bạn nhanh quá thể: “Đúng là chỉ có chú già mới ngọt được thế này!”
Lâm Sơ Nguyệt lùa tay qua những cánh hoa đỏ rực, nét cười đong đầy khuôn trăng.
Đứng trên tầng hai nhìn xuống, trông cô tựa như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng, từ những nét phác họa đến cái hồn người, tất thảy đều toát lên sự lặng yên thuận hòa của năm tháng.
Lâm Dư Tinh lấy điện thoại, chọn góc đẹp rồi âm thầm chụp cho chị một tấm ảnh.
Sau đó gửi cho Ngụy Ngự Thành và Chung Diễn.
Nội dung thì là một câu thơ vô cùng duy mỹ:
“Nam quốc có giai nhân,
Dung hoa nhược đào lý.”
Nước Nam có giai nhân,
Dung nhan như hoa đào mận.
Chung Diễn rep ngay tức khắc: …?
– Chú muốn ăn đào hay ăn mận? Hoa mỹ quá làm anh nghĩ lâu lắm, nói thẳng không được à, chờ đấy, chiều anh qua mua cho chú.
Lâm Dư Tinh kìm nén những tranh đấu muốn block ông anh mình, chỉ đành ôm trán thở ngắn thở dài..