Mấy nay tôi cứ bị miên man suy tư, cứ thấy cậu hai Khôi là tôi lại buồn. Buồn cái nỗi của cậu, cứ như nỗi buồn ấy nó lây qua cả tôi. Cô hai Nhàn đi từ ngoài vào thấy tôi trầm ngâm, đưa đôi mắt vô hồn nhìn những bông hoa sen. Cô hai Nhàn thấy lạ lắm, đời nào tôi ngắm hoa, nhưng nay lại nhìn hoa:
— Nay có nhã hứng ngắm hoa luôn hả?
Tôi giật mình, không biết cô hai đi công chyện với cậu ba Lân về khi nào:
— Cô về rồi hả?
— Ừa, làm gì mà ngó trầm tư vậy em?
— Em thấy cậu hai Khôi á, tự nhiên thấy thương cậu ấy ghê.
— Ừa, tội thật. Chắc vì vợ ngoại tình mà cậu ấy buồn hẳn, có lẽ cậu ấy yêu mợ ấy lắm nên mới như thế.
— Dạ, chắc là như thế thật. Thôi để em đi chuẩn bị đồ cho cô tắm nghe.
— Ừa.
Tôi quay người đi ra ngoài, mang theo cả nỗi buồn vô hình.
Lúc này, bà hai Ngân cũng mới đi từ bên ngoài về, bà nay cũng đã ngoài tứ tuần nhưng nhan sắc còn sắc sảo lắm. Người giúp việc khệ nệ mang những món đồ mà bà ấy mới đi mua về, vừa đi bà vừa nhắc nhở:
— Khiêng cho cẩn thận chứ hư đồ tao thì có bán bán cặp trâu già ( ba má), cũng không đền nổi đâu.
Xưa giờ ai cũng biết bà hai Ngân điêu ngoa đanh đá, bà cả Châu thì nghiêm khắc lạnh lùng. Nên đám người làm trong nhà cũng sợ và giữ kẽ lắm. Trước khi về phòng thì con đường sẽ đi ngang qua phòng khách, vừa hay bà Châu đang ở đó và thấy nên gọi lại:
— Đi đâu đó?
Bà hai Ngân làm thái độ ỡm ờ, tính lơ coi như không thấy rồi, ai dè bị gọi giật ngược. Dù muốn đi thẳng về phòng nhưng phải quẹo lại, bà hai Ngân ỡm ờ:
— Ủa, chị cả về hồi nào mà em không có hay?
Bà cả Châu tay mân mê tràn hạt, phía sau thì có người giúp việc quạt cho nữa:
— Không hay hay là có những người mắt chỉ chưng ra làm kiểng vậy thôi.
Biết bị nói khía, nhưng bà hai Ngân vẫn cố nén nhịn vào trong lòng:
— Chị nói gì mà khó nghe quá, em là em không thấy thiệt.
Nói xong bà hai Ngân mới tới cái ghế đối diện rồi ngồi xuống, miệng réo lên:
— Thằng Thành, mày lại quạt cho tao coi.
Thành là người giúp việc ở đây, công việc của hắn là những thứ nặng nhọc như chẻ củi, bưng vác các thứ, rồi làm vườn nữa. Nghe gọi Thành liền cúi người lại lấy cái quạt gần đó rồi quạt. Bà Châu thấy bao nhiêu thứ bà hai Ngân để trên đất, nào là vải vóc lụa là, dầu thơm các kiểu nên lại lên giọng mỉa mai:
— Chồng thì nằm thoi thóp sắp chết, em sắm sửa quá trời vậy cho ai xem em? Hay là chồng chưa chết mà có ý định đi bước nữa rồi.
Bà hai Ngân cũng đâu có vừa, liền đáp trả:
— Chị nói sao chứ? Phụ nữ là phải đẹp, phải thơm, chứ không sửa soạn, nó nhanh già nhanh xấu lắm đó chị. Lúc đó có muốn đi bước nữa cũng không ma nào thèm.
— Tiền nhà này coi bộ nhiều quá nên em tiêu phụ hả?
— Thì đúng rồi, chị có con có dâu chị dùng tiền lo cho con cho dâu. Em bạc phước không có con thì em chăm cho nhan sắc em chứ sao giờ. Mà số này em tiêu, chưa được bằng cái móng tay của gia sản ông Lộc mà chị.
— Cô…
Bà hai Ngân nhìn sang bà Châu đang tức nổ đom đóm mắt nên thôi bà hai đành rút lui. Gia thế bà hai Ngân cũng thuộc loại tầm cỡ nên bà Châu cũng không đe nẹt nhiều. Bà hai Ngân phủi phủi lại tà áo lụa rồi đứng lên:
— Thôi, chị cứ niệm phật đi cho tâm thanh tịnh nghe. Chứ em thấy nhiều người niệm phật mà ruột rà thối lắm. Em đi nghe chị.
Nói rồi bà hai Ngân cười vui sướng sau đó mới bỏ đi, thằng Thành cũng đi theo cùng mấy người lúc nãy xách đồ về phòng cho bà hai. Còn bà Châu cố gắng kìm cơn nóng giận của mình lại.
Tối đến, cỡ đâu gần 1 giờ sáng, cái lúc mà mọi người say giấc nhất. Cánh cửa phòng bà hai Ngân chợt mở nhẹ ra, đôi chân trần từng bước tiến vào, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đôi chân ấy lại từng bước tiến lại gần cái giường bà hai Ngân đang ngủ, thỏ thẻ chui vào mùng. Bàn tay thô ráp đặt lên bầu ngực căng tròn của bà hai Ngân, đôi môi nóng ấm hôn hít lấy cổ bà ấy, khơi gợi nơi vành tai bà ấy. Bà hai Ngân liền quay sang dỗi hờn:
— Sao giờ mày mới tới, làm tao nhớ muốn chết.
Thằng Thành đâu đó tầm hơn 20 tuổi, nhưng nó lại nghiện cái mùi đàn bà của bà hai Ngân. Cứ hôm nào đến ngày trực là nó lại mò vào phòng bà, thoã mãn dục vọng xong mới đi ra. Bàn tay thô ráp ấy lại nhẹ nhàng luồng vào cái quần lụa của bà hai Ngân nghịch ngợm. Bà hai Ngân chịu không nổi sự kích thích ấy liền ôm chầm lấy thằng Thành mà hôn hít:
— Hôn tao đi…. mau hôn tao đi…
Bọn họ nhanh chóng quấn lấy nhau không rời, bà hai Ngân còn trẻ mà, đã được ân ái với ông Lộc bao nhiêu đâu. Nên sức xuân của bà còn mạnh mẽ lắm, còn thèm khát lắm. Xong việc thằng Thành lại nhẹ nhàng đi ra rồi tìm góc nào ngủ, chứ cứ hai ba hôm lại bị bà vắt cho kiệt sức như thế, thì còn sức đâu mà canh với cả gác.
[…]
Trời đang nắng bỗng nhiên chuyển mưa, tôi mới vội chạy đi rút áo quần vô. Nhưng chạy vòng ra sân sau thì lâu lắm, muốn nhanh chỉ cần chạy ngang qua dãy phòng cấm kia là được. Mưa bắt đầu nhỏ hạt, tôi không suỹ nghĩ thêm nữa, với tôi nghĩ cứ liều mình chạy nhanh chắc sẽ không sao đâu. Ma quỷ nào mà bắt tôi cho kịp, tôi đưa tay che đầu rồi chạy tắt qua dãy nhà kia. Cố gắng chạy nhanh, tiếng guốc gỗ gõ đều đều trên nền phát ra âm thanh ‘’ cộp… cộp’’. Tôi cố gắng chạy nhanh lắm, nhưng khi đến cánh cửa phòng thì những âm thanh ấy lại vây kín lấy tôi. Thật ra nó là những lời thì thầm, những lời thì thầm cứ lộn xộn cả lên. Tôi sợ quá, ngồi thụp xuống ôm lấy hai bên tai, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm:
— Làm ơn đi đi… làm ơn đừng nói nữa mà…
Tôi sợ lắm, sợ đến run cả người, trong đám âm thanh hỗn độn ấy tôi lại nghe thấy có giọng nữ kêu oan:
— Tôi chết oan… tôi bị hại…
Không hiểu sao lần này tôi lại có thể nghe rõ được câu đó, mặc dù trước và sau đó đều là những tiếng nói lộn xộn vào nhau. Nhưng tôi không quan tâm đâu, tôi sợ, rất sợ, sợ đến phát khóc, cả cơ thể run lên bần bật. Chỉ mong có ai đó đến giải vây cho tôi mà thôi. Nếu không thì cứ ngồi đó chờ bọn họ tản ra và không nói nữa.
Có phải vì quá sợ hãi, hay vì những âm thanh ấy cứ chiếm lấy tâm trí tôi hay không mà tôi không nghe được tiếng guốc gỗ đang đều đều đi đến. Một giọng nam trầm ấm vang lên, hơi ấm từ bàn tay ấy chạm vào tay tôi. Mọi âm thanh bỗng dưng biến mất một cách kỳ lạ, như mọi lần có ai đó chạm vào tôi nhưng một lúc sau thì mới hết hẳn. Tôi ngạc nhiên liền ngước mắt lên nhìn cái người đang hỏi tôi:
— Mày bị sao đó?
Đó chính là cậu hai Khôi, cậu ấy xuất hiện không khác gì ông bụt. Lúc này nhịp thở của tôi mới trở lại đều hơn, tôi nhanh chóng ngồi phắt dậy, đi ra phía sau lưng cậu hai Khôi, tay tôi vẫn nắm lấy tay áo cậu ấy. Miệng lắp bắp:
— Đi rồi… họ đi hết rồi…
Cậu hai Khôi thấy khó hiểu nên hỏi tôi:
— Ai đi? Đi đâu? Mà sao tao gọi mấy tiếng mày không nghe.
— Em… em không nghe thấy cậu gọi thật.
— Mày đi qua đây làm gì, có biết đây là nơi không được đến không?
Trong lời nói ấy mang gì đó rất lạnh lùng, rất giận dỗi, tôi cuốn quýt xin lỗi:
— Xin lỗi cậu, em không cố ý, em chỉ…
Cậu hai Khôi cắt ngang lời tôi, không cho tôi giải thích gì cả:
— Thôi đi, lời đàn bà chỉ toàn là xoả trá… cút..
Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy giận như thế, khi cậu ấy giận lên cũng thật là đáng sợ. Tôi vội vã rời đi, cũng không dám nói với cậu ấy lời cảm ơn nữa. Tôi chạy đi trong mưa, tự nhiên mủi lòng nước mắt chảy ra.
Tôi đi rồi, cậu hai Khôi mới đặt bàn tay lên cánh cửa. Ở đây có lẽ lâu rồi không ai đến, bụi bám, mạng nhện giăng tơ. Mợ Lụa chết được hai năm rồi, lòng cậu cũng chết theo. Mợ là người mà cậu yêu lắm, chưa bao giờ cậu nghĩ mợ Lụa lại lừa dối cậu như thế. Cậu giận lắm, cậu không muốn tha thứ cho mợ, hai năm rồi cậu không còn yêu mợ nữa. Nhưng cơn giận, sự oán hờn vì sự lừa dối vẫn còn nguyên. Bên ngoài trời mưa như trút, lạnh lẽo như lòng cậu vậy.
Tôi chạy ra rút áo quần xong, rồi đi một mạch về phòng, tôi thất thần đi ngang qua phòng cô hai Nhàn. Cô ấy đang vẽ, thấy thái độ của tôi, lại thấy tôi ướt mem nên gọi lại:
— Hoa… làm cái gì mà ướt mem vậy nè.
— Em không sao. Đợi em thay đồ em kể cô nghe cái này.
— Ừa, lẹ đi kẻo ốm bây giờ.
— Dạ.
Tôi về phòng mình thay đồ xong rồi lủi thủi đi qua phòng cô hai. Kéo ghế ngồi sát bên cô hai, thủ thỉ:
— Lúc nãy em vô tình đi ngang qua gian nhà cấm. Em lại nghe thấy bọn họ thì thầm.
Cô hai Nhàn biết vấn đề đó như thế nào, nên cô ấy cũng không vẽ nữa, tâm sự với tôi:
— Chết… em có sao không?
Tôi lắc đầu vài cái:
— Em không sao. Lúc đó em nghe thấy có người nói với em là chết oan, bị ai đó hại. Em còn thấy, xung quanh em nhiều đôi chân trần, tím ngắt nhợt nhạt, những chất vải cũ sờn, rách rưới. Nhưng em lại thấy một đôi chân khác, có vải quần bằng lụa đắt tiền.
Cô hai cũng ngạc nhiên lắm:
— Em thấy được luôn hả?
— Tự nhiên em thấy vậy đó. Lúc đó em sợ lắm, may có cậu hai Khôi đến. Mà lạ lắm nghe, khi cậu ấy chạm vào em tất cả lời thì thầm đều biến mất, hình ảnh ma mị cũng biết mất.
Cô hai Nhàn suy tư một lúc mới nói:
— Hay là cậu ấy là khắc tinh của ma quỷ? Giống như phật.
— Thiệt không cô hai?
— Thiệt, chị cũng có nghe ba chị nói mấy vấn đề này. Ba chị nói sẽ có người chân mệnh cao quý, sẽ đóng cửa địa ngục không cho người đưa tin nghe thấy nữa.
— Thiệt mà.
Đang buồn rười rượi, nghe được tin đó tôi lại vui hẳn lên. Thì ra có người sẽ khắc chế được bệnh của tôi. Vậy tôi quyết định rồi, nhất định sẽ làm con ở suốt đời của cậu ấy. Tôi bẽn lẽn xin cô hai nhà tôi:
— Cô hai… vậy, vậy sau này cô không cần em nữa thì cô cho em qua làm con ở cho cậu hai Khôi nghe cô.
Cô hai Nhàn bật cười:
— Ừa, chị lúc nào cũng cần em. Nếu em muốn đi thì chị cũng không giữ, vì điều đó tốt cho em, nên chị cũng vui lây. Nhưng sợ cậu hai Khôi có chấp nhận em không thôi. Em thấy đó, nhà này đâu có thiếu người làm.
Nghe xong câu đó, tôi lại có phần hụt hẫng. Cô hai Nhàn thoáng qua cái vẻ mặt thất vọng của tôi là biết ngay. Cô ấy lại động viên:
— Nhưng mà… phàm làm điều gì cứ cố gắng hết mình là được.
— Dạ.
— Mà… em để ý cậu hai Khôi rồi phải không?
Cả khuôn mặt tôi ửng hồng lên, hai bên tai cũng nóng dần lên, giọng lắp bắp:
— Không có… không có thiệt mà. Thôi em mang đồ ướt ra sau đây.
Tôi đứng lên rồi chạy nhanh như một cơn gió. Cô hai Nhàn nhìn theo lại bẽn lẽn cười, bởi cô biết thái độ khi để ý ai đó sẽ như thế nào mà. Giống như cô ấy để ý cậu ba Lân vậy mà.
[…]
Càng ngày sức khoẻ của ông hội đồng Lộc càng yếu hơn, mọi người bây giờ đều quây quần bên cạnh ông ấy. Ông hội đồng Lộc cố gắng nói ra những lời lẽ sau cùng:
— Khôi… khôi ơi…
Cậu hai Khôi lại ngồi bên cạnh ông ấy, nắm lấy tay ông:
— Con đây ba…
— Ba… ba chắc không… không qua khỏi rồi…
— Ba đừng nói vậy, ba còn trẻ… còn khoẻ lắm mà ba…
— Bệnh ba… ba biết… ba mong con… hãy vui vẻ lên, đừng ủ rũ nữa.
— Dạ… con biết mà…
— Hai… anh em… nhớ… nhớ chăm sóc… cho má bây nghe.
— Dạ, ba cứ yên tâm mà chữa bệnh nghe ba…
Ông hội đồng Lộc chỉ nói được vài câu như thế rồi ông ấy lại rơi vào hôn mê. Bà Châu mới lên tiếng:
— Để ông ấy nghĩ, mọi người tản nhau ra đi.
Mọi người nghe lời tản nhau ra hết, ai về phần nấy. Bà Châu mới gọi riêng cậu hai Khôi ra ngoài nói chuyện:
— Khôi à… hay con lấy thêm vợ nữa nghe?
— Thôi, cứ từ từ đi má.
— Con Lụa nó chết hai năm rồi, nó không xứng với tình yêu của con. Sao con cứ phải vì nó mà làm khổ mình.
— Con không tin ai nữa, toàn lũ giả dối mà thôi.
— Nhưng con không lấy vợ không được. Con là trai trưởng, phải lấy vợ, phải có con trai nối dõi.
— Thì có thằng Lân đó, trai nào không là trai. Mà chuyện của con, má đừng quan tâm nữa.
Nói rồi cậu hai Khôi thẳng bước hiên ngang bỏ đi, bà Châu có gọi với lại nhưng cậu ấy vẫn đi. Bà Châu chỉ còn biết len lén thở dài mà thôi, hạnh phúc của con bà, bà không muốn ép buộc nó. Cũng như…., cái suy nghĩ ấy chợt bỏ ngang, rồi bà lại quay lại với công việc của mình.
Hai hôm sau, sau khi xắt thuốc cho ông hội đồng Lộc xong, bà ba Thơm mang lên cho ông uống. Bà ấy đặt chén thuốc còn nóng lên cái bàn nhỏ gần đó, định đưa tay đỡ ông hội đồng Lộc dậy. Nhưng cơ thể cứng đờ, da dẻ lạnh toát, bà ba Thơm hoảng sợ liền gọi lớn:
— Chị cả ơi, chị hai ơi… ông ấy… ông ấy không ổn rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!