Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cặp Đôi Nồng Cháy - Lâm Sơ Nguyệt


10.
Ngụy Ngự Thành công bố quả này quyết đoán vô cùng.
Những lời đồn đãi về Lâm Sơ Nguyệt đợt trước đã sủi bọt hết rồi.

Nhân viên Hối Trung thì thầm với nhau, oán thán sao hồi trước mình bị mù nên mới không đặt cược vào kho báu.
Chu Tố tự đắc, cô mới là người thông minh nhất.
Lúc ấy Lý Tư Văn đang trả lời email, anh vòng tay ôm cô vào lòng: “Nếu anh không tiết lộ thì sao em biết được.”
Chuyện của tên phản bội này để sau rồi nói.
Đám cưới của Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt được lên báo rất nhanh, đợt này nhanh như chớp, khác hẳn với sự lâu la bận bịu của lần đăng kí kết hôn.
Đám cưới được tổ chức ở Tây Thành – quê hương của nhà họ Ngụy.
Danh sách khách mời ra sao, tổ chức ở khách sạn nào, chi tiết chương trình rồi thiết kế lễ đường cũng không cần Lâm Sơ Nguyệt phải nhọc lòng.

Theo truyền thống của họ Ngụy nên đám cưới sẽ được tổ chức theo kiểu Trung Hoa, lễ nghi rất chi là rườm rà, không qua loa một chút nào.

Bên phía tổ chức còn cử cả ba nhân viên xuất sắc nhất ở lại Minh Châu mãi đến trước giờ G, báo cáo mọi việc cho Lâu Thính Bạch còn những gì liên quan đến chi tiết thì sẽ để Lâm Sơ Nguyệt quyết định.
Bốn bộ váy cưới cho hôn lễ đã được chuẩn bị, tất cả được đặt may ở cửa hàng Giản Yên.

Lúc may đo, Khương Uyển Phồn dịu dàng mỉm cười chúc mừng cô, thì thầm với cô rằng, thật ra bác Lâu đã quyết định phục trang từ hai tháng trước rồi.
Mùng tám, ánh dương của thu đã ấm áp trở lại, nhân gian rực rỡ sáng bừng.
Tây Thành có hỷ, duyên trời tác hợp cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Mũ phượng và khăn quàng vai của Lâm Sơ Nguyệt đẹp đến vô cùng.

Khác hẳn với những gia đình giàu có khác yêu cầu cô dâu phải đeo 180 thứ trang sức lên người để toát lên khí chất quý phái.

Trước đó bác cả cũng nhắc đến chuyện này nhưng Lâu Thính Bạch là người phản đối đầu tiên, bác nguýt dài, hết sức khinh bỉ: “Nguyệt Nguyệt nhà em không cần mấy thứ đó để lấy danh lấy phận.

Có Ngự Thành ở đây, con bé đã là báu vật vô giá rồi.”
Bác cả ngượng ngùng, lòng chua lòe chua loét.
Địa điểm đón dâu ở khách sạn xa hoa nhất Tây Thành, đây cũng là chuỗi khách sạn thuộc nhà họ Ngụy.

Ở một khía cạnh nào đó thì Lâm Sơ Nguyệt cũng đã là trẻ mồ côi.

Nhưng Hạ Sơ đã dẫn bác sĩ Trần, Lâm Dư Tinh, Chu Tố, thậm chí cả Lý Tư Văn cũng phải đầu hàng sang làm “nhà gái” cho cô.

Chiến đội sau lưng mạnh quá, ngay trong tối đầu tiên đã nghĩ ra cả trăm chiêu để đối phó với Ngụy Ngự Thành, không đòi được bao lì xì sáu con số thì nhất quyết không mở cửa.
Sau khi đoàn xe rẽ phải từ đại lộ Phổ Cao, con đường phía trước đã dẫn thẳng đến khách sạn.
Hai hàng cây bên đường được chăng mấy chục banner đỏ rực.
– Có điều bất ngờ đang ở phía trước, xin chú rể hãy chú ý.
– Gửi thêm băng rôn nữa để nói cho anh biết, sau khi cưới, việc nhà sẽ bao gồm.
– Lấy quan tâm vợ làm vinh, thờ ơ vợ làm nhục.
– Anh phải hứa ở bên cô ấy suốt đời, tôi đã vượt muôn nghìn trùng khơi để tiễn cô ấy đi lấy chồng.
– Người mà Triệu Hi Mặc không cưới được thì anh đã cưới được rồi.
Xe đi chậm lại, khi băng qua những chiếc băng rôn, màu đỏ hắt lên thân xe tựa như khoác lên cho người những dải màu ngũ sắc.
Ngụy Ngự Thành hỏi: “Triệu Hi Mặc là ai?”
Chung Diễn đáp: “Cậu quê thế.

Đây là idol siêu đẹp trai siêu hot dạo này đấy!”
Ngụy Ngự Thành: “…”
Có Hạ Sơ ở đây nên anh rút máu kiệt luôn.

Anh ngầm cảnh cáo: “Dạo này dự án của cô Hạ có suôn sẻ không?”
Cô nhường đường ngay, mở cửa cho anh: “Chúng ta liệt nhiệt hoan nghênh chú rể nào!!!”
Mọi người ngơ ngác, hét ầm lên: “Đồ phản bội!”
Khi dẫn dâu, Hạ Sơ khóc không thở được, kệ luôn cái khí chất mạnh mẽ của chủ tịch Ngụy mà chỉ thẳng vào người anh rồi nói: “Anh phải tốt với chị em tôi đấy, không, không thì tôi sẽ đập chết anh hu hu hu.”
Ngụy Ngự Thành trả lời hết sức tự tin: “Tôi sẽ không để cô có cơ hội này.”
Chung Diễn vỗ tay đầu tiên: “Quá được! Quá được! Cậu quyền thế ngang ngược quá luôn!”
Ngon, balo trên vai cậu lại có thêm mấy bao lì xì rồi.
Nghi thức trong ngày được diễn ra vô cùng chu toàn, mặc váy đỏ, đeo trang sức đỏ, kính trà với bố mẹ, ra cửa vào giờ lành, pháo mừng nổ ầm vang.

Nhà họ Ngụy là đại gia đình, đám cưới đầy đủ người thân họ hàng và bạn bè, mọi tầng lớp trong vòng xã giao của Ngụy Ngự Thành cũng xuất hiện ở đây.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Lâm Sơ Nguyệt thay trang phục để đi mời rượu mọi người.

Chiếc váy có màu thật đẹp làm sao, tựa như màu nước hòa cùng với sương mờ, càng tôn lên khí chất của cô, một nét đẹp quyến rũ rất đằm, khiến cho người ta không thể dời mắt đi nơi khác.
Hội anh em của Ngụy Ngự Thành xuýt xoa, trêu cô: “Chị dâu, chị còn chị em nào không?”
Cô bật cười, không nói câu gì nhưng hai gò má đã ửng hồng.

Ngụy Ngự Thành đứng chắn cho cô, giải vây: “Có thì cũng không để đám nhà giàu các cậu phá hoại đâu.”
Tiếng hò hét ầm ĩ, Đường Diệu mỉm cười, nói: “Không ổn rồi, cưới vợ cái quên anh em luôn.”
Vừa nói câu này thì đã có cớ để uống rượu với nhau ngay.
Ngụy Ngự Thành tinh thông võ nghệ, nói gì thì anh cũng trả lời linh hoạt được hết.
Song, người ít thì không đánh lại được đông nên đêm đến anh cũng ngà ngà say rồi.
Gần 12 giờ đêm, khách khứa mới về hết.

Anh về phòng tân hôn, cởi cà vạt ra ngay nhưng lúc gỡ hoa ruy băng của chú rể xuống thì anh lại dè dặt.


Anh vừa gỡ vừa nhìn Lâm Sơ Nguyệt.
Trong bữa tiệc, cô lại đổi trang phục thành bộ sườn xám dáng ngắn, quyến rũ hớp hồn người.
Bấy giờ cô đang đi chân không xuống đất, bỏ hết cả dâu tây và cam trong đĩa hoa quả vào miệng: “Đói ngất xỉu ra rồi, nay em còn chưa ăn được quá năm đũa.”
Anh ôm cô từ đằng sau, ngực áp sát vào lưng cô, cảm giác nóng rực trong người xuyên qua cả quần áo.

Môi anh cũng táy máy, bắt đầu từ trái tai cô.

Cô ra vẻ ngửi tay áo của anh xong giả vờ chê: “Má, mùi gì thế này?”
Đôi tay anh siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tư thế chiếm hữu vô cùng rõ ràng.

Anh trả lời cợt nhả: “Mùi yêu em đấy.”
Cô vui vẻ ngã vào lòng anh, anh mà cũng nói mấy lời thính thủng cơ đấy.
Đêm động phòng, cá nước sum vầy bên nhau.
Tuy nhiên, đêm nay Ngụy Ngự Thành lại đeo bao cao su.
Mới đầu cô còn ngơ ngác, nhìn anh với ánh mắt long lanh: “Sao thế ạ?”
Anh không mất đi lí trí, khàn giọng: “Nay anh uống nhiều rượu quá, nhỡ mà có thì không tốt lắm.”
Ấm áp đong đầy tâm can Lâm Sơ Nguyệt, cô càng ôm chặt anh hơn.
Anh hôn lên bờ vai trần của cô: “Tối qua, lúc bà Lý chải tóc cho em, bà nói với em câu gì thế?”
Hôn lễ kiểu Trung Hoa nên không thể thiếu nghi thức chải tóc cho cô dâu được.

Đám cưới mời đến một đôi vợ chồng ở Tây Thành, họ có một cuộc hôn nhân 50 năm vô cùng hạnh phúc, con cháu đầy đàn.

Lúc ấy mọi người đang quây quần bên nhau, toàn những thanh niên nhà họ Ngụy, nói nói cười cười tưng bừng.
Ngụy Ngự Thành tựa vào cửa chứ không vào, đứng ngoài nhìn khung cảnh bên trong.
Lâm Sơ Nguyệt mặc bộ váy lụa màu đỏ tươi, mái tóc xoăn buông xõa đến eo, như một dải mây xanh ngát.

Cô ở nơi ấy, mỉm cười tựa đóa hồng vừa chớm nở.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh đã nóng rực.
Bà Lý chải tóc cho cô, cất lên những lời chúc may mắn.
Lúc ấy đông người quá nên anh không nghe rõ bà nói gì.

Nhưng hỉnh ảnh ấy đẹp như cơn gió thoảng đầu hạ, chỉ đứng ngắm thôi đã thấy tràn ngập những khát vọng vào tương lai.
Lâm Sơ Nguyệt gối lên cánh tay anh, nhớ lại chi tiết rồi mỉm cười đọc cho anh nghe.
Chải đầu tiên, thương yêu lẫn nhau.
Chải thứ hai, một lòng son sắt.
Chải thứ ba, bên nhau đến khi bạc đầu.
Ngụy Ngự Thành siết ghì cô vào lòng.

Cô ngẩng lên, nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói ra từng chữ từng chữ: “Búi mái tóc đen, thủy chung một lòng, vợ chồng trong cuộc đời, đến khi bạc đầu cũng chẳng lìa xa.”
11.
Đám cưới vừa long trọng lại vừa chú trọng tiểu tiết, nghi lễ rườm rà đến nỗi Lâm Sơ Nguyệt thành linh hồn chết.

Tất nhiên cũng không thể thiếu được tuần trăng mật, Ngụy Ngự Thành muốn dẫn cô đi Hawaii.

Vé máy bay đi vào thứ sáu nên trước đó vẫn còn nghi lễ sau khi đám cưới kết thúc.
Cô mỉm cười hỏi: “Không cần phải uống rượu với bố mẹ vợ đâu nhỉ?”
Mặc dù cô đang cười nhưng nét buồn đã thoáng qua ánh mắt cô.
Người ta về nhà chồng còn có bố mẹ thương yêu.

Nhưng ngoài em trai ra thì Lâm Sơ Nguyệt đã không còn người thân máu mủ với mình.

Ngụy Ngự Thành biết, anh ghi tạc trong lòng, mời Lâm Dư Tinh và hội Hạ Sơ đến ăn mừng như một lời cảm ơn đến nhà gái chứ anh không làm qua loa chút nào.
Anh tự mình tiếp khách, không hề ra vẻ nên Hạ Sơ nhảy lên đầu hổ nhổ lông luôn, trả thù hôn quân vì tội ngáng đường cô suốt những ngày tháng qua.
Anh cũng tiếp nhận, có lấy cớ gì ra để bắt uống thì anh cũng không từ chối.
Theo lời Lý Tư Văn nói, năm năm qua chủ tịch không say một lần nào.

Đám cưới xong phát, số rượu tích vào được đủ mười năm luôn.
Hạ Sơ khinh bỉ: “Mười năm cái gì, người ta phải ở bên chị em tôi trọn đời.”
Ngụy Ngự Thành sướng rơn, rót đầy ly rượu: “Uống!’
Lâm Sơ Nguyệt với Chu Tố cười ngất lên ngất xuống.
Lấy lòng nhà gái xong thì đến hội anh em nhà trai.
Ai cũng lòng lang dạ sói, tính ra thì hội Hạ Sơ còn thương người chán.

Lâm Sơ Nguyệt hiểu rồi, Đường Diệu là người không sợ anh nhất, dám nói, dám bắt bí anh, thế mà Ngụy Sinh vẫn chưa phát cáu lần nào.
Cô thấy Đường Diệu lại rót rượu cho anh thì cản lại, cười khanh khách: “Sếp Diệu, để tôi uống với anh nhé.” Không cần anh trả lời thì đã kính rượu xong: “Tôi uống rồi, anh thế nào cũng được.”
Rượu của con gái thì một ly bằng ba ly.
Đường Diệu khổ không nói thành lời, mọi người bên cạnh thì trầm trồ khen ngợi: “Chị dâu chất quá!” Rồi lại quay sang trêu anh: “Rượu của chị dâu mà không dám uống à, uống nhanh lên!”
Ngụy Ngự Thành ngồi uể oải trên sofa, dáng người ngả nghiêng, chân thì bạnh ra, để lộ phần mắt cá chân cân đối, mang đến cảm giác anh là gã đểu.

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn ngắm, người anh yêu đang làm ô dù bảo vệ cho anh.
Cuộc vui đã qua nửa chặng đường thì mọi người lên phòng ăn trên tầng hai để mở tiệc tôm hùm.
Vào thời điểm như này thì cũng chỉ mỗi Đường Diệu mới có tâm đến thế, nhọc lòng ra tận Động Đình Hồ để vận chuyện cả thùng tôm hùm đất, mà con nào con nấy cũng béo múp béo míp.

Tôm hấp tỏi nồng nàn hương vị, cả một bàn có đến bảy tám món khác nhau.
Đám cưới vất vả quá nên cũng chán ăn, giờ ăn hai miếng cho đỡ thèm thôi.

Trong lúc ăn, mọi người tám đủ thể loại khác nhau, cuối cùng không biết ai khởi xướng mà nói đến chuyện phải tốt với vợ như thế nào.

Mọi người hơn 30 cả rồi, cũng có rất nhiều người đã kết hôn nên tinh thần được lên cót, bắt đầu cuộc so tài xem ai khoe giỏi hơn.
“Vợ thích túi, thích đồ make up gì thì phải mua hết.”
“Tiền, cổ phần, căn hộ thì vợ tôi đứng tên hết hết mà.”
“Có lí do gì đi nữa thì chỉ cần vợ buồn thôi cũng là lỗi của tôi rồi.”
Chậc chậc chậc, toàn khoác lác là giỏi, chó độc thân Đường Diệu càng nghe càng phát ói.

Anh xua tay dẹp hết: “Mịa, cút cút, chúng bây làm ông đây kinh tởm.”
Còn ai chưa nói nhỉ?
Mọi người nhận ra có gì sai sai, sao chú rể lại không nói gì.

Thế là tất cả gọi tên Ngụy Ngự Thành: “Ngụy Ngụy tự ti rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt nghe chăm chú nên không biết anh đang làm gì.

Giờ ngoảnh lại thì mới sững người.
Trong lúc im lặng, anh đã bóc cả một bát tôm.

Tay áo cashmere xắn lên đến cẳng tay, anh thấy đeo găng tay bất tiện quá nên không đeo luôn.

Tôm hùm hấp rất ngon, mùi có hơi nặng, sốt ớt đã dây hết ra tay anh.
Bóc xong hết thì anh nhẹ nhàng đặt bát tôm ra trước mặt cô, dịu dàng nói: “Em ăn đi.”
Mọi người thán phục, chủ tịch trâu bò quá đấy.
Bọn họ thì mạnh miệng ba hoa chích chòe thế thôi, còn anh thì giỏi quá rồi, hành động thực tế để thực hành cách “tốt với vợ” luôn.
Ngụy Ngự Thành mỉm cười mà không nói câu gì, đôi mắt lóe lên sự đắc chí, rõ ràng đang nhìn hội kia bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đến giờ chưa có ai là đối thủ của anh trong lĩnh vực chiều vợ đâu đấy.
12.
Thực ra quyết định chọn Hawaii làm điểm đến cho tuần trăng mật là mong muốn “ích kỉ” của Lâm Sơ Nguyệt.
Bời vì trước ấy Lâm Dư Tinh đã dè dặt nhắc đến, đại khái thì Chung Diễn đã bơm cho cậu quá nhiều lần rằng, phong cảnh nước ngoài đẹp đẽ nên thơ tuyệt vời như thế nào, với cả cậu cũng thích biển nên đã khát khao mãnh liệt.
Mấy năm nay, tuy sức khỏe em trai đã ổn định nhưng ấy vẫn là một quả bom nổ chậm.

Nếu mà nghĩ bi quan, giữa những điều bất trắc và ngày mai thì không biết đâu là thứ sẽ đến trước.

Thành thử, cô dẫn em trai và Chung Diễn đi chung với mình luôn.
Bãi biển Pipeline là nơi Chung Diễn hay đến để lướt sóng.

Ở nơi đây, hai bạn trẻ được tự do vẫy vùng.

Lâm Dư Tinh không thể vận động mạnh nhưng được quẫy nước bên bờ biển thì cậu cũng hài lòng lắm rồi.
Lâm Sơ Nguyệt hứng lên, bảo mình phải đi tìm huấn luyện viên để học mới được.
Vừa nghe thấy ba chữ “huấn luyện viên” là Ngụy Ngự Thành đã liếc cô: “Cái loại call vid cho em lúc nửa đêm đấy hả?”
Cô đánh anh: “Sao anh ghét thế nhỉ?”
Anh cũng dỗi thật: “Muốn học mà lúc nào cũng nghĩ đến người khác, chẳng thèm ngó ngàng đến chồng em à?”
Này mà cũng ghen cho được?
Lâm Sơ Nguyệt được khai sáng, cô cười hồn nhiên: “Thì em lo anh mệt còn gì.”
Cuối cùng, dưới sự chỉ dạy hết lòng của Ngụy Ngự Thành thì cô đã giữ được dây thuyền, lướt trên mặt sóng được một đường thẳng băng.

Còn anh thì đứng ở đuôi thuyền, đeo kính râm, quan sát động tác của cô một cách cẩn thận, chỉ cần cô hơi lệch đi là anh sẽ nhắc ngay, giảm thiểu được số lần bị lật ván của cô.
Cô phấn khích lắm, sau khi lên bờ thì ôm chầm lấy anh, tung tăng tung tẩy: “Em biết lướt sóng rồi! Cảm ơn thầy Ngụy!”
Anh nắm tay cô, kéo ra trước người mình: “Cảm ơn thế nào? Hả?”
Cô nghiêng đầu, thì thầm bên tai anh.
Nụ cười trên môi anh càng thêm sâu, hài lòng rồi.
Tối ấy, Chung Diễn nhận được thông báo của cậu mình, bảo ngày mai cậu với Lâm Dư Tinh tự chủ động đi chơi.

Chung Diễn hỏi: “Thế cậu với mợ thì sao?”
Mặt Ngụy Ngự Thành cực kì nghiêm túc: “Chuyện người lớn, đừng có xía vào.”
Ngày hôm sau, tại Boston.
Anh và cô không quản gian khó để trở về chốn cũ.
Hatch Shell, hai người cố gắng đi theo trí nhớ của mình nhưng nhận ra, quán bar ấy đã đóng cửa từ năm ngoái rồi.

Nghe nói là sắp sửa lại thành ice bar.
Lâm Sơ Nguyệt tiếc nuối: “Tự dưng em thấy hơi hơi mất mát.”
Ngụy Ngự Thành nắm tay cô: “Có gì mất mát chứ.

Một trong những ý nghĩa tồn tại của nó là để chúng mình gặp được nhau.

Giờ nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, rút lui như thế cũng viên mãn rồi.”
Cô tự hỏi: “Thì ra trai kĩ thuật cũng nói đường mật thế sao?”
Anh hỏi lại: “Có bao nhiêu trai kĩ thuật nói đường mật với em rồi?”
Ánh mắt tinh ranh của cô láo liên, bờ môi đỏ mọng mấp máy.


Sắp nói ra tên người đó thì đã bị anh ngắt lời, giọng anh trầm xuống như thể đang cảnh cáo cô: “Em cứ thử nói tên nó ra xem.”
Lâm Sơ Nguyệt bật cười trong bất lực, ngón tay gãi gãi gan bàn tay anh: “Chủ tịch Ngụy, không chỉ mỗi Minh Châu mà chủ vựa giấm ở Boston cũng phải đổi tên hết rồi.”
Dù sao thì mãi mới đến được đây nên cả hai vào bừa một quán bar.

Ngụy Ngự Thành gọi whisky còn gọi cho cô một ly nước chanh khiến cô bất mãn: “Chả công bằng gì cả, anh uống rượu được mà em không được à?”
Anh thờ ơ vặc lại: “Chính em nói rồi đó.”
Cô sát rịt vào anh, thầm thì bên tai anh: “Cả vú lấp miệng em, chủ tịch ngang ngược quá đấy.”
Đặng, cô chớp mắt với anh: “Em vẫn luôn muốn hỏi anh chuyện này.

Năm đó, vào cái ngày em đau khổ tìm say trong bar ấy, nếu em không one night stand với anh thì suốt đời chúng ta sẽ không bao giờ gặp được nhau.

Thế thì anh sẽ nhớ em cả đời à?”
Anh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không có cái “nếu” đó đâu.

Bởi vì lần đó anh ra nước ngoài, bay từ Minh Châu đến Boston, đang làm người tử tế lại đóng giả thành thằng mê gái là vì em mà.

Từ lúc anh thích em thì em đã không còn lựa chọn nào khác rồi.

Bởi vì anh là duy nhất.”
Mặc dù đang uống nước chanh nhưng tâm can cô đã cháy rực lên rồi.

May mà có ánh đèn rực rỡ che cho thì cô mới kìm được những giọt lệ long lanh trong ánh mắt.
“Anh mưu toan quá đấy.” Cô lẩm bẩm.
Anh nhận luôn: “Ừ, đã thế còn định mưu toan em cả đời cơ.

Cô Lâm chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Cô uống ừng ừng ba ngụm nước chanh, nom hệt như bong bóng màu hồng vậy.
Ngụy Ngự Thành đi vệ sinh, lúc trở ra thì thấy một anh da trắng đẹp trai đang rời khỏi bàn của Lâm Sơ Nguyệt.

Mới đi có một lúc mà đã bị người ta đến bắt chuyện rồi.
Anh giả vờ lờ đi, hỏi bâng quơ: “Sao cậu ta đã đi rồi, không đợi anh về uống với nhau một ly?”
Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày: “Người ta có dám đâu, nãy em nói ác quá nên chạy mất dép rồi.”
“Em nói gì?” Anh tò mò.
“Em nói, em rất yêu chồng em, chồng em là duy nhất.”
13.
Sau tuần trăng mật ở Hawaii, cuộc sống lại trở về như ban đầu.
Ngụy Bộc Tồn và Lâu Thính Bạch đã mua nhà tân hôn hai người nhưng vì xa quá nên cả hai vẫn quen ở Minh Châu Uyển.

Nhà mới cũng chuẩn bị cả phòng ngủ cho Lâm Dư Tinh, bày đủ các loại lego và mô hình, cậu muốn ở đâu cũng được hết.

Nhưng mà cậu vẫn thích sống ở văn phòng của Hạ Sơ hơn.
Hạ Sơ cầu còn chả được, bảo mình có một anh shota đẹp trai ở văn phòng thế này khác thì nào standee sống đâu cơ chứ.
Một năm nay, tình trạng của Lâm Dư Tinh càng ngày càng tốt lên, cậu uống thuốc đúng giờ, kiểm tra sức khỏe thường xuyên, tâm trạng an nhiên vô cùng.

Mọi chuyện rất đỗi bình yên, lỡ có thế nào thì cũng không hoảng hốt.

Dù cuộc đời ngắn hay dài thì chúng ta phải vẫn sống thật tốt.
Thế nên thi thoảng cậu lại đến đại học C để học với Chung Diễn.

Cậu ấm cà chớn hỏi: “Khó lắm đúng không? Không sao, lát nữa anh sẽ giảng lại chi tiết cho chú.”
Lâm Dư Tinh bình tĩnh đáp lời: “Anh Tiểu Diễn, cảm ơn ý tốt của anh.

Không cần đâu, em thấy mấy cái này dễ quá.”
Chung Diễn: “…”
Dạo này Hạ Sơ đang bận yêu, tâm trạng tốt ơi là tốt.

Lúc hẹn Lâm Sơ Nguyệt đi ăn còn khen bác sĩ Trần hết lời, sau đó mới hỏi han đến chuyện quan trọng nhất đời của bạn mình: “Bao giờ các cậu định sinh con?”
Nói đến đây, cảm xúc của Lâm Sơ Nguyệt bắt đầu lay động.
Hạ Sơ ngạc nhiên: “À, hóa ra hai cậu không phòng từ lâu rồi hả?”
Cô gật đầu, khẽ “Ừ” với cô ấy.
Không nhớ Ngụy Ngự Thành đã bắt đầu từ bao giờ.

Cứ khi nào làm tình thì lại thiếu bao cao su, khéo thế không biết.

Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn lí trí: “Em nhớ mấy hôm trước mới mua hai hộp mà.”
Anh khẳng định: “Em nhớ nhầm rồi.”
Cô chẹp miệng: “Anh dùng với cô khác chứ gì?”
“Chỉ khi mai em đi đổi tên thôi.”
“Hả?”
“Đổi thành “cô khác” đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt bị anh dẫn vào cung đường lạc lối, dần dà cũng quên phòng luôn.
Thực ra sâu thẳm trong lòng cô vẫn luôn thích trẻ em.
Trong suốt những năm tháng trưởng thành, cô chưa bao giờ được cảm nhận tình thương của mẹ.

Khi nhắc đến mẹ, thứ đầu tiên mà cô nghĩ tới ấy lại những lời nói cay nghiệt, mọi điều thù ghét và sự hành hạ tâm lý đến tận cùng của Tân Mạn Châu.
Trong sinh mệnh của cô, mẹ là góc khuất u ám không ánh dương chiếu rọi, thậm chí đó lại llà những vết thương xé lòng.
Thật may sao, Lâm Sơ Nguyệt không căm thù cuộc đời chỉ vì lí do ấy mà ngược lại, cô còn yêu thương và khát khao sự sống đến vô tận.

Biết bao lần cô đã nghĩ, nếu mình có con, chắc chắn mình sẽ bao dung con bằng cả trái tim mình.
Vậy nên, trước đám cưới hai tháng, cô và anh đã bắt đầu thuận theo tự nhiên.
Hạ Sơ lơ đãng, phân tích rõ ràng mạch lạc: “Giờ mới được bao lâu, y học nói rồi, hai hay ba năm mới có thai được đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt hít hà: “Ba năm?”
… Lúc đó Ngụy Ngự Thành 39 rồi còn gì?
Tâm trạng cô tụt dốc, về nhà cứ xem đi xem lại giấy khám sức khỏe của hai vợ chồng thì thấy khỏe đúng như tiêu chuẩn rồi.

Cõi lòng rối rắm thì dễ suy đoán lung tung, cô đoán Ngụy Ngự Thành trước nhưng đã phải phủ nhận ngay lập tức, dường như anh rất có thiên phú trong việc làm tình, chẳng có gì phải nghi ngờ cả.
Cuối cùng, cô rơi vào cảnh tự nghi ngờ chính bản thân mình.
Cô đi khắp các diễn đàn, thậm chí còn mua cả đống thuốc bổ trên mạng.


Mới đầu còn giấu, không dám để cho người khác biết.

Song, vào một ngày Ngụy Ngự Thành đang đi tìm bộ đồ mà mình lâu lắm chưa mặc thì đã phát hiện ra đống thuốc nằm ở ngăn dưới cùng trong tủ quần áo.
Tình cảnh khi ấy lúng túng vô cùng.
Lâm Sơ Nguyệt cúi gằm đầu, không dám biện bạch gì, lúc ngẩng lên nhìn anh thì ánh mắt đã đỏ hoe.
Anh mềm lòng, không nói nặng lời mà chỉ dang rộng vòng tay: “Ra đây, để chồng ôm em nào.”
Chóp mũi cô nhoi nhói, nước mắt lăn dài trên gò má.
Anh ôm cô, giọng anh chưa bao giờ dịu dàng đến thế: “Việc này còn phải xem cả duyên của mình nữa.

Em nhìn chúng mình này, duyên kéo dài ba năm thì anh mới có được em.

Con mình cũng vậy, cũng học theo những điều tốt đẹp của bố mẹ.

Nên em đừng sợ, anh không an ủi em mà đang nhắc em rằng, hãy cho con thêm một chút thời gian.”
Nước mắt lã chã tuôn rơi, chóp mũi đỏ ửng lên vì khóc.

Cô nghẹn ngào: “Biết thế thì đã kết hôn với anh sớm hơn rồi.”
Anh mỉm cười: “Cuối cùng thì cũng thương anh rồi hả?”
Bé con của anh và cô thật chu đáo làm sao, mặc dù chưa đến đích nhưng đã bảo vệ bố trong âm thầm rồi.
14.
Năm nay, tuyết đầu mùa đến chậm, gần Tết rồi thì Minh Châu mới có tuyết rơi.
Để nói lại cho mới, mặc dù đám cưới mùa thu của hai người đã từ chối khéo với bên truyền thông nhưng những video được quay trực tiếp trong hôn lễ vẫn được lan truyền khắp các group công việc, group đời sống.

Thành ra chưa gì bạn cũ đã biết Lâm Sơ Nguyệt kết hôn với người trong giới siêu giàu.
Không ngoài dự đoán, mới đầu tin đồn chỉ lan truyền trong Hối Trung thôi nhưng sau ấy đã sinh sôi ra đủ mọi phiên bản trong group bạn học cũ với nhau.

Thậm chí có người còn tin vào cái chuyện ba xàm rằng Lâm Sơ Nguyệt chen chân vào tình yêu của Diệp Khả Giai.
Hội chị em của Diệp Khả Giai là những kẻ đã ngấm ngầm tung ra tin đồn, đổ thêm dầu vào lửa.
Có một lần, trong group đại học lại bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ.
Lâm Sơ Nguyệt chịu đựng suốt nửa năm, giờ không thèm chiều lũ đó nữa, cô vùng lên tag thẳng tên, chỉ đích danh mấy kẻ đó ra để đối chất.
Lá con: Nhắc nhở thân thiện, tung tin nhảm quá nhiều thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó nha [mỉm cười]
Lá con: Ảnh chụp màn hình x 5
Lá con: Số liệu thống kê ở đây vẫn chưa đủ, mọi người lên tiếng đi, tôi đã nhờ luật sư công chứng hết rồi.
Group tự dưng im thin thít.
Lát sau đã hiện lên thông báo có người rời nhóm.
Hạ Sơ sướng rơn.

Nói ra cũng không phải để hả giận hay gì mà vì trời đã ban cho Lâm Sơ Nguyệt cái tính nhẫn nhịn, nhưng cô chỉ chịu đựng trong một mức độ nhất định thôi, nếu vượt quá giới hạn thì cô cũng không tốt lành gì đâu.
Thực ra thì chuyện này chỉ đáng để cười khẩy chứ chẳng việc gì phải sửng cồ với kẻ lạ cả.

Nhưng nó lại dính dáng đến Diệp Khả Giai khiến cô bực mình.

Đến mức mà Ngụy Ngự Thành về nhà cũng nhận ra tâm trạng cô đang bất ổn.
Lâm Sơ Nguyệt bơ anh luôn, gọi cô mà mãi cô mới hờ hững đáp lại.
Đến lúc ngủ, cô còn đưa lưng về phía anh, để lại mỗi mái tóc suôn dài vương những hương thơm khiến lòng người ngứa ngáy.

Anh hôn bả vai cô: “Em sao thế?”
Cô tự dưng ngồi bật dậy: “Bọn mình diễn sitcom đi!”
Ngụy Ngự Thành: ….
Cô ra vẻ chỉ đạo: “Em sẽ giả vờ ngủ xong mộng du rồi nói mớ.

Lát nữa em làm gì anh cũng không được phản kháng.”
Anh hỏi: “Nếu anh phản kháng thì sao?”
Cô đáp: “Thế thì anh mất vợ rồi.”
Ngụy Ngự Thành: ….
Lâm Sơ Nguyệt giả vờ ngủ, nhắm mắt lại xong không động đậy gì, hai phút sau cô ngồi dậy như kiểu cương thi, hai mắt nhắm chặt, tay thì quờ quạng, lẩm bà lẩm bẩm: “Thấy không, trai đểu trông như thế này này.”
Bàn tay mềm mại ôm lấy mặt anh: “Lúc nào cũng thả thính, xả sức hấp dẫn đi khắp nơi, đồ quyến rũ chết tiệt!”
Tay cô siết thành nắm đấm, đánh thẳng vào ngực anh.
Anh nhịn cười, nhướng mày, thầm thì với cô: “Này, đủ rồi đấy.”
Cô lại “mộng du” leo lên người anh, suồng sã hơn hẳn: “Hức hức, ôi trai đểu ơi là trai đểu, trai đểu biết mình sai ở đâu chưa?”
Có lẽ cả đời Ngụy Ngự Thành sẽ chẳng bao giờ biết được vợ mình đang ghen, đang phải xả ra hết cơn ghen trong người.

Tâm trí anh chỉ có đúng một suy nghĩ – diễn thế này, chậc, kích thích đấy.
Đến khi “màn biểu diễn” kết thúc, anh móc dây áo lót của cô rồi vờn với nó, đã thế anh còn cố tình nói trầm xuống, mê chết đi được: “Anh hiểu ý cô Lâm rồi, sau này anh sẽ cẩn thận.”
Lâm Sơ Nguyệt thở phào, thôi tạm được, không bị ngu quá.

Cơn khó ở trong lòng cô đã tan thành mây khói.
Sau đó, Ngụy Ngự Thành cứ nhất quyết phải làm trong phòng sách.

Ở đây, ngay tại Minh Châu Uyển này, ngoài phòng dì Trần ra thì làm gì còn cái phòng nào mà anh chưa đổ đốn nữa? Nhưng anh vẫn mặc vest đi giày da, đến cả cà vạt với khuy măng sét cũng rất đẹp.

Cơ mà nhìn xuống thì, ừm, mù mù.
Đã thế anh còn tuôn ra một câu rất mất nết: “Nguyệt Nguyệt, sitcom lần này tên là tình yêu bí mật trong văn phòng.”
Lâm Sơ Nguyệt hốt hoảng, thì ra cái chữ “hiểu” anh nói trong đêm đó là “hiểu” như thế này.
Anh vẫn đang đầu độc vào tai cô: “Phải trải nghiệm nhiều cách khác nhau, có lẽ con sẽ đến với mình nhanh hơn.”
Cô nhíu mày, sau rồi thở dài thườn thượt, cảm xúc đan xen lẫn lộn: “Thì ra anh với Lý Tư Văn là thật.”
Ngụy Ngự Thành: …
Đây là điều anh chưa bao giờ lường đến.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Tư Văn: Lần này cái mà sếp có thì tôi không muốn có đâu:)
Cuộc sống thường ngày của hai vợ chồng yêu quá, mai thêm chương nữa.
Chú thích thêm một chút, nội dung mấy cái banner của Hạ Hạ tui học trên taobao cả đấy.

Còn đoạn chải tóc cho Nguyệt Nguyệt thì tham khảo trên mạng..


Nhấn Mở Bình Luận