Ngô Thiên nhìn điện thoại trong tay, trong lòng lại bắt đầu gato.
" Làm sao thế, bộ dạng thiếu thốn này là sao, không phải cậu gọi cho Lam Từ à, người đâu?"
La Mộng đẩy đẩy hắn.
" Người không sao."
Ngô Thiên xụ mặt.
" Cậu bị cái gì vậy chứ?"
La Mộng đập cho hắn một phát.
" Không được, tui muốn có gấu, một em gấu mềm mềm trắng trắng... Ui! Sao cậu đánh tui?"
Ngô Thiên ôm đầu kêu lên.
" Hừ! Ngồi đó mà mộng mơ, cỡ cậu cũng chỉ có thể nối gót theo Lam Từ."
La Mộng phán một câu xanh rờn.
" Nè nha, gái nứa ăn nói như vậy là không được đâu, tui đẹp trai men lỳ như này, có chỗ nào giống Lam Từ?"
Ngô Thiên không phục.
" Chẳng có ai là thụ mà nhận mình là thụ cả, tui đợi mà xem à."
La Mộng hất mái tóc đuôi ngựa của mình, mỉa mai nhìn Ngô Thiên, đi về chỗ ngồi.
" Đùa cái gì vậy chứ..."
Ngô Thiên xụ mặt, bực bội vò vò cái đầu gọn gàng thành ổ rơm.
...
Lam Từ bị người nhớ thương lúc này ăn no rồi lại ngủ.
Diêm Hàn ngồi dưới sàn dựa vào bên giường, trên đùi đặt một cái laptop, đôi tay thon dài lâu lâu lại di di chuột, ánh mắt chuyên chú lạnh lùng nhìn màn hình.
Lúc này Lam Từ mà còn thức sẽ trợn tròn mắt, người này vậy mà chơi cổ phiếu...
Diêm Hàn không những chơi cổ phiếu, anh còn là một hacker.
Cha mẹ anh mất từ khi anh còn rất nhỏ, Diêm gia được xem như gia đình của anh lại không thể mang đến cho anh cái gì ngoài cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác cùng một cái họ sang quý, tất cả những gì anh có đều là anh một tay gây dựng nên, anh ở sau lưng Đế gia làm cái gì có lẽ chính họ cũng không rõ ràng.
Một nhân tố bất ổn lại không thể nắm trong tay như anh Đế gia đều không mong muốn lại không thể thoát khỏi quy tắc truyền thừa mấy ngàn năm của Đế gia mà bắt đầu trao quyền lại cho anh.
Nói là trao quyền chẳng bằng nói anh có thể đưa ra chủ ý mang tính quyết định cho Đế gia, chỉ cần nó không lay động căn cơ Đế gia, dù có rút sạch của cải của Đế gia cũng là việc chỉ trong một nốt nhạc.
Chính vì vậy những đại gia tộc mà đế quốc Ian biết đến nằm dưới quyền Đế gia bao nhiêu năm nay gây dựng nên sản nghiệp đều cho đó là tài sản của chính mình, làm sao có thể bảo họ giao ra là sẽ ngoan ngoãn giao ra.
Diêm Hàn cười nhạt nhìn số dư nằm ở góc trái của màn hình, Đế gia? Cũng phải cảm ơn Đế gia, nếu không anh cũng không được như bay giờ, để báo đáp Đế gia, anh sẽ giúp họ dọn sạch sẽ những dơ bẩn tích tụ bấy lâu nay.
...
Trước cổng học viện Đế Lantic xuất hiện một chiếc siêu xe cực kỳ bắt mắt khiến dân tình trầm trồ.
Bên trong có ba người thanh niên tướng mạo được xem là tinh anh trong đám người.
" Đến đây như vậy sẽ bị trưởng lão hội trừng phạt đó."
Thẩm Tử Khâm gác tay lên cửa xe đưa mắt nhìn cổng học viện, nơi đứa con rơi của Đế gia đang học.
" Sợ gì chứ..."
Reng...
Cả ba người giật nãy mình nhìn vào màn hình hiển thị phía trước ghế lái, sắc mặt có chút trắng.
" Bắt điện thoại đi rồi nhanh chóng rời khỏi đây, muốn làm gì cũng không cần bại lộ trước mặt trưởng lão hội, đến lúc đó ai cũng cứu không nổi chúng ta."
Lục Ngôn lạnh nhạt đưa mắt nhìn Lục Lang đang ngồi ở ghế lái.
Lục Lang vừa khởi động xe vừa tái mặt đưa tay nhấn nút bắt máy.
" Các anh làm gì ở đó, cút về!"
Giọng nói lạo xạo có chút già nua vang lên làm cả đám đánh cái rùng mình.
" Chúng tôi chỉ đi ngang thôi mà."
Lục Lang cười lởi xởi, xe đã khuất khỏi camera an ninh trước cổng học viện Đế Lantic.
Đám trưởng lão ngồi trong phòng kín nhìn màn hình trước mặt, cảm giác giống như họ vẫn mãi ngồi đó không đi đâu, chỉ để theo dõi tình hình của người thừa kế không quản được kia.
" Các người quản cho tốt bọn họ, đừng nói ta không nhắc nhở, lỡ mà có chuyện, chúng ta sẽ không trách cứ trên đầu tên nhóc kia đâu, tài nghệ không bằng người mà cứ muốn đi khiêu khích vương, ngu không ai bằng."
Đế Kính giương đôi mắt có chút trắng dã lên nhìn một vài người trong trưởng lão hội, sau đó đứng dậy rời đi.
Sau đó lục đục cũng có vài người nữa rời đi.
Nháy mắt đã rời đi được một nữa, nữa còn lại sắc mặt âm trầm ngồi đó.
"Ngày đó trong động truyền thừa đã có chuyện gì, tại sao đám lão già kia lại nguy kị thằng nhóc đó như vậy, xã hội nào rồi, chẳng lẽ mấy gia tộc lâu đời chúng ta lại quản giáo không nổi hắn."
Lục Hầu hít đôi mắt già nua nhăn nheo của mình mở miệng hỏi.
" Chủ trì buổi truyền thừa là đám người kia, trừ bản thân thằng nhóc đó và bọn họ không ai biết được nữa."
Thẩm Khâm dựa vào ghế lạnh nhạt đáp.
Trưởng lão hội của Đế gia từ bao đời đã chia làm hai, bên chủ ngoại và bên chủ nội.
Chủ ngoại là quản lý tất cả sản nghiệp của Đế gia.
Chủ nội là quản lý truyền thừa của Đế gia cũng như gia phả, con cháu bao đời.
Chủ nội trong mắt đám chủ ngoại là một đống lão già cổ hủ không chịu tiếp thu xã hội mới.
Còn chủ nội lại chẳng nhìn chủ ngoại không vừa mắt, rõ ràng là bị tiền tài làm cho mờ đi huyết mạch, chỉ biết dựa vào huyết mạch để làm càn, rồi dần quên đi là cái gì đã cho bọn họ được như bây giờ, không có nền móng gốc gác thì lấy đâu ra Đế gia vững như bàn thạch mấy ngàn năm.
Bây giờ cái chân cứng cũng muốn bị sâu mọt ăn mòn đến lung lay, nếu còn không thay đổi hiện trạng này thì Đế gia sẽ tan đàn xẻ nghé.
Đừng tưởng bọn họ không biết, đám nhóc con kia dám đến học viện Đế Lantic còn không phải do đám chủ ngoại kia đốc thúc.
Nếu vẫn không chịu hiểu thì cứ để bọn họ ăn quả đắng, miễn không giao động căn cơ của Đế gia, chết vài người thì có làm sao, miễn phần huyết mạch thuần khiết kia vẫn còn, tương lai còn sợ Đế gia suy tàn.
...
Lam Từ có chút chần chừ không dám đẩy cửa bước vào.
Diêm Hàn ở phía sau cũng không thúc cậu, cậu chịu dẫn anh đến đây sớm như vậy cũng là ngoài ý muốn, anh cũng có chút không kịp trở tay nhưng cũng không sao.
Để xem em ấy làm thế nào.
Lam Từ rối rắm nữa ngày cuối cùng lại bị Lâm Sơn đánh gẫy.
" Làm gì mà đứng đần ở đây, cháu đang chặn khách kìa."
Lâm Sơn cứ nghĩ Diêm Hàn là khách của tiệm, ông ở bên trong đi ra nhìn thấy Lam Từ đắn đo mãi một lúc lâu, ông muốn đi vào mua ít đồ cũng bị kẹt lại, nhịn không được ông mới phải lên tiếng, vậy mà thằng nhóc này làm gì giật mình dữ vậy.
Lam Từ bị ánh mắt thâm ý của ông nhìn đến bối rối.
" Vào đi thôi, đứng đây nóng."
Diêm Hàn kéo tay cậu đẩy cửa bước vào.
Lâm Sơn đứng sau nhìn cử chỉ của hai người, mày nhướng lên thật cao.
Thú vị nha.
Lam Từ bị anh kéo vào hít lại hít sâu vài hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Cậu bị cái gì lại muốn dẫn Diêm Hàn đến đây, giờ thì hay rồi, bản thân không biết nói sao với cha, không khéo lại chọc người kia bất mãn về nhà lại đè cậu ra quất đến không xuống được giường nữa mất.
Lam Mặc nghe tiếng chuông lanh lãnh thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy con trai bị một thiếu niên còn cao lớn hơn nó một chút nắm tay kéo đi, trong mắt có ý tứ không rõ.
" Bạn học của con à?"
Ông bình thường nhìn con trai có chút lúng túng mà hỏi.
Nhưng câu hỏi kia của ông quá mức hóc búa, chấn Lam Từ đến đờ người ra, mãi không trả lời được.
Cha à, người hỏi gì không hỏi cứ phải hỏi như vậy...