Có vui không?
Bất ngờ không?
Kinh hỉ không?
Lúc này Tề Tranh chỉ thấy muốn khóc. Cô thật sự không biết mình nên trả lời vấn đề này như thế nào với Bùi Thanh Phi.
Cuối cùng Tề Tranh cũng chỉ có thể ấp úng nói với Bùi Thanh Phi là: "Thanh Phi, là thế này, mình đang bị lạc đường ở trường Thụy Văn."
Bùi Thanh Phi kiếm được không ít học bổng. Kỳ thật thì không có số tiền kia thì cũng không sao, cô không muốn cho ai biết được thu nhập của mình so với Tề Tranh lại còn nhiều hơn.
Sau khi đã trải qua bao khó khăn trắc trở trước đây rồi, Bùi Thanh Phi lại càng muốn gặp được Tề Tranh. Chỉ tiếc là lần đầu tiên trong đời muốn làm một người lãng mạn, đưa cho Tề Tranh một cái kinh hỉ, lại không ngờ được là bị đánh vỡ hoàn toàn như vậy.
Hai người cùng đứng ở trong sân trường của người kia, cùng cầm điện thoại trong tay, vừa khóc lại vừa cười mà một câu đều nói không nên lời.
Cuối cùng Tề Tranh vẫn là người mở miệng trước, với giọng mũi rất nặng: "Cậu đã nói rất đúng, Thanh Phi! Về sau cái loại kinh hỉ như thế này, tốt nhất là nên ít đi thôi."
Bùi Thanh Phi cũng hút hút cái mũi giống như vậy: "Đúng vậy a, lãng phí thời gian không nói lại còn tốn thêm tiền nữa."
"Đừng bao giờ bỏ lỡ nhau nữa. Về sau, nếu định làm cái gì chúng ta hãy cùng nhau làm." Tề Tranh đưa ra một ước định.
"Ừ, nhất định là như thế." Bùi Thanh Phi thuận theo.
Hôm nay là đêm giáng sinh, vậy mà Tề Tranh và Bùi Thanh Phi lại mỗi người cách xa một nơi. Một nơi thì Giáng sinh mới là buổi sáng, trong khi ở một nơi khác Giáng sinh đã là buổi tối. Dù có làm cách nào đi nữa, các cô cũng đều không có khả năng là được ở bên nhau vào hôm nay rồi.
Món quà nhân dịp lễ Giáng sinh này không chỉ không để cho hai người có được niềm vui, mà vô hình trung, nó lại tạo thành cái áp lực cực lớn khi họ chỉ có một khoảng thời gian hữu hạn.
Điều này thật sự là một việc làm cho người ta cảm thấy hết sức uể oải.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tề Tranh hỏi.
"Hiện tại cậu đang ở đâu vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi lại.
Tề Tranh lại quay đầu nhìn khắp bốn phía: "Ừ, nơi này là..."
Cô đã hoàn toàn nhận không ra phương hướng nào nữa.
Bùi Thanh Phi đưa tay vỗ trán, cái tên Tề Tranh mù đường này ấy mà, việc này thật sự đã là làm khó cậu ấy rồi.
"Cậu hãy đứng yên đấy, đừng có đi đâu cả. Để mình bảo Ngô Kỳ tới đón cậu là được rồi. Còn mình thì đi đổi lại giờ bay rồi bay trở về ngay." Bùi Thanh Phi dứt khoát nói với Tề Tranh quyết định của mình.
"Để tự mình gọi cho cậu ấy." Tề Tranh nâng cao cảnh giác.
Làm sao Bùi Thanh Phi lại không nghe ra được chút tâm tư kia của người này? Nhớ đến những lời Ngô Kỳ đã kể cho mình nghe chuyện cô ấy đã trêu đùa Tề Tranh như thế nào, cô lại khẽ nở nụ cười.
"Tại sao vậy a? Chẳng phải là mình gọi cũng như cậu gọi hay sao." Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói, giọng của cô rất nhẹ, giống như một cái lông chim nhẹ nhàng rơi vào trong lòng Tề Tranh, làm cho co cảm thấy trong lòng cực kỳ ngứa ngáy.
"Là vì... Là vì... Ngô Kỳ từng nói là cô ấy rất thích những cô gái như cậu, nhìn qua thì như là tẻ nhạt, nhưng trên thực tế lại là người rất dịu dàng." Tề Tranh nói.
"Có phải là vì tin vào những lời mê sảng này, mà thời gian sau đó cậu mới liều mạng như thế, đúng không?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh thở dài một cái: "Thanh Phi, về sau cậu sẽ còn hấp dẫn thêm những người còn ưu tú hơn mình rất nhiều, vậy nên mình lại càng phải cố gắng hơn mới được. Như vậy thì mình mới xứng đôi với cậu."
Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói: "Ừ! Vậy thì cố gắng lên!"
Hả? Chỉ đơn giản là như vậy thôi?
Tề Tranh cho là mình sẽ còn nhận được vài câu an ủi kia đấy.
Ngay sau đó lại thấy Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói tiếp: "Tề tiểu thư cố gắng lên! Bùi tiểu thư cũng cố gắng lên! Hai chúng ta cùng nhau cố gắng lên a."
Lập tức trong bụng Tề Tranh lại nở hoa, cô đáp: "Ừ ừ! Chúng ta cùng nhau cố gắng lên!"
Hai người cùng nhau thương lượng về việc sắp xếp hành trình: Bùi Thanh Phi sẽ là người đổi lại giờ bay để quay trở lại ngay, còn Tề Tranh thì ở lại nơi đó đợi mình. Tuy rằng phải mất thời gian cho cả đi lẫn về, hai người sẽ lãng phí nguyên một ngày, thời gian còn lại được ở bên nhau sẽ trở nên cực kỳ ít ỏi, nhưng vì đã tách ra lâu như vậy rồi, dù chỉ là được nhìn thấy người kia trong thời gian ngắn ngủi đi nữa, quãng đường bay lại rất xa, phải mất một thời gian rất lâu, nhưng các cô vẫn cam lòng.
Nói xong hết thảy rồi, Tề Tranh đang chuẩn bị cúp điện thoại để chuyển sang gọi cho Ngô Kỳ, bảo người này đến tìm mình thì lại nghe thấy Bùi Thanh Phi gọi mình.
"Đúng rồi, Tề Tranh!"
"Cái gì?"
"Ngô Kỳ lừa cậu đấy!"
"Hả?"
"Cô ấy chỉ thích những cô gái có tính cách đơn thuần, thẳng thắn, thành khẩn thôi. Không phải là kiểu người như mình đây. Mà bạn cùng phòng của mình tình cờ lại đúng là bạn gái của cô ấy. Cũng vì nguyên nhân này mà mình mới vô tình gặp được cô ấy ở Thụy Văn này đấy."
"... Chết tiệt! Thì ra cô ấy cố ý đùa mình!" Tề Tranh nghiến răng nghiến lợi. Chờ một lát nữa gặp lại cái tên Ngô Kỳ này, tuyệt đối là cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
A! Thế này không đúng a! Làm sao mà đã hơn vài năm không gặp lại, vậy mà cô ấy lại có thể ngay từ cú điện thoại đầu tiên đã xem thấu chuyện tình cảm của mình và Thanh Phi được đây? Tề Tranh nghĩ tới chuyện này liền hỏi ngay.
Bùi Thanh Phi cười cười: "Cô ấy đã biết từ lâu rồi."
"Từ lúc nào vậy?" Tề Tranh kinh ngạc.
"Từ thời cấp ba a."
"Làm sao có chuyện như vậy được?" Tề Tranh mở to hai mắt. Cái thời cấp ba ấy ngay chính bản thân mình mà còn không biết nha.
"Người đồng loại thì nhìn nhận vấn đề sẽ rõ ràng hơn người trong cuộc một chút." Bùi Thanh Phi cười.
"Về mình đây?" Tề Tranh chỉ chỉ cái mũi của mình.
"Không phải! Là về mình!" Bùi Thanh Phi trả lời: "Phong thủy luân chuyển mà. Cũng nên để cho cậu thể nghiệm thể một chút cái cảm giác thắc thỏm không yên cùng bất an của mình ngày ấy với."
Tâm tình của Bùi Thanh Phi phi thường không tồi. Cô vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện, để mặc Tề Tranh đứng ở ngay đầu đường của trường đại học Thụy Văn một mình ngổn ngang trong gió.
Mình và Bùi Thanh Phi cùng nhau trải qua chính là cùng một thời thanh xuân nha, có đúng không? Vì cái gì mà mọi người nhìn qua liền biết ngay, chỉ có một mình mình thì lại nhìn qua như là một đứa ngốc.
Thời điểm Ngô Kỳ tìm ra được Tề Tranh đã phải mất một thời gian rất lâu.
Vì cả hai đều là những người không xác định ra được đâu là Đông Nam Tây Bắc, vậy nên dù đang cùng ở chung trong một ngôi trường, nhưng muốn gặp được gặp nhau lại phải cần đến vận may.
Sau nhiều năm không gặp, trông Ngô Kỳ vẫn như cũ. Cái vẻ vũ mị của cô bé con lai của cái thời cấp ba kia giờ đây lại càng thêm phong tình vạn chủng. Trong tay cô còn dắt theo một cô gái xinh đẹp khác, mái tóc màu nắng dài như thác nước với những nếp uốn quăn, đôi mắt màu xanh da trời luôn mang ý cười.
Ngô Kỳ giới thiệu sơ lược Đan Đan cùng Tề Tranh để hai người làm quen.
"Tề Tranh, đây là bạn gái của mình, Đan Đan. Đan Đan, đây là bạn học cũ của mình."
"Chào cô!" Tề Tranh thiện ý vươn tay ra trước.
Đan Đan vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay chân không nhúc nhích khi nhìn Tề Tranh: "Tôi biết cô."
Tề Tranh ngại ngùng đưa tay sờ sờ đầu: "Là biết từ Thanh Phi có đúng không? Ối chà! Ha ha ha... Thì ra là cậu ấy vẫn thường xuyên đem mình treo ở ngoài miệng như vậy đây. Làm mình có chút ngượng ngùng nha."
Đan Đan: "..."
Ngô Kỳ: "..."
Ngươi thật sự suy nghĩ nhiều thật sao?!
Một mình Tề Tranh một đường hăng hái đi tuốt ở phía đằng trước.
Đan Đan tiến đến bên cạnh Ngô Kỳ hỏi nhỏ: "Cô ấy vẫn luôn vô duyên như vậy hay sao?"
Ngô Kỳ nhìn theo bóng lưng Tề Tranh: "Đại khái là có đôi người như vậy a."
Từ sau khi tại trường Thượng Thanh thi đậu tốt nghiệp rồi, hình ảnh người này đã chiếm giữ trong trái tim mình, không thể xóa nhòa trong một thời gian thật lâu. Cho tận đến khi mình gặp được Đan Đan, trái tim vốn phiêu bạt không ổn định từ nhỏ đến lớn này rút cuộc cũng quay về bình yên. Những chấp niệm một thời ấy rồi cũng từ từ tiêu tan.
Thật may mắn khi tất cả những chuyện cũ này rồi cũng tiêu tán ở trong gió. Vĩnh viễn cả cuộc đời này, cũng chỉ có một mình cô biết rõ mà thôi.
Rút cuộc rồi Tề Tranh cũng thấy được cái biển tên gắn trước hiên nhà không mấy bắt mắt của khu ký túc xá, cô quay lại la lớn với hai người kia: "Là nơi này sao?"
Hai người gật gật đầu, bất tri bất giác các cô cũng đã đi tới cái nơi muốn đến. Ánh sáng của buổi chiều rọi chiếu vào khu ký túc xá, nơi Bùi Thanh Phi đang sống, mang phong cách cổ xưa trang trọng, rất có cảm giác nghi thức.
Đan Đan tới chỗ ở của Ngô Kỳ, đem cả căn phòng ký túc xá rộng rãi để lại cho Tề Tranh.
Tề Tranh đem áo ngủ của Bùi Thanh Phi ra để mặc, nằm ở trên giường của Bùi Thanh Phi mà có cảm giác như mình đang cảm nhận được khí tức cùng nhiệt độ của người ấy. Tất cả những điều này khiến cho cô cảm thấy không chân thực.
Tề Tranh thật sự đã rất mệt mỏi. Suốt một ngày đêm cô chưa từng chợp mắt. Trong khi vẫn nửa mê nửa tỉnh, cô như thấy được Bùi Thanh Phi đang đi về phía mình, nhưng không phải bộ dáng của hiện tại, mà là với cái váy nhỏ màu hồng, cái bím tóc sừng dê, đi đường còn hơi lảo đảo. Ngày đó các cô mới được chừng năm sáu tuổi, vui điên chơi điên không ngừng ồn ào, có rất nhiều, rất nhiều thời gian để cùng nhau vui đùa.
"Ngày ấy thật tốt a." Tề Tranh vùi mình vào trong cái chăn của Bùi Thanh Phi. Cô chợt cảm thấy cái gối có chút ướt, thì ra trong khi không để ý tới, vậy mà mình lại chảy nước mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Kỳ mang theo Đan Đan trở về ký túc xá, hai người chuẩn bị gọi theo Tề Chanh cùng đi ra ngoài ăn sáng.
Kết quả lại là, sau khi mở cửa đi vào, hai người phát hiện ra mục đích của mình đã không đạt được.
Tề Tranh không có ở trong ký túc xá.
"Là một kẻ mù đường, vậy mà lại vẫn dám một mình đi ra ngoài!" Ngô Kỳ nổi giận. Ngày hôm qua hai người bọn họ đã phải quanh đi quẩn lại không biết bao nhiêu vòng tròn như vậy, chẳng lẽ nào gia hỏa này lại nhớ ra được đường đi rồi?
"Honey!" Đan Đan vỗ vỗ bờ vai Ngô Kỳ: "Cậu hãy xem nơi đó kìa!"
Ngô Kỳ nương theo hướng chỉ tay của Đan Đan nhìn sang, ngay lập tức cô thấy trên chiếc ghế dài đặt ở trên bãi cỏ trước ký túc xá đã có một người ngồi đó.
Đêm qua là đêm giáng sinh, những cuộc náo nhiệt trong đêm diễn ra thật lâu. Vì vậy mà đến sáng hôm nay mọi con đường trong khuôn viên của trường đại học Thụy Văn đều trở nên hết sức yên tĩnh, chỉ có một vài người vội vàng đi lại, nhìn qua thì thấy buổi sáng này có chút quạnh hiu.
Tề Tranh ngồi ở trên ghế, trên cổ là một chiếc khăn quàng màu đỏ tươi, hình như trên tay còn bưng lấy một cái ly. Thỉnh thoảng lại thấy người này qua đầu nhìn ra xung quanh.
Không cần đoán cũng biết, người này ngồi đây là để chờ ai đó. Bởi vì chưa quen thuộc nơi này, nên cô không thể xác định được Bùi Thanh Phi sẽ trở về từ cái giao lộ nào. Cũng may là cô còn nhớ mang theo chiếc khăn quàng màu đỏ rất đẹp này, lại còn chọn ngồi ở cái nơi dễ làm người khác phải chú ý tới, cô hi vọng là chỉ cần một cái liếc mắt thôi, Bùi Thanh Phi cũng sẽ ngay lập tức nhìn thấy mình.
"Cô ấy sẽ đợi trong bao lâu?" Đan Đan hỏi Ngô Kỳ.
"Cậu ấy sẽ một mực chờ đợi cho đến khi Thanh Phi trở về." Giọng của Ngô Kỳ hết sức chắc chắn.
Thời điểm Bùi Thanh Phi lại một lần nữa đặt chân lên A quốc, cô tự thấy mình nên rèn luyện thân thể một chút. Muốn nói yêu đương gì gì đó, có được một thân thể khỏe khoắn thật sự là điều rất quan trọng.
Cô không gọi điện thoại cho Tề Tranh nữa. Bị dằn vặt lâu đến như vậy rồi, lại còn bị chênh lệch múi giờ, cô không muốn quấy nhiễu việc nghỉ ngơi của Tề Tranh. Cô muốn cho người này được an ổn ngủ ở trong căn phòng của mình, trên giường của mình. Còn mình, một lát nữa thôi, chỉ cần đẩy cửa đi vào là đã có thể được nhìn thấy cậu ấy rồi. Tưởng tượng ra cái cảnh này, nhất là lại diễn ra trong một buổi sáng như sáng hôm nay đã làm cho Bùi Thanh Phi cảm thấy thật ấm áp.
Nhưng khi cô chỉ vừa mới rẽ qua một cái ngã tư, chuẩn bị đi vào khu ký túc xá của mình thì cô lập tức nhìn thấy, xuất hiện ở ngay trước mắt mình là hình ảnh vô cùng quen thuộc không biết có ở đó tự bao giờ.
Người ấy mang theo một cái khăn quàng cổ màu đỏ. Trong ngôi trường với kiểu gạch ngói thuần một màu xám đen này, trông nó mới bắt mắt làm sao.
Cái lúc Bùi Thanh Phi chú ý tới cậu ấy thì cũng là lúc cậu ấy nhìn thấy Bùi Thanh Phi. Cô thấy người đó đem cái ly trong tay đặt lên trên chiếc ghế dài, hướng về phía mình mà liều mạng xông tới.
Cái lúc được người này ôm chầm lấy, hành lý trong tay Bùi Thanh Phi tự động rời khỏi tay, từ từ nghiêng xuống, cuối cùng ngã ra trên mặt đất.
Cái tiếng lạch cạch kia vang lên phảng phất như là âm thanh của chút lý trí cuối cùng của Bùi Thanh Phi bị cắt đứt. Cô cảm thấy cánh tay người này đang dùng sức đỡ lấy cái ót của mình. Động tác ấy có chút ngang ngược, thậm chí nó còn kéo theo cả tóc, làm cho cô có chút đau, thế nhưng Bùi Thanh Phi vẫn đón lấy đôi môi của người này, dùng sức hôn lên.
Giữa tiết trời rét đậm của A quốc, trong buổi sáng đầu tiên sau lễ Giáng Sinh, sau hơn một trăm ngày bị chia cắt rút cuộc Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cũng đã chân thật được nằm trong vòng tay của người kia.
Bầu trời A quốc vốn đang mờ mịt, giờ đây ánh mặt trời từ từ bay lên, chọc thủng tầng mây dày, phủ những tia nắng xuống mặt đất. Nó làm cho người ta cảm thấy cả người đều trở nên ấm áp.
Cuối cùng Tề Tranh cũng chịu buông tha người trong ngực ra. Cô thấy rằng sau cái hôn nồng nhiệt vừa rồi đôi môi ẩm ướt của Bùi Thanh Phi sáng lên lấp lánh trông thật kiều diễm. Tề Tranh nhịn không được lại nhẹ nhàng mổ thêm vài cái, giống như cái nụ hôn đầu tiên trong buổi tối hai người xác định quan hệ ấy. Không quá nồng nàn, mà dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí.
"Cậu đã phải chờ mình lâu lắm phải không?" Khi Bùi Thanh Phi nói những lời này, hơi thở ấm áp của cô cứ phun lên cần cổ Tề Tranh.
"Không đâu! Không lâu bằng cậu được!" Như thể đang nâng niu vật báu trên tay, lại một lần nữa Tề Tranh ôm lấy người này vào trong ngực mình.
Buổi tối hôm qua TềTranh không ngủ được, mới sớm tinh mơ đã tỉnh dậy. Cô đến ngồi ở trên chiếc ghế kia thật lâu, chỉ là để chờ cho một bóng hình xuất hiện. Nhưng mà, dù cô ngồi ở chỗ kia có lâu đi nữa, bất quá cũng chỉ là mấy giờ đồng hồ. Còn Bùi Thanh Phi thì sao? Cậu ấy đã phải đợi mình qua rất nhiều năm trời.