Thằng bé Mạnh Linh thì không vui nghe tin này, dù biết chị nó mê dọn dẹp nhà cửa, nhưng nếu một lúc làm đến tận gần chục nơi dọn dẹp thế này thì quả là không ổn. Vẫn biết là dù công việc giúp việc thôi nhưng chị cũng kén chủ lắm nhưng cậu bé vẫn thấy không ổn:
“Chị ơi, chị có nên cân nhắc lại công việc không chị. Em rất không thoải mái khi chị có thể làm nhiều công việc khác nhưng cứ chỉ đi nhận dọn dẹp lau chùi nhà cửa cho người ta đó.”
Phương Linh nhìn em trai mặt nhăn lại:
“Em thấy mất mặt vì chị làm giúp việc sao?”
Thằng bé Mạnh Linh lắc đầu liên tục:
“Không chị ơi. Công việc dọn dẹp rất mệt, em lo cho sức khỏe của chị.”
Nhìn em bằng ánh mắt thật trìu mến, Phương Linh giải thích thêm lần nữa cho em trai cũng như cả mấy đứa còn lại hiểu:
“Mấy đứa không phải lo cho chị. Chị là giúp việc VVIP đấy nhé, chỉ có chị chọn chủ nhà thôi, những nơi chị làm toàn là nơi chủ rất có điều kiện, vật dụng làm việc hiện đại. Chị đâu có mất quá nhiều công sức đâu nhá. Làm gì cũng có máy làm hết rồi mà.”
Ý kiến thì ý kiến vậy thôi, mấy năm nay chuyện trong nhà chị cả quản hết rồi, bọn nhỏ có làm được gì giúp chị đâu ngoài chuyện ăn học và ngoan ngoãn chăm chỉ. Khi nghe Phương Linh nói thế, mấy đứa em gái thì biết có nói cũng chẳng làm được gì nên đều là không thắc mắc thêm.
Chỉ có thằng bé Mạnh Linh vẫn cảm thấy không thỏa đáng:
“Chị ơi, bọn em có thể tự học ở nhà, chị không cần đăng ký thêm các lớp phụ đạo. Chị cũng không cần phải mua cho bọn em đồ dùng đắt tiền làm gì. Quần sao cũng vậy... nói chung em thấy nhà chúng ta cũng không phải cần quá nhiều tiền để chị làm tối làm ngày như vậy.”
Phương Linh đưa tay xoa đầu đứa em trai út của mình giọng càng cưng chiều hơn:
“Em ngốc này, chi tiêu trong nhà chị là người biết rõ hơn em. Việc của em là ngoan ngoãn học hành chăm chỉ cho chị. Còn lại thế giới này chị lo. Chị biết cân đối sức làm của mình này. Chàng trai yên tâm nhé.”
Nói xong Phương Linh đổi chủ đề để cậu em đỡ phải thắc mắc thêm:
“Mấy đứa biết không? Hôm nay chị đã nhận được công việc này, quả là kỳ lạ lắm. Mà trên hết là lương của công việc này vô cùng khủng.”
Con bé Thu Linh chỉ cần nghe đến lương khủng là ánh mắt nó sáng lên. Nó mong chị càng có nhiều thu nhập thì có thể cho nó thêm khoản này khoản kia thì càng tốt hơn chứ sao nên là nó nhìn chị gái hỏi nhỏ:
“Khủng đến cỡ nào hả chị?”
Phương Linh cười hỉ hả:
“Các em chỉ cần biết là cùng một công việc dọn dẹp mà mức lương gấp hơn mười lần mức lương mặt bằng chung trên thị trường nhá.”
Nghe đến đó thì mấy đứa em cùng thấy tò mò thật sự, gấp đôi gấp ba thì còn có thể hiểu được nhưng nếu gấp đến mười lần thì quả là điều không thể.
Yến Trang lo lắng nhìn Phương Linh:
“Chị ơi, có lo bị lừa đảo không? Em thấy không hợp lý chị ạ. Họ có yêu cầu chị phải nộp phí gì không? Bất kể loại phí nào?”
Nhìn cô bé Yến Trang, Phương Linh cười phá lên:
“Bé con, em nghĩ chị của em lại dễ bị lừa đến vậy sao? Chỉ có chị ăn của thiên hạ chứ em nghĩ có ai ăn nổi của chị một đồng nè. Đừng lo dở hơi như thế. Em cứ chăm sóc thật tốt quán bánh cho chị là được rồi.”
Yến Trang nghĩ thấy Phương Linh nói cũng chẳng sai. Chị cả nhà mình nổi tiếng cả khu rồi, còn có ai có thể bắt nạt được chị ấy. Nên chắc cô chú tâm lo cho quán bánh ngọt ổn là đã bớt phần lo cho chị cô rồi.
Yến Trang ngoan ngoãn đáp lời Phương Linh:
“Vâng chị. Em biết rồi.”
Phương Linh lại vẫn muốn khoe về câu chuyện hôm nay mình đi phỏng vấn ra sao nên sau khi trấn an các em xong, cô kể lại câu chuyện đến cái căn phòng hỗn độn kia ra sao và cô đã làm những gì để rồi vừa xong đã nhận được thông báo đã qua tuyển dụng.
Bọn nhỏ nghe xong thì thấy dễ hiểu thôi, cách thức để kiểm tra thử nhân viên như vậy cũng không ít người áp dụng, có gì đâu mà chị cả lại có vẻ hào hứng đến như vậy cơ chứ.
Nhìn cái dáng vẻ ngây thơ háo hức khi vẫn thấy hóa ra mình may mắn đi dọn nhà mới được tuyển, mấy đứa em đều lắc đầu chán nản vì không biết với tính cách này chị mình sống thế nào trong suốt mấy năm lăn lộn vừa rồi.
Con bé Diệu Linh chỉ nói mỗi một câu nhắc nhở chị gái của mình:
“Chị ơi, em nghĩ người ta làm gì cũng phải có lý do. Người giàu người ta biết cách tiêu tiền lắm. Chị cẩn thận một chút cũng không thừa vì để nhận mức lương nhiều như thế, em nghĩ công việc cũng không phải bình thường đâu chị.”
Vẫn là con bé Diệu Linh suy nghĩ và phát ngôn chín chắn nhất dù nó mới học lớp mười một. Phương Linh nhìn đứa em gái già trước tuổi của mình mà thở dài một cái. Cô ước nó được như đứa em Thu Linh kia, cứ vô tư một chút, ít lo nghĩ một chút thì cô thấy thoải mái hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!