Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Câu chuyện gia tộc họ Chu

Gần trăm sĩ tử mặc áo trắng quần đen cường tráng được mọi người khích lệ, nhảy vui mừng dưới tiếng trống, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Trong quá trình khiêu vũ, mọi việc vô cùng thuận lợi. Mọi người đều làm theo quy củ, không ai xuất thủ đối với Phương Vân.

“Xem ra Thanh Sưởng công chúa cũng biết việc lớn nhỏ, không dám động tay động chân trong lễ trưởng thành.”

Sau khi điệu vũ tượng được múa xong, ở ngoài Thông Minh điện, các cung nữ nối đuôi nhau vào. Trong tay các nàng có một cái khay bạc, trong cái khay bạc đó có một cái châm gắm, một khối băng màu vàng ngọc, còn có một cái lược chải đầu.

Theo như lễ nghi của Đại chu hoàng tộc mà nói, đồ búi tóc của Thiên Tử là dải lụa màu đen huyền, của công hầu là dải lụa bằng màu đen nhánh, của đại phu là dải lụa màu xanh biếc, của thế tử là dải lụa màu trắng trong suốt, còn của binh lính là màu ngọc ( Đây là màu gì trời????)

Về phần những sĩ tử bình thường như Phương Vân thì chỉ được dùng màu vàng ngọc!

Gần trăm người cung nữ nối đuôi nhau vào, mỗi người ứng với một vị sĩ tử, đứng sau các vị sĩ tử đó. Sau khi quan ti lễ bó tóc xong cho người dưới xong thì những cung nữ bắt đầu dùng những cái lược chải đầu bó tóc cho các sĩ tử.

Quá trình bó búi tóc có yêu cầu cực cao, mỗi búi tóc cần phải được hoàn chỉnh một cách đúng đắn. Quá trình này tuy nói đơn giản, nhưng lại có nhiều hạn chế. Kéo dài khoảng đến nửa canh giờ.

Sau khi búi tóc xong, các cung nữ lại bỏ cái lược vào khay, sau đó lấy cây châm trong khay, ghim vào búi tóc.

Một bước cuối cùng, chính là dùng bội ngọc rồi. Đại Chu là nước có thành tựu về văn hóa giáo dục, là nước lễ nghi. Kinh điển Nho gia đã nói, người khiêm tốn, ôn nhu như ngọc. Bước cuối cùng của lễ trưởng thành, chính là dùng bội ngọc đính lên, đó là hi vọng các sĩ tử Đại Chu sẽ làm người quân tử, có đức hạnh.

“Theo luật định của Đại Chu, sau lễ trưởng thành, trong vòng mười năm phải dùng binh thảo địch. Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng mười năm, ta phải có chiến công hiển hách, phong hầu thụ tước, cùng với phụ thân ở trong quân hô ứng lẫn nhau!”

Sau khi bội ngọc được đính lên, Phương Vân trong lòng suy nghĩ, cùng lúc này, một thanh âm to lớn vang lên.

– Đại Chu hoàng triều chúng ta, lấy văn hóa giáo dục làm nền tảng. Mặc dù là ngày hội tết Nguyên Tiêu, nhưng văn võ cũng không thể bỏ qua. Để khích lệ các sĩ tử cần phải cần cù chịu học. Hoàng thất đã quyết định, ở ngày tết Nguyên Tiêu sẽ có cuộc thi đấu văn và cả đấu võ. Đối với các vị sĩ tử đạt được thứ hạng cao trong đấu văn và đấu võ, sẽ được khen thưởng. Đồng thời, nếu như cả đấu văn và đấu võ đều có thể đồng thời tiến vào ba vị trí đầu thì sẽ được Nhân Hoàng thưởng cho một phần đại lễ. Hi vọng các vị sĩ tử tích cực tham gia!

Sau khi lễ trưởng thành vừa kết thúc, quan ti lễ liền tuyên bố ra một tin. Các phần thưởng ở các ngự yến Đại Chu hồi giờ không hề giống nhau, nhưng phần thưởng to lớn là không thể nghi ngờ.

– Nhân Hoàng tặng cho đại lễ?

Một gã sĩ tử cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía quan ti lễ đại thần. Trong ấn tượng của bọn hắn, trong quá khứ, phần thưởng của đấu văn và đấu võ, một là được hoàng thất tặng cho, một là do tam công tặng cho. Chưa bao giờ là do đích thân Nhân Hoàng tặng cho.

– Đại lễ? Đại lễ gì vậy? Công quyết viễn cổ?

Chúng sĩ tử hai mặt nhìn nhau, rất vô cùng kinh ngạc. Nếu như quan ti lễ đã nói là đại lễ thì chắc chắn là đại lễ không thể nghi ngờ. Lòng hiếu kỳ của các sĩ tử trong thoáng chốc đã nổi lên.

Nhưng quan ti lễ cũng không có giải thích thêm, hắn chắp tay sau lưng, nắm cuốn sách màu vàng, xoay người đi tới một hướng.

– Đấu văn võ ở bên trái đại điện, sau khi đi vào, sẽ có hai cửa, đấu võ ở bên trái, đấu văn ở bên phảo. Các vị sĩ tử, nếu muốn so sánh bản lãnh thì hãy đi đi!

Thanh âm vừa rơi xuống, trong Thông Minh điện, không ít các vương công tử đệ có thực lực mạnh mẽ lập tức đứng dậy, đi về bên trái đại điện.

– Haizz, đấu võ đã có bọn họ tham gia, chúng ta có đi cũng là tay trắng. Còn không bằng ở lại, hưởng thụ thức ăn ngon.

Trong Thông Minh điện, thấy các vương công tử đệ có thực lực mạnh mẽ đi vào bên trái đại điện, không ít sĩ tử lập tức ngồi xuống dùng rượu thịt, an tâm hưởng thụ các món ngon của hoàng thất. Nhưng mà, cũng có các sĩ tử mạnh về thi từ, cũng lập tức đi vào. Bọn họ chính là đang nhắm đến thư họa của tam công.

Thư họa của Thái Sư, Thái Phó, Thái Tể, một chữ trên đó đáng giá ngàn vàng, hơn nữa còn là có tiền mà mua không được! Đại đa số các bức họa đó đều đã được cất giấu rồi. Trong truyền thuyết, ba vị đại nhân này học vấn cực kỳ cao thâm, mà văn chương cũng ẩn chứa chính khí nghiêm nghị, có thể trấn áp yêu tà, âm ma.

“Nơi này có ở lâu cũng là vô ích, hay là đi vào thi văn và thi võ đi.” Để cốc rượu xuống, Phương Vân liền đi về bên trái đại điện.

Trong đám người này, bọn Cao Vi, Thái Phong, Dương Khiêm, Lý Bình cùng Lý Thần cũng ở chung một chỗ. Bọn người này ở núi Đông Giao ăn không ít quả đắng, hiện giờ cũng đã trầm tĩnh hơn nhiều rồi.

– Đừng đi, có đi cũng tranh không lại hắn.

Cao Vi vừa mới đứng dậy, đã bị Thái Phong nắm lấy bả vai, áp xuống.

Cao Vi mới đầu còn không có lưu ý, sau khi dõi theo ánh mắt của Thái Phong thấy được Phương Vân, thần sắc biến đổi, liền ngồi xuống, thần sắc như là đưa đám.

– Không sao, cũng chỉ là một quyển bí tịch thượng cổ mà thôi. Chúng ta cũng không thiếu những thứ đó, không cần so đo cùng với hắn.

Cao Vi mặc dù nói như thế, nhưng ai cũng có thể nghe được âm thanh phẫn nộ bên trong. Lần trước săn thú ở Đông Giao, đột nhiên ở đâu ra con Hoàng Kim Giác Mãng, nhưng bọn huynh đệ Phương gia này không những không chết mà còn nhân họa đắc phúc.

Hôm nay Phương Lâm đã có cảnh giới là trận pháp cấp, được gia nhập vào cấm quân, trở thành võ giả trẻ tuổi nhất trong cấm quân. Phương Lâm này trước khi trở thành cấm quân đã không có nể sợ ai. Sau khi có cấm quân làm hậu thuẫn, hơn nữa lại có Đại thống lĩnh Tào Báo che chở, càng thêm vô pháp vô thiên. Dương Bưu mới chết có một tuần, người này lần lượt đi tìm bọn họ, đánh một lần.

Bởi vì cố kỵ Phương Lâm, thương thế của Hứa Quyền sau khi tốt lên, chẳng những không có đi kiếm Phương Lâm tìm phiền toái, mà ngược lại còn ở tronng phủ không chịu ra. Ngay cả dạ yến tết Nguyên Tiêu năm nay của hoàng gia cũng không có đi tham gia.

Dương Khiêm, Lý Bình lại là hai mắt nhìn nhau trao đổi, đồng thời cúi đầu uống rượu giải sầu. Cùng ở với bọn thế tử này một thời gian, bọn họ cũng đã hiểu, nói nhiều cũng không có nghĩa gì.

– Hai vị thế tử cũng không cần cứ đưa đám như vậy. Phương Vân nếu cứ như đi vào thi đấu võ, cũng sẽ không dễ dàng mà đi ra ngoài đâu.

Lý Thần lúc này lại là cười lên, giơ cốc rượu lên uống một hớp. Ánh mắt của hắn híp lại, bên trong đầy vẻ đắc ý.

– Lần trước là do hắn may mắn. Nhưng mà, chúng ta trêu chọc hắn không nổi, không có nghĩa là người khác cũng trêu chọc không nổi hắn.

– Oh, không biết là người nào muốn đối phó Phương Vân?

Cao Vi, Thái Phong, Dương Khiêm, Lý Bình đồng thời quay đầu nhìn về phía Lý Thần.

Lý Thần dùng ngón tay chỉ vào chỗ sâu trong hoàng cung.

– Trừ nàng ra, còn có nữa? Nghe nói, nàng sau khi nghe thấy Phương Vân ở săn thú Đông Giao, đã bước vào cảnh giới Cương Khí cảnh, liền nổi điên lên. Đem hết mọi thủ đoạn ra, việc lấy được linh đan diệu dược, công pháp cao nhất từ Nhân Hoàng không nói, còn len lén vào bảo khố trong hoàng cung, lấy ra một lượng lớn đan dược, chia cho các cung nữ, thái giám, thị vệ bên người nàng. Nghe nói, có các vương công tử đệ gặp may mắn, được nàng cho gọi vào cung, ăn được ‘Vũ hóa đan’, trực tiếp đạt đến Cương Khí đỉnh phong, có người thậm chí còn đạt đến được Khí tràng cấp.

A!

Nghe thấy cái tên ‘Vũ Hóa đan’, mấy người này cũng là hít vào một ngụm khí lạnh. Con đường võ đạo, mỗi một dấu chân đều là rất khó khăn để tiến lên! Nhưng đó cũng không phải là không có các trường hợp đặc biệt, giống như các loại bảo vật như Nhân Cấp châu, Địa Cấp châu có thể tăng tốc độ hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí lên. Thiên hạ này vẫn còn có các linh đan có thể trực tiếp tăng cảnh giới tu vi của võ giả lên, mà Vũ Hóa đan chính là một trong số đó.

Vũ Hóa đan, lần đầu tiên xuất hiện là ở thời kỳ cuối của tiền triều. Lúc ấy vì để đối chọi với binh lính Đại Chu, tiền triều đã luyện chế ra một lượng lớn Vũ Hóa đan, dùng để đề cao số lượng võ giả. Nhưng sau khi Đại chu lập quốc, loại đan dược này hầu như đã biến mất hoàn toàn. Ngay cả phương thuốc cũng đã bị tiêu hủy. Một ít Vũ Hóa đan trong bảo khố hoàng cung kia, chắc là do tiền triều còn dư lấy được.

Dùng Vũ Hóa đan, tác dụng rất rõ ràng. Có thể trực tiếp tăng lên một tầng tu vi võ đạo, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn – Chỉ có tác dụng với các võ giả ở Trụ Thai Cảnh, giảm tám năm tuổi thọ, đồng thời võ đạo cũng dừng bước ở đó, không có cách nào tiến thêm.

– Điên rồi, Thanh Sưởng công chúa điên thật rồi. Lại đem cả loại bảo vật này cho cung nữ, thái giám dùng.

Lúc này trong mắt của Cao Vi cũng đã xuất hiện bốn chữ, bất khả tư nghị. Tác dụng phụ lớn nhất của Vũ Hóa đan, chính là tu vi võ đạo vĩnh viễn không bao giờ tăng thêm được. Nhưng khắp thiên hạ này, những võ giả cả đời không thể bước vào Cương khí cảnh, Khí tràng cấp cũng có rất nhiều. Dùng Vũ Hóa đan vào có thể tăng lên đến Khí tràng cấp, nếu không dùng, cả đời cũng không có hi vọng.

– Nghe nói, Thanh Sưởng công chúa còn cầu xin Nhân Hoàng mà có được một viên Hoàng Đạo Kim Đan. Hiện tại đã có tu vi là Khí tràng cấp đỉnh phong rồi!

Lý Thần không nhanh không chậm, ném ra một tin.

– Hoàng Đạo Kim Đan?

Lần này ngay cả Thái Phong cũng ngồi không yên. Những loại như Hoàng Đạo Kim Đan này số lượng có hạn vô cùng, coi như là bảo khố của hoàng thất Đại Chu cũng sẽ không có nhiều. Loại thuốc này cần sưu tầm rất nhiều tài liệu trân quý, lại phải tế luyện đến gần hai mươi năm. Không nhúc nhích trước lò luyện đan đến hai mươi năm, có mấy ai là chịu được?

Hoàng Đạo Kim Đan sau khi luyện thành, nguyên khí cực kỳ khủng bố, là thánh phẩm để cường giả Thoát Thai cảnh đột phá bình cảnh. Vương hầu của Đại Chu hoàng triều chinh chiến đối ngoại, lập nhiều công lao mới có thể có được một viên Hoàng Đạo Kim Đan, mà Thanh Sưởng công chúa lại có một viên rồi!

– Nàng mới chỉ là ở Trụ Thai Cảnh a!

Dương Khiêm lẩm bẩm tự nói, coi như là hắn, cũng cảm thấy việc Nhân Hoàng ban thưởng một quả Hoàng Đạo Kim Đan cho Thanh Sưởng công chúa là quá lãng phí. Cái này giống như là cầm một đống tiền lớn để cho một đứa bé đi mua kẹo ăn.

– Lãng phí a! Lãng phí, thật sự là quá lãng phí rồi!

Lý Bình nghe được cũng là lắc đầu không thôi, trong lòng vô cùng rung động, lại tiếc hận. Loại thánh phẩm võ đạo này mà cũng có thể đưa cho Thanh Sưởng công chúa, cũng có thể thấy được sự sủng ái của Nhân Hoàng đối với nàng nhiều bao nhiêu. Cho dù là Hoàng Thái Tử, cũng chỉ có đến đây là cùng.

– Lý Thần, tin tức như thế này, ngay cả ta cũng không biết. Ngươi làm sao mà biết được?

Cao Vi nhịn không được hỏi.

– Chuyện này, cũng không phải là ta nói. Chuyện này là do vị đai ca của ta ở nơi đó mà biết được. Nếu như hắn đã nói như vậy, vậy chắc chắn là không sai rồi.

Lý Thần lạnh nhạt nói, trong lời nói của hắn đối với vị đại ca kia, cực kỳ sùng bái.

=======

– Đúng là hắn ư!

Trong Quý tộc hầu, người thần bí nhất đúng là thế tử của Trấn Quốc hầu – Lý Nghiễm! Vị thế tử này rất ít lui tới cùng với người khac,s cũng không thích tham gia vào các hoạt động náo nhiệt ở kinh thành, căn bản vẫn là luôn thích độc hành. Người nào cũng không ngờ rằng, dường như vị thế tử này lại có quan hệ rất tốt với Thanh Sưởng công chúa!

– Nếu công chúa đã xuất thủ, vậy chúng ta cũng không cần thiết đi tranh đấu nữa.

Cao Vi liền quên đi ý niệm tranh đấu ở trong đầu. Thanh Sưởng công chúa đã dùng Hoàng Đạo Kim Đan, lấy thân phận cùng với thực lực của nàng, trên căn bản là không ai có thể tranh đấu với nàng ở thi võ; Còn về phần đấu văn, mấy vị thế tử này cũng không có hứng thú.

– Thành viên hoàng thất a, quả nhiên không có giống như mấy thần tử như chúng ta.

Dương Khiêm, Lý Bình ánh mắt cùng nhìn về phía trái điện, tràn đầy hâm mộ.

……

Trong một đại điện ở hoàng cung, một thân ảnh nhỏ nhắn mặc trang phục màu đỏ đang đứng yên ở giữa, chung quanh nàng là năm tên cẩm y vệ.

– Cùng ra tay tay đi!

Thanh Sưởng công chúa vẫy vẫy tay, hạ lệnh.

– Công chúa cẩn thận.

Năm tên cẩm y vệ cao lớn liền ôm quyền, đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi đồng loạt vọt lên. Thanh sưởng công chúa cũng đã ở ngoài ba trượng, nhưng mà thân thể đột nhiên chấn động, một tầng hào quang màu đen đột ngột phát ra.

Một đạo, hai đạo, ba đạo, bốn đạo, năm đạo, tổng cộng có năm đạo khí tràng đột ngột phá không ra, chia thành năm hướng cuốn tới Thanh Sưởng công chúa. Năm người này vừa ra tay, lập tức có khí thế hưng thịnh, bài sơn đảo hải, rõ ràng có tu vi là Khí Tràng cấp đỉnh phong.

Ầm!

Thanh Sưởng công chúa vẫn không nhúc nhích, lông mày đột nhiên dựng lên, trong miệng quát khẽ một tiếng, chỉ thấy một cỗ hơi thở hoàng giả mang theo tầng hào quang màu vàng tán ra, cuốn tới năm người. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm, khí tràng màu vàng lập tức đánh tan năm đạo khí tràng màu đen, hơn nữa cũng không có dừng lại, nhất cử đánh trúng luôn năm tên cẩm y vệ, đánh bọn họ bay ra ngoài.

– Công chúa quả nhiên cao minh, năm người bọn ta cũng có tu vi là Khí Tràng cấp đỉnh phong, vậy mà lại bị công chúa dễ dàng xé rách khí tràng như vậy. Hôm nay trong Khí Tràng cấp, đã không còn ai là đối thủ của người rồi.

Năm tên thị vệ loạng choạng rơi xuống đất, lui đi mấy bước mới giữ vững thân thể, ôm quyền nói.

“ Ta nuốt vào một viên Hoàng Đạo Kim Đan, ngay cả Khí tràng cũng mang theo tính chất bá đạo của dược tề. Phương Vân, chỉ cần ngươi không có đạt tới được Trận pháp cấp, lần này, ta sẽ đem đánh ngươi như đánh chó chết.” Thanh Sưởng công chúa nhìn về phía Khai Dương điện, trong mắt hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

– Cuộc thi đấu võ của tết Nguyên Tiêu đã bắt đầu rồi chứ.

Thanh Sưởng công chúa bỗng nhiên hỏi.

– Bẩm công chúa, đã bắt đầu rồi.

Một tiểu thái giám đứng ở trên đại điện, cung kính trả lời.

– Ừ, theo tính toán thời gian của ta, Phương Vân có thể đã động thủ rồi. Ta qua nhìn một chút.

Thanh Sưởng công chúa trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ dị, vung tay lên, lập tức mang theo mấy tên tiểu cung nữ, tiểu thái giám xoay người rời đi.

……

Phương Vân đi qua cánh cửa, đập vào mắt chính là một cung điện nhỏ, chung quanh vách tường có treo đầy đèn màu. Ở cuối cung điện, có hai cánh cửa lớn. Ở cửa bên trái, có hai gã cấm quân Đại Chu, hơi thở trầm ổn, trong tay nắm một trường kích màu đen đứng ở ngay cửa đại điện. Còn ở một bên cách xa hơn mười trượng chính là đại điện đấu văn. Một cái lồng đèn bát giác khổng lồ được treo trên cao ngay cửa đại điện.

“Trước đấu võ, sau đấu văn đi.” Phương Vân bước qua cánh cửa đại điện đấu võ, đi vào trong.

Hoàng cung cũng được phân chia thành ngoại thành và nội thành. Các vương công tử đệ, tiểu thư tham gia ngự yến cũng là ở ngoại thành. Từ trên cao nhìn xuống, các đại điện ở ngoại thành được đúc bằng các gian sắt, xếp thành một hình cung, vây quanh cả một vùng đất.

Đại điện mà Phương Vân đi vào lúc này được gọi là Khai Dương điện. Khai Dương thuộc về chòm Bắc Đẩu Thất Tinh, còn được gọi là chòm Vũ Khúc Tinh.

– Các sĩ tử tham gia đấu võ, xin hãy tới đây lấy lệnh bài tỉ thí.

Trong Khai Dương Điện, một nam tử khôi ngô ngồi ở trước bàn gỗ, thấy Phương Vân đi vào, lập tức chào hỏi.

– Tên họ?

– Phương Vân.

– Ủa?

Võ quan chủ khảo ngẩng cao đầu nhìn thoáng qua Phương Vân, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc. Sau đó liền viết vào sổ sách, cầm một khối mộc bài màu đen đưa cho Phương Vân.

– Ngươi là đệ đệ của Phương Lâm sao. Không tồi, đây là lệnh bài của ngươi, đi đi.

– Đa tạ.

Phương Vân cầm lấy mộc bài, bỏ ngay hông.

Trong đại điện đã tụ tập gần cả trăm sĩ tử, Phương Vân tùy ý tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, một gã quan văn bộ dáng nho sinh đi đến, nhìn lướt qua bốn hướng, mở miệng nói.

– Tỉ thí vòng thứ nhất, mỗi người đánh bại năm người sĩ tử bên cạnh, lấy được mộc bài của họ là có thể tiến vào điện tiếp theo, Thất Sát điện.

“Hỗn chiến! Vòng thứ nhất lại là hỗn chiến.”

Phương Vân trong lòng lấy làm lạ. Đấu hỗn chiến, vậy ưu thế của võ giả liền không rõ ràng. Hoàn toàn có thể tạo năm người thành một tổ, vây công một người. Nói như vậy, kết quả tranh tài liền mất công bằng hợp lý rồi. Nhưng mà, nếu như có thể dưới tình huống hỗn chiến này mà đánh bại được năm người, vậy thực lực của người này liền không cần hoài nghi rồi.

Văn sĩ trung niên vừa nói lời này xong, xoay người rời đi. Bước chân của hắn vừa rời khỏi, Khai Dương điện lập tức thành hỗn chiến.

Các võ giả từ cảnh giới Nguyên Khí cảnh, Chân Khí cảnh, Cương Khí cảnh, Khí Tràng cảnh hỗn chiến với nhau, tiếng rống giận dữ vang lên không dứt bên tai. Chỉ trong nháy mắt mà đã có hơn hai mươi tên sĩ tử Đại Chu bị đánh bay ra ngoài, mất đi năng lực chiến đấu.

Không biết có phải là đã có sự ăn ý hay không, mà các sĩ tử ở chung quanh Phương Vân không hẹn mà cùng nhau lựa chọn bỏ qua Phương Vân, công kích những người khác. Trong lúc chiến đấu, có rất nhiều người vừa thấy thân ảnh của Phương Vân, luôn là không nhịn được mà lấy ánh mắt đánh giá Phương Vân, vẻ mặt cực kỳ kiêng kị.

Săn thú ở Đông Giao, Hứa Quyền bị làm nhục, Dương Bưu bỏ mình, danh tiếng của huynh đệ Phương gia lập tức được truyền bá khắp các vương công tử đệ ở trong kinh thành. Cho đến khi nghe được tin Phương Lâm được đặc cách vào cấm quân Đại Chu, cả kinh thành không khỏi ồ lên. Bất luận kẻ nào muốn đối phó với Phương Vân, trừ việc nghĩ đến tu vi cường hãn của chính Phương Vân ra, còn phải nghĩ đến việc mình có chịu được lửa giận từ Phương Lâm không đã.

Bên trong Khai Dương điện, Phương Vân lại trở thành người rãnh rỗi nhất.

Đột nhiên có một cỗ hơi thở phong duệ từ trong đám người truyền tới, Phương Vân nhướng mày: “Tới rồi! Đã biết là sẽ không có yên ổn như vậy mà.”

Dường như là đồng thời từ các phương hướng khác nhau, có mấy chỗ hơi thở cực kỳ sắc bén nổi lên. Có năm tên vương công tử đệ mười bảy, mười tám tuổi, sắc mặt âm trầm, từ tứ phương vây quanh lại đây.

“Lại có tu vi là Khí Tràng cấp!”

Thông qua cảm giác, Phương Vân liền cảm nhận được tu vi của năm người muốn tiến đến đối phó với mình, trong lòng Phương Vân liền chấn động rồi. Năm tên võ giả Khí Tràng cấp lại muốn đối phó với mình.

Năm người này dám cùng đến đối phó với mình, Phương Vân cũng không thấy kỳ quái. Các vương công tử đệ ở kinh thành có rất nhiều, luôn có những người dám đi lên vuốt râu hùm. Nhưng nhìn quần áo những người này cũng chỉ là con cháu của quan tướng bình thường, lại mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại đạt đến cảnh giới Khí Tràng cấp. Chỉ điểm này thôi đã làm cho Phương Vân chấn động không thôi rồi.

“Hứa Quyền xuất thân từ quý tộc hầu, cái gì linh đan thảo dược, võ công bí pháp, thiên phú tư chất cũng không hề thiếu, nhưng hắn cũng mới chỉ là cương khí đỉnh phong. Ta nếu như không có Địa Cấp châu, không liều mạng luyện công, không có trái quả thiên địa kỳ trân kia, sợ rằng bây giờ cũng mới chỉ là Cương Khí cấp thôi. Con đường võ đạo, nếu không có kỳ ngộ thì tiến bộ không được. Nhưng lúc này một lần lại xuất hiện năm người Khí Tràng cấp! Chẳng lẽ ta đã lạc hậu rồi, tu vi Khí tràng cấp bây giờ đã nhiều như cải trắng rồi sao!”

Phương Vân trong lòng vô cùng chấn động rồi, năm người này xuất hiện không hề có đạo lý. Mấy người này tuổi tác cũng tương đương với Hứa Quyền, nhưng so với đại thế tử Hứa Quyền này thì cảnh giới võ đạo lại cao hơn nhiều.

“Những người xuất thân từ quan tướng bình thường, mới mười bảy, mười tám tuổi đã đạt đến Khí Tràng cấp. Thiên phú cùng với tư chất như vậy quả là kinh hãi thế tục, theo đạo lý hẳn là đã danh chấn khắp kinh thành, không thể nào lại không có tiếng tăm như vậy a!”

Phương Vân nhìn lướt qua năm người, trong đầu cẩn thận nhớ lại. Nhưng bất kể là ở kiếp trước, hay là hiện tại, cũng không hề có nghe nói qua năm người lợi hại như vậy.

– Tiểu Hầu gia chớ trách, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc. Đắc tội!

Năm người cách Phương Vân một trượng liền đứng lại, một người trong đó ôm quyền nói.

Phương Vân trong lòng vừa động, đột nhiên có chút hiểu được.

– Các ngươi chính là làm theo lệnh của Thanh Sưởng công chúa sao!

Năm người ngậm miệng không đáp, điều này hiển nhiên là đã ngầm chấp nhận.

“Đúng rồi. Nhất định là do Thanh Sưởng công chúa, cũng chỉ có tích lũy khổng lồ của hoàng thất mới có thể coi việc tu luyện võ đạo không hề khó khăn, dễ dàng tạo ra nhiều cao thủ võ đạo như vậy.”

Mặc dù đã nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Phương Vân cũng là khiếp sợ không thôi. Thanh Sưởng công chúa phái ra tám tên tiểu thái giám đạt đến Cương Khí cảnh thì thôi, dù sao dựa vào việc tự mình khắc khổ tu luyện cộng thêm Địa Cấp châu, cũng có thể đạt đến cấp độ này được. Nhưng Khí Tràng cấp thì lại khác rồi, Thanh Sưởng công chúa lại có thể tạo ra cao thủ Khí Tràng cấp rồi!

“Tích lũy của hoàng thất quả nhiên đáng sợ! Lần trước bất quá cũng chỉ là hạ nhục nàng một chút, nàng lại bắt đầu dùng tích lũy của hoàng thất để tạo ra cao thủ đối phó với ta. Nữ nhân này điên rồi!

Tám tên tiểu thái giám đạt đến Cương Khí cấp, Phương Vân cũng không cần để ý. Nhưng năm tên võ giả Khí Tràng cấp thì không thể không để ý rồi. Xuyên thấu qua năm người này, hắn có thể thấy được sự điên cuồng, đắc chí của một nữ nhân khác.

– Tiểu hầu gia, cẩn thận rồi.

Năm người ôm quyền một cái, rồi phân thành năm hướng, áo bào rung động, nhất thời từng vòng hào quang màu đen bắn tán loạn ra, cuốn lấy Phương Vân.

– Đúng là Khí Tràng cấp!

– Lại là năm tên cao thủ Khí Tràng cấp!

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận