Mặc sức ra vào giới đam mĩ
Chuông tan học vang lên, Chu Hàn lấy điện thoại ra xem Hà Tri Hiểu có tìm mình không.
Có, trước tiết học sáng có tìm, hỏi cậu xem phim xiếc ở đâu.
Chu Hàn đáp: Anh không xem, anh chỉ muốn thể nghiệm cùng em thôi.
Trong kí túc xá nữ của một trường đại học khác, Hà Tri Hiểu thấy tin nhắn đáp lại bắt đầu đấm giường.
“Làm sao đấy?” Lâm Sương hỏi.
Hà Tri Hiểu ngẩng mặt lên: “Tôi không xứng có người bạn trai tốt như thế!”
Lâm Sương chẳng thèm an ủi: “Không xứng thì nhường lại cho soái ca khác đi.”
Hà Tri Hiểu: “Sáng thứ sáu tôi phải đi tìm bạn trai tôi ngay!”
Lâm Sương: “Mẹ nó, con ciu này đẹp vãi, hồng phấn, được đấy được đấy, mau xem đi!”
WeChat nhận được một bức hình, Hà Tri Hiểu từ chối: “Tôi không xem, tôi là người có bạn trai rồi!”
Lâm Sương: “Bà xem còn ít à?”
Hà Tri Hiểu: “… Cũng phải.”
…
Thứ sáu Hà Tri Hiểu rất rảnh, nhưng vì không muốn theo Chu Hàn lên lớp nên thường buổi tối nó mới tới tìm cậu, ban ngày chẳng mấy khi. Hôm nay lương tâm nó trỗi dậy, cảm thấy mình nên đối xử với Chu Hàn tốt hơn.
Chu Hàn là một đứa bé mới đơn thuần làm sao, thấy bạn gái hỏi mình xem phim ở đâu, ý nghĩ đầu tiên vô thức hiện lên trong đầu cậu là Tri Hiểu không muốn cậu xem người phụ nữ khác trần truồng, Tri Hiểu sẽ ghen… Đời nào cậu ngờ được rằng ý Hà Tri Hiểu muốn hỏi là trang web cậu thường xem có mượt không thì chia sẻ cho nó xem với!
Sợ bạn gái không yên tâm, mấy ngày sau đó cứ rảnh ra là Chu Hàn lại gọi điện trò chuyện với nó, rất sợ nó cảm thấy mình bị bỏ quên. Hà Tri Hiểu chột dạ, không kịp đợi đến thứ sáu, ngay tối thứ năm đã đi tìm người.
Vào một nhà khách gần trường Chu Hàn ở, Hà Tri Hiểu nhiệt tình làm tình với Chu Hàn. Chu Hàn chỉ cần Hà Tri Hiểu thích mình là cậu vui rồi, cũng không nghĩ nhiều.
Bạn gái chủ động tuốt ống cho cậu, còn thử hôn hai cái. Nó còn sờ mông cậu, tay con gái mềm ơi là mềm! Chu Hàn thật muốn hôn chết Hà Tri Hiểu!
Đặc biệt cảm động, Hà Tri Hiểu là thiên tài, ngoài không thích học kiến thức chính đáng ra thì những cái khác đều học rất nhanh.
Làm hai lần, đi tắm chung, Chu Hàn cảm thấy lúc bôi sữa tắm lên người Hà Tri Hiểu, nơi tay cậu chạm vào chính là thiên đường! Không nhịn được cùng nó dán tường làm thêm một lần trong phòng tắm, Chu Hàn đã xuất hai lần nên lần này tương đối lâu, Hà Tri Hiểu lại càng chủ động ra sức lấy lòng cậu.
Quá tuyệt vời, bạn gái cậu là người tốt nhất thế giới, lúc liếm cằm cậu gọi anh trai, máu huyết toàn thân Chu Hàn đều chảy ngược, cậu tăng tốc độ chạy nước rút, dục vọng gần chạm nóc rồi lại kiềm chế, thật sự lưu luyến cảm giác ở trong nó, thân mật không kẽ hở thật quá tốt đẹp.
Chu Hàn đắm chìm trong vui sướng, đột nhiên, bàn tay sờ mông cậu rờ tới… cúc?
“Á!”
Chu Hàn gặp kích thích, thực ra là khiếp sợ, oanh liệt nộp súng đầu hàng.
Trong một chớp mắt, cậu định nói với Tri Hiểu đừng sờ cúc của cậu… nhưng lại không muốn nó buồn, những lúc thế này nên âu yếm chứ không phải chỉ trích, bèn xóa bỏ, ném ra sau đầu.
Tắm xong, Hà Tri Hiểu chui vào chăn xem ti vi, Chu Hàn còn một bài tập phải làm.
“Anh đợi em ngủ rồi làm bài sau.”
“Hu hu hu anh tốt quá đi, anh đi làm bài đi, không muộn quá mai lại không dậy được.”
“Không sao, muốn ôm em.”
Hà Tri Hiểu dùng cả tay cả chân quấn lấy cậu, chẳng đến một chốc sau nó đã buồn ngủ, lơ mơ nói: “Bao giờ anh đi ngủ thì gọi em dậy nhé.”
“Ừ.”
Chu Hàn hôn trán nó thuận miệng đồng ý, còn lâu cậu mới gọi nó dậy, chủ yếu là vì gọi cũng không dậy.
Ngủ thẳng tới sáng hôm sau, báo thức của Chu Hàn đánh thức hai người. Hà Tri Hiểu tỉnh lại, không rầm rì bám giường như bình thường mà co người lăn xuống chui vào chăn.
Chu Hàn trợn tròn mắt… Nó là muốn…
Cậu nhỏ vốn đã chào cờ lại càng cứng hơn…
Bị nắm!
Ơ… Cái gì lạnh lạnh? Sao chăn lại có ánh sáng xuyên ra thế kia?
Chu Hàn vén chăn lên, Hà Tri Hiểu đang nằm bò ở chỗ đó của cậu, dùng ánh sáng màn hình chiếu vào cậu nhỏ quan sát…
Chu Hàn thẹn thùng: “Em xem gì vậy?”
Hà Tri Hiểu xấu hổ cúi đầu: “Xem xem có đẹp không…”
Chu Hàn càng thẹn thùng hơn: “Hiểu Hiểu, em nhìn anh như vậy, anh không chịu nổi.”
Hà Tri Hiểu gật đầu, nằm trên người cậu cùng cậu lăn qua lộn lại vào sâu ra cạn ư ư a a thi nhau lên đỉnh.
Vận động buổi sáng vui thật! Làm xong dắt bạn gái đi học! Chu Hàn cũng muốn bắt cóc nó tới ở chung, nhưng làm vậy nó đi học sẽ không tiện.
Đến nhà ăn ăn sáng rồi lên phòng học, một tiết toán cao cấp với tỉ lệ nam sinh chiếm đến chín mươi phần trăm trực tiếp làm Hà Tri Hiểu nghệt ra, hết tiết, nói thế nào nó cũng không chịu ngồi trong lớp nữa.
“Em có thể chết cùng anh, nhưng em thật sự không thể ngồi lớp toán cao cấp thêm một phút nào nữa.”
Chu Hàn chịu thua, sợ nó lạnh, lại đeo khăn quàng của mình cho nó, bấy giờ mới nhìn nó phi như bay xuống tầng rời đi.
Sau khi Hà Tri Hiểu đi, Từ Triều, bạn cùng phòng của Chu Hàn, lại ngồi nói chuyện phiếm: “Lão Chu, ông thật không có nhân tính, chẳng ai chim chuột như vậy đâu, cuối tuần ra ngoài âu yếm với bạn gái cũng thôi, sao mới thứ năm đã không về ngủ rồi? Lại nói, bạn gái ông học trường nào khoa nào còn đi học không thế? Học hành gì mà một tuần lên lớp hai ngày nghỉ năm ngày vậy?”
Ngoài mặt, Chu Hàn tỉnh rụi, trong lòng thì vẫn rất hưởng thụ niềm hâm mộ của bạn cùng phòng. Cậu không trả lời cậu ta, bạn gái cậu mà có thể bị lớp học trói buộc được sao? Hà Tri Hiểu có đi học hay không liên quan gì đến lịch học?
“Ê, hôm nào làm bữa đi, bảo bạn gái ông dẫn cả con gái lớp cô ấy đến nữa.”
Chu Hàn từ chối: “Tôi có thù gì với mấy cô đó đâu.”
Từ Triều: “Có còn là người không, yêu đương đúng là hủy diệt nhân tính!”
…
Bên kia, Hà Tri Hiểu đang chat với Lâm Sương, nó kể với Lâm Sương bên này toàn con trai, Lâm Sương hơi kích động cơ mà cũng hơi lười, tính thử quãng đường qua lại và tiền xe, cuối cùng vẫn không sang thám thính.
Đang giữa mùa đông, Hà Tri Hiểu đi dạo một vòng trong sân trường, thấy chán quá lại vòng về tìm Chu Hàn. Nó ngồi ở cửa sau phòng học đợi tan học, chuông reo, nó mở cửa đi vào, trong lớp lộn xộn, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi. Hà Tri Hiểu thấy có hai cậu trai châu đầu cười nói với nhau, được Lâm Sương rèn luyện, bắt gặp cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của Hà Tri Hiểu là chụp bóng lưng gửi cho Lâm Sương. Chụp xong, nó cẩn thận nhìn lại…
Đây là bạn trai nó mà!
“Chu Hàn!”
Chu Hàn quay đầu, nụ cười trên mặt còn chưa hạ xuống, Từ Triều bên cạnh cũng nhìn về phía Hà Tri Hiểu, vẻ mặt phức tạp.
Hà Tri Hiểu đi tới dắt Chu Hàn ra ngoài.
Từ Triều đuổi theo: “Đợi đã, tôi đi ăn với!”
“Không đợi không đợi.” Hà Tri Hiểu kéo Chu Hàn đi, đầu không ngoảnh lại.
Chu Hàn không hiểu tại sao Hà Tri Hiểu bây giờ lại hơi giận dỗi, cậu làm gì sai à?
Chu Hàn níu nó hỏi, Hà Tri Hiểu hỏi ngược lại cậu nói chuyện gì với Từ Triều mà vui vẻ vậy.
“Nói về em, cậu ấy hỏi anh xác định được mình thích một cô gái thế nào, anh bèn nói với cậu ấy anh thích em ra sao.”
Hà Tri Hiểu uốn éo ngúng nguẩy, không nhịn được phì cười, cười xong nhớ đến hình ảnh mới rồi, nó lại lo âu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn nói ra: “Chu Hàn… Có khi nào một ngày nào đó anh sẽ yêu bạn cùng phòng không?”
“Hà Tri Hiểu!” Chu Hàn nổi giận, “Trong đầu em đựng toàn thứ bát nháo gì thế hả!”
Hà Tri Hiểu bĩu môi tủi thân hết sức.
Trước đây nó không để ý, mới rồi chú tâm quan sát, đứng giữa khoa công nghệ đông nghịt áo phao đen trong trường, Chu Hàn vẫn rất nổi bật, đặc biệt là cậu chàng này còn ưa sạch gọn, từ đầu đến chân không một miếng hoa hòe hoa sói nào, nom rất là thích mắt.
Thấy nó không nói gì, Chu Hàn gí đầu nó: “Anh thấy là em thiếu dạy dỗ đó.”
“Không phải là em có cảm giác nguy cơ sao! Sợ anh bị người khác cướp mất!”
“Muốn cướp cũng là con gái cướp! Anh có đồng tính đâu!”
“Nói thì dễ lắm… Lâm Sương nói không phải ai đồng tính cũng biết mình đồng tính từ nhỏ, có rất nhiều người phải đến lúc gặp đúng người đàn ông mới phát hiện ra xu hướng tính dục của mình.”
“Lâm Sương…”
Chu Hàn xanh mét mặt dắt bạn gái ra ngoài trường, nhất thời, hai người đều im lặng.
Một người đang nghĩ: Đến lúc xử lí cái cô Lâm Sương này rồi…
Người còn lại thì nghĩ: Đến lúc rời khỏi giới hủ nữ canh giữ bạn trai mình rồi…