Vinh quy trường cũ
Nghỉ đông, Chu Hàn và Tri Hiểu về quê, ngày đầu tiên ăn cơm ở nhà nhau xong, hai người đến trường cũ chơi, đang xớ rớ ở cổng thì gặp trúng lão Lưu chủ nhiệm lớp mười. Lão Lưu mời Chu Hàn vào chia sẻ cho học sinh lớp ông kinh nghiệm và phương pháp học chuẩn bị chiến đấu với kì thi đại học.
“Hà Tri Hiểu, em học trường nào thế?”
“Trường Z ạ.”
Lão Lưu suy tư ba giây, nói: “Em cũng tới nói đi.”
Hà Tri Hiểu bối rối: “Em nói gì?”
“Khích lệ thỏa đáng cũng cần thiết…”
Hà Tri Hiểu: “Cảm ơn ạ…”
Vốn hẹn chiều thứ bảy, lão Lưu lại liên lạc thêm với một học sinh đã tốt nghiệp thi đỗ khoa xã hội trường điểm, cộng thêm Chu Hàn khoa tự nhiên và Hà Tri Hiểu lội ngược dòng thi năng khiếu, xem như một tổ hợp hoàn mĩ, chu đáo mọi mặt, chiếu cố được mọi học sinh ở mọi trình độ.
Trưa thứ bảy, ba người tề tụ ở văn phòng lão Lưu.
Lão Lưu hỏi Chu Hàn: “Em định chia sẻ những gì? Để thầy giới thiệu trước với bọn nó.”
Chu Hàn nhìn Hà Tri Hiểu: “Chủ yếu là chia sẻ thí sinh điểm thấp không đủ thiên phú lại không thích nỗ lực đã nâng cao điểm số thế nào ạ.”
Lão Lưu vỗ tay: “Tốt lắm, tốt lắm, em thì sao Tô Lan?”
Tô Lan khoa xã hội nói: “Em chia sẻ cách thi nghe và viết tiếng Anh đạt điểm tối đa.”
“Tốt tốt tốt,” Lão Lưu kích động, quay sang nhìn Hà Tri Hiểu, mặt hơi hiện lo lắng, “Em thì sao?”
Hà Tri Hiểu cười he he: “Em chia sẻ chủ yếu về tâm thái thôi, tâm thái đối mặt với kì thi đại học rất quan trọng, không sao đỗ được? Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, lại nói, lỡ thi đỗ thật thì sao?”
Lão Lưu gật gù, thô bạo ra quyết định: “Tốt, rất tốt, vậy thì Chu Hàn nói trước, sau đó đến Tô Lan, Hà Tri Hiểu em ngồi nghe là được.”
Tô Lan và Chu Hàn lăn ra cười, Hà Tri Hiểu đen mặt: “Thầy Lưu thầy quá đáng! Thầy gọi em đến chia sẻ cơ mà! Em đã chuẩn bị xong hết rồi, với lại lớp thầy là lớp thường, giữa trình độ của các em ấy với hai trạng nguyên còn thiếu một em!”
Lão Lưu: “Em chờ ở văn phòng cũng được.”
Hà Tri Hiểu: “Hôm nay nói thế nào em cũng phải truyền lại trí tuệ của mình cho các đàn em!”
Chu Hàn: “Phải biết lương thiện với người khác.”
…
Đến phòng học quen thuộc, chỗ ngồi dãy đầu đã dọn trống, ba người ngồi xuống, các đàn em vỗ tay, Hà Tri Hiểu hớn hở. Chu Hàn chia sẻ phương pháp học toán lí hóa trước rồi bắt đầu nói vào trọng điểm cậu đã tự tay dẫn dắt một thí sinh năng khiếu học kém thi văn hóa được 485 điểm thế nào.
Em gái A giơ tay: “Đàn anh và bạn gái yêu nhau từ cấp ba ạ?”
Mọi người chờ mong.
Lão Lưu nháy mắt ra hiệu với Chu Hàn.
Chu Hàn nhìn Hà Tri Hiểu ngồi bên dưới, nói: “Đúng vậy, nếu các em muốn hỏi yêu sớm có ảnh hưởng đến học tập không thì để anh kể cho các em một chuyện, trước khi tốt nghiệp, nội dung hẹn hò của bọn anh đều là học bài làm bài, không lãng mạn gì cho cam, nhưng bây giờ anh và bạn gái đều đang học đại học ở Bắc Kinh, mọi đợi chờ đều vô cùng đáng giá.”
“Wow…”
Em gái B: “Bạn gái đàn anh cũng học ở trường Q ạ?”
Em gái A: “Bà ngốc à? Anh ấy vừa mới nói bạn gái mình học kém xong…”
Hà Tri Hiểu: “Im miệng hết cho chị!”
Sau đó đến lượt Tô Lan chia sẻ, cô bạn chia sẻ những trang web nghe tiếng Anh và cẩm nang sách quý của mình, lại chia sẻ tiếp mẫu bài viết thi đại học đạt điểm cao, tràn đầy tinh hoa, mọi người ghi lại rất nghiêm túc.
Tô Lan nói xong, Hà Tri Hiểu đứng bật dậy, nhìn lão Lưu: “Em có lời muốn nói!”
Lão Lưu bặm môi gật đầu.
Hà Tri Hiểu bước lên bục giảng, hắng giọng: “Chào mọi người, chị là Hà Tri Hiểu, tới đây muốn nói với mọi người một chuyện, cấp ba đừng yêu đương, chán lắm, chán thật sự, nếu gặp phải đứa nào học giỏi thì ngày nào nó cũng sẽ kéo em đi làm bài, nếu gặp phải đứa nào học kém thì ngày nào nó cũng sẽ kéo em đi chơi… Ủa hình như cũng thú vị…”
Lão Lưu: “Dừng lại!”
Hà Tri Hiểu: “Làm sáng tỏ chút, điểm thi đại học đương nhiên rất quan trọng, vậy điểm kém thì phải làm sao? Biết làm sao được, bình tâm thôi, không chỉ phải bình tâm mà còn phải to gan, tại sao chị vào được trường Z? Bởi vì chị to gan, với điểm của chị, so với điểm chuẩn năm ngoái của trường Z thì chỉ có trượt thẳng cẳng, thế nên rất nhiều người không dám đăng kí, chị dám, ước chừng được 420 điểm là chị đã dám rồi!”
Chu Hàn bổ sung: “Em ước chừng được 420 là vì thi xong quên luôn đã viết gì!”
Hà Tri Hiểu giơ tay: “Đừng xen miệng. Không thích học thì học một môn năng khiếu đi, mĩ thuật này, thanh nhạc này, lớp bọn chị có một đứa biết hát đi làm minh tinh đấy, cơ mà còn chưa nổi… Còn có một đứa học vẽ đỗ viện mĩ thuật nữa! Nhưng nó là thiên tài hội họa, hình như không có tính tham khảo… Còn có một đứa ngày nào cũng trốn học đi đá bóng nữa, đỗ học viện thể dục, nó thi đại học được có hơn ba trăm, đương nhiên, bóng đá thì thôi mọi người khỏi học, chả có tiền đồ đâu… Aizz, hay là nói về chị đi, chị học vẽ được một chút thì gãy tay, sau đó đi học biên đạo, môn này tốt này, bây giờ hot lắm đó, thi ba trăm là vào được đại học…”
Lão Lưu vỗ tay: “Được rồi được rồi đến đây thôi, ý Hà Tri Hiểu là thi năng khiếu cũng là một con đường, có hứng thú về nhà bàn bạc với phụ huynh.”
Chia sẻ xong tự do thảo luận, các đàn em đặt câu hỏi cho ba vị tiền bối, Hà Tri Hiểu được hoan nghênh nhất, add thêm mấy WeChat liền.
Rời khỏi trường cũ, Hà Tri Hiểu cúi đầu trả lời WeChat cả một đường, bận bịu vô cùng, Chu Hàn ngó xem thử, cũng tạm, còn biết khuyên các em gái đừng vội yêu sớm, đại học rất tự do, muốn chơi sao thì chơi (cúp học rất dễ).
Tin nhắn thứ tư, avatar là một cậu bé.
[Đàn chị, chị học biên đạo ở đâu vậy? Có thể hẹn chị đi trò chuyện tỉ mỉ không ạ? Em mời chị uống trà sữa.]
Hà Tri Hiểu: [Đương nhiên là được rồi, để chị mời cho.]
Cậu đàn em: [Hi hi, vậy tối nay được không ạ? Đàn chị ở đâu? Em đến tìm chị.]
Hà Tri Hiểu: [Không cần tự học tối à?]
Cậu đàn em: [Bọn học kém như em chưa từng lên lớp tự học.]
Hà Tri Hiểu: [*icon bắt tay* Đàn em ruột đây rồi!]
Cậu đàn em: [*icon hoa hồng* Lát nữa liên lạc ạ.]
…
Chu Hàn: “Hà Tri Hiểu.”
Hà Tri Hiểu: “Sao dzị.”
Chu Hàn: “Em ngứa đòn lắm rồi.”
Hà Tri Hiểu: “???”