Hoàng Mao kia có giọng nói vịt đực rất khó nghe, nhưng cậu ta vẫn cố gắng lên giọng muốn nhìn mình trông nhí thế hơn. Bởi vì hẳn phát hiện ra người đổi diện không hề nói một câu nào thế mà lại làm cho hắn hơi lo sợ.
“Người xấu mà lại đi làm chuyện tốt, đòi trút giận à, chỉ bằng mấy tên rác rưởi như các người thôi sao?”
Mạnh Tân Lương nhếch miệng, ánh mắt lạnh lùng đánh giá bốn người trước mặt anh.
“Vịt chết mà còn cứng mỏ, các anh em, đánh!” Hoàng Mao có cảm giác như mình bị coi thường, hẳn vô cùng tức giận, đùng đùng mà vung tay lên, ba tên anh em đang đứng phía dưới hẳn cùng nhào về phía của Mạnh Tân Lương.
Mạnh Tân Lương tiện tay nhặt một thiết bị ở bên cạnh sau đó ném mạnh về phía ba người đang hùng hổ hung hãng kia.
Chiếc ghế tựa phóng ra khiến tên gầy kia ngã xuống, lại bị cái tên mập ôm lấy. Mạnh Tân Lương đè một tay lên trên ghế, anh nhấc chân lên gối một cái vào bụng tên mập khiến hắn nôn khan.
Mạnh Tân Lương ra tay quá hung hãn khiến tên cao gầy hơi sợ hãi lùi vẽ sau nửa bước, Hoàng Mao chạy nhanh đến quát. “Sợ cái gì hả, ba người còn không đánh lại một tên, đúng là đám phế vật, đừng có mơ mà có tiền!"
Ba người kia bị lời nói này kích động giống như sống lại, chúng bò dậy lao lên đánh Mạnh Tân Lương.
Bình thường thì Mạnh Tân Lương đánh nhau sẽ không sợ vài tên như vậy, nhưng mấy tên này chơi rất bẩn, hơn nữa bọn họ lại dùng cách đánh xa làm cho Mạnh Tân Lương hơi cáu kinh.
Sau một hồi ẩu đả thì các thiết bị trong phòng học đều bị đổ hết xuống, hai bên đều đã có những vết thương nhẹ.
Mạnh Tân Lương ở bên này đang tập trung muốn giải quyết ba tên trước mặt mà quên mất rằng có một tên Hoàng Mao đang theo dõi trận đánh nhau, lúc này Hoàng Mao đã tìm được cơ hội đánh lén, chờ khi Mạnh Tân Lương kịp phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người giống như một cơn gió xông vào đẩy Hoàng Mao ra.
Hoàng Mao bị đẩy đến loạng chong, khi hắn nhìn thấy là Nhan Ngọc thì nhịn không được mà cười xấu xa."Oa, tự đưa đến cửa!”
Mạnh Tân Lương quay đầu lại nhìn, người cứu anh trong lúc nguy cấp thế mà lại là Nhan Ngọc.
Lúc này anh lại bị phân tâm vì bản lĩnh của Nhan Ngọc, ba tên lưu manh kia bắt được cơ hội, bọn chúng ba chân bốn cảng đè Mạnh Tân Lương lại
Hoàng Mao thấy bọn họ cuối cùng thì cũng thành công, anh ta vội vàng hét to. “Trói lại, trói hẳn lại cho ông!"
Mạnh Tân Lương nhất thời không thể thoát được ra khỏi vòng vây của ba người, anh bị tri lại trên ghế, cần răng nhìn về phía Nhan Ngọc, vẻ mặt bình tính lần đầu tiên xuất hiện vết rạn nứt. “Không phải anh đã nói không cho em đến đây à!"
“Em không yên tâm, làm sao em có thể anh anh một mình đối mặt với nguy hiểm được? A, buông tôi ra" Nhan Ngọc nhìn thấy Mạnh Tân Lương bị trói, cô muốn đi đến nhưng lại bị Hoàng Mao bắt chặt khiến cô không thế động đậy được.
“Thật là một tình yêu làm người khác cảm động, xem ra nếu em gái nhỏ xinh đẹp này bị uế mày cũng không bỏ được nhỉ. Vậy thì anh em tao không khách khí nữa a, Mạnh thiếu gia”
Một tay Hoàng Mao siết chặt cổ tay của Nhan Ngọc, ánh mắt dâm đãng dán vào bộ ngực cao ngất của cô.
"A...Đau quá, không cần!"
“Chúng mày làm vậy là phạm pháp... Mau buông cô ấy rai Nếu không tao sẽ làm cho chúng mày phải hối hận!"
Nhìn thấy những tên đó dám đánh chủ ý lên người Nhan Ngọc, đôi mắt của Mạnh Tân Lương đỏ lên, ánh mắt lộ ra tia hung ác gầm nhẹ, đôi tay đang bị 'rói chặt giãy giụa rất mạnh.
“Kéo tên đại thiếu gia này xuống đi, hiện tại mày. bị trói lại rồi, chờ các anh em của tao sướng trước đã rồi nói” Hoàng Mao bị ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Tân Lương làm cho hoảng sợ run rẩy, nhưng hẳn nghĩ đến số tiền nhận được nhiều đến như vậy, lại cần răng tiếp thêm dũng khí..
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!