Ăn tối xong trở về phòng, Tạ Gia Nhiên nhận được tin nhắn của Lương Túc Niên, là một bức ảnh Sàm Sàm đang nằm ngửa ngủ trên mặt đất.
Phơi cái bụng xù xù lông tơ mặc cho người ta sờ, cuộn tròn móng vuốt lại híp híp mắt, cảm giác vô cùng thoải mái.
Tạ Gia Nhiên phóng to ảnh lên, nhìn con mèo nhỏ một lần trước rồi mới đưa tầm mắt rơi vào cái tay đang sờ bụng mèo kia.
Rất trắng, khớp xương ẩn dưới làn da rất rõ ràng.
Đốt ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn ghẽ chỉnh tề, một động tác uốn lượn tùy ý cũng được hắn làm rất dễ nhìn.
Tạ Gia Nhiên nhìn một lát mới đóng ảnh lại, trả lời một câu:【 Rất đáng yêu 】.
Một lát sau bên kia mới trả lời, tin đầu tiên vẫn là một tấm hình, tin thứ hai mới có chữ.
Túc dĩ vãng niên: 【 Xem này, tôi đã nói mà, con mèo nhỏ hám sắc này chuyên môn gặm cằm người đẹp O^O 】
Vẫn là một người một mèo, chỉ là lúc này ảnh chụp không phải là tay, mà là toàn bộ từ cổ trở lên
Bức ảnh chụp lại hình ảnh con mèo nhỏ ôm hai má hắn, dùng răng sữa gặm cắn hàm dưới của hắn, trong nháy mắt vì động tác ngẩng mặt lên khiến cho đường viền dưới cằm càng thêm rõ ràng.
Hướng lên trên là khóe miệng đang nhếch lên suиɠ sướиɠ, đi xuống dưới là hầu kết đang nhô ra, và nửa đoạn xương quai xanh lộ ra sau chiếc áo sơ mi trắng không cài nút trên cùng
Lần này nửa ánh mắt Tạ Gia Nhiên cũng không chia cho con mèo nhỏ.
Tầm mắt băn khoăn với thân thể của Lương Túc Niên, tiện tay bắt giữ hình ảnh sạch sẽ lại đẹp đẽ đến tận cùng, khiến cậu nhớ đến con bướm đen mà lúc chiều đứng trước cửa nhà đợi đã nhìn thấy.
Nếu như nó có thể đậu ở trên đoạn xương quai xanh này, nhẹ nhàng đập cánh...
Bạn nhỏ nghệ thuật gia có trí tưởng tượng phong phú lãng mạn sờ vành tai có chút nóng lên, yên lặng lưu bức hình này vào album.
Tiện thể lưu cả bức ảnh cái tay đang sờ bụng mèo kia.
Có lẽ đối phương đang rảnh rỗi không có chuyện để làm, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với cậu, toàn những chuyện không có dinh dưỡng.
Tạ Gia Nhiên có thể tưởng tượng ra trạng thái của hắn bây giờ —— ở xung quanh là một đám thanh niên nghiện game ầm ĩ, chỉ có thể buồn bực ngán ngẩm ôm mèo nhỏ xem live stream chơi game, tình cờ nhìn thấy có cái gì thú vị thì cầm điện thoại lên chia sẻ với cậu.
Tạ Gia Nhiên không quá biết nói chuyện cũng không tìm đề tài, chỉ có thể đáp lại một câu đơn giản khi Lương Túc Niên nói cái gì đó, để người kia biết mình vẫn còn ở đây.
Mang ba lô về cũng không có gì bên trong, ngoại trừ chìa khóa phòng kí túc xá và sạc điện thoại thì cũng chỉ còn quyển sổ cậu mua ở ngoài cổng trường kia.
Mở quyển sổ ra đặt trên mặt bàn, lại không tìm được bút màu cậu tiện tay để lại trong phòng.
Tìm khắp trong ngăn kéo cũng không thấy ống đựng bút đâu, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ đi mở một hộp màu vẽ mới.
Tin nhắn của Lương Túc Niên dừng lại ở lúc 11h46p, nhưng đèn trong phòng cậu vẫn sáng đến gần năm giờ mới tắt.
Ngủ có chừng ba tiếng, trong mơ luôn có con bướm màu đen bay tới bay lui quấy nhiễu cậu, lúc tỉnh lại cả người choáng váng, như bị ném vào tầng mây giữa không trung, không trọng lượng cũng không có cảm giác an toàn, dòng máu chảy trong người cũng như bị cào cho ngứa ngáy.
Cậu chống tay xuống giường ngồi dậy, tật xấu phải mất một hồi lâu mới có phản ứng lại tái phát.
Dưới lầu là tiếng thét chói tai đòi ăn kem của trẻ con, cách một cánh cửa truyền vào màng tai vẫn làm người ta không thoải mái như trước.
Cậu thở ra một hơi, lạnh nhạt quen rồi khiến cho cậu dù có lúc tâm tình buồn bực thì biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là chân mày hơi nhăn lại một chút mà thôi.
Cậu xoa mạnh mu bàn tay, vươn mình xuống giường đi vào nhà tắm, nước lạnh ào ào xối lên bả vai, từ trên xương quai xanh chảy xuôi xuống, cảm giác lạnh lẽo nhất thời trôi theo, rơi xuống mặt đất.
Xuống lầu ăn sáng, Chu Văn Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem thời sự buổi sáng, Tạ Gia Nhiên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn định đi tới ngồi xem cùng bà một lúc.
Chỉ là cậu còn chưa ngồi xuống, tầm mắt liền quét qua mấy cây bút màu nằm lăn lóc trong ngăn thứ hai của bàn trà.
Rơi vung vãi, nắp bút cũng không thấy đâu, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy ngòi bút bị nhấn đến không còn ra hình thù gì.
Tạ Gia Nhiên sửng sốt một lát, nghiêng người đi đến cầm bút màu lên, Lục Thương liền vội vã chạy tới cướp lấy cây bút trong tay cậu, quay người trốn vào trong lồng ngực của Chu Văn Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đảo hai vòng, không lên tiếng, chỉ ôm chặt bút màu, lo bị cậu tới lấy lại.
Tạ Gia Nhiên ngồi dậy nhìn Lục Thượng, âm thanh lạnh nhạt: "Đó là bút của anh."
Lục Thượng chui đầu trốn vào trong lồng ngực của Chu Văn Nguyệt, mắt cũng không lộ ra nữa.
"Nhiên Nhiên, chỉ là mấy cây bút thôi mà, em con muốn thì cứ cho nó đi."
Giọng điệu của Chu Văn Nguyệt nhẹ nhàng như người tới giảng hòa: "Huống hồ con còn có rất nhiều bút màu mà, cũng không thiếu mấy cây bút này đúng không?"
Tạ Gia Nhiên chưa nói là đúng hay không, chỉ là chuyển sang hỏi Chu Văn Nguyệt: "Mẹ, bút này là mẹ vào phòng con lấy ra cho Lục Thương đúng không?"
Trên mặt Chu Văn Nguyệt chợt lóe lên một tia do dự, cúi đầu nhìn con trai nhỏ nằm trong lồng ngực, lại nhìn về phía Tạ Gia Nhiên, cuối cùng xác nhận gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Con biết rồi."
Tạ Gia Nhiên nghe thấy rõ ràng lời nói dối đầy che chở này xong cũng không còn tâm tình xem ti vi nữa: "Bút con không cần nữa, nó muốn lấy thì cứ lấy thôi, con còn có việc, về phòng trước ."
"Được, được . . A đúng rồi, tiểu Nhiên."
Chu Văn Nguyệt bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì: "Thượng Thượng lần này thi có thành tích không tốt lắm, bài thi đã trả về rồi, chiều nay con cũng không ra ngoài, vậy thì giảng bài cho em con một chút đi."
Tạ Gia Nhiên đáp lại một tiếng không rõ ràng, lúc đi tới cầu thang lại nghe thấy Lục Thượng giở thói cũ đòi Chu Văn Nguyệt cho ăn kem.
"Vừa mới ăn một cái còn gì, sao lại muốn ăn nữa rồi?"
"Mới có một cái! Bây giờ trời nóng như vậy sẽ rất khát, con mặc kệ, con vẫn muốn ăn!"
"A được được được, vậy đây là cái cuối cùng trong hôm nay, ăn xong không thể đòi thêm nữa, nếu không sẽ bị đau bụng."
"Ư!"
"Như con khỉ con, không khiến người ta bớt lo chút nào, con xem anh con đi, có lúc nào đòi kem giống như con không?"
Tạ Gia Nhiên gia tăng bước chân, đóng cửa lại, đem âm thanh ngăn cách ở ngoài cửa.
Cậu dựa vào sau cánh cửa nhắm mắt lại một lát, điện thoại rung rung, mở ra xem thì thấy là Lâm Sam gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu khi nào thì về trường, có muốn cùng cậu ta đi nếm thử đồ ăn của quán mới mở bên hông trường không.
Cậu trả lời lại: 【 Không chắc lắm 】, liền thoát ra khỏi khung trò chuyện, tầm mắt tự nhiên rơi vào cái tên thứ hai trong danh sách liên hệ.
Ảnh đại diện của Lương Túc Niên là một chiếc máy bay giấy nằm nghiêng trên mặt bàn.
Máy bay giấy đặt trên một tờ bài thi, bên phải là một cây bút bi.
Bối cảnh ngoài cửa sổ là đêm đen, trên bàn có ánh đèn sáng rỡ khiến người ta có thể nhìn thấy rõ máy bay giấy đáp trên những đề toán và bút tích ghi lại trình tự giải đề.
Là một tờ đề thi cấp ba.
Cái cảm giác này rất thần kỳ.
Nói rõ hơn, cuộc sống của mỗi một người giống như vô số thời không song song, mỗi người sinh hoạt ở trong thế giới riêng của mình, nếu như ngẫu nhiên giao hòa cũng chính là hai thời không song song chạm vào nhau, có thể mang tới một chuỗi phản ứng dây chuyền về cảm giác tựa như biết lại tựa như không biết, khiến lòng người hiếu kỳ.
Giống với Tạ Gia Nhiên lúc này, vì một bức ảnh chụp máy bay giấy, cậu bắt đầu tò mò về dáng vẻ thời cấp ba của Lương Túc Niên, tò mò trong vòng tròn sinh hoạt của hắn có những ai, xảy ra những chuyện gì, không biết trong lòng hắn lúc đó đang nghĩ cái gì.
Cùng với đó, là chút nhớ nhung khó giải thích được, tò mò hắn bây giờ đang ở đâu, đang làm gì.
Lúc ấn nút gọi đi, Tạ Gia Nhiên nhìn hàng cây ven đường ngoài cửa sổ, không nghĩ gì trong đầu, đem tất cả giao cho tiềm thức và bản năng.
"Tôi á, mới ra khỏi nhà bạn học cấp ba, đang tiện đường đi mua tai nghe, Lý Đường nhờ tôi mua hộ cái sạc điện thoại."
Đầu bên kia điện thoại, Lương Túc Niên đáp xong câu hỏi của cậu mới cười hỏi: "Sao vậy, cậu cũng có gì muốn nhờ tôi mua hộ sao?"
"Không có."
Mặc dù biết là hắn không nhìn thấy, Tạ Gia Nhiên vẫn theo thói quen mà lắc đầu, hỏi hắn: "Vậy bây giờ cậu sắp về trường sao."
Lương Túc Niên: "Đúng vậy, cậu thì sao, chuẩn bị khi nào thì về trường, chiều nay hay là sáng mai?"
Tạ Gia Nhiên muốn nói là không chắc như trước, nhưng khi cậu nghe thấy Lục Thượng ồn ào và tiếng Chu Văn Nguyệt mang theo ý cười quở trách không đến nơi đến chốn ở dưới lầu, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã tan thành bọt biển, va chạm với nhau tạo ra một câu trả lời khác.
"Tôi cũng muốn về trường."
Ngón tay giữa của cậu ấn sâu vào làn da trên cổ tay, lẩm bẩm nói: "Lương Túc Niên, tôi cũng muốn về trường bây giờ..."
Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây.
Rất nhanh, Lương Túc Niên hỏi nhà cậu ở đâu, sau đó dùng ngữ điệu bình thường chậm rãi cười cảm thán một câu "Cách trường của chúng ta hơi xa nha", xong liền tùy ý nói bâng quơ vài câu, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Mu bàn tay của Tạ Gia Nhiên đặt trên trán, trở lại ngồi xuống bàn học.
Trận ngứa như được giấu dưới lớp da, như thuỷ triều dồn dập kéo tới, cậu cố nhịn ngồi một lát, mở album tìm bức ảnh hôm qua lưu lại.
Cầm điện thoại không nói gì nhìn thật lâu, cậu nhẹ nhàng khép hai mắt lại, vùi đầu, trán tì lên màn hình
Cậu nghĩ, bây giờ mình giống như người đang khát lại nghĩ đến rừng mơ.
Thật ngưỡng mộ con mèo nhỏ có thể gặm cằm người kia.
Cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, cậu không biết mình đã gục xuống bàn ngủ từ lúc nào, rất nhanh bị âm rung của điện thoại đánh thức, Lương Túc Niên gọi cho cậu.
"Đang ngủ sao?" Đối phương nghe thấy giọng cậu có chút khàn khàn, cười cười hỏi: "Vậy bây giờ còn muốn về trường không?"
"?"
Tạ Gia Nhiên cảm thấy mình ngủ dậy bị váng đầu, nếu không làm sao lại nghe không hiểu ý tứ trong lời Lương Túc Niên nói cho lắm?
"Anh bạn nhỏ, đến đây thò đầu ra nào, để tôi xác nhận xem có tìm sai chỗ không."
"?"
Tạ Gia Nhiên đầy mặt buồn ngủ cộng thêm dấu chấm hỏi mờ mịt đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt lập tức dừng lại trên một bóng người đứng ở dưới lầu, cơn buồn ngủ biến mất, hai mắt mở to.
Chẳng biết mưa rơi từ lúc nào, Lương Túc Niên cầm một cái ô màu lam xám, nhìn thấy cậu thì cong cong mặt mày, vẫy tay với cậu nở một nụ cười xán lạn.
"Sao cậu lại... Tới đây?"
Tạ Gia Nhiên đứng tại chỗ, tay chân có chút luống cuống: "Xa như vậy, sao cậu lại đến đây?"
"Không xa, nhà bạn cấp ba của tôi ở gần đây, đi một tiếng là đến rồi."
Âm thanh của Lương Túc Niên thông qua điện thoại truyền vào màng tai, không nhanh không chậm, giống như mưa nhỏ mát lạnh đang tí tách rơi, an ủi tâm tình không biết tại sao lại trở nên hỗn loạn của cậu.
"Tạ Gia Nhiên, muốn cùng tôi về trường không?"
___________________
Editor: Có ai không, có người đang âm mưu bắt cóc trẻ con này =))))))