Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Câu chuyện gia tộc họ Chu

Linh hồn của Phương Vân trôi nổi trong bóng tối, không biết đã trải qua bao lâu rồi, nhưng cuối cùng cũng dừng lại. Một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy trong bóng tối, sưởi ấm linh hồn của hắn, giúp cho hắn hồi phục lại một tia thần trí.

– Dương đại nhân, tiểu nhi (1) cuối cùng là bị làm sao?

Trong bóng tối vọng tới tiếng nói lo âu của một người, như xa như gần.

“Tiếng nói này là của ai? Vì sao ta lại cảm thấy thân thương đến như vậy, nhớ nhung đến như vậy?”

Phương Vân hoảng hốt suy nghĩ, hắn còn chưa biết được câu trả lời thì đã nghe được tiếng nói già nua từ trong bóng tối vọng tới. Tiếng nói đó mang theo một phần khiêm tốn cùng một phần kính cẩn, hồi đáp:

– Thưa phu nhân, tiểu vương gia là bị đánh trúng đầu nên mới ngất đi. Chỉ cần tịnh dưỡng một khoảng thời gian là khỏe hẳn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không phải đã chết rồi sao?”

Linh hồn của Phương Vân bập bềnh ở trong bóng tối, hoảng hốt suy nghĩ.

– Ân, không có việc gì là tốt rồi. Đã làm phiền ngài, Dương đại nhân! Lương bá, ngươi đi tới phòng chi thu lấy một ít tiền đưa cho Dương đại nhân đi.

Tiếng nói khi nãy lại vang lên.

Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng xa (ND: 渐去渐远), cho tới khi không còn nghe được tiếng động nào cả. Ngọn lửa trong bóng tối tiếp tục bùng cháy, không ngừng sưởi ấm cho Phương Vân, khiến cho ý thức của hắn ngày càng thanh tỉnh, ngày càng mạnh hơn.

Tiếng nói quen thuộc, quả đúng là rất quen thuộc. Một luồng cảm xúc mãnh liệt tràn ngập bên trong lòng ngực.

– Bọn họ là ai? Vì sao lại thân thương đến như vậy?

Cơn đau đớn tột đỉnh cùng hoài niệm khôn cùng bùng cháy trong linh hồn, Phương Vân đột nhiên nảy sinh một loại xúc động mãnh liệt, hắn muốn được nhìn chủ nhân của tiếng nói kia. Hắn muốn tỉnh lại, muốn được mở mắt.

Dường như cảm ứng được luồng suy nghĩ mãnh liệt này của hắn, ngọn lựa ấm áp trong bóng tối kia đột nhiên bùng nổ, một cảnh cửa xuất hiện trong bóng tối, bên kia cánh cửa chính là ánh sáng vô bờ bến.

Linh hồn của Phương Vân mạnh mẽ nhảy vào giữa vùng sáng ấy, ngay sau đó, Phương Vân cuối cùng cũng mở mắt…

Giữa ánh nắng hiền hòa, một thiếu phụ xinh đẹp xuất hiện trong mắt của Phương Vân. Nàng ngồi ở cạnh giường, đôi mày cau lại, vẻ mặt lộ ra nét lo lắng cùng tự trách. Thiếu phụ xinh đẹp khoảng ba đến bốn mươi tuổi, trên đầu có cái một cây trâm bằng ngọc bích. Mí mắt thật dài vẫn còn đượm đầy nước mắt, dường như vừa mới khóc xong.

– Mẹ…

Phương Vân kinh ngạc nhìn người thiếu phụ xinh đẹp này, trong cơn mê sản nói ra cái tên thân mật này. Nỗi nhớ nhung vô hạn bùng nổ trong lòng, Phương Vân muốn được nhào tới ôm lấy người thiếu phụ xinh đẹp đó. Nhưng hắn lại sợ, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng. Sợ rằng lúc hay tay của hắn ôm chằm lấy bà, thì bà lại tan biết như bọt biển.

– Vân nhi, con cuối cùng cũng tỉnh…

Nghe tiếng gọi mình, tinh thần của thiếu phụ rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại. Đôi mày liễu thật dài cuối cùng cũng giãn ra, nét mặt cực kì vui sướng.

– Mẹ, là người thật sao?

Phương Vân mở to hai mắt, không dám tin nhìn mẫu thân. Dung nhan của mẫu thân so với trong ký ức dường như trẻ đi rất nhiều.

– Hài tử, là mẹ, là mẹ đây…

Phản ứng của thiếu phụ lọt vào trong mắt của Phương Vân, hai hàng lông mày kia nhướng lên, dường như bà đang nghĩ tới chuyện gì, nét mặt hiện ra một chút lo lắng. Một bên ôm lấy Phương Vân.

Cảm giác ấm áp quen thuộc, hương vị quen thuộc. Phương Vân cuối cùng cũng tin là thật, mọi chuyện diễn ra trước mắt, không phải là do nhớ nhung quá độ mà sinh ra ảo giác. Hắn đột ngột từ trên giường bật dậy, hai tay dùng sức ôm lấy mẫu thân.

Vào lúc này, Phương Vân mới nhìn thấy được cánh tay của mình. Rất trắng, nhưng so với ký ức thì nhỏ hơn rất nhiều.

– Mẹ, mẹ…

Phương Vân gối đầu lên vai của mẫu thân líu ríu. Mọi thứ đều quen thuộc, khiến cho hắn có loại xúc động như muốn khóc lên.

– Vân nhi, con làm sao vậy?

Thiếu phụ có hơi sợ hãi, nhẹ giọng nói. Nàng cảm nhận được cảm xúc khác thường của Phương Vân. Cánh tay trắng nõn của thiếu phụ nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Phương Vân, trấn an hắn.

Hài tử này tính tình quật cường từ nhỏ, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hoa Dương phu nhân nhìn thấy Phương Vân biểu lộ ra cảm xúc mãnh liệt đến như vậy.

Khẽ nhíu mày lại, có hơi suy tư một hồi, Hoa Dương phu nhân dường như nhớ ra điều gì, vỗ nhẹ vào lưng của Phương Vân, ôn nhu nói:

– Được rồi, Vân nhi! Sau này mẹ sẽ không miễn cưỡng con cùng với bọn Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu tiến cung nữa.

Cảm xúc chân thật, khứu giác chân thật, thị giác chân thật, tất cả như muốn nhắc nhở Phương Vân, mọi thứ ở trước mắt đều không phải là ảo giác sau khi chết.

Chỉ khi mất đi rồi, mới biết nó quí báu đến dường nào!

Phương Vân một lời cũng không nói, chỉ ôm chằm lấy Hoa Dương phu nhân. Một luồng cảm giác hạnh phúc đã đánh mất ùa vào tận sâu linh hồn của hắn, nước mắt giống như đê vỡ lũ, ào ào trút xuống. Song song với nước mắt chảy ra, chính là quá khứ ảm đạm cùng hồi ức đầy đau đớn và hổ thẹn.

… …

Từ khi Đại Chu kiến triều cho tới hôm nay, tổng cộng có hơn một ngàn hai trăm sáu mươi năm (1260 năm). Trung thổ thần châu (2) trải qua nhiều phen chiến hỏa, triều đại luân phiên thay đổi, đến hôm nay, mới được nghênh đón thời kì phát triển hòa bình lâu đến như vậy.

Cho tới ngày hôm nay, triều Đại Chu có ngàn vạn sĩ tử (3), ruộng cày triệu mẫu, tác phường (4) thành đàn. Ngay cả tiểu thương cũng có thể mặt áo dài được làm bằng lụa là gấm vóc. Là một quốc gia giàu có và đông dân, và là một đất nước văn minh.

Lấy văn để an bang, dùng võ để trị quốc!

Triều Đại Chu đặt tại trung thổ thần châu, quanh giáp mọi Man, mọi Nhung, mọi Địch, mọi Di và các mọi tộc nằm ngoài bể lớn, có thể nói là cường địch trùng trùng (5), có thể nói là cường địch san sát. Kiến triều được hơn một ngàn hai trăm sáu mươi lăm năm, quân sự không gián đoạn, tích trữ lực lượng, đến nay đã có hơn một ngàn sáu trăm vạn (16,000,000)! Võ lực cực thịnh, giống như đốm trên mình con báo.

Hơn ngàn năm chìm trong binh phong chiến hỏa, triều Đại Chu không ngừng xuất hiện những thế gia giàu có, vương hầu nảy nỡ (ND: 将相)!

Phụ thân của Phương Vân – Phương Dận bởi vì chiến công hiển hách, được phong Tứ Phương hầu.

Tứ Phương hầu tay nắm trăm vạn đại quân, tọa trấn biên giới ở phía nam Kinh Châu, trấn áp man tộc ở trong man hoang tùng lâm. Tứ Phương hầu tọa trấn man hoang được tám năm, thuộc hạ dưới trướng chém giết gần vạn dị tộc man hoang, xác chất thành núi, máu chảy thành sông. Dị tộc man hoang mỗi khi nhắc tới tên của Tứ Phương hầu đều không khỏi rùng mình.

Có Tứ Phương hầu tọa trấn phía nam, dị tộc man hoang không dám xâm phạm Trung thổ thần châu dù chỉ một bước.

Phương Dân có hai người con, con cả Phương Lâm, thiên phú trác tuyệt. Năm hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới “Trận Pháp cấp”. Lúc đi theo Trung Tín hầu chống giặc phương Bắc đã lập được chiến công hiển hách. Tại kinh thành là người đứng đầu trong đám con cháu Vương công quý tộc, tuyệt đối xứng đáng.

Có được hai vị phụ thân cùng huynh trưởng có địa vị hiển hách như vậy, cho dù Phương Vân có vô dụng thì tiền đồ vẫn vô cùng sáng lạng.

Nhưng trên thực tế, con đường mà Phương Vân còn lại hoàn toàn khác với huynh trưởng Phương Lâm, chính là theo văn.

Phương Vân từ lúc còn nhỏ đã không mấy hứng thú với võ đạo, lại có huynh trưởng là Phương Lâm, có người kế tục con đường luyện võ của phụ thân, nên Phương Vân đối với việc luyện võ cũng không có nhiều động lực. Người trong nhà từng khuyên nhủ hắn nhiều lần, nhưng ý chí của Phương Vân rất kiên định, dù thế nào cũng không thể ép được.

Mặc cẩm y, ăn đồ ngon, ra vào đều có nô bộc theo hầu. Cuộc sống như vậy vốn dĩ có thể duy trì tới cuối cuộc đời của Phương Vân, nhưng mà một trận tai họa từ trên trời giáng xuống.

Vào năm Phương Vân hai mươi bốn tuổi, huynh trưởng trong trận chiến chống giặc phương Bắc, xâm nhập địch hoang, cuối cùng bị đại quân địch tộc bao vây. Trận chiến ấy, đại ca tuy rằng thoát được một kiếp, nhưng bị cao thủ địch hoang cắt đứt một chân, phế bỏ một thân công lực. Có một hôm, người hầu đi quét dọn phòng ốc thì phát hiện Phương Lâm tự vẫn trong phòng.

Số mệnh của Phương gia kể từ hôm đó đã xoay chuyển xuống thấp.

Sau khi huynh trưởng mất được ba năm thì phụ thân, tức là Tứ Phương hầu Phương Dận thông đồng với địch phản quốc, chứng cớ phạm tội vô cùng xác thật. Việc này kinh động tới hoàng đế Đại Chu, tự mình xuất mã tiến vào dị quốc, tự tay giết chết.

Tin tức truyền ra, mẫu thân Phương Vân – Hoa Dương phu nhân tự sát trong phủ, vì chồng thủ tiết.

Đồng thời, cấm vệ quân trong kinh thành xâm nhập vào trong Phương phủ. Hạ nhân trong phủ có tất cả ba trăm nhân khẩu, chưa trải qua hình bổ thẩm lí, vào ngày hôm đó đã trực tiếp chém đầu thị chúng.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cha mẹ Phương Vân đều mất mạng, gia tộc tru diệt!

Tất cả giống như thủy triều càn quét. Phương Vân chỉ có thể nhìn thấy mọi chuyện phát sinh mà bất lực. Hối hận, đau đớn, thầm tự trách. Đó là lần đầu tiên trong đời Phương Vân vì quyết định bỏ võ học văn mà cảm thấy hối hận. Nhưng, hối hận thì cũng đã muộn màng.

Khi ba trăm hai mươi ánh đao của môn hạ sùng dương lóe lên trong bóng tối, Phương Vân cuối cùng phát ra một tiếng rống giận hối hận cùng không cam lòng.

Ánh đao xẹt qua cổ, đầu của Phương Vân bay cao, hắn nhìn thấy một trụ máu chảy ra từ trong thân thể vẫn đứng vững vàng, sau đó là bóng tối vô bờ bến…

Lúc tỉnh lại, thì Phương Vân đã xuất hiện ở nơi này.

… …

– Hài tử ngoan, đừng khóc! Con chính là nam nhân của Phương gia. Nam nhân Phương gia không thể dễ dàng rơi lệ như vậy.

Hoa Dương phu nhân không khỏi kinh ngạc một hồi, trong ấn tưởng của nàng, đây là lần đầu tiên hài tử này khóc trước mặt bà.

Phương Vân gối đầu lên bả vai của mẫu thân, dùng sức gật đầu. Hắn giống như một con bạc sau khi thua mọi thứ, đột nhiên được trả lại tất cả tiền đã thua, có được một cơ hội thứ hai trong đời người.

“Mẹ, bất luận lần này có phải trả cái giá lớn cỡ nào, con cũng sẽ không để người rời khỏi bên con.” Phương Vân tự nhủ trong lòng.

Không chỉ là mẫu thân, mà còn huynh trưởng cùng phụ thân… Phương Vân đã mất đi một lần, quyết không muốn mất đi lần thứ hai.

Tất cả, tất cả. Đều thoáng qua giống như một giấc mộng.

Chỉ có trong lòng Phương Vân là minh bạch, tất cả đều là thật. Hắn có được cơ hội thứ hai trong đời người. Mặc dù không rõ tất cả vì sao lại phát sinh như thế, nhưng Phương Vân hiểu rõ, hắn quyết sẽ không để cho cơ hội thay đổi vận mệnh này vuột khỏi lòng bản tay của mình.

Cảm nhận được sự ấm áp của mẫu thân, tâm tình của Phương Vân dần dần bình tĩnh trở lại. Lúc này mới cảm thấy toàn thân đau đớn.

Đau đớn, phát bệnh, thái y, mẫu thân… Sau khi thanh tỉnh, mọi việc xảy ra chỉ trong một phút ngắn ngũn từ trong đầu trào ra, dần dần cùng với trí nhớ trùng khớp với nhau.

Phương Vân nhớ tới một chuyện.

Năm mười bốn tuổi hắn sinh “bệnh”. Chính xác mà nói, là bởi vị Bình Đỉnh hầu cùng với Trấn Quốc hầu, hai đứa trẻ này liên hợp lại đánh cho hắn một trận tơi bời. Nguyên nhân là do Bình Đỉnh hầu nhỏ, Trấn Quốc hầu nhỏ mắng Tứ Phương hầu xuất thân đê tiện, còn Phương Vân là con của Tứ Phương hầu cũng chính là tiện chủng.

Phương Vân không chịu nỗi, cãi lại một câu. Kết quả bị hai chúng nó hành hung. Tình huống như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mà lần này đặc biệt độc ác. Phương Vân bị bệnh ba ngày, mẫu thân Hoa Dương phu thân thậm chí còn mời thái y trong cung tới trị liệu cho hắn.

Chuyện này xảy ra sau khi Phương Vân luyện võ không lâu trước đó. Đúng là bởi vì có chuyện này, cho nên Phương Vân lúc còn mười bốn tuổi đối với loại tranh chấp võ nghệ này vô cùng chán ghét, cho nên từ đó về sau, không tu võ đạo, bỏ võ theo văn.

Chuyện này, có thể nói chính là ngọn nguồn thay đổi vận mệnh của Phương Vân.

Nhìn hai cánh tay nhỏ nhắn, Phương Vân rốt cuộc cũng xác định được một chuyện. Tất cả không phải là ký ức, mà là chuyện thật đang diễn ra trước mắt hắn. Hắn bây giờ, đã mười bốn tuổi, chính là bước ngoặt khiến cho hắn cả đời không quên.

Năm nay Phương Vân mười bốn tuổi. Hắn còn có thời gian mười năm để thay đổi vận mệnh của người nhà!

Chú Thích

(1) tiểu nhi (小儿) : con nhỏ, con nhà tôi…

(2) trung thổ thần châu (中土神洲) : thần châu hạo thổ (chắc thế)

(3) sĩ tử (子千) : tầng lớp trí thức thời xưa.

(4) tác phường (作坊) : xưởng chế tạo.

(5) cám ơn TheJoker-sama góp ý!

=======

Ngay khi Phương Vân trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên từ xa truyền tới tiếng đạp cửa “Phanh!”. Sau đó, vọng tới tiếng nói vang dội như sấm sét:

– Ta muốn mang hai tên tiểu tạp chủng tụi bây ra băm nhuyễn! Chúng mày thật sự quá to gan, dám khi dễ tiểu đệ của ta! … (-.- ách, tiểu đệ nghĩa là gì thì tự hiểu)

– Á, đau chết ta. Phương Lâm, mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi! Mày cư nhiên dám bắt cóc bọn ta! …

– Thả ra! Lũ đê tiện như bọn bây, ta nhất định sẽ nói cho cha ta biết, ta muốn cha xé xác bọn bây ra, Phương Lâm! …

Trong lời nói của Phương Lâm xen lẫn với tiếng chửi bởi của hai thiếu niên. Nghe giọng điệu, dường như bọn họ một bên vừa vùng vẫy, một bên vừa chửi bậy.

Bất ngờ nghe được tiếng nói của hai thiếu niên đó, nét mặt của Hoa Dương phu thân thay đổi rất rõ, thả Phương Vân xuống, bỗng dưng đứng lên. Phương Vân cũng thừa cơ hội này mà buông lỏng tay ra.

“Phanh!”

Cửa lớn phòng riêng của Phương Vân bị một cước đá văng ra, đại môn mở ra, một cơn cuồng phong thổi vào. Trong cơn cuồng phong, một thiếu niên mặc trang phục màu xanh tiêu sái bước tới.

Thanh niên này mày rậm mắt to, phong thái hiên ngang. Nhưng lúc này, nét mặt của hắn âm u, mày nhíu, trong ánh mắt dường như nổi lên một trận toàn phong (gió lốc).

Người này chính là huynh trưởng của Phương Vân – Phương Lâm. Ở bên sườn hắn, hai tên thiếu niên mặc cẩm y đang giãy dụa. Hai bàn tay của Phương Lâm giống như sắt thiết, tóm chặt cổ của bọn họ, mặc cho bọn họ có giãy dụa ra sao, cũng vô pháp thoát được, càng đừng nói tới làm hắn bị thương.

Không đợi Hoa Dương phu nhân lên tiếng, hai tay Phương Lâm vung lên, giống như ném hai thứ rác rưởi, mang Bình Đỉnh hầu nhỏ, Trấn Quốc hầu nhỏ ném tới trước giường của Phương Vân.

– Tiểu đệ, ta bắt hai tên tiểu tạp chủng nhà chúng tới đây. Ngươi muốn tra tấn bọn họ như thế nào thì cứ tùy ý!

Phương Lâm chỉ tay vào hai tên đang nằm trên mặt đất, nói. Giọng nói của hắn thập phần khỏe mạnh, giống như sấm sét, trên dưới Phương phủ đều có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.

– Đại ca!

Phương Vân kinh ngạc nhìn đại ca Phương Lâm. Trong ấn tượng của hắn, đại ca Phương Lâm vốn đang ở núi Thiên Xà thực hiện huấn luyện trước lúc nhập ngũ. Từ núi Thiên Xà tới đây, nhanh nhất cũng phải mất lộ trình nửa ngày.

Một tia ấm áp trong lòng của Phương Vân bị khuấy động. Trưởng tử Phương gia – Trương Lâm, ngoại trừ có thiên phú kinh người trong võ đạo, còn có một đặc điểm khác chính là bao che khuyết điểm. Điểm này, được đặc biệt thể hiện ở trên người đệ đệ Phương Vân.

Tại “kiếp trước”, ở Thượng Kinh thành chỉ cần là người từng khi dễ Phương Vân đều không có một ai ngoại lệ, tất cả đều bị đại ca Phương Lâm đánh cho nhừ đòn. Cũng bởi vì nguyên nhân dó, Phương Lâm gần như đắc tội hầu hết các con cháu Vương công quý tộc trên kinh thành. Không ai nguyện ý cùng hắn tới lui, bởi vì làm như thế đồng nghĩa đắc tội với toàn bộ quý tộc trên kinh thành. Mặc dù như thế, nhưng Phương Lâm vẫn không để ý.

“Kiếp trước”, Phương Lâm xâm nhập địch hoang, bị quân đội dị tộc bao vây, cũng là do bằng hữu của hắn quá ít ỏi. Nếu như không phải là vậy, chỉ cần cứu viện kịp thời thì Phương Lâm căn bản sẽ không bị cường giả địch hoang chặt đứt một chân, uất ức mà chết.

“Ta đã biết số mệnh của đại ca, nên tuyệt đối sẽ không để hắn tiến vào địch hoang lần nữa, giẫm lên vết xe đổ!”

Phương Vân bên ngày còn đang suy nghĩ, thì trước gầm giường, Bình Đỉnh hầu nhỏ, Trấn Quốc hầu nhỏ đã đứng dậy khỏi mặt đất.

– Phương Lâm, mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi! …, dám trêu vào Bình Đỉnh hầu phủ, thứ đê tiện như chúng mày chết chắc rồi. Còn có mày, Phương Vân, còn có mày…, mày cũng chết chắc rồi.

Bình Đỉnh hầu nhỏ run rẩy ngón tay, lúc thì chỉ vào Phương Lâm, khi thì chỉ vào Phương Vân, sắc mặt của hắn xanh mét, tức đến nói lắp, nói năng có chổ lộn xộn.

– Không sai, hai huynh đệ bọn bây chết chắc rồi. Hoa Dương phu nhân, ngươi dạy con thật tốt a! … Ả tiện phụ nhà ngươi!

Trấn Quốc hầu nhỏ cũng đứng lên, hắn tức giận trợn tròn hai mắt, hung hăn trừng mắt nhìn Hoa Dương phu nhân, tức giận đến cả môi cũng run lẩy bẩy.

Cả hai vốn đang ở ngoài học cung du ngoạn, tên Phương Lâm này giống như hung thần ác sát bất chợt xông vào. Không nói hai lời, liền ra tay đánh bại nhân mã cả hai mang theo, sau đó giống như xách con vịt chết, xách lấy cổ của cả hai, một đường kéo tới Tứ Phương hầu phủ.

Bình Đỉnh hầu cùng Trấn Quốc hầu, thế lực của cả hai đã thâm căn cố đế, là nhóm quý tộc đã trải qua truyền thừa mấy trăm năm. Loại vương hầu này, đều đồng thời xem thường hàng ngũ như Tứ Phương hầu, từng bước từng bước mà trèo lên làm vương hầu. Họ đều được coi như là tiện chủng.

Ở thượng kinh thành, loại hầu tước giống như Tứ Phương hầu đều được gọi là Bình Dân hầu. Mà loại quý tộc có huyết mạch vương hầu như Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu mới được xưng là Quý Tộc hầu.

Mặc dù quyền hành như nhau, nhưng Quý Tộc hầu cùng Bình Dân hầu cho tới hôm nay cũng chưa bao giờ đứng cùng một trận tuyến. Hai bên không qua lại với nhau, cả hai đều hờ hững lạnh nhạt.

Bình Đỉnh hầu nhỏ, Trấn Quốc hầu nhỏ xuất thân hiển hách, chịu ảnh hưởng của gia tộc, tự nhiên đối với con cháu Vương công như Phương Vân rất xem thường. Thậm chí bọn họ còn cảm giác rằng, cùng với Phương Vân học tập trong cung là một loại sỉ nhục lớn lao, cho nên thường ngày đều làm khó, quyền cước càng thêm mạnh.

“Chát!”

Trấn Quốc hầu nhỏ một bên vừa mắng ra một câu “tiện phụ” thì Phương Lâm bỗng dưng biến sắc, mạnh mẽ đánh hắn một bạt tay. Lý Bình chỉ cảm thấy hoa cả mắt, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, trên mặt liền trúng một cái tát thật mạnh. Một chưởng này đánh cho hắn đầu choáng mắt hoa, khí huyết sôi trào, cả người quay một vòng tròn, chờ khi dừng lại, nửa bên mặt đã sưng lên một cục, lưu lại một cái chưởng ấn rất rõ ràng.

– Tiểu súc sinh, nếu như muốn bớt khổ thì cái miệng nên sạch sẽ một chút. Đừng tưởng cha ngươi là Trấn Quốc hầu thì ta không làm được gì hai tên tiểu tạp chủng nhà ngươi. Nói cho các ngươi biết, hôm nay ta thu thập các ngươi, hôm khác, ta còn muốn thu thập các vị ca ca của ngươi nữa. Không đánh cho các ngươi trầy da tróc vẩy, lần sau nhìn thấy ta liền tè ra quần thì ta sẽ không phải là Phương Lâm!

Ánh mắt của Phương Lâm tràn đầy vẻ tàn nhẫn, lần này hắn thực sự tức giận. Nếu không phải cố kỵ sẽ mang tới phiền toái cho phụ thân, thì Phương Lâm ngay cả tâm giết bọn chúng cũng đều có.

Trong cuộc đời của Phương Lâm, có hai người là quan trọng nhất. Một là tiểu đệ Phương vân, người còn lại chính là mẫu thân Hoa Dương phu nhân. Ai đả thương hai người bọn họ, quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn. Hai tên tiểu tử này cố tình không biết sống chết, ngay cả hai người chí thân với hắn nhất cũng dám làm tổn thương. Trong mắt Phương Lâm đã hiện lên tơ máu.

– Mày! …

Trấn Quốc hầu nhỏ trong lòng vừa giận vừa sợ, hành động của Phương Lâm ngay lập tức liền khiến hắn nhịn xuống. Hắn nào ngờ, Phương Lâm cư nhiên dám động thủ với hắn. Đôi mắt trợn to kia, không chút nào che dấu sát khí trong mắt. Trấn Quốc hầu nhỏ rốt cuộc cũng tin tưởng, nếu làm cho gã lỗ mãng này điên lên thì chỉ sợ sẽ khiến hắn không để ý tới hậu quả mà giết chết hai người bọn họ.

Bình Đỉnh hầu nhỏ tuy rằng không bị ai động tới, nhưng hắn cũng rất sợ. Đôi mắt rực đỏ của Phương Lâm tựa như đôi mắt của mãnh thú, rất đáng sợ. Hắn nhất thời bị dọa sợ!

– Đủ rồi!

Hoa Dương phu nhân tức giận quát lên một tiếng, rốt cuộc cũng ra mặc. Cho dù nàng không thích hai tên tiểu tử cường vọng này, nhưng không thể không quan tâm tới xuất thân của bọn họ. Mặc kệ là Bình Đỉnh hầu hay là Trấn Quốc hầu, quyền cao tước trọng không nói, ở trong quân đội cũng cắm rể rất tốt. Ảnh hưởng của cả hai trong quân đội của Đại Chu tuyệt đối không dưới Tứ Phương hầu Phương Dận. Quan trọng hơn là, thế lực của hai người này ở trong kinh thành hỗn tạp, nếu thật sự chọc giận cả hai, chỉ sợ sẽ mang tới cho phu quân mình rất nhiều phiền toái.

– Lâm nhi, con rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không hả. Con rốt cuộc là giúp đỡ Vân nhi, hay là hại nó?

Hoa Dương phu nhân thanh sắc câu lệ, Bình Đỉnh hầu nhỏ, Trấn Quốc hầu nhỏ tuy rằng nói năng khiến người giận giữ, nhưng hành vi của Phương Lâm cũng hơi quá mức. Bà có thể mặc kệ hai vị Bình Đỉnh hầu cùng Trấn Quốc hầu, nhưng bà lại không thể không quản, ít nhất cũng phải làm ra hành động gì đó cho có lệ, không khiến cho người của hai phủ đó quá mất mặt.

Nhìn thấy mẫu thân ra mặt, Phương Lâm không khỏi do dự. Đối với mẫu thân, hắn ngoại trừ kính trọng ra còn có sợ hãi.

Nhìn thấy Hoa Dương phu nhân ra mặt, kiềm chế Phương Lâm một hồi, Bình Đỉnh hầu nhỏ cùng Trấn Quốc hầu nhỏ tâm tư linh hoạt. Hai người lặng lẽ nháy mắt với nhau, lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng quát:

– Hoa Dương phu nhân, bà dạy con thật tốt. Chờ sau khi bọn ta trở về sẽ khiến mẫu thân vào triều, hướng hoàng hậu nương nương vu ngươi tội quản giáo không tốt!

– Không sai, chờ sau khi ta trở về, cũng sẽ khiến mẫu thân vào triều, trước mặt nương nương vu tội cho bà!

Lý Bình cũng phụ họa theo, ngay lập tức liền khôi phục thần trí. Hai người bọn họ xuất thân hầu phủ, đối với việc nhìn sắc mặt, bắt hình dong rất quen thuộc. Sau một hồi công phu, hai người liền nhìn ra Hoa Dương phu nhân chính là nhược điểm của hai huynh đệ Phương Lâm cùng Phương Vân.

– Tiểu súc sinh, hai tên các ngươi là tìm chết!

Phương Lâm nghe mẫu thân nói chuyện, vốn định có ý buông tha. Lúc này nghe như thế, không khỏi giận đến tím mặt. Hắn tuy rằng thoạt nhìn có chút lỗ mãng, làm việc toàn dựa vào sức mạnh, nhưng lại rất hiếu thuận với mẫu thân. Lúc này nghe hai tên bọn họ vũ nhục mẫu thân của hắn, tâm dứt khoát một chút, hoặc là không làm, nếu đã làm thì sẽ làm đến cùng, nhất định phải giết hai tên bọn họ tại hầu phủ.

“Phanh!”

Quanh thân Phương Lâm chấn động, nâng tay lên huy quyền, một quyền này bổ ra, trong sương phòng liền như long trời đất lở, toàn bộ không khí bên trong sương phòng đều như sôi trào, hình thành một cơn lốc xoáy màu đen, tràn đầy tiếng rít gào bén nhọn. Đồng thời, trong cơ thể Phương Lâm dâng lên một vòng sáng trong suốt, trên tay hắn ngưng kết thành một đoàn dài chừng một thước, hình dạng giống như phong thỉ màu lam.

– Cương khí cảnh!

Nhìn thấy ánh sáng hình vòng tròn trong suốt, Dương Khiêm, Lý Bình hoảng sợ thất sắc.

Cả hai đều xuất thân võ hầu thế gia, gia đình có tiếng là bác học uyên thâm. Đối với võ đạo tự nhiên biết rất sâu. Võ học nhất đạo chia làm sáu tầng cảnh giới, gọi là Trụ thai lục cảnh.

Tầng thứ nhất: nguyên khí cảnh. Hấp thu nguyên khí vô hình trong thiên địa, dung hợp lại với thân thể, tăng cường lực lượng của bản thân. Trong quân đội, người có cảnh giới tu vi này có thể làm quan “đội trưởng”.

Tầng thứ hai: chân khí cảnh. Lấy nguyên khí bên trong cơ thể tinh luyện ra, tiến hành ngưng tụ, để cho cơ thể lưu động tuần hoàn, do đó chủ động hấp thu thiên khí trong trời đất. Bậc cường giả như thế này, ở trong quân đội lập tức được bổ làm “bách phu trưởng.”

Tầng thứ ba: cương khí cảnh. Chân khí được tinh luyện thêm một lần nữa, khuếch tán ra bên ngoài cơ thể, ngưng tụ mà không bị biến mất, chính là cương khí cảnh. Võ giả cương khí cảnh, uy có thể tiến thêm một bước tăng trưởng lớn. Bậc võ giả đạt cảnh giới này, có thể làm “thiên phu trưởng”, thống lĩnh một ngàn binh lính Đại Chu. Thiên phu trưởng trong quân đội của Đại Chu, là một sĩ quan quan trọng.

Tầng thứ tư: khí tràng cấp. Cường giả bậc này, cương khi lại ngưng kết thêm một bước nữa, hóa thành khí tràng, có thể uốn cong công kích của đối phương. Đạt tới cấp bậc này, mỗi võ giả đều là tài phú ở Đại Chu hoàng triều, gọi là tinh nhuệ binh lính. Những binh lính này đều có thể thành lập tạo quân, được lệnh trực tiếp với chư hầu Đại Chu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận