Reng Reng Reng
- Hà Lan? em lại đi đâu rồi? sáng sớm mò mặt ra ngoài làm gì?
Tiếng Minh Duy từ cái điện thoại phát ra, cái giọng chua chát hầm hầm y chan Khánh Dương
- Em đi mua ít đồ thôi
- Mới sinh xong, đồ với chả điếc. Ở đâu tôi đến đón?
- Em về bây giờ, anh chăm Mít đi
- Về cẩn thận
- Có Ánh Nguyệt rồi, anh đừng lo
Hai vợ chồng son ríu ra ríu rít. Cưới nhau 5 năm rồi cứ như mới hôm qua, ngọt ngào thế chứ
- Ánh Nguyệt, tao về đây, ông Duy ổng hối quá
- Tao đưa về
Ánh Nguyệt chạy đến đỡ lấy tay Hà Lan
- Này! đi đâu đấy? ở đây mà đỡ đần với chị Huyền Nguyệt! bất hiếu!
Tiếng ông Vỹ oang oang, Ánh Nguyệt còn thấy tủi thân dùm
- Con về với chồng con! ảnh lo!
- Lo cái gì? có biết Huyền Nguyệt đang ở cửa môn quan không? không thể chờ chị gái sanh xong được à?
Hà Lan rưng rưng nước mắt
- Bác Vỹ à, bác thử nghĩ xem? cô ấy vừa sinh xong, yếu ớt như thế bác bảo ở lại chăm Huyền Nguyệt là chăm làm sao? là chăm thế nào?
Ánh Nguyệt chau mày, thật ghê tởm người đàn ông trước mặt
- Mày lo chuyện bao đồng cái gì? mày dạy hư con tao phải không?
Chú Vỹ chỉ vào mặt Ánh Nguyệt, quát
- Đừng có chỉ vào mặt Ánh Nguyệt!
Khánh Dương lên tiếng, cứ tưởng đi đâu rồi nhưng nãy giờ anh đang ngồi phía sau, nhìn từng hành động thô lỗ của hắn
- Ba..ba còn coi con là con gái của ba sao?
Hà Lan cười khổ
- Ba à, con cảm thấy từ trước đến giờ con chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương gia đình mà ba dành cho con. Ba biết không? ba cùng dì Thảo và Huyền Nguyệt đã đi Disney land đó! là công viên con thích nhất đó. Vậy mà ba nói dối rằng đi Mỹ để họp với đối tác, khi Huyền Nguyệt khoe rằng được ba mua kẹo bông, được đi chơi tàu lượn siêu tốc..ba có biết con ganh tị lắm không? ganh tị đến phát khóc luôn đấy. Từ giờ phút đó trở đi con đã biết mình thật sự bị ghẻ lạnh, đơn thuần chỉ là một mảnh ghép cô đơn lẻ loi chẳng tìm được mảnh ghép thứ hai
Thì ra Hà Lan đã sớm biết, cô không phải là "thành viên" thực sự trong gia đình. Không ai trong số họ coi cô là "gia đình" Cô buồn chứ, tuổi thân chứ? tự dưng một ngày có con bé chạy đến cướp hết tất cả mọi thứ của Hà Lan, bảo sao không tức, không hận? nước mắt Hà Lan ngày một nhiều hơn đến nỗi nấc lên từng cơn. Ánh Nguyệt lần đầu tiên thấy Hà Lan khóc to đến vậy, chắc cô ấy chịu đựng nhiều lắm, không sao! có Ánh Nguyệt đây rồi, Hà Lan cứ khóc thoải mái đi nhé!
- Hà Lan! ai bảo em không tìm thấy mảnh ghép thứ hai? em thích đi Disney land? được thôi, ngày mai anh sẽ nghỉ làm ở công ty dẫn em bay qua mỹ chơi đến khi nào chán chê thì mới thôi. Anh nói cho em biết, em không được khóc. Khi nào anh đến thì hãy nhào vào lòng anh mà khóc..nhớ chưa?
Hà Lan quay phắt lại, gạt nước mắt để nhìn thấy người đó rõ hơn. Đó là Minh Duy, anh chạy đến ôm Hà Lan vào lòng thật chặt, khẽ hôn lên trán cô
- Hà Lan..về "nhà" thôi
Hà Lan gật đầu lia lịa, dụi dụi vào người Minh Duy. Có lẽ, ở bên cạnh chú Vỹ không có cảm giác là "nhà" mà ở bên Minh Duy mới có cảm giác là "nhà"
- Sao anh biết em ở đây?
- Đồ ngốc, em vẫn chưa tắt định vị. Bảo sao cô bé của anh về lâu thế, thì ra ở đây tu tu khóc à? xấu xí quá đi
Hà Lan cười tít mắt, khẽ xin phép "ba" khoác tay Minh Duy về nhà. Làm sao chú Vỹ có thể dễ dàng cho Hà Lan về như vậy nhưng nhìn từng cái lườm sắt đá của Minh Duy khiến chú Vỹ không ăn cũng đủ no rồi. Chỉ cần một cái búng tay của hắn cũng đủ làm cho ông Vỹ sập sàn chứng khoáng, thua lỗ nặng nề nên dù có quát có mắng Hà Lan thì ông vẫn chẳng dám động tay