Sau khi đi nước ngoài, trận phong ba đầu tiên hai người gặp phải cũng chỉ như vậy mà kết thúc.
Bùi Thanh Phi cho rằng chuyện này rồi sẽ cứ như vậy qua đi, nhưng không ngờ được là, chỉ vài ngày sau, sau khi cô đăng nhập tài khoản của mình tại diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh thì lại nhìn thấy một cái tin nhắn đang không ngừng nhắc nhở.
Từ khi bắt đầu có được cái không gian riêng tư này, chưa từng có người nào được đi vào, cũng như chưa từng có ai được nhìn đến nên cũng không thể có lời bình luận nào. Bởi vậy mà ba giờ, chỉ trong nháy mắt, Bùi Thanh Phi thậm chí còn nghĩ tới không phải là tài khoản của mình đã bị cái gì gọi là công nghệ cao hack mất rồi đó chứ?
Sau khi mở ra nhìn Bùi Thanh Phi mới biết mình quá suy nghĩ rồi.
Bởi cô phát hiện ra được, cái kẻ to gan lớn mật ấy, lại chính là Tề Tranh.
Tin nhắn của Tề Tranh được gửi tới từ hai ngày trước đó. Sau khi nhẩm tính thời gian thì thấy đó chính là cái ngày mình đã gọi điện thoại cho người này và nói mình đang ăn phải ớt cay đây mà.
Ngày đó cô và Tề Tranh đã nói với nhau rất nhiều điều, chúng đều liên quan đến hầu như tất cả tâm trạng của cô vào lúc đó.
Từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên, đã có rất nhiều người đều sẽ thân mật gọi Tề Tranh bằng một số xưng hô khác nhau: thân ái, honey, tiểu lớp trưởng... các kiểu. Ngay chính bản thân cô cũng là như vậy. Cho tới bây giờ, phương thức bày tỏ tình cảm thân mật của các bé gái vẫn luôn rất thẳng thắn. Cậu là bạn thân của tớ, vậy thì tớ sẽ dùng những xưng hô mà bản thân mình cho là thân mật nhất để gọi cậu. Vì cậu là bạn thân của tớ, cho nên tớ rất sẵn lòng cùng cậu có tiếp xúc thân thể, dắt tay, kéo cánh tay... vân vân.
Cho tới bây giờ Bùi Thanh Phi đều không để ý tới ba cái chuyện như vậy, vậy mà vào giờ này khắc này, đại khái là khi phải đối mặt với thời gian cùng khoảng cách, cảm giác bất an trong cô lại càng mãnh liệt hơn lúc nào hết. Gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến cho cô thấy sợ hãi.
Trong cuộc nói chuyện qua điện thoại ngày hôm đó, Bùi Thanh Phi đã đem hết thảy nỗi lòng của mình bộc bạch cho Tề Tranh nghe.
Cô cảm thấy việc Jenny đối xử với Tề Tranh thật sự là quá tốt, mà hết thảy những việc cô ấy đã làm kia đáng lẽ ra phải do Bùi Thanh Phi tự tay mình làm. Đáng lẽ ra cô phải là cái người tốt nhất với Tề Tranh kia mới đúng. Vậy mà vào giờ phút này, ngoài việc từ nơi xa xôi này nhớ nhung ra, cô đã không cách nào làm bất cứ chuyện gì cho người này. Hơn nữa ngoài cái cảm thấy áy náy ra, trong cô còn có cảm giác bất an mãnh liệt.
Sẽ không có ai lại thích thú với cái cảm giác bị người khác thay thế. Mặc kệ đó là vị trí bên cạnh hay là ở trong lòng, mặc kệ có phát sinh chuyện tình cảm hay không.
Lúc đó, sau khi nghe thấy cô nói ra hết những điều tích tụ trong lòng mình, Tề Tranh cũng chỉ còn biết lặp đi lặp lại một câu, mình xin lỗi.
Kỳ thật thì đây cũng không phải là do Tề Tranh đã sai. Nghĩ như vậy nên Bùi Thanh Phi lập tức chuyển sang đề tài khác, cô không muốn mình lại làm hỏng mất tâm tình của người này. Có một số việc sau khi được nói ra rồi, trong lòng cũng sẽ trở nên cực kỳ nhẹ nhõm.
Vốn cho là chuyện này rồi sẽ cứ như vậy qua đi, vậy mà không ngờ được là, ngay trên trang nhật ký này, Tề Tranh lại không phải là như vậy.
Đó là một bài tâm sự rất dài. chỉ mới nhìn qua một chút mà sống mũi Bùi Thanh Phi đã cay cay.
[Bảo Bảo! Để cho cậu phải cảm thấy bất an như vậy, mình thật lòng xin lỗi. Mình đúng thật là không phải một người yêu cho đúng nghĩa.
Cậu nói rằng Jenny đối xử với mình quá tốt, mình không thể không công nhận cô ấy đúng là một người rất tốt. Nhưng mà trên thế giới này người tốt nhất với mình, ngoại trừ cha mẹ ra, người còn lại chính là cậu đấy! Nếu như cậu lại còn tốt hơn với mình nữa, thì thậm chí, mình còn không thể nào cảm ơn cậu cho hết.
Cậu có nhớ những chuyện ngày trước của chúng ta nữa hay không? Ngày đó cậu đã giúp mình ăn những thứ mình không thích, giúp mình vẽ tranh, chăm sóc khi mình bị ốm. Lúc đó cậu cũng mới có mười mấy tuổi đầu, chỉ là một cô bé con mà thôi. Rồi sau này khi chúng ta đã trưởng thành, vì mình mà cậu đã sửa lại nguyện vọng, cậu còn vất vả kiếm tiền cũng chỉ là để đổi máy tính cho mình... Những chuyện này, nếu để cho mình kể lại thì có kể đến ba ngày cũng không hết được.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là, cậu đã phải chờ đợi mình lâu đến như vậy, cậu dành cho mình hết thảy tình yêu cùng sự kiên nhẫn. Như vậy thì làm sao còn có người nào có thể thay thế được vị trí của cậu trong mình được đây? Bắt đầu kể từ cái giây phút cậu được sinh ra, vị trí bên cạnh mình chính là của cậu. Cho đến khi mình chết đi rồi vị trí ấy vẫn không ai thay thế được.
Mình chưa từng một lần nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày mình lại phải cảm tạ các bậc cha mẹ, vì đã quyết định cho chúng ta được xuất ngoại như lúc này.
Nếu như hiện tại chúng ta vẫn còn ở lại trong nước, có lẽ chúng ta đã được sớm chiều cùng nhau làm bạn rồi. Nhưng mà thời gian chia lìa dài đằng đẵng này không bao giờ chia cắt được hai chúng ta. Ngược lại, điều này sẽ lại càng làm cho mình thêm xác định tình cảm của mình dành cho cậu.
Mình yêu cậu! Vào giờ này khắc này, mình yêu cậu! Từng giây từng phút. 】
Đọc những lời này mà Bùi Thanh Phi vừa khóc lại vừa cười. Đây đại khái là phong thư tình đầu tiên trong đời được Tề Tranh viết a.
Tự học thành tài, đây đúng là một cao thủ chứ đâu. Bây giờ mình thật sự cảm động đến không thể nói nên lời được nữa rồi.
Đúng vào cái thời khắc rất có ý nghĩa như vậy, Bùi Thanh Phi chà chà hai bàn tay của mình vào nhau, những ngón tay thon dài, trắng nõn lướt trên bàn phím, ngay bên dưới bình luận của Tề Tranh là mấy dòng chữ đáp lời.
【 Đã đọc
—— Bùi Thanh Phi.
Mình sẽ cố gắng thích nghi với việc cùng người bạn tốt nhất của mình vượt qua tình yêu xuyên biên giới này. Làm thế nào để trở thành người yêu lí tưởng sẽ là bài tập yêu cầu dành cả đời lý giải. Thứ chúng ta cần phải học hỏi gì đó còn có rất nhiều. 】
Có lẽ đây là việc làm đúng đắn nhất khi lựa chọn dùng không gian của riêng mình trên diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh để giãi bày tâm tình của chính mình, Bùi Thanh Phi thầm nghĩ.
Viết nhật ký, ghi chép lại tâm tình là cái việc mình có thể làm ở bất cứ nơi nào, nhưng Bùi Thanh Phi lại chỉ chọn nơi này để mà gửi gắm, mật khẩu được dùng chính là ngày sinh của Tề Tranh. Đây đại khái là vì cô vẫn luôn chờ mong rồi có một ngày tâm ý của mình sẽ được cậu ấy biết đến.
Đến hôm nay thì mong ước ấy đã đạt được. Cậu ấy đã biết đến, hơn nữa còn trả lời đúng như những gì mình đã từng hi vọng, đúng là không còn chuyện gì tốt đẹp hơn nữa rồi.
Bùi Thanh Phi cười cười, cô không lập tức đóng trang này lại.
Cứ như là nếu vẫn mở ra như vậy, thì cũng giống như đang có Tề Tranh ở bên mình.
Cho tới giữa trưa, khi Bùi Thanh Phi đã hoàn thành bài tập của mình, đang chuẩn bị tắt máy tính để đi ăn cơm thì cô lại phát hiện ra có một tin nhắn trả lời.
Sau khi xem xong Bùi Thanh Phi vừa tức vừa không nhịn được mà bật cười.
Bởi cô thấy câu trả lời của Tề Tranh như thế này: [Bảo Bảo, có phải điều cậu muốn nói là chúng ta nên học mấy cái tư thế mới ư ô cùng vẻ mặt hưng phấn có phải không?]
Cặp lông mày thanh tú Bùi Thanh Phi giãn ra, nhưng cô chỉ trở về với mấy chữ: [Ra khỏi đây ngay!]
Mới là đầu buổi sáng đã nhìn thấy mình bị ghét bỏ rồi, thế nhưng Tề Tranh lại không thèm để ý. Với vẻ mặt tươi cười, hớn hở cô rời giường.
Cuộc sống và học tập ở Khang Niết dần rồi cũng đi vào ổn định, đã đến lúc Tề Tranh đi tìm cho mình chút việc để làm rồi.
Vốn là cô cũng đã lên một kế hoạch nho nhỏ cho mình. Ý định của cô là trong dịp lễ Giáng Sinh sắp tới cô sẽ gửi cho Bùi Thanh Phi một món quà. Nhưng sau khi trải qua cơn phong ba ngắn ngủi kia, Tề Tranh tự mình cẩn thận suy nghĩ lại một chút rồi nhận ra, không có món quà nào có thể thích hợp hơn chính bản thân mình.
Cái kho báu nho nhỏ do Tề Tranh tích cóp đã được chuyển đi cùng cô ra nước ngoài từ ngay dưới mí mắt của cha mẹ. Là con gà trống làm bằng sắt* như cô thì làm sao lại có thể tự nguyện tự giác mời mấy tên trong phòng 304 đi ăn cơm hào sảng như vậy được nha. Đương nhiên là dùng hành vi ngụy trang này rồi, đem số tiền nằm trong tài khoản của mình đổi sang là ổn**.
* Chỉ sự keo kiệt **
Tiền cha mẹ cho hay tiền của riêng thì có gì khác nhau đâu? Tui thật không hiểu chỗ này đấy, có ai giải thích dùm không? Sau khi tính toán đâu ra đấy rồi thì thấy số tiền này đủ cho một lần cả đi lẫn về. Chỉ là, như vậy rồi mà Tề Tranh vẫn chưa thỏa mãn, cô thấy mình cần phải nỗ lực hơn nữa. Phải làm sao chứng minh cho người bạn gái dễ cảm thấy bất an của mình được rằng: cậu xem này, kỳ thật cũng đâu có gì khác biệt, cậu muốn gặp mình, mình lập tức có mặt.
Cực kỳ lãng mạn nha!
Ngay bản thân Tề Tranh cũng tự cảm thấy vô cùng cảm động.
Vì thế mà cô vừa cố gắng kiếm học bổng đồng thời lại vừa tìm việc làm thêm, dành dụm cho được số tiền cầ có để mua vé máy bay cho lễ Giáng sinh năm nay.
Đúng thật là kể từ lần đó trở đi, Jenny đã không còn gọi Tề Tranh là honey nữa. Thực ra người này cũng không có cơ hội để mà gọi. Tề Tranh luôn đi sớm về trễ, chẳng khác gì một con quay không cách nào tự dừng lại được.
Bởi vì chương trình học đã được sắp xếp đến kín đặc, Tề Tranh không cách nào đi tới những nơi quá cách xa ngôi trường của mình. Cô đã không còn làm được như cái thời còn ở thành phố B, tìm một công việc thực tập cùng với chuyên ngành của mình. Cô chỉ có thể dùng chính đôi bàn tay của mình, bắt đầu với việc nhận làm nhân viên phục vụ tại một nhà hàng Trung Quốc.
Hàng ngày cô đều kiên trì làm cho đến khi nhà hàng đóng cửa, sau đó mới một mình phong trần mệt mỏi trở về.
Jenny thật sự là lo lắng cho Tề Tranh, khi mỗi ngày đều đã rất muộn mà người này vẫn còn một mình ở bên ngoài. Vì vậy mà cô thường hay chạy tới nơi này tùy tiện gọi một chút gì đó để ăn, ngồi làm bạn cho đến tận khi người này tan tầm, sau đó cùng nhau trở về.
Ban đầu Tề Tranh còn tìm mọi cách để từ chối, cô cảm thấy quá băn khoăn.
Nhưng cho đến tận khi Jenny uy hiếp cô rằng, nếu như lại không đồng ý thì cô ấy sẽ mách cho bạn gái của Tề Tranh biết.
Nói như thế thì đúng là hết cách rồi. Bởi thực tế thì Tề Tranh rất sợ bị lộ tẩy vì đã giấu giếm sự thật khi mình đã không tuân theo quy định. Vì vậy mà cô đành phải thỏa hiệp.
Cái chuyện làm công này cô đã giấu không cho Bùi Thanh Phi biết. Nếu như để cho cậu ấy biết được thì nhất định là cậu ấy sẽ rất tức giận, mà Tề Tranh lại không muốn làm cho cậu ấy phải lo lắng. Cô đã tự xác định cho mình một lằn ranh đỏ, mình sẽ không làm việc này quá lâu, ngay trước khi lễ Giáng Sinh đến, cô sẽ kết thúc.
Mùa đông ở Khang Niết vô cùng lãng mạn, rất không giống với những thành phố mà Tề Tranh đã từng được đi qua.
Một làn tuyết mỏng nhẹ nhàng rơi xuống, với ánh sáng mờ nhạt của hai hàng đèn đường tỏa ra đã soi rõ hơn những bông tuyết ấy. Như mộng như ảo.
Tề Tranh bọc kín người trong chiếc áo khoác dày màu đỏ cùng chiếc khăn quàng cổ đã được vòng mấy vòng, có Jenny cùng đứng ở ngay bên. Là người học về nghệ thuật, bởi vậy trong Jenny cũng sẽ luôn ấp ủ tình cảm theo chủ nghĩa lãng mạn. Cứ như vậy hai người ngây ngốc đứng ở trong sân trường đại học Khang Niết, giữa một đêm tuyết rơi, ai cũng không quấy rầy ai, mỗi người tự mình nhớ đến người mình vẫn luôn nhớ nhung.
Hôm nay là ngày Tề Tranh được thanh toán tiền công. Ở B quốc tiền công dành cho nhân viên phục vụ phải nói là thập phần hào phóng. Số tiền công Tề Tranh đã nhận được lại còn nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của chính mình. Hôm nay cũng là ngày làm công cuối cùng của Tề Tranh, lễ Giáng Sinh càng ngày càng tới gần, chẳng mấy chốc nữa Khang Niết sẽ đến kỳ nghỉ lễ này. Rút cuộc đó cũng là lúc Tề Tranh đã có thể bước lên hành trình bay về phía A quốc được rồi.
"Jenny, cậu đã từng đến A quốc hay chưa?" Trên đường hai người trở về ký túc xá, bỗng nhiên Tề Tranh mở miệng hỏi một câu như vậy.
Jenny lắc đầu.
"Không biết ở đó thì mùa đông sẽ là cái dạng gì nhỉ." Tề Tranh cảm thán.
Jenny nở nụ cười: "Chẳng phải là cậu sẽ nhìn thấy trong nay mai hay sao."
Nghe được từ Jenny những lời này, Tề Tranh bỗng trở nên hưng phấn dị thường. Nếu như hôm nay không phải vì tuyết rơi nên nhìn không tới các ngôi sao, Jenny tin rằng đôi mắt của Tề Tranh lúc này, hoàn toàn có thể sánh được với chúng về độ lấp lánh.
Tề Tranh khe khẽ nhắc lại lời của Jenny: "Đúng vậy a, không lâu nữa mình sẽ nhìn thấy."
Tề Tranh là người đi trước, khi đi tới cửa túc xá, đang chuẩn bị mở cửa ra bỗng nhiên tay của cô dừng lại. Cô quay lại đối mặt với Jenny để hỏi: "Jenny, Thanh Phi cậu ấy rất là ngạc nhiên, kỳ thật mình cũng giống như vậy đấy. Cậu... Tại sao cậu lại phải đối xử với mình tốt đến như vậy?"
Jenny nghe xong liền làm động tác ôm lấy trái tim mình: "Ha! Ông trời ơi! Các cô gái phương Đông các cậu xinh đẹp như vậy, yếu ớt như vậy, giống hệt như Hàm Tu Thảo vậy. Làm sao mình lại có thể để cho các cậu bị tổn thương được cơ chứ. Các cậu đúng thật là thủy tố, trái tim cũng thật trong suốt, có thể đem ánh mặt trời khúc xạ thành bảy sắc màu cầu vồng... A...!!!"
Tề Tranh vội vàng bịt miệng của Jenny lại: "Được rồi! Được rồi đấy! Hãy xem như mình chưa nói gì! Xem như là mình chưa nói gì đi!"
Mà trong lòng cô thì lại không ngừng gào thét.
Jenny! Cậu hãy thanh tỉnh lại một chút đi! Có phải là cậu đã có hiểu nhầm gì về các cô gái phương Đông chúng tôi rồi hay không?!
Hai người vừa đẩy vừa xô nhau đi vào cửa. Tề Tranh vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi. Những ngày vừa qua cô đã luôn phải đến đi rất vội vàng, nên chưa cảm nhận ra được, nhưng đến hôm nay sau khi thời gian làm thêm kết thúc, bao nhiêu mỏi mệt tích trữ bấy lâu nay lại mãnh liệt ùa đến. Cô có cảm giác như hai mí mắt của mình như dính chặt vào nhau, chỉ hận không thể ngã đầu nằm xuống mà ngủ thiếp đi.
Đúng vào lúc này, Tề Tranh cảm thấy từ phía sau lưng Jenny đang vỗ vỗ lên bờ vai của mình.
Tề Tranh mơ mơ màng màng quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Jenny cho cô xem một tấm hình.
Xuyên qua ánh sáng của bóng đèn ngủ đặt ở đầu giường, dù hơi miễn cưỡng nhưng Tề Tranh vẫn có thể nhìn ra được rất rõ ràng những người có trong bức ảnh.
Trong đó là một gia đình có bốn người, gồm ba mẹ và hai cô gái. Cô gái nhìn có lớn hơn một chút kia nhìn qua đường nét cũng biết ngay đó là Jenny ngày trước. Còn cô bé đứng ở bên cạnh nhút nhát, e lệ được cô nắm trong tay thì lại là một cô bé tóc đen, mắt đen trông thật không hài hòa với những người còn lại trong nhà này.
Cơn buồn ngủ của Tề Tranh lập tức biến mất. Với vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc cô ngẩng đầu nhìn về phía Jenny, chờ đợi người này cho mình một cái đáp án.
"Có phải là trông cô ấy rất xinh đẹp hay không? Cô ấy gọi là San Ny, là em gái của mình." Khi Jenny nhắc tới cái từ em gái này, cả người cô bỗng nhiên trở nên hết sức dịu dàng.
Chỉ nhìn qua bức ảnh mà thôi, nhưng Tề Tranh đã lập tức nhận ra, cô gái đến từ phương Đông này hẳn là không hề có quan hệ máu mủ gì với Jenny, phía sau bức ảnh này nhất định là có một câu chuyện rồi.
Cho đến lúc này Tề Tranh mới giật mình phát hiện ra, có lẽ những từ ngữ hết sức khoa trương vừa mớiđược Jenny tuôn ra không ngừng kia cũng không phải là dùng để miêu tả chính mình. Cô bỗng nhận ra được là, những gì trước đây cô vẫn cho rằng sự chăm sóc người này đã dành cho mình bấy lâu nay thực ra cũng không phải chỉ vì các cô là bạn cùng phòng. Mà căn nguyên sâu xa, có lẽ là vì cô em gái đến từ phương Đông của cô ấy. Mỗi khi Jenny đối xử thân mật với mình là dường như cô ấy đã tìm được bến đỗ, vậy nên những gì mình đã nhận được là nhờ phúc của cô gái có mặt trong tấm ảnh này.