Nghe cô gái hỏi, Quản lý Dương nói lại y chang thông tin như vừa nói với mấy người trước đó.
Cô gái nghe Quản lý Dương nói xong, khuôn mặt có chút thất vọng, giọng nói không còn hào hứng như câu alo trước đó:
“Vâng chị. Em hiểu rồi. Không sao chị. Vậy chị thu xếp thời gian hợp lý rồi báo lại em.”
Quản lý Dương có nhiều thiện cảm với cô gái, và cô cũng thấy hơi áy náy khi mình giống như đang trêu đùa cô bé vậy.
“Em tự về nhé. Làm phiền em quá. Chị rất xin lỗi. Mong em thông cảm.”
Phương Linh nghe vậy cũng gật gật đầu:
“Vâng chị. À mà chị ơi, em có thể ở lại thêm chút không?”
Không chỉ Quản lý Dương mà ba người còn lại cũng cau mày có ý thắc mắc cô bé này còn muốn ở lại làm gì thêm. Dương nhỏ nhẹ trả lời:
“Có việc gì không em?”
Điện thoại của Quản lý Dương phát đến tiếng nói của cô gái kia:
“Em... em đang dọn dở nhà của chị, giờ bỏ đây về em không thoải mái nên hỏi chị cho em ở lại thêm một lát nữa, em dọn dẹp đâu đó xong hết rồi em về. Có được không chị?”
Nghe đến đây, Dương nhìn sang cậu thanh niên có ý đợi lệnh, cậu thanh niên cũng hiểu ý nên gật gật đầu.
Quản lý Dương nhận được sự đồng ý của cậu chủ thì cũng gật gật đầu và nói vào điện thoại:
“Được rồi, cảm ơn em. Em vất vả quá. Em dọn xong gửi chị số tài khoản, chị tính công giờ làm cho em.”
Quản lý Dương nói xong thì điện thoại của cô vang đến tiếng cười giòn tan trong trẻo, sau đó cô bé ý kiến:
“Chị ơi. Không cần vậy nhé. Đằng nào em cũng ngồi không đợi, vận động tay chân một chút thôi. Em cũng thích dọn dẹp nhà cửa mà.”
Nói rồi cô bé cất lời chào Quản lý Dương:
“Chị làm việc đi, em cũng làm nốt cho xong. Chúc chị hoàn thành công việc tốt nhé. Em hẹn gặp lại chị sau.”
Sau khi cúp máy, mở lại bài hát đang phát dở, đặt điện thoại lên túi sách, Phương Linh bỏ đôi găng tay đang dùng vào túi rác gần đói. Tiếp theo cô lôi trong túi ra một đôi găng tay mới đi vào và lại tiếp tục dọn dẹp. Trước khi quay lại công việc, cô bé còn cầm chai cồn lên xịt một vòng khắp quanh người mình.
Hành động của Phương Linh đã làm cho cậu thanh niên ngồi bên này cười phá lên. Không những chỉ cậu cười mà ba người phụ nữ còn lại cũng cười rất tươi. Người phụ nữ trung niên ngồi ở ghế cuối cùng, suốt buổi không nói gì chỉ chăm chú nhìn cô gái trong màn hình số 3 kia, sau khi dừng nụ cười lại, bà ta quay sang cậu thanh niên:
“Cậu chủ, cậu đã có đối thủ nặng ký rồi.”
Cô bé còn lại và Quản lý Dương cũng gật gù tán đồng. Quản lý Dương thì thở phào nhẹ nhõm. Trong thời gian có một tuần cậu ta bắt cô lục tung cả cái thành phố này tìm người giúp việc gấp theo đúng tiêu chuẩn của cậu ta, nghĩa là phải được như cô giúp việc đang làm bấy lâu.
Người giúp việc đang làm thì nghỉ đột xuất, con trai cô ấy ở quê gặp tai nạn, cô ấy về gấp và không hẹn ngày gặp lại.
Với cái bệnh sạch sẽ của cậu ta, Quản lý Dương đã gần như bỏ hết các công việc khác để tập trung tìm người. Đã năm lần kiểm tra tương tự, hai mươi lăm người trước đó và cả bốn người hôm nay đều không một ai thèm động vào cái đám bừa bộn được dàn xếp trong năm căn phòng, trừ cô bé này.
Quản lý Dương nhìn vào màn hình số ba lần nữa trước khi rời đi, cô thầm nghĩ: “Cô bé à, em đúng là cứu tinh của tôi đấy.”
Trước khi bước ra khỏi căn phòng toàn màn hình theo dõi này, cậu thanh niên nói thêm với Quản lý Dương:
“Chị gửi tiền bồi thường cho bốn người hôm nay y như những người trước đó cho tôi.”
Quản lý Dương gật đầu:
“Vâng. Tôi rõ rồi.”
Cậu thanh niên quay sang cô bé bên cạnh:
“Chúng ta về khách sạn.”
Người phụ nữ trung niên còn lại rất hiểu chuyện, bà ta cúi đầu chào cậu thanh niên và cất giọng dõng dạc nói trước khi cậu ta đi ra đến cửa:
“Cậu chủ cho tôi thu xếp lại công việc trong hai ngày.Hai ngày sau cậu có thể quay về nhà.”
...
Phương Linh dọn dẹp thêm khoảng hai mươi phút nữa thì mọi thứ đã đâu vào đó một cách hoàn hảo, theo đúng tiêu chuẩn của cô. Tháo găng tay ra, cầm điện thoại lên nhìn, cũng đã hơn ba giờ chiều. Mải dọn dẹp nên cô không nghĩ thời gian trôi nhanh thế.
Bỏ điện thoại vào túi, nhìn lại một loạt căn hộ đã được mình dọn dẹp lau chùi đâu vào đó, cô nở một nụ cười tươi và quay người đi về phía cửa ra vào.
...
Phương Linh rời khỏi khu chung cư cao cấp, lúc dọn dẹp mải quá không thấy mệt, nhưng ngồi lên xe rồi Phương Linh lại không muốn đến tiệm bánh như lịch đã định nữa mà muốn về nhà nằm nghỉ. Đang tính quay xe đi về hướng nhà mình thì điện thoại reo vang. Cô tấp xe máy vào lề đường, mở túi lấy điện thoại ra, Yến Trang gọi điện thoại đến.
“Alo. Có chuyện gì không Trang?”
Bên kia giọng cô bé khá là gấp gáp:
“Chị ơi, chị qua quán phụ em, chiều nay khách đặt nhiều bánh quá mà chú giao đồ lại có việc xin nghỉ buổi chiều. Em không dám gọi người khác đi giao đồ cho khách vì sợ không làm cẩn thận.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!