Bữa cơm đầu tiên tại nhà chồng, có vẻ khá đông đủ thành viên, chỉ trừ ông hội đồng Lộc mà thôi. Bà ba Thơm tuy có danh phận bà ba, nhưng cái việc dọn cơm cũng một tay bà dọn, người làm chỉ phụ thêm mà thôi. Còn bà Ngân, cũng thuộc loại cao quý nên không phải động tay vào việc gì, trừ việc làm đẹp cho bản thân và tiêu tiền mà thôi. Trước khi vào bữa, bà Châu lên tiếng:
— Nay mình là người một nhà, má cũng nhắc lại lần nữa cho con nhớ. Đây là con trai lớn của má, cậu hai Khôi là người sẽ kế thừa chức hội đồng của ông sau này. Đay là bà hai Ngân, kia là bà ba Thơm, con muốn gọi bằng má, hay bằng dì thì tuỳ con nghen.
Trong lời nói tuy nhỏ nhẹ, nhưng đanh thép. Nó cũng như một lời cảnh báo gì đó cho những người khác nữa. Cô hai Thanh Nhàn chỉ biết lễ phép thưa thốt:
— Dạ, con biết rồi má.
— Ừa, thôi ăn cơm đi.
Không ai nói câu nào nữa, chỉ tập trung ăn. Vì mới về nhà chồng nên cô hai Thanh Nhàn cũng không dám ăn uống tự nhiên. Cậu ba Lân biết ý liền gắp một miếng cá vào chén bà Châu, một miếng gà vào chén cô hai:
— Ăn đi em.
Cô hai Thanh Nhàn chỉ khẽ gật đầu, lại lại gặp một miếng gà khác cho vào chén bà Châu:
— Má ăn miếng gà nghe má.
— Má không ăn được gà.
Cô hai nhanh trí bỏ miếng gà đó vào chén của cậu ba Lân, và gắp miếng cá nữa bỏ vào chén bà Châu:
— Dạ, vậy má ăn thêm miếng cá nghe má.
Thấy thái độ, hành động lanh lẹ của cô hai Thanh Nhàn bà Châu cũng thích. Nhưng những hành động đó lại khiến bà ba Ngân ngứa mắt, buông lời vu vơ:
— Haizzz, chị cả có phước thiệt đó, có con có dâu nó gắp đồ ăn cho. Không như em với em ba, phước mỏng.
Bà Châu cũng đâu có vừa, cách nói chuyện của họ giống như thù ghét nhau lâu đời vậy đó:
— Cảm ơn em. Ăn ở có đức nên trời mới ban phước cho.
Bà ba Ngân giận lắm nhưng không làm gì hơn được, chỉ chăm chú ăn cơm mà thôi. Bữa cơm ở đây không vui vẻ, sôi động như ở nhà ông Dinh. Ánh mắt tôi lại tập trung vào phía người đối diện cô hai Nhàn, đó chính là cậu hai của nhà này. Gương mặt đẹp trai xuất chúng, nhưng nó lại quá lạnh lùng, lạnh đến nỗi người lạ cũng không dám bắt chuyện. Thậm chí trong bữa ăn, cậu không mở miệng nói một câu mất lòng. Khi cậu ấy quay lưng đi, cũng mang theo ánh mắt của tôi đến khi đi khuất. Cơm nước xong ai về phòng nấy, bà Châu nói với cậu ba Lân:
— Con đi với thằng Khôi qua giải quyết vụ đất ruộng cho xong nghen.
— Dạ, con biết rồi má. Má về phòng nghĩ ngơi đi.
— Ừa, má biết rồi.
Cô hai Thanh Nhàn cũng đứng lên lễ phép chào hỏi:
— Dạ má đi nghĩ ạ.
— Ừa, con cũng về phòng đi.
— Dạ.
Tôi ghé tai nói nhỏ cô hai:
— Cô về phòng trước đi, hiện tại an toàn. Em đi ăn cơm với dọn dẹp phụ mọi người rồi em lên.
— Nhanh nhanh nghen.
— Dạ.
Ai cũng đi hết rồi, tôi cũng dọn xuống phụ mọi người, tranh thủ bắt chuyện làm quen với bà ba Thơm. Bởi tôi thấy bà ấy hiền ghê đó, mặt thiệt là phúc hậu:
— Bà ba, sao bà làm những việc này. Nhà đầy người làm mà.
Bà ba Thơm nhoẻn miệng cười hiền rồi nói với tôi:
— Tại thân phận mình thấp hèn. Cho dù lọt vào nhà giàu cũng thấp hèn mà thôi.
Tôi chỉ khẽ gật đầu vì hiểu ý, rồi cứ thế đi theo mọi người xuống bếp. Giờ dưới bếp mới bắt đầu ăn cơm, tôi cũng mạnh dạng lại làm quen với mọi người:
— Chào mọi người, con là người giúp việc của cô hai nhà con. Xin mọi người thương và giúp đỡ con.
Mấy cô mấy chị ở đây ai cũng thái độ xởi lởi dễ thương. Một cô lên tiếng:
— Ừa, vào đây ăn cơm luôn con.
— Dạ.
Vậy là tôi lại ngồi chung mâm ăn cơm với mọi người.
Chiều muộn cậu ba Lân và cậu hai Khôi mới đi công chuyện về, cơm nước xong cậu ba Lân nhanh chóng về phòng. Tại đêm nay là đêm tân hôn của cậu mà, cậu mong được gặp vợ cậu lắm. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra cũng khiến cho cô hai Nhàn giật mình, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang. Đang ngồi trên giường liền nhanh chóng đứng dậy, hai tay cứ nắm chặt vào nhau. Giọng ấp úng:
— Anh… anh mới về.
Cậu ba Lân nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi tiến lại chỗ của vợ. Trên môi nở nụ cười hạnh phúc:
— Hôm nay em mệt không, hay mình… đi ngủ sớm?
— Không mệt, em… em muốn…đi tắm.. phải rồi em chưa tắm nên hôi lắm, giờ em đi tắm.
Nói rồi cô hai phóng nhanh ra cửa, mà không mang theo quần áo gì. Ra khỏi cửa thì liền qua phòng bên cạnh gọi tôi:
— Hoa ơi, làm sao đây. Cái tên đó, sắc mặt hắn là muốn chị lắm rồi.
Tôi nhe răng cười gian xảo, rồi đi lấy đồ cho cô hai Nhàn:
— Yên tâm, có bảo bối đây. Teng tèng…
Tôi đưa cho cô hai Nhàn cái gói nhỏ, cô Nhàn không biết gì liền mở ra. Nhưng khi thấy vật bên trong thì cau mày:
— Mắt mèo?
Tôi kéo cô hai lại chỗ giường tôi, thủ thỉ:
— Giờ cô chịu khó chút, tuy gãi cả đêm nhưng thoát nạn kia.
Suy nghĩ tới cảnh cô nam quả nữ chung phòng, rồi đêm tối, tắt điện, rồi… rồi… Quả thật cô Nhàn không dám nghĩ nữa vì thẹn, nên hối tôi:
— Vậy mau bôi cho chị đi.
Tôi cầm lấy cây mắt mèo bôi nhẹ lên hai cánh tay trắng trẻo mịn màng của cô hai. Mới bôi một chút mà dấu hiệu ngứa đã hiện rõ, cô hai bắt đầu gãi sột sột:
— Ngứa quá Hoa ơi.
Tôi cũng bị ngứa lây, cũng bắt đầu gãi quanh hết:
— Em cũng vậy nè, thôi ráng đi.
Đợi thêm một lúc cô hai Nhàn mới về phòng. Cậu ba Lân ngồi đợi đến xót ruột, nhưng thấy vợ là cậu ấy lại vui vẻ ngay:
— Xong rồi hả em, lên gường nghĩ thôi em.
— Ơ.. dạ.
Cô hai Nhàn nhanh chóng leo lên giường, lấy cái chăn trùm kín cả người lại, tay vẫn gãi. Cậu ba Lân nhanh chóng lại vặn nhỏ ngọn đèn dầu, rồi nhanh chóng lên giường nằm cạnh cô hai. Lúc này, không chỉ riêng cô hai Nhàn, mà cậu ba Lân cũng thấy nhịp thở có phần gấp gáp. Cậu ba Lân đưa tay kéo cái chăn ra thì cô hai Nhàn cố gắng gãi thật nhiều. Cậu ba quan tâm:
— Sao vậy em?
— Em không biết, tự nhiên nó ngứa.
— Vậy để anh lấy thuốc bôi cho em, một lát khỏi liền.
— Không.. không cần đâu. Em bôi rồi… chắc đêm nay… không được đâu ha?
Cậu ba Lân cũng không buồn, bởi cậu muốn dùng tình yêu chân thành bấy lâu nay của mình chinh phục cô hai Nhàn. Cậu chỉ lặng lẽ choàng tay sang ôm lấy cô mà thôi, cô Nhàn để ngang hai tay lên ngực phòng bị. Cậu ấy thủ thỉ:
— Em có biết anh yêu em lâu lắm rồi không? Từ lần đầu gặp anh đã yêu em mất rồi, mỗi lần qua nhà em lấy thuốc anh cứ muốn ở lâu lâu một chút để ngắm em.
Cô hai Nhàn nghe đây chắc là lời tỏ tình, hay lời nói gì đấy từ tâm can ruột gan của cậu ba. Cô Nhàn vẫn im lặng lắng nghe tiếp, cậu ba Lân lại nói:
— Đáng lẽ anh muốn qua nhà tìm hiểu em, nhưng khi đi học chung trường với em lại thấy nhiều người theo em quá. Anh sợ, nên mới nói má qua hỏi cưới em, với cả đó cũng là mong muốn của ba anh nữa.
Cô hai Nhàn vẫn im lặng, không phải cô ghét gì cậu ba Lân đâu. Thật ra cô cũng có để ý cậu ba Lân chứ bộ, chẳng qua cô là con gái nên không biểu hiện ra thôi. Nhưng cô ngại lăm, chưa một lần yêu, chưa một lần hẹn hò, thậm chí tay còn chưa nắm, nụ hôn đầu cũng chưa trao. Mà nay lại nên vợ nên chồng, cô sợ mọi thứ nhanh quá lại thành ra một cuộc hôn nhân nhàm chán mà thôi. Cậu ba Lân nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thủ thỉ:
— Em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em, để cho đến khi em tự nguyện. Anh không hứa gì hết, anh sẽ lấy những hành động của mình chứng minh cho em thấy, tình yêu anh dành cho em đến cỡ nào. Anh muốn em cảm nhận những điều đó, giờ yên tâm ngủ ngon nghe.
— Dạ.
Cô hai Nhàn đang hối hận lắm, biết cậu ba Lân mà nói như thế này thì cô đâu dại bôi cỏ mắt mèo làm gì. Giờ ngứa gãi chịu không nổi, đúng là nóng vội hỏng việc mà.
[…]
Sáng hôm sau khi còn đang say sưa ngủ, cô hai Nhàn cũng dần tỉnh giấc. Như thói quen cô đập đập vào cái người cô đang ôm bên cạnh:
— Dậy… dậy nào Hoa ơi… sáng rồi kìa…
Mãi không thấy tôi trả lời, lúc này cô ấy mới mở mắt. Đôi mắt hé mở rồi to dần, kèm theo thái độ hết sức kinh ngạc, cô hai thẳng chân đạp mạnh một cái. Cậu ba Lân đang trong tư thế ngắm nhìn cô ấy ngủ, không mấy chốc lăn nhanh xuống đất, toàn thân ê ẩm.
— Ui da, chết cái mông tôi rồi…
Sau khi lấy lại bình tĩnh rất nhanh thì cô hai Nhàn mới với người ra, đưa tay kéo cậu ba Lân dậy:
— Em xin lỗi… em mới vừa nhớ ra, mình đã có chồng…
Cậu ba Lân được nước ăn vạ lắm:
— Oa, đau quá… đau đến không ngồi dậy được nữa…
Cô hai Nhàn lật đật leo xuống giường, ngó chỗ nọ, nhìn chỗ kia xem cậu ấy có sao không:
— Đau lắm hả? Để em đi lấy thuốc.
Cậu ba Lân vội nắm tay kéo cô ấy lại, tiếp tục ăn vạ:
— Em phải đỡ tôi lên giường đã chứ?
— Dạ… dạ, anh cẩn thận nha.
Khi cô ấy đỡ cậu ba Lân dậy, vô tình cậu thấy những chấm đỏ trên tay cô ấy. Cậu sốt sắng hỏi han:
— Sao nó đỏ thế này, để anh cho người đi gọi thầy thuốc.
Cô hai Nhàn rụt tay lại chống chế:
— Không sao, lát em bôi thuốc là hết mà. Anh không nhớ ba em làm thuốc sao?
— Tại nhìn thế này, anh xót lắm.
Mới ngày thứ hai về nhà chồng, cô hai Nhàn đã bắt đầu dính thính của cậu ba. Trái tim nhỏ bé ấy rộn lên một nhịp nhỏ, rồi lại hỏi han quan tâm cậu ấy. Chứ để cậu ấy biết cô trốn vụ động phòng thì có mà xấu hổ chết mất. Hai người bọn họ dậy trễ nên ăn sáng cũng trễ, ăn sáng xong bọn họ cùng nhau đi thăm ba của cậu ba Lân. Ông ấy lại rơi vào hôn mê nữa rồi, chắc có lẽ ông ấy cũng không sống được bao lâu nữa. Khi ra ngoài, cậu ba Lân nắm tay cô hai Nhàn dẫn đi, trên miệng còn nở nụ cười bí hiểm:
— Anh dẫn em đi xem cái này.
— Đi đâu hả anh?
— Đi rồi biết?
Cậu ba Lân lấy cây dù che cho cô hai Nhàn đi ra phía ngoài, thấy bọn họ tình cảm vậy tôi cũng không nở chen ngang vào. Sau khi vòng ra phía ngoài một đoạn, trước mặt cô hai Nhàn là cả một ao sen to lớn, hoa sen nở đầy. Ánh mắt vui vẻ, miệng bỗng thốt lên:
— Đẹp quá đi mất…. đẹp thật đó…
— Em vui không?
— Vui lắm..
— Cái này là anh chuẩn bị cho em đó, mà hôm qua bận quá nên giờ mới đưa e ra đây xem được.
Cô hai cảm động lắm, lần đầu tiên có người biết cô thích cái gì và chuẩn bị cho cô trừ tôi. Cô đứng đó ngắm thêm một lúc mới cùng cậu ba Lân đi vào. Cậu ba Lân còn ga lăng hái thêm vài bông sen cho cô cắm trong phòng. Thấy cô hai ôm hoa về phòng, khuôn mặt tươi rói, tôi trêu:
— Mấy người có tình yêu ngó hạnh phúc quá ta…
— Đừng trêu chị mà.
— Mà em thấy, cậu ba Lân thương cô lắm đó nghe.
— Anh ấy nói thương chị lâu lắm rồi.
— Nhất cô rồi, sau này em cũng muốn có ai thương em như vậy.
— Nếu ai thương em chị gã em cho người đó liền.
Tôi bĩu môi:
— Chắc thôi, đời em thì gặp được ai.
— Duyên số nó ập tới bất ngờ đỡ không kịp đâu. Đi cắm hoa thôi nào.
— Dạ.
[…]
Chúng tôi ở đây cũng được một thời gian. Bà Châu cũng không khắt khe với cô hai Nhàn, có thương hay không thì không biết được. Bà hai Ngân thì có vẻ khó gần, nên chúng tôi không dám bắt chuyện nhiều. Chỉ hay nói chuyện với bà ba Thơm và mấy bác, mấy chị người làm mà thôi.
Hôm nay chúng tôi cùng xuống bếp, bởi người làm hôm nay cùng nhau đi giỗ nhà thờ Tổ. Thật ra họ không được nghĩ đồng loạt như thế đâu, nhưng bà Châu nói có bà ba Thơm làm rồi, nên không sao. Sợ bà ba vất vả, chúng tôi kéo nhau xuống phụ. Danh phận là bà ba, nhưng bà ba Thơm còn khá là trẻ, án chừng 22, 23 tuổi gì đó thôi.Nhan sắc cũng thuộc loại mặn mà. Không lớn hơn cô hai Nhàn bao nhiêu hết, gọi má thì khó nên thôi gọi dì.
Vừa vào đến bếp, chúng tôi đã thấy bà ba Thơm tất bật luôn tay. Mồ hôi cũng tứa ra ướt hết lưng áo lụa, cô hai lại gần hỏi han:
— Dì để chúng con phụ cho.
Bà ba Thơm nhìn chúng tôi có phần ái ngại:
— Thôi, không cần đâu. Công việc này tôi làm quen rồi, không sao.
Vừa nói, tay vừa khuấy nồi canh, tay kia đưa tay áo thấm mồ hôi trên trán. Cô hai Nhàn lại kiên nhẫn:
— Không sao đâu dì, mình là người một nhà mà.
Bà ba nhìn quanh rồi chỉ vào chậu nhôm, có con cá to đang bơi trong đó:
— Vậy cô làm giúp tôi con cá. Cậu hai thích ăn cá chiên lắm.
Nói rồi bà ba Thơm lại tất bật với công việc khác, tôi và cô hai Nhàn tiến lại chỗ con cá đang bơi mà bàn luận. Cô ấy nhìn con cá đang bơi rồi hỏi tôi:
— Hoa.. làm con cá này thế nào?
Tôi cũng nhìn chằm chằm con cá, rồi trả lời:
— Em chịu… chưa động tới mấy con động đậy này bao giờ. Mà cô cũng biết em có biết mấy vụ này đâu, nấu ăn em còn không biết nữa mà.
— Chị cũng biết đâu. Giờ nhận lời giúp bà ba rồi, tính sao đây. Haizzzz.
Tôi cố gắng nghĩ ra cách nhanh nhất để giúp cô tôi:
— A, có cách, cô lấy cái quạt mo theo em. Cho nó trúng gió chết.
Cô hai Nhàn đơ đi vài giây, nhưng cũng cầm cái quạt đi theo tôi. Tôi khệ nệ bê chậu cá ra ngoài sân, để chậu cá ra chỗ nắng, hai chủ tớ chúng tôi ngồi trong bóng mát, tích cực quạt nó. Cô hai Nhàn thắc mắc:
— Liệu nó có chết không em?
— Chết chứ. Lúc trước ông Tư xóm dưới đó, nhậu xỉn về rồi dầm mưa lạnh nên trúng gió chết đó. Giờ mình phơi nắng nó cho nó say nắng, rồi mình quạt cho nó lạnh cho nó trúng gió chết.
Nghe thì vô lý nhưng cũng có phần thuyết phục. Biết đâu không cần dùng dao mà nó chết thật thì cũng hay, cô hai Nhàn lại tiếp tục quạt với tôi. Lâu lâu nhìn con cá tôi thốt lên:
— Đó..đó, nó bơi yếu rồi kìa… cố lên cô.
Lúc lâu sau không thấy chúng tôi, mà cá cũng không thấy nên bà ba Thơm đi tìm. Ra đến nơi thấy hành động lạ kỳ ấy liền hỏi:
— Hai người làm gì đó?
Tôi tài lanh trả lời để được bà ba Thơm khen:
— Con đang quạt cho nó trúng gió chết đó.
Dù bị đơ đi vài giây, nhưng bà ba Thơm bật cười ngay sau đó. Cười nắc nẻ như chưa bao giờ được cười vậy đó:
— Thôi, để tôi làm.
Bà ba Thơm mang con cá ra sau bếp, chúng tôi đi theo dòm. Bà ba Thơm bắt con cá ra rồi đập mạnh con cá xuống nền đất. Một cái.. hai cái.. ba cái… con cá ngay lập tức nằm im bất động. Sau đó còn lấy dao mổ bụng cá moi ruột ra nữa, hai chủ tớ chúng tôi như được mở mang tầm mắt. Liền đưa ngón tay cái lên ra hiệu là tuyệt vời. Nói chung lần quần trong bếp phụ được gì thì phụ thôi, khi công việc có phần gần xong thì chúng tôi mới ngồi lại nói chuyện với nhau. Cô hai cũng hỏi hoàn cảnh của bà ba Thơm:
— Sao dì cũng là vợ của ba chồng con mà dì lại làm mấy việc này?
Như thói quen, bà ba Thơm nở nụ cười dịu dàng trước khi trả lời:
— Số tôi bạc lắm cô ơi, danh phận thì nó cũng chỉ là một cái mác gắn lên thôi. Tôi xuất thân nghèo hèn, ba má tôi nghèo mướn ruộng không có tiền trả nên gán tôi vào đây trả nợ. Tôi làm ở đây từ năm bảy tuổi lận, lúc đó ông Lộc say và thế là…
Bà ba Thơm cười buồn một cái rồi nói tiếp:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!