Tề Tranh bị một câu này của Bùi Thanh Phi hành hạ suốt một đêm, trằn trọc không sao ngủ được. Sáng hôm sau cô tỉnh dậy với hai con mắt gấu trúc.
Cô ngồi ở bên giường Bùi Thanh Phi, mắt không hề chớp cứ thế mà nhìn chằm chằm vào người này, vừa mới sáng sớm đã dọa Bùi Thanh Phi tí nữa nhảy dựng lên.
"Mình biết sai rồi!" Vừa nhìn thấy Bùi Thanh Phi mở mắt ra, Tề Tranh đã vội vàng nhận sai.
Bùi Thanh Phi nén cười, cô cố làm ra vẻ lãnh đạm, vẫn làm ra vẻ không để ý tới người này, vừa rời giường liền đi thẳng tới phòng rửa mặt.
Tề Tranh mang theo một đầu cỏ dại còn Bùi Thanh Phi duyên dáng chải tóc, những sợi tóc đen nhánh, mượt mà đến nỗi làm cho chiếc kẹp tóc hình hoa anh đào rơi trượt xuống; Tề Tranh vẫn mặc trên người bộ đồ ngủ, bàn chân không giày dép, Bùi Thanh Phi lại mặc một chiếc váy nhỏ xinh, chỉ cần nhẹ nhàng xoay người một cái, mép váy liền bay lên.
Sau khi đã chăm chút hết thảy rồi, Bùi Thanh Phi đem valy hành lý của mình mở ra.
Bởi vì cô đã ăn mặc hết sức chỉn chu rồi, vậy nên rất không tiện cho những việc làm tiếp theo. Ngay lập tức Tề Tranh nhận ra điều này, cô vội vàng ngồi xuống bắt đầu giúp Bùi Thanh Phi dọn dẹp hành trang.
"Để mình! Để mình làm cho! Cậu cứ ngồi đi. Để mình rót nước cho cậu nhé."
Bùi Thanh Phi ngồi thả lỏng cả người trên ghế, nhìn Tề Tranh dành hết mọi việc mà một mình lui tới bận trước bận sau.
Cô đi rót nước cho Bùi Thanh Phi, vì sợ nước quá nóng uống không được mà còn cẩn thận nhẹ nhàng thổi mất cả buổi.
Cô đem toàn bộ quần áo của Bùi Thanh Phi gấp gọn theo phương thức đặc biệt nhất, rồi xếp lại vào trong valy thật gọn gàng.
Cô trả lại cho Bùi Thanh Phi chiếc giày da màu đen đã được chùi đến sáng loáng.
Bùi Thanh Phi không có ý định đứng dậy giúp người này một tay. Cô cứ thế ngồi một chỗ mà nhìn. Lúc này cô chỉ muốn thật nghiêm túc, thật chăm chú và tỉ mỉ đem hình ảnh Tề Tranh vì chính mình mà bận rộn trước sau này, tất cả in sâu trong đầu.
Phải nhớ rằng, ngày mai mình đã phải đi rồi, cuộc gặp gỡ lần sau cũng phải đến mấy tháng nữa. Từ giờ đến lúc đó cô cũng chỉ có thể dựa vào những kí ức này mà nhớ lại để vượt qua quãng thời gian không có Tề Tranh ở bên cạnh. Cô thích dáng vẻ Tề Tranh vì mình mà bận rộn. Cô thích cái bộ dáng người này quan tâm đến mình. Thông qua những hành động tập mãi thành thói quen này của Tề Tranh, Bùi Thanh Phi thật sự cảm nhận được rõ ràng hơn tình yêu Tề Tranh dành cho mình.
Sau khi tất cả đều đã được dọn dẹp thỏa đáng, Bùi Thanh Phi đi vào phòng tắm lấy dụng cụ rửa mặt của mình đưa cho Tề Tranh.
"Bỏ hết vào trong valy đi." Rút cuộc Bùi Thanh Phi cũng đã hơi có vẻ mỉm cười.
Tề Tranh ngẩn người ra. Cô chần chừ đưa tay tiếp nhận: "Hiện tại chẳng phải đã cất đi rồi hay sao? Như vậy thì có phải quá sớm hay không? Còn không phải ngày mai còn muốn dùng đến hay sao."
Bùi Thanh Phi cười cười: "Đúng vậy a. Ngày mai còn muốn dùng đến, nhưng mà ngày mai mình cũng đâu còn ở nơi này nữa."
Không ở nơi này thì còn có thể đi nơi nào?
Trong lòng Tề Tranh bỗng trở nên căng thẳng.
Lẽ nào Bùi Thanh Phi đã phạt mình phải ngủ một mình cả một đêm rồi mà vẫn còn chưa nguôi giận, muốn rời khỏi Khang Niết sớm hơn một ngày trở về trường học hay sao?
Suy nghĩ này làm cho Tề Tranh cảm thấy sợ hãi. Tới đây hai người sẽ phải mất tới mấy tháng liền không gặp nhau, cô thật không dám để cho Bùi Thanh Phi mang theo cơn giận dỗi mà rời đi như vậy được.
Tiến lên hai bước, Tề Tranh vươn tay ôm lấy người này vào trong ngực, cô cẩn thận từng li từng tí cọ vào bên tai của cô ấy: "Thật sự là mình biết mình đã sai rồi. Về sau làm cái gì mình cũng sẽ không bao giờ gạt cậu nữa. Sẽ không để cho cậu phải lo lắng, mình cam đoan đấy! Cậu đừng bỏ đi có được không, Thanh Phi? Cậu đừng nói là sẽ bỏ về trước, mình cầu xin cậu đấy!"
Bùi Thanh Phi vỗ nhè nhẹ lên lưng Tề Tranh. Cái tên ngốc này, lại đang nghĩ đi nơi nào vậy đây.
"Còn không phải là cậu nói muốn dẫn mình ra bên ngoài ở hay sao? Đã đặt phòng khách sạn rồi, nếu không đi ở, còn không phải là đã chịu lỗ?"
Khi giọng của Bùi Thanh Phi truyền vào trong tai Tề Tranh ngay lập tức nó đã khiến cho đại não của cô trở nên trống rỗng đến ba giây đồng hồ.
"Cậu đã tha thứ cho mình rồi?" Tề Tranh kinh hỉ.
Bùi Thanh Phi nở nụ cười, làm sao mình có thể trách cậu ấy được đây.
Tề Tranh lại bỏ ra hơn 10′ để thu xếp cho chính mình, sau đó cô kéo theo Bùi Thanh Phi đến dừng trước tám gương, thật là cảnh đẹp ý vui.
Vô cùng vừa lòng đẹp ý, cô đi ra cửa.
Trước khi đi Tề Tranh gọi điện thoại báo cho Jenny biết. Bởi vì để cho hai người các cô có được không gian riêng tư, trong hai ngày này Jenny không trở về ký túc xá. Hôm nay các cô dắt nhau đi ra ngoài ở rồi, cũng nên biến nếp sống đang bị các cô quấy rầy này trả lại cho Jenny cuộc sống thường ngày được rồi.
Đây là lần thứ hai Tề Tranh bước vào cái khách sạn này. Kể từ sau cái lần cùng cha mẹ tới ở nơi đây, cô đã nhớ kỹ nằm lòng cái chỗ này, hoặc là nói cho đúng hơn là nhớ kỹ cái đài quan sát của nó.
Ngay sau khi cô và Bùi Thanh Phi tiến hành làm xong thủ tục vào ở, đem hành lý bỏ vào nghỉ rồi hai người liền đi lên tầng cao nhất.
Nữu Văn là một thành phố cảng, trừ một bên là biển rộng, phía trong thành phố cũng có rất nhiều cây cối. Phóng tầm mắt nhìn ra xa thì sẽ thấy cả thành phố này đều nhiễm lên một màu tươi xanh, tất cả đều tràn trề sức sống.
Hai người đều cùng mặc váy, mái tóc dài đen mượt được làn gió mùa xuân nâng lên. Ở trong mắt người khác và cả mùa xuân của thành phố Nữu Văn này, đây chính là bức tranh mỹ lệ nhất.
Mọi ánh mắt đều dừng ở sau lưng hai cô gái này, nhưng Tề Tranh và Bùi Thanh Phi lại nhìn không thấy. Lúc này các cô đang đứng ở chỗ rất cao, cánh tay đều đặt ở trên lan can.
"Cái ngày mừng năm mới ấy mình đã rất muốn mang theo cậu cùng đến đây." Tề Tranh cười mà như là lâm vào trong kí ức nào đó, rồi lại nở nụ cười ngọt ngào mà nói tiếp: "Đến khi đi trượt tuyết lại cũng muốn mang theo cả cậu cùng đi trượt tuyết. Lúc đó mình đã nghĩ, về sau, mặc kệ là đi đến nơi nào nhất định mình sẽ phải mang theo cậu bên người."
"Mình cũng đã nghĩ giống như cậu vậy." Tuy ánh mắt của Bùi Thanh Phi đang nhìn ra phương xa, nhưng mỗi lời nói của Tề Tranh đều được cô ghi tạc trong lòng.
"Hiện tại, kỳ thật mình thấy nên cảm tạ ba Bùi." Tề Tranh cảm khái nói.
Bùi Thanh Phi có chút tò mò, cô phục hồi tinh thần lại: "Vì cái gì?"
"Kỳ thật sau khi đi ra bên ngoài rồi mình mới phát hiện ra được, tầm mắt của chúng ta được mở rộng hơn, tâm hồn cũng trở nên rộng mở hơn." Tề Tranh kiên nhẫn giải thích ý nghĩ của mình: "Lúc đầu đối với việc xuất ngoại du học này, thật sự là mình đã có đôi chút xem thường. Mình đã rất không kiên nhẫn với những người theo đuổi mục tiêu học rộng biết nhiều. Mình là người thuộc phái hành động, nên cảm thấy học nhiều không bằng nghĩ nhiều, làm nhiều. Nhưng suy nghĩ của mình bây giờ đã có đôi chút khác trước."
Bùi Thanh Phi chăm chú nghe.
"Giống như là trước mặt cậu xuất hiện một cánh cửa lớn vậy. Nếu như cậu không đẩy nó ra mở cánh cửa ấy để nhìn xem bên trong là những gì, thì cả cuộc đời của cậu có lẽ sẽ không thể hình dung ra được phía sau cánh cửa đã tồn tại thứ gì. Cho nên quá trình đẩy cánh cửa ra này thực tế là cực kỳ quan trọng. Vậy nên được ra nước ngoài học tập như thế này, quả thật đã làm cho mình có được không ít thu hoạch." Tề Tranh nói bằng cái giọng hết sức rất nghiêm túc.
Bùi Thanh Phi rất thích người này mỗi khi tỏ ra nghiêm túc như vậy: rất đẹp, lại cũng rất chân thật, thích đến nỗi Bùi Thanh Phi đã nhịn không được mà muốn trêu chọc người này.
"Thì ra là như vậy a. Có thu hoạch rồi thì cũng sẽ không có mình nữa đâu." Bùi Thanh Phi trêu chọc.
Hả?
Không! Không! Không! Không!
Tề Tranh bối rối xua tay: "Điều này làm sao có thể. Mình không thể không có cậu được! Mình cũng chỉ là muốn tìm niềm vui trong đau khổ bởi dù sao như vậy cũng vẫn tốt hơn thê lương, buồn bã. Cậu mới là... A...."
Điều Tề Tranh muốn nói ra kia, Bùi Thanh Phi đều đã hiểu.
Mình mới là người quan trọng nhất đối với cậu, mà với mình, cậu cũng là người như vậy.
Kỳ thật trong lòng Bùi Thanh Phi cũng đã tiêu tan những ấm ức đã phải trải qua sau khi xuất ngoại. Được chiêm nghiệm trái đất rộng lớn, lại đã trải qua những va chạm kịch liệt về tư tưởng rồi, điều khiến cho Bùi Thanh Phi động tâm nhất vẫn là cái không gian rộng lớn đến vô cùng đang trải ra trước mắt này. Cô không hề cố kỵ khi hôn lên đôi môi người yêu của mình. Cô và Tề Tranh sẽ không bị ai xem thành quái vật.
Đem hôm đó, tại phòng tắm của khách sạn, hai người cùng nhau đi tắm.
Từ khi hai người xác định quan hệ tới nay, mỗi lần ở vào tình thế giống như thế này, tay chân Tề Tranh sẽ luôn không một chút tỏ ra thành thật. Cô thích được tiến hành thăm dò tới những bến bờ nguy hiểm. Chỉ cần thấy Bùi Thanh Phi không nổi giận là cô sẽ từng bước từng bước một tùy thời xâm nhập.
"Bốp!"
Thật sự là có chút bị nhột, Bùi Thanh Phi không thể không đánh rơi bàn tay của người nào đó vẫn đang bám dính ở trước ngực của mình.
Nhưng mà cánh tay này bị hất đi rồi thì tay kia lại vô thanh vô tức sờ lên cái mông của cô. Quá đáng hơn nữa là bàn tay ấy lại còn véo nhẹ bóp nhẹ.
"Tề Tranh." Bùi Thanh Phi có chút thẹn thùng: "Cậu đừng nháo lên với mình nữa."
Tề Tranh lập tức đem người này ôm vào trong ngực mình, đôi má dán lên đôi má rồi nhẹ nhàng chà xát: "Được rồi! Được rồi! Mình ngoan ngoãn nghe lời liền."
Có mà nghe lời cái đầu quỷ cậu ấy!
Hai người tắm rửa xong liền cùng nhau nằm ở trên giường.
Bùi Thanh Phi trên người có mùi thơm ngát của hương sữa tắm chanh, Tề Tranh nằm một bên mà trong lòng tâm viên ý mã.
Ban đầu Tề Tranh vẫn nằm nghiêng, nhưng khi nhìn vẻ mặt đang ngủ của Bùi Thanh Phi, cô lại kìm lòng không được. Vì vậy mà cô xích người lại gần hơn nữa, rồi lại xích nữa...
Thật ra thì Bùi Thanh Phi cũng đâu đã ngủ. Cô có thể cảm nhận được một thân thể ấm áp đang từ từ xích tới gần mình. Cô mắt mở ra nhìn cái kẻ hư hỏng này lại tiếp tục quấy rầy mình như thế nào nữa đây.
Thấy người ta tỉnh dậy, Tề Tranh lại thành thật không dám động cựa.
Lúc này lại đổi thành Bùi Thanh Phi là người xê dịch thân thể, cô nằm sát vào bên người Tề Tranh.
Hai người dán sát vào gần nhau như vậy, tựa hồ chóp mũi sắp dán lên chóp mũi.
Bùi Thanh Phi thổ khí như lan*: "Cậu muốn làm cái gì? Vì cái gì mà lại không chịu ngoan ngoãn đi ngủ."
"Mình... mình muốn... Ừm, Thanh Phi, mình... mình có thể sờ cậu một chút có được không?" Tề Tranh cả gan.
* Hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. (Nhiều bạn biết rùi ha)Bùi Thanh Phi cười cười. Cô kéo tay Tề Tranh đặt lên trên vành tai của mình: "Được thôi, cho cậu sờ này."
Trên mặt Tề Tranh nóng lên hừng hực, như thể khó có thể mở miệng: "Không phải nơi này."
Bùi Thanh Phi lại cầm lấy bàn tay của Tề Tranh kéo xuống, rồi từng chút từng chút một dời xuống đến trên môi mình. Cô nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay của Tề Tranh: "Là nơi này?"
"Không phải." Tề Tranh lắc đầu.
Lại từng chút từng chút một hướng phía dưới, đến mỗi nơi Bùi Thanh Phi lại không quên hỏi cô: "Đó là nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"
Bao nhiêu thẹn thùng của Tề Tranh đến đều rụng rơi lúc nào không biết. Bởi cô biết rõ nhất định là Bùi Thanh Phi đã hiểu ý của mình rồi. Đây là cậu ấy đang cố ý trêu đùa mình. Nếu đã vậy, ta cần ta cứ lấy.
Tề Tranh không để mình bị động chờ đợi nữa, cô nhổm người ngồi dậy rồi cúi xuống nhìn Bùi Thanh Phi nằm ở trên giường dịu dàng cười với mình.
"Có thể chứ?" Tề Tranh khẽ hỏi.
Vừa mới ban nãy còn có ý trêu đùa, hiện tại Bùi Thanh Phi đã sớm nóng chín cả mặt. Cô quay đầu đi, bở lúc này cô không thể nói được thành lời hai chữ "có thể" kia, mà chỉ có thể thẹn thùng gật đầu.
Đây vốn là cảnh tượng Tề Tranh mơ tới không chỉ một lần. Bàn tay của cô nhẹ nhàng tìm đến giữa hai chân của người con gái này, còn Bùi Thanh Phi thì bất an đến run rẩy.
Tề Tranh tự nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, mình cần phải nhẹ nhàng một chút, nhẹ nhàng hơn một chút.
Đây là lần đầu tiên của Bùi Thanh Phi, cũng là lần đầu tiên của Tề Tranh, vì đây là lần đầu tiên nên cả hai đều biết rõ so với những mối quan hệ thân mật khác thì giữa hai người bọn họ lại càng thân mật hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên Tề Tranh gặp được một gương mặt khác của Bùi Thanh Phi mà cho tới bây giờ cô chưa từng biết đến. Thân thể của cô ấy rất mềm, giọng cũng thật mềm, mỗi âm thanh cô ấy phát ra, đều khiến cho trái tim của Tề Tranh như bị tan chảy.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tề Tranh tỉnh lại, Bùi Thanh Phi vẫn đang ngủ. Ánh mắt của Tề Tranh như gắn chặt lên người Bùi Thanh Phi, lưu luyến không nỡ dời đi dù chỉ là một giây.
Gia hỏa này vẫn nhắm chặt hai mắt, hàng lông mày thì hơi nhíu lại. Tề Tranh vẫn tinh tường nhận ra được tròng mắt của người này đang chuyển động một cách bất an dưới mí mắt.
Cô gái này kỳ thật đã thức dậy từ lâu, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại không nguyện ý mở mắt ra nhìn mình.
Nếu đã như vậy, khóe miệng của Tề Tranh mở rồi lại khép. Nếu thật đã như vậy thì cũng đừng trách mình làm chuyện xấu.
Tề Tranh hôn không theo tiết tấu gì, cứ vậy hết rơi vào cái trán, lại đến đôi má, bờ môi, sau đó theo cổ của Bùi Thanh Phi, rồi cứ thế từng chút từng chút một hướng xuống phía dưới.
Thấy không thể giả bộ được nữa, Bùi Thanh Phi đành phải đỏ mặt mở mắt ra.
"Tiểu sắc phôi!" Bùi Thanh Phi lẩm bẩm.
Tề Tranh lại đem đây là một câu khích lệ, vì vậy lại hôn mãnh liệt hơn.
Cô thích hôn Bùi Thanh Phi, thích làn trắng nõn cùng với thân thể mềm mại của cô ấy.
Mặt trời đã mọc lên, đem vài tia nắng xuyên qua khe hở của bức rèm che chiếu vào trong phòng.
Động tác của Tề Tranh dừng một chút. Thời gian luôn trôi qua nhanh đến như vậy, nó không cho phép cô lại hồ đồ, cô thả cho Bùi Thanh Phi đứng dậy, bởi vì chỉ qua mấy giờ đồng hồ nữa là Bùi Thanh Phi đã phải ngồi lên máy bay, bay trở về cái nơi ở cách rất xa hai người đang ở này.
Thật không nỡ cách xa mà, nhất là sau khi hai người đã có da thịt thân thiết như vậy rồi.
Bởi vì khoảng cách giữa Tề Tranh và Bùi Thanh Phi gần nhau như vậy, cho nên gần như ngay lập tức Bùi Thanh Phi cảm nhận được tâm tình sa sút của người này.
"Đừng khổ sở." Bùi Thanh Phi ngồi dậy, cô dùng trán của mình đặt lên trán Tề Tranh: "Rất nhanh, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa."
Lại một lần nữa bờ môi của Tề Tranh rơi lên trên môi của Bùi Thanh Phi, lần này đã không còn hồ đồ nữa, mà là có một chút triền miên cùng thâm tình.
"Cậu hãy chờ mình nhé!"
"Ừ. Cậu cũng chờ mình nhé!"
Chờ cho đến khi chúng ta trở mạnh mẽ hơn, sau đó sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Edit: Vừa háo hức vừa hết hồn chờ màn thịt và thịt kia. Thấy nó giản dị mà vừa thở phào lại cũng hơi tiếc nuối, he he...