Ngụy Ngự Thành gập thư lại, che đi nội dung không cho Lâm Sơ Nguyệt đọc được.
Lòng anh tĩnh lặng, suy đi tính lại, ngón tay miết vào bức thư.
Đến khi tay ngừng lại, anh ngẩng đầu lên, nói với Hạ Sơ: “Cô ở cạnh cô ấy, tôi đi gặp bác sĩ.”
Lâm Dư Tinh vẫn đang ở trong phòng cấp cứu nhưng theo anh quan sát thì từ lúc mình vào viện đến giờ, các bác sĩ vẫn rất bình tĩnh.
Thế đã chứng minh được rằng Lâm Dư Tinh không gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Anh ra ngoài điện cho Lý Tư Văn, lúc quay về thì đúng lúc bác sĩ đang gọi người nhà của Lâm Dư Tinh.
“Có tôi.” Anh đi đến.
“Anh là gì của cậu bé?”
“Anh rể.”
“Tình trạng khá ổn, vết cắt không quá sâu, máu đã ngừng chảy, nằm trong phòng cấp cứu quan sát thêm nửa tiếng nữa rồi quay về phòng thường được rồi.” Bác sĩ nói: “Người nhà đúng không, thế anh ra ngoài làm thủ tục đi.”
Hoàn thành thủ tục, anh lại nhận thêm được mấy cuộc điện thoại.
Lúc quay về thì Lâm Dư Tinh đã tỉnh rồi.
Hạ Sơ ở trong phòng bệnh với cậu còn Lâm Sơ Nguyệt thì không thấy đâu.
Cô ấy chỉ ra ngoài với vẻ mặt bất lực.
Ngụy Ngự Thành hiểu, cô đau lòng đến mức không muốn tha thứ cho cậu.
Lâm Dư Tinh mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cổ tay trái quấn mấy lớp gạc, cánh tay vẫn còn mấy vệt máu đã chuyển thành màu đen.
Ngón tay bị ứ máu nên sưng hơn hẳn bình thường, trông hệt như mấy bé củ cải luộc.
Trong phòng bệnh, không một ai lên tiếng, đến cả Hạ Sơ hoạt ngôn như thế mà giờ cũng không dám nói gì.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau ấy có hai vị cảnh sát bước vào: “Ai là người báo án?”
Giọng Lâm Dư Tinh khàn khàn: “Cháu.”
Cùng lúc ấy, có một nhóm người nữa cũng đến, họ mặc vest đi giày da, tay cầm công văn, thấy Ngụy Ngự Thành thì gật đầu: “Chủ tịch.”
Anh vừa chỉ tay thì mọi người đã hiểu ngay, quay sang giới thiệu bản thân với cảnh sát: “Xin chào, được sự giao phó của anh Ngụy, chúng tôi sẽ tiến hành làm thủ tục và đi xin công chứng thông qua hành động của Lâm Dư Tinh và những bằng chứng có sẵn.”
Lâm Dư Tinh ngước mắt lên nhìn Ngụy Ngự Thành.
Anh ngồi vắt chéo chân trên sofa, gương mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Cảnh sát hỏi: “Vì sao cháu lại báo án?”
Cậu thở không ra hơi nhưng ánh mắt lại cực kì kiên định: “Cháu muốn kiện bố mẹ cháu vì không hoàn thành nghĩa vụ nuôi dạy con cái.
Cháu cũng sẽ truy cứu tiền cấp dưỡng, tiền chữa bệnh mà cháu xứng đáng được nhận.”
Cảnh sát nhíu mày.
Cậu yếu đến mức nói một câu cũng trở nên khó nhằn.
“Văn phòng luật sư Hối Trung sẽ đại diện toàn quyền cho đương sự để xử lí vụ việc này.” Luật sư bắt tay với cảnh sát: “Anh cứ ghi lại, văn phòng chúng tôi sẽ gửi văn bản luật sư sau.”
Cảnh sát nhận ra: “Anh là luật sư Dương Bình Tây?”
Đối phương mỉm cười: “Rất vinh dự.”
Cảnh sát ngạc nhiên bởi không thể tự nhiên mà mời được ông lớn thế này.
Dương Bình Tây nổi tiếng lừng lẫy trong giới chính trị và pháp luật, chuyên xử lí các vụ án kinh tế phức tạp, những vụ tranh chấp hợp đồng nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước cũng có sự xuất hiện của anh.
Tất cả được diễn ra đúng quy trình.
Một tiếng sau, cảnh sát và luật sư Dương cũng lần lượt ra về.
Lâm Dư Tinh nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, ánh mắt cậu mờ đi, vì nói nhiều quá nên môi cậu xám ngắt lại hệt như mầm đậu héo khô.
Dần dần, ánh mắt cậu dời sang Ngụy Ngự Thành.
Anh bước đến, dém lại chăn cho cậu, giọng anh trầm xuống: “Cần gì phải hi sinh đến thế này?”
Khóe môi cậu run run: “Nếu phải chết thì cháu cũng sẽ kéo mấy người đó đi cùng.”
Anh mỉm cười: “Nói bậy nói bạ.”
Mắt cậu ươn ướt: “Cậu Ngụy, cảm ơn cậu nhiều ạ.”
Anh không cười nữa, khuôn mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt tối đi, những cảm xúc khó tả xen lẫn với niềm thương xót sâu thẳm trong lòng.
Anh không nói gì, phủ tay lên bàn tay bị thương của cậu: “Chuyện sau này cứ để cậu lo.”
Hạ Sơ chứng kiến hết thảy, thành ra bối rối vô cùng.
Sau khi ra ngoài, cô hỏi liên tục: “Hai người ẩn ý cái gì đấy? Không nói rõ ra được à?”
“Trên phương diện pháp luật, Lâm Dư Tinh không thể cắt đứt quan hệ với bố mẹ ruột được.”
“Nên là?”
Ngụy Ngự Thành dừng bước: “Nhưng có thể tước đoạt quyền nuôi dưỡng của bọn họ.”
Hạ Sơ ngây người, sực vỡ lẽ.
Vậy ra Lâm Dư Tinh không muốn tự tử thật.
Thời điểm cậu chọn là giờ Hạ Sơ về đến nhà, nhờ đó mà cô sẽ phát hiện sớm.
Thêm cả vết dao trên cổ tay cũng không quá sâu, không phải nhát dao chí mạng.
Nếu muốn chết thật thì sao còn tìm đường sống cho mình như thế này.
Viết thư tuyệt mệnh, báo cảnh sát, ghi chép đầy đủ, để lại biên bản.
Đã thế còn đi kiện thì chắc chắn sẽ tăng thêm cơ hội thắng.
Khi Ngụy Ngự Thành đọc di thư đã hiểu ra tất cả nên anh mới gọi điện cho luật sư Dương Bình Tây.
Hạ Sơ kích động, vội vàng đi tìm Lâm Sơ Nguyệt.
“Tinh Tinh không tự tử thật đâu, cậu đừng trách thằng bé, thằng bé cũng cố lắm rồi.” Cô khuyên bảo, nói mát cho Lâm Dư Tinh mãi nhưng Lâm Sơ Nguyệt cứ ngồi im trong vườn ngoài bệnh viện mà không nói một lời.
Hạ Sơ xót xa, thì thầm hỏi: “Em tỉnh rồi, cậu có muốn vào gặp nó không?”
Cô ngoảnh mặt đi, dường như không muốn nghe nữa.
Bấy giờ, Ngụy Ngự Thành đến, ra dấu cho Hạ Sơ đi trước.
Cô ấy đi được mấy bước đã quay đầu lại vì không yên tâm nhưng giờ cũng chỉ có Ngụy Ngự Thành mới gỡ rối được cho Lâm Sơ Nguyệt.
Gió đêm rười rượi, hương hoa thơm ngát, trong vườn có hồ nước với những chú cá tung tăng bơi lội.
Gió đã dịu dàng hơn nhưng thời tiết hiện giờ cũng không quá nóng.
Anh không nói gì mà chỉ ngồi xổm xuống, tay cầm lọ dầu gió: “Không chọn chỗ đẹp mà ngồi giờ muỗi cắn đầy chân rồi.”
Mặt Lâm Sơ Nguyệt ngơ ngác, nhìn tay anh rồi khàn giọng hỏi: “Anh lấy dầu gió ở đâu đấy?”
“Trạm y tá.” Anh cười như không.
Cô khịt mũi: “Anh không giữ mình.”
“Oan anh quá.” Ngón tay anh ấm áp, thoa dầu cho cô: “Anh bảo bạn gái anh cử anh đến.”
Thinh lặng trong thoáng chốc.
Anh nói: “Nếu em không muốn vào thì anh chở em về Minh Châu Uyển.”
Từ chiều hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt ở lại Minh Châu Uyển suốt mấy ngày liền.
Chất lượng giấc ngủ cũng tốt, lắm lúc còn ngủ từ chiều đến khi trời tối mịt.
Ngụy Ngự Thành nhắc mọi người đừng ai làm phiền, cứ để kệ cô.
Cô có hứng hơn nên bắt đầu học theo công thức trên mạng nấu ra đủ những món ăn kì lạ nhưng hầu hết toàn kết thúc bằng thất bại.
Món nào trông ngon mắt thì được ở lại trong hộp giữ nhiệt rồi dán thêm chiếc sticker bé xinh.
Chú Vương cũng vui vẻ làm chân chạy vặt, thi thoảng sẽ mang cho Ngụy Ngự Thành hộp cơm tình yêu.
Dường như sự tình xảy ra trong thời gian vừa qua chưa bao giờ phát sinh.
Mãi đến khi Hạ Sơ nhắn wechat cho cô:
Em trai xuất viện rồi.
Năm phút sau:
Thằng bé muốn gặp cậu.
Lâm Sơ Nguyệt đọc xong thì tắt màn hình, trở mình ngủ tiếp.
Tối hôm đó, Ngụy Ngự Thành quay về nhà một chuyến.
Nghe thấy tiếng động, cô chạy chân không ra ngoài cầu thang, giờ còn đang mặc áo phông rộng thùng thình xong nhìn anh với vẻ đáng thương vô cùng.
Ánh mắt anh sâu hoắm lại, Lý Tư Văn đứng cạnh thấy thế thì hiểu ngay, gọi dì giúp việc rồi tự giác đi ra ngoài vườn hoa.
Dì nói: “Chú uống ly trà.”
Anh thản nhiên đọc email, đã vậy còn thấy là lạ: “Một ly thôi à? Thế thì ít quá.”
Mặt trời rực rỡ bên ngoài căn nhà, sức sống lan tỏa khắp muôn nơi.
Trong nhà thì sóng tình sâu nặng, lá cờ diễm tình bay phất phới.
Tay vịn cầu thang bằng gỗ đã bị cô nắm đến mức hằn lên những vết ấn.
Xong chuyện, Ngụy Ngự Thành bế cô vào phòng tắm, cười mỉa mai: “Sấm thì to mà mưa thì nhỏ.”
Cô lầu bầu: “Thì em cũng có khỏe bằng anh đâu.”
Anh hôn trán cô: “Thế không phải toàn anh nhấp à?”
Cô “Ồ” lên, nom thật ngoan ngoãn làm sao.
Đôi mắt cô ánh lên ngón tay Ngụy Ngự Thành.
Anh nói từ từ: “Tư Văn có điện thoại mới, em đổi sang cái này mà dùng.”
Cô tựa vào khuỷu tay anh, mãi sau mới đáp: “Vâng.”
Di động mới, số điện thoại mới.
Hơn nữa, anh còn cầm luôn điện thoại cũ của cô.
Hai hôm sau.
Luật sư Dương Bình Tây đại diện cho Lâm Dư Tinh đã chính thức nộp đơn kiện cho tòa, yêu cầu phải tước đoạt quyền nuôi dưỡng Lâm Dư Tinh của Lý Phí Nham và Tân Mạn Châu, hơn nữa còn đòi lại số tiền nuôi dưỡng đáng ra phải có.
Trong phạm vi mà pháp luật cho phép, luật sư Dương đã yêu cầu được mức bồi thường cao nhất.
Tân Mạn Châu gọi liên tục đến số cũ của Lâm Sơ Nguyệt, gọi hết lần này đến lần khác, lần sau gọi còn điên hơn cả lần trước.
Bấy giờ, Ngụy Ngự Thành đang ngồi tại bàn tiếp khách ở văn phòng.
Anh vắt chân, ung dung châm điếu thuốc, từng đợt khói tan vào không trung khiến cho thời gian chậm lại, đối lập hoàn toàn với những dòng chuông điện thoại dập dồn.
Hút hết nửa điếu thuốc thì anh mới ngẩng lên.
Luật sư Dương ngồi đối diện gật đầu: “Được rồi.”
Giọng Tân Mạn Châu chói khủng khiếp, nghe hệt như miếng thủy tinh bị vỡ đôi.
Bà ta tưởng Lâm Sơ Nguyệt nghe máy nên chửi ầm lên: “Mày là cái loại vong âm bội nghĩa, dám sống mái thế đấy! Mày cổ vũ nó làm vậy chứ gì! Lâm Sơ Nguyệt tao nói cho mày biết, cái sai lầm lớn nhất của tao đấy là sinh ra đứa con gái như mày!”
Ngụy Ngự Thành không nói không rằng, hút nốt nửa điếu thuốc còn lại.
Tân Mạn Châu không thấy ai đáp lại thì càng điên tiết hơn: “Tiền to như kia thì tao lấy đâu ra mà bồi thường.
Đòi hỏi lắm đấy nhờ, thấy tiền là sáng mắt lên! Mày y cái thằng bố chết ngắc của mày, tởm lợm cứng đầu, thối tha mà còn làm giá.
Nói, Lâm Sơ Nguyệt mày mở cái mồm ra!”
Đầu bên kia vẫn không lên tiếng, vẻ ngạo mạn của bà ta cũng chẳng gồng được lâu.
Quá trình điều tra thu thập chứng cứ suốt mấy hôm nay, thêm cả giấy gọi của tòa án đã khiến bà ta cuống cuồng.
Vốn dĩ bà ta đã là người sợ phải chịu trách nhiệm, giờ thế này khác nào đang giết chết bà đâu.
Tới khi cất lời, giọng bà ta chẳng gằn nổi nữa, không những vậy còn nhún nhường van xin: “Lý Phí Nham bày ra tất cả chuyện này, mày tưởng mẹ không hận thằng đó à? Mới đầu mẹ cũng có ngoại tình quyến rũ nó đâu mà nó uống say rồi hiếp mẹ nên mới có Lâm Dư Tinh.
Mẹ từ bỏ quyền nuôi dưỡng Lâm Dư Tinh là được rồi, còn mấy cái phí bồi thường mày tìm Lý Phí Nham đi chứ mẹ không còn cắc nào trong người hết.”
Ngụy Ngự Thành nhả nốt miếng khói, bình tĩnh hỏi: “Luật sư Dương ghi âm hết chưa?”
Dương Bình Tây: “Được rồi.
Có file ghi âm này thì tôi còn đòi cho thân chủ được nhiều tiền hơn.”
Tân Mạn Châu hết hồn hết vía, giờ mới nhận ra đây không phải Lâm Sơ Nguyệt: “Mày, mày là ai?”
Ngụy Ngự Thành: “Là ai thì cũng chả có nghĩa lí gì với bà.
Nhưng tôi phải uốn nắn bà một câu.”
Bà ta đực mặt ra: “Gì cơ?”
“Có loại mẹ như bà mới là điều bất hạnh nhất của cô ấy.”
Anh tắt máy.
Ánh nắng đã hạ màn, hoàng hôn vẫn vương lại vài sợi nắng, những đám mây đan nhau thành hình đuôi cá dài đến cuối chân trời, ấy là những vấn vương cuối cùng với ban ngày.
Ngụy Ngự Thành đứng trước cửa kính, chống tay lên mặt thủy tinh, cúi đầu ngắm cảnh Minh Châu ngả về đêm.
Đến tám giờ, Lý Tư Văn gọi đến: “Chủ tịch, mọi chuyện xong xuôi rồi.”
Chín rưỡi, anh lái xe đến nhà xưởng đơn sơ ở ngoại thành.
Thấy anh xuống xe, những người đang đứng bỗng gật đầu rối rít: “Chủ tịch.”
Anh giơ tay lên, tất cả đã lùi sang bên.
Ngay giữa xưởng, khăn trùm đầu Lý Thặng đã bị xé toạc, ánh sáng rọi vào khiến hắn lóa mắt, lát sau mới mở mắt ra được: “Là mày.”
Ngụy Ngự Thành gật đầu: “Chính tao đây.”
Tóc Lý Thặng ngắn cũn như dính sát vào da đầu, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, cơ thể mất sinh khí hệt cái đầm nước đọng.
Hắn cười khẩy: “Không phải chúng mày lôi pháp luật ra đấu à, thế đây gọi là gì? Không thấy bẽ mặt à?”
Anh nhìn hắn với ánh mắt điềm tĩnh: “Gì phải hốt thế, xử lí từng việc một đã.”
Hắn bặm môi, tự biết tình huống không ổn rồi.
Song, Ngụy Ngự Thành lại không nói nặng lời mà cứ đi đi lại lại trước mặt hắn, chẳng thể hiện rõ thái độ của mình: “Tao muốn biết lí do vì sao suốt mấy năm nay mày không chịu buông tha cho Lâm Sơ Nguyệt?”
Lý Thẳng hơi ngẩng lên, giọng chết lặng như thể hắn đã lặp đi lặp lại cái lí do này cả nghìn lần: “Bởi vì nó có con mẹ mất dạy, mẹ nó cút sang Mỹ nên tao không động đến nữa, nhưng người nhà mụ già đấy phải trả nợ chứ.”
“Mày vẫn cho rằng Tân Mạn Châu dụ dỗ bố mày, phá hoại gia đình mày.” Ngụy Ngự Thành nhìn hắn.
“Không thì sao?” Hắn lạnh lùng hỏi: “Mày muốn báo thù cho ai?”
Anh giơ tay, mở file ghi âm trong điện thoại lên cho hắn nghe.
Giọng điệu hoảng loạn của Tân Mạn Châu vang vọng:
“…Mày tưởng mẹ không hận thằng đó à? Mới đầu mẹ cũng có ngoại tình quyến rũ nó đâu mà nó uống say rồi hiếp mẹ… Lý Phí Nham giả nhân giả nghĩa, bảo vợ mình mắc bệnh, người thối um lên, nhìn thôi đã không cương nổi.
Tình nhân của nó nhiều không đếm xuể, khéo còn thêm mấy đứa con ngoài giá thú…”
Phát đi phát lại.
Sắc mặt Lý Thặng trắng bệch đi, hắn thở hổn hển, biểu cảm cũng thay đổi liên tục, cơ thể thì cứng đờ.
File ghi âm đã tắt.
Không khí đặc quánh lại, im đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Giọng Ngụy Ngự Thành vẫn bình tĩnh như thế: “Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày, mày cũng giỏi lắm.”
Câu châm biếm đã nện thẳng vào người Lý Thặng.
Cái sự thật mà hắn luôn tin tưởng, cái hận thù mà hắn ghim chặt trong tim đã sai hết cả rồi.
Trong lòng hắn, Lý Phí Nham là một người bố thật thà, chất phác với vốn kiến thức sâu rộng, tình cảm của bố mẹ vẫn luôn thắm thiết.
Hóa ra hắn mới là thằng ngu bị Lý Phí Nham tung hứng cho đã đời, đến lúc bệnh ra đấy còn mong hắn hầu hạ, chăm lo cho mình.
Hắn trợn trừng mắt, răng thì nghiến chặt lại.
Ngụy Ngự Thành: “Luật sư của tao còn tìm thêm được thỏa thuận mà bố mày kí tên, trong đó ghi chỉ cần Lâm Dư Tinh chịu ghép thận thì dù có thành công hay không, lão ta cũng sẽ dành hết tài sản cho Lâm Dư Tinh thừa kế.
Trong thỏa thuận không có một chữ nào nhắc đến mày.”
Mặt Lý Thặng u ám, đây là phát súng cuối cùng nã thẳng vào người hắn.
Đủ để gây chết người.
Một lúc sau, hắn mới từ từ ngẩng lên, lầm bầm: “Thì ra tao với cô ấy lại đáng thương như vậy.”
“Cô ấy” để chỉ Lâm Sơ Nguyệt.
Cái hoàn cảnh này tự dưng lại sinh ra một bầu không khí xúc động làm sao.
Đến lúc hắn sáng mắt ra thì Ngụy Ngự Thành mới đứng lại, ra hiệu cho vệ sĩ cởi trói cho Lý Thặng.
Người hắn lảo đảo, dần đứng thẳng người dậy.
Thái độ dành cho anh cũng bắt đầu thay đổi.
Bầu không khí đã đi theo đúng hướng.
Anh nói: “Mày ra đây.”
Khí chất của anh khiến người ta choáng ngợp, tựa như cơn gió lồng lộn bao phủ khắp đất trời làm ai cũng khó thở.
Hắn bớt nhạy bén, làm theo lời anh nói.
Đến khi đứng trước mặt, Ngụy Ngự Thành cúi đầu xuống, tới lúc ngẩng lên thì kéo cổ áo hắn rồi đạp mạnh vào bụng hắn.
Lý Thặng đau đớn, bị đá đi xa hai mét, hắn ngã khuỵu xuống, nằm giãy giụa trên nền đất.
“Cú đá này là những gì mày nợ Lâm Sơ Nguyệt.
Cô ấy có tội tình gì mà phải bị lũ chúng mày phá nát cuộc sống bình thường của mình?”
Gương mặt anh hết đỗi lạnh lùng, anh lại xốc Lý Thặng lên rồi tát hắn tận ba cái.
Tiếng da thịt bị đánh đập vang vọng rõ rệt trong nhà xưởng bỏ không còn đáng sợ hơn cả.
Hắn trợn mắt, chảy cả máu mũi, trống ngực đập thình thịch.
“Ba cái tát để mày phải nhớ cho kĩ.
Sau này còn gan xuất hiện trước mặt cô ấy thì tao sẽ không tha cho mày đâu.” Ngụy Ngự Thành bóp gáy hắn, lôi mạnh ra sau: “Nếu mày thấy bất bình thì cứ việc đến Hối Trung gặp tao, làm thằng đàn ông tử tế vào, đấu trực tiếp với tao chứ đừng có làm giòi trong cống rãnh.”
Anh không đánh nữa nhưng tay thì vẫn giữ nguyên.
Chục giây sau, anh mới thả hắn ra, nói hùng hồn: “Còn nữa, Lâm Sơ Nguyệt không hề đáng thương.
Trước giờ cô ấy vẫn sống ngay thẳng, chính trực.
Còn mày là cái thá gì mà đáng được so với cô ấy?”
Ra khỏi nhà xưởng, Lý Tư Văn đi sát theo anh, không yên tâm: “Chủ tịch, để tôi lái xe cho.”
“Không cần.” Anh mím môi, khẽ nói: “Tôi tự lái.”
Trên đường về, xe không mở điều hòa, gió luồn qua cửa sổ tựa như đài phun nước cuốn đi cái oi nồng.
Qua gương chiếu hậu, ánh sáng cứ lập lòe hệt những vì sao rải rác bay theo gió về phía chân trời.
Anh đến núi Kỳ Lễ ở ngoại thành.
Ngôi chùa nằm trên sườn núi ẩn mình trong bóng đêm, tỏa ra sự trang trọng thanh bình.
Mái chùa lợp bằng ngói đen, có năm đường gờ và sáu linh thú dát vàng đứng uy nghiêm.
Thời điểm này không có người dâng hương, chùa cũng đóng cửa không đón khách.
Ngụy Ngự Thành không vào mà đứng ngoài cổng chùa.
Anh nhìn về phía núi sâu thăm thẳm và mảnh rừng xa xa, còn ở sau lưng là tượng Phật bằng vàng.
Vào thời khắc này, tiếng chuông ngân vang trong chùa đã xoa dịu cho những cõi đời hối hả vồn vã.
Anh lẳng lặng rút hai điếu thuốc rồi thả tàn thuốc vào lòng bàn tay, sau ấy quay người, khom lưng lễ bái trước tượng Phật.
Sự tàn độc trong anh đã lụi tàn, chúng tan ra thành gió, thành sương hòa vào tiếng ếch kêu.
Bấy giờ anh mới bước xuống núi, lái xe quay về Minh Châu Uyển.
*
Dì Trần ra mở cửa, vừa mới hé cửa đã giơ tay suỵt với anh: “Nguyệt Nguyệt đang ngủ.”
Ngụy Ngự Thanh thay giày, đặt chìa khóa xe lên bệ tủ: “Ngủ bao lâu rồi?”
“Hai hôm nay ngủ sớm lắm, hơn tám giờ đã tắt đèn rồi.” Dì lo lắng: “Với cả con bé chán ăn hay sao mà ăn được vài miếng đã buông đũa, hay do dì nấu xuống tay rồi?”
Anh mỉm cười: “Không sao đâu, dì đi nghỉ đi.”
Anh cố tình tắm ở phòng dành cho khách vì sợ đánh thức Lâm Sơ Nguyệt, cả lúc về phòng cũng rất nhẹ nhàng.
Anh không dám bật đèn nên mở đèn pin trên điện thoại để soi đường.
Ai ngờ vừa quay người lại đã bất ngờ thấy cô ngồi xếp bằng trên giường tựa như Bồ tát đang ngồi thiền.
Anh cau mày: “Em dậy rồi à?”
Anh bật đèn ngủ, ánh đèn vàng ấm áp tỏa khắp căn phòng.
Cô “Ừ” rất khẽ, mái tóc rối bù, chóp mũi thì ửng cả lên.
Cô chẳng nói gì mà chỉ dang tay ra, nhìn anh với ánh mắt tội nghiệp vô cùng.
Anh phì cười, đi ra cạnh giường: “Nào ôm nào.”
Ôm được rồi.
Trái tim cả hai đã được khỏa lấp đủ đầy.
Lâm Sơ Nguyệt vùi mặt vào lòng anh, thầm hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Ngụy Ngự Thành: “Đi chùa cầu phúc.”
Cô lầu bầu: “Lại lừa em.”
Anh xoa tóc cô: “Thật mà.”
“Thế anh cầu gì đấy?” Cô suy đoán đủ mọi đáp án: “Tiền tài? Quyền lực? Anh có thiếu đâu mà.”
Anh mỉm cười, hơi thở ấm áp mong manh phả vào cổ cô.
Anh nói: “Cầu cho em.”
Cô ngẩn ngơ.
Bàn tay đặt bên eo càng ôm chặt lấy cô hơn.
Lặng yên trong thoáng chốc, anh khẽ nói với cô rằng:
“Cầu cho Nguyệt Nguyệt của anh vào mai sau, ngày nào cũng sẽ được nói nói cười cười thoải mái, sẽ được làm chính mình mà không cần lo nghĩ điều gì.
Mỗi ngày được thong dong tận hưởng hoàng hôn và bình minh…”
“Cùng anh.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Giai đoạn này kết thúc rồi, sau toàn rải đường thôi.
Thêm mấy ngoại truyện sẽ viết về chú Ngụy Ngụy cưới được vợ về nhà, cơ mà chắc không viết chuyện sinh con đâu, sinh con siêu siêu siêu mệt ý TvT.
Sau đó sẽ đến ngoại truyện về thư kí Lý Tư Văn không “tư văn” chút nào.
Ừa, trai lực lưỡng mạnh bạo, mọi người hiểu đó..