Tri Nhạc nắm cái tai Pikachu trên túi áo, đi qua cửa phòng làm việc.
Tri Nhạc nắm cái tai rủ xuống trước túi áo ngủ, lướt qua cửa phòng làm việc.
Tri Nhạc cầm cái tai Pikachu, đi thoáng qua trước cửa phòng làm việc.
Thẩm Trình:……
Thẩm Trình xoa phần trái giữa hai mày: “Đi ngủ đi.”
Tri Nhạc: “Anh cũng, đi ngủ chứ?”
“Tôi còn có việc.” Thẩm Trình dừng lại, như nghỉ ngơi chốc lát: “Không còn sớm nữa, cậu đi ngủ đi.”
“Còn chưa bận xong sao.” Tri Nhạc nghĩ hồi lâu, từ sau giờ cơm tối đến giờ, Thẩm Trình đã làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi, cậu xem TV, chơi game còn thấy mệt, Thẩm Trình còn định tiếp tục thức đêm làm việc.
“Làm người có tiền, thực sự, không dễ làm mà.” Tri Nhạc đồng tình, nói: “Vất vả quá. Muốn đội vương miện, tất yếu phải chịu sức nặng của nó. Trời ban, trọng trách, trước hết, con người phải chịu khổ, phải…”
“Ngừng!” Thẩm Trình nhanh chóng đưa tay ra hiệu cho cậu dừng lại.
“Đình!” Thẩm Trình nhanh chóng làm cái đình chỉ thủ thế.
“Cảm ơn, nhưng không cần.” Thẩm Trình mở miệng từ chối: “Với tôi thì vẫn còn sớm, cậu đi ngủ trước đi.”
Tri Nhạc do dự đứng cạnh cửa, xoay người định chạy đi, lại quay đầu nhìn bóng người ngồi trước bàn làm việc của Thẩm Trình, dường như đã nghĩ kỹ, cậu lại quay về, đi thẳng vào phòng, ngồi xuống ghế sofa ven tường.
“Em, ở cùng anh vậy, một mình anh, cô đơn.” Tri Nhạc nói: “Em sẽ không nói gì đâu, không quấy rầy anh.”
Tri Nhạc lấy tai nghe trong cái túi hình Pikachu ra, yên lặng ngồi đó, tự mình đeo tai nghe lên, bắt đầu nghe nhạc, đọc truyện tranh.
Tri Nhạc không hề nhìn Thẩm Trình, lẳng lặng ngồi ở đó, vùi đầu nhìn điện thoại, lộ ra nửa cần cổ trắng nõn xinh đẹp, mái tóc mềm mại, không nói lời nào, giống như một đứa trẻ.
Thẩm Trình ngồi im, ánh mắt không rõ, im lặng nhìn Tri Nhạc. Đây là tình huống chưa từng xảy ra. Cảm giác kia lại xuất hiện, động vật nhỏ yếu thế rõ ràng không có tính công kích, lại có thể khiến người ta có cảm giác nguy hiểm khó mà giải thích được, khiến người ta không thể xuống tay, không biết phải ứng phó như thế nào.
Thẩm Trình hơi hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không đuổi cậu đi.
Bóng đêm trĩu nặng, đô thị phồn hoa rút đi vẻ ồn ào náo nhiệt ban ngày, trở nên bình đạm yên tĩnh, trên màn trời đêm màu lam là sao trời lấp lánh, dịu dàng nhìn xuống vạn vật trên thế gian, chứng kiến vô số sinh linh sinh ra rồi mất đi.
Đồng hồ kêu tích tắc.
Rạng sáng 1 giờ, Thẩm Trình hoàn thành văn kiện cuối cùng, xoa xoa cổ, tắt máy tính, đứng dậy khỏi bàn.
Hắn chưa quên trong phòng còn có một người khác.
Thẩm Trình lặng lẽ không tiếng động đi tới trước sofa, trên chiếc ghế màu xanh da trời, một bên tai Tri Nhạc còn đang đeo tai nghe, điện thoại đã rơi xuống đất, cậu đã ngủ rồi.
Trên gương mặt say ngủ là hàng mi dày mảnh, chiếu ra cả bóng dưới mí mắt, trên người thoang thoảng hương sữa tắm, cậu ngủ không phòng bị, khuôn mặt thơm ngọt.
Thẩm Trình tháo tai nghe ra, tiện tay đưa lên một bên tai mình, tai nghe truyền ra tiếng hát cao vút ——
—— là ai đang ca hát, ấm áp tĩnh mịch.
Khóe miệng Thẩm Trình khẽ giật một cái, tắt nhạc đi.
“Dậy đi.”
Thẩm Trình khom lưng, nhẹ giọng gọi.
Tri Nhạc không hề phản ứng lại.
Thẩm Trình cúi đầu nhìn trong chốc lát, vươn ngón trỏ, chọc nhẹ lên mặt Tri Nhạc, da Tri Nhạc rất đẹp, trắng nõn mịn màng, giống như sữa bò vậy.
Chọc một cái, lại chọc thêm cái nữa, rồi lại cái nữa.
Tri Nhạc trong mơ bị quấy rầy, không thoải mái lắm, thuận thế cọ cọ lên bàn tay kia, rụt vai lại, tiếp tục say ngủ.
Thẩm Trình thu tay lại, yên lặng nhìn Tri Nhạc trong chốc lát, hắn đứng dậy, tránh ra.
Tri Nhạc ngủ thật yên ổn, một lát sau, phía trên người cậu xuất hiện một bóng đen, nhẹ nhàng bế cậu lên, đi ra khỏi phòng làm việc.
Cánh tay kia vừa mạnh vừa ấm áp, trong mơ Tri Nhạc cũng cảm nhận được, giống như cảm thấy hoàn toàn yên tâm, thả lỏng thân thể dựa vào lồng ngực nọ.
“Anh ơi, tối qua anh, đưa em về phòng ngủ ạ?”
Hôm sau, khi ăn sáng, Tri Nhạc hỏi Thẩm Trình. Cậu đã nói sẽ ngồi cùng Thẩm Trính, kết quả lại thiếp đi lúc nào không hay, rõ ràng nhớ mình ngồi trên ghế, sáng ra lại thấy mình tỉnh dậy trên giường.
Muộn như vậy, không có ai khác, chỉ có thể là Thẩm Trình.
“Không phải.”
Mặt Thẩm Trình bình tĩnh, phủ nhận.
“Ơ, vậy là ai?” Tri Nhạc vắt óc nghĩ, bày vẻ mặt suy tư.
“Chắc tự cậu bò về.” Thẩm Trình ném ra một đáp án đáng sợ.
“Bò á?!” Tri Nhạc kinh ngạc: “Bò, bò thế nào?”
Thẩm Trình mặc áo sơ mi trắng, tóc vuốt ra sau, lộ vầng trán đẹp đẽ, tay đeo chiếc đồng hồ kiểu dáng đơn giản lóe ánh sáng dịu nhẹ, rặt một bộ sáng tổng giám đốc tinh anh tài giỏi, mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói với Tri Nhạc: “Tay chân phối hợp, tứ chi chạm đất, giống chó con ấy, bò.”
Miệng Tri Nhạc thành hình chữ O.
“Hơn nữa, còn bò rất lâu.” Thẩm Trình chậm rì rì bổ thêm một đao nữa.
Tri Nhạc như bị sét đánh trúng, khiếp sợ không thôi, không thể tin được.
Thẩm Trình ưu nhã cắt một miếng bánh mì, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chuyện này khiến Tri Nhạc đứng hình thật lâu, cả ngày như mộng mị, thỉnh thoảng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mình bò bằng cả tay cả chân, bò tới bò lui trên đất. Hu hu hu hu hu trời ơi, lớn như vậy rồi, mà còn bò trên đất, xấu quá đi.
Mà mãi đến tối viết nhật ký, Tri Nhạc mới ngộ ra một điều.
“Tối qua ngủ trong phòng làm việc. Tự mình bò về phòng ngủ……
Vợ nói, mình bò giống chó con……”
Tri Nhạc dừng bút, nhíu mày suy tư chốc lát, đột nhiên trợn mắt thật to.
“Cho nên, vợ vẫn luôn nhìn mình bò!!!
Cũng không giúp mình!
Vợ hư!