Kì thi cuối kì thuận lợi kết thúc trong sự nghiêm túc làm bài của Hà Tri Hiểu và nỗi bất ngờ khó lòng tin nổi của giáo viên chấm thi. Thi xong môn cuối cùng, Hà Tri Hiểu chuẩn bị tới nhà ông nội ăn cơm.
Đi tới cổng trường, Tri Hiểu trông thấy Lâm Vân Vân được người nhà đón về, cách đó không xa, Lý Dư đang đá cây trút bực.
Tri Hiểu lại chào hỏi với hắn, Lý Dư hỏi Chu Hàn đi chưa, nó đáp vẫn chưa.
“Đi đá bóng đây.” Nói đoạn, Lý Dư dợm bước, rồi lại đứng lại nhìn Hà Tri Hiểu hỏi: “Hà Tri Hiểu, mày biết thế nào là yêu không?”
Hà Tri Hiểu sởn da gà nguýt hắn, “Mày có thể đừng buồn nôn như vậy được không.”
“Vẫn là mày tốt nhất, vừa ngu vừa đần, không biết yêu.”
“Cảm ơn mày nha.”
“Nghỉ hè đi chơi đi, học kì sau không còn được chung lớp nữa rồi.” Lý Dư nói, hắn theo tự nhiên.
“Nói sau đi, có thể tao không rảnh.” Tri Hiểu từ chối.
Lý Dư: “Vậy không được, tao còn trông cậy vào mày giúp tao đến nhà Lâm Vân Vân mang cô ấy ra ngoài mà.”
“Tao nói không rảnh chủ yếu là không rảnh cái này.”
“Gọi điện sau nhé, đi đây.” Lý Dư bịt tai không nghe.
Tri Hiểu ngồi xe đến nhà ông nội, tất nhiên không thể thiếu bị hỏi một lượt về việc thi cử, Tri Hiểu trung thực báo cáo kết quả, cô nó nghe xong khen nó tiến bộ không ngớt lời.
Ăn xong ngủ một giấc dậy, Tri Hiểu bị mẹ và cô lôi đến trung tâm thương mại mua váy, bị giày vò như tượng gỗ cả một buổi chiều, cuối cùng cũng có thể đi ăn, ai ngờ vừa vào quán đã chạm mặt trúng người quen.
“Hà Tri Hiểu?” Chu Hàn không thể tin nổi nhìn nữ sinh mặc váy sơ mi ca rô hồng trước mắt.
“Không phải tớ!” Hà Tri Hiểu phủ nhận.
“Chu Hàn đấy à? Cảm ơn cháu đã giúp Hà Tri Hiểu nhà cô học bù, cô bảo Hiểu Hiểu mời cháu đi ăn, nó đã mời chưa?” Mẹ Hà hỏi.
Chu Hàn cười gật đầu, “Rồi ạ, cháu cảm ơn cô.”
Chẳng biết làm sao mà tự dưng, Hà Tri Hiểu chợt nhớ tới bữa xem phim hôm đó, tai nó nóng lên…
Thăm hỏi đôi câu rồi ai đi đường nấy, Hà Tri Hiểu trù trừ bước lên một bước kéo Chu Hàn lại dặn dò: “Hôm nay cậu chưa từng thấy tớ! Dám nói lung tung, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu!”
Nói xong nó lập tức chạy biến, bỏ lại Chu Hàn mỉm cười với bóng lưng nó.
***
Nghỉ hè rồi!
Sau kì thi cuối kì, Hà Tri Hiểu nhảy một phát lên top 20 của lớp, cả nhà mừng rơn. Cơ quan bố nó tổ chức đi du lịch Vân Nam, đóng thêm tiền có thể mang người nhà theo. Lo ngại Hà Tri Hiểu bó bột không tiện đi, bố mẹ quyết định để nó ở nhà một mình. Hà Tri Hiểu lăn lộn la lối nửa ngày, cuối cùng thành công gia nhập đoàn du lịch.
Hai ngày trước khi lên đường, Chu Hàn inbox nó trên QQ, đề cập đến bài tập hè của nó, lúc này Hà Tri Hiểu mới nhớ ra quên đưa cho cậu.
Hà Tri Hiểu: “Đợi tớ trở lại, đừng lo lắng, tớ đảm bảo không làm một chữ.”
“Tớ không lo lắng…”
Hà Tri Hiểu đi chơi Vân Nam sáu ngày, lúc trở về đi tìm Chu Hàn, Chu Hàn lại đã đi Thượng Hải rồi!
“Đợi tớ trở lại.”, lần này đổi lại là cậu nói.
“Tốt nhất là cậu về sớm một chút,” Tri Hiểu đáp, “Làm không xong đừng trách tớ không cho cậu thời gian.”
Nghỉ hè được hơn nửa, Chu Hàn trở về, đúng lúc Hà Tri Hiểu được tháo thạch cao, bèn hẹn nhau buổi chiều gặp mặt.
Lúc gặp mặt, Hà Tri Hiểu ăn mặc hơi kì dị, trời hơn ba mươi độ, nó mặc áo phông quần short thì cũng đúng thôi, nhưng cánh tay trái buộc khăn lụa sặc sỡ lòe loẹt là sao?
“Không có thạch cao cậu không quen đấy à?” Chu Hàn hỏi.
“Đúng vậy, lâu không ra nắng không thể phơi nắng quá hăng, vẫn nên bảo vệ che chắn thì hơn.”
Chu Hàn nhìn cánh tay nó một hồi, hỏi: “Hà Tri Hiểu, có phải tay cậu phơi nắng thành nửa trắng nửa đen rồi không?”
Hà Tri Hiểu kinh ngạc: “Cậu biến về nhà làm bài tập đi!”
Chu Hàn lắc đầu: “Tớ không làm, suy nghĩ cẩn thận lại, tớ cảm thấy tớ giúp cậu học cậu không báo đáp đã là rất không phải phép rồi, sao cậu còn có thể cưỡng ép tớ lao động?”
“Cậu đừng nghĩ thế, cậu phải nghĩ theo chiều hướng cậu làm nhiều chút nào là học được nhiều thêm chút ấy chứ!” Hà Tri Hiểu nói.
Chu Hàn nhìn mặt nó, nói: “Hà Tri Hiểu, cậu đi làm bài cùng tớ đi.”
“Cái gì?”
“Cậu đi làm bài cùng tớ, như vậy lòng tớ mới tìm lại được cân bằng.”
Hà Tri Hiểu so sánh mức độ vui thú của tự làm và xem người khác làm bài, “Thỏa thuận trước nhé, tớ sẽ không làm một chữ nào đâu, cậu cũng đừng hòng dạy tớ làm bài.”
“Nghĩ nhiều rồi, dạy cậu làm bài cũng chẳng sung sướng gì lắm đâu…”
Hà Tri Hiểu khoát tay không so đo với cậu: “Vậy thì đợi đến gần khai giảng rồi cày…”
“Đi làm ngay bây giờ!”
Chu Hàn kéo nó đi về phía trước.
Hai người đến phòng tự học trước của thư viện, Hà Tri Hiểu lôi một cuốn ngôn tình cũ thời xưa ở tầng dưới cùng của kệ tiểu thuyết trong thư viện ra, ngồi xuống bên cạnh Chu Hàn, mở sách, than thở: “Cậu thật khiến người ta phải nhọc lòng.”
Chu Hàn: “Hả?”
“Thôi thôi, làm nhanh lên.”
Làm từ hai rưỡi đến năm giờ, Chu Hàn đã xong môn toán, Hà Tri Hiểu thật sự không dám tin. Hai người ra khỏi thư viện, Lý Dư gọi điện tới, nhờ nó hỗ trợ đến nhà Lâm Vân Vân hẹn cô bạn ra ngoài.
Hà Tri Hiểu thấy phiền muốn chết, vốn không định nhận lời, nhưng Lâm Vân Vân lại nhắn tin nhờ vả nó vô cùng đáng thương, Hà Tri Hiểu đành phải đi, Chu Hàn đi cùng nó.
Lý Dư đã chờ chực sẵn ngoài cổng khu dân cư, Hà Tri Hiểu đi tới nhà Lâm Vân Vân, mẹ Lâm rất hoan nghênh.
“Sao tay lại buộc khăn lụa thế? Để lại sẹo à?” Mẹ Lâm lo lắng hỏi.
Tri Hiểu đành tháo khăn lụa ra, “Cô xem da cháu này, màu mè thế này lại chả dọa chết người ta ạ!”
Lâm Vân Vân cười chết, mẹ Lâm cũng không nhịn được cười, bà vào phòng cầm một tuýp kem chống nắng ra đưa cho Hà Tri Hiểu, dặn dò nó đủ loại lưu ý trong việc chống nắng. Trò chuyện hồi lâu, hai cô bé mới ra khỏi cửa.
Lý Dư giữ Hà Tri Hiểu và Chu Hàn lại đi chơi cùng, thật ra là để có thể lừa dối trót lọt nếu mẹ Lâm gọi điện kiểm tra. Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, Hà Tri Hiểu đồng ý, rất nhanh sau đó đã phải hối hận.
Con lợn Lý Dư này nói mời khách ăn lẩu, kết quả là đến nhà hắn ăn, nhà hắn không có ai.
Đồ ăn đã được sắm sẵn, cơ mà vừa vào cửa Lý Dư đã túm bạn gái vào phòng ngủ, Chu Hàn và Hà Tri Hiểu trố mắt nhìn nhau, suy tính xem có nên chạy hay không.
“Làm phiền hai người nấu cơm nhá.” Lý Dư thò đầu ra nói, Hà Tri Hiểu huơ nắm đấm với không khí.
Bật bếp, nấu nước, bỏ nguyên liệu lẩu vào, xong xuôi, Hà Tri Hiểu không quấy rầy đôi uyên ương mà mở ti vi ăn riêng với Chu Hàn.
Chu Hàn: “Để tớ đi rửa mấy cái này đi.”
Hà Tri Hiểu: “Khỏi cần, mấy cái này không cần rửa, đủ ăn rồi.”
Xúc xích, ba chỉ bò ba chỉ dê, giò cuốn, viên lẩu tổng hợp… Hà Tri Hiểu chỉ lựa đúng những cái không cần rửa bỏ vào nồi.
Chu Hàn ăn cùng nó, tận mắt nhìn nó cầm nguyên một tấm váng đậu lên định ném vào nồi, cậu vội ngăn lại: “Không rửa thì cũng phải cắt ra chứ!”
“Phiền lắm, ăn vào cũng phải nhai ra, để thế đi.”
Nửa tiếng sau, rốt cuộc cặp tình nhân cũng bị mùi lẩu bay qua khe cửa thu hút đi ra.
“Hà Tri Hiểu mày là heo à! Đồ không rửa ăn trực tiếp, mày có phải là con gái không!”
“Còn dám chửi tao? Đi, chúng ta về nhà.”
Hà Tri Hiểu đứng lên.
Lý Dư xin tha, Lâm Vân Vân mang đồ đi rửa sạch cắt gọn rồi bưng ra ăn cùng Lý Dư. Chu Hàn và Hà Tri Hiểu tựa vào sofa xem ti vi.
“Tớ đã bảo lẩu hôm nay thiếu cái gì rồi mà, quên làm nước chấm rồi.” Tri Hiểu nói.
Chu Hàn nghiêng đầu nhìn nó: “Chỉ thiếu cái này thôi à?”
“Còn thiếu gì nữa?”
“Tớ thấy cậu thiếu ý tứ đó!”
“Tớ nhịn đủ rồi nhé, cậu tự lao vào nắm đấm của tớ đi.”
Hà Tri Hiểu giơ nắm đấm lên chĩa về phía cậu. Chu Hàn nắm lấy bóp một cái rồi buông ra, Hà Tri Hiểu trợn mắt trừng cậu, vẻ mặt quái dị.
Ăn xong, Lý Dư muốn mọi người cùng hỗ trợ nhau rửa bát, Hà Tri Hiểu giơ cánh tay lên giả chết, Lý Dư đành tự đi thu dọn cùng Lâm Vân Vân. Dọn dẹp xong, bốn người ra ngoài, Hà Tri Hiểu và Chu Hàn đau thương theo sau nhìn cặp đôi gà bông tay trong tay đi dạo công viên.
Đi một lúc, vừa mới thoáng lơ là, cặp tình nhân đã chẳng thấy bóng dáng đâu, Chu Hàn chỉ chỉ khu rừng đen thùi lùi trước mặt, Hà Tri Hiểu tỉnh ngộ.
Hai người tìm một băng ghế dài ngồi xuống tám nhảm.
“Hà Tri Hiểu, cậu yêu ai bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Từng thích ai chưa?”
“Chưa.”
“Muốn yêu đương không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Yêu đương không có kết cục tốt, yêu vào hỏng việc.”
“Cậu không có kinh nghiệm mà sao kết luận được vậy?”
“Chữ trong sách như ngọc.”
“Bớt đọc truyện đi, thiếu thực tế, ảnh hưởng đến cuộc sống.”
“Vậy cậu bớt xem bài tập đi, ảnh hưởng đến nhân duyên.”
Chu Hàn: “…”
“Ê!” Lý Dư đột ngột nhảy ra dọa họ, Hà Tri Hiểu quay qua vung thẳng một đấm.
“Nào nào nào, giúp bọn tao chụp một tấm phát.”
Lý Dư mặt ngố ôm Lâm Vân Vân đứng dưới đèn đường tạo dáng, Hà Tri Hiểu nhận lấy điện thoại của hắn chụp đại mấy bức, còn chẳng buồn đứng dậy.
“Qua loa vãi, may mà bọn tao đẹp, đổi lại là người bình thường thì chắc đã bị mày chụp thành heo rồi.” Lý Dư chê bai, bất chợt, hắn giơ điện thoại lên xoay về phía Hà Tri Hiểu và Chu Hàn, “Nào nào, chụp cho bọn mày một bức nhé.”
Hà Tri Hiểu chưa kịp cự tuyệt, Chu Hàn đã ôm vai nó chụp hình.
***
Lý Dư đưa bạn gái về nhà, Hà Tri Hiểu muốn nói chuyện với Chu Hàn.
“Thứ nhất, sau này cậu không được hở ra một tí là ôm tớ như thế, nam nữ thụ thụ bất thân, bạn bè cũng phải giữ khoảng cách!”
Chu Hàn ồ một tiếng, ra chiều khó hiểu: “Lần trước tớ đã muốn hỏi cậu, Hà Tri Hiểu, có phải cậu suy nghĩ gì không? Chỉ là chụp một bức ảnh thôi mà, cậu chống đối như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm đó.”
“Suy nghĩ con khỉ! Tớ không có!”
“Vậy à? Không phải cậu nói chúng ta là bạn tốt sao? Tớ cảm thấy ôm vai chụp hình rất bình thường, lẽ nào cậu không thấy thế?”
“Đương nhiên là tớ có thấy thế! Đúng vậy, rất bình thường!”
“Vậy tại sao cậu phải nghiêm túc cảnh cáo tớ không được ôm cậu? Không phải là cậu cảm thấy tớ thích cậu đấy chứ?”
“Xí! Còn lâu! Tớ chỉ nói bừa vậy thôi, tớ không có vấn đề gì hết, bạn bè thôi mà, ôm thì ôm.”
Để chứng minh cho bản thân, Hà Tri Hiểu giơ tay lên ôm Chu Hàn.
Nó ngồi bên trái, cánh tay phải vừa choàng lên vai Chu Hàn, cậu đột ngột xoay người đối mặt với nó, ôm chầm nó trọn vẹn.
“Nhưng mà tớ thích cậu thật.”