Mảnh đất được chọn để đầu tư tại thành phố H nằm hơi lệch về phía nam, nhìn địa thế của nó thì thấy đây là một nơi rất tốt.
Tề Tranh bảo Tôn Đình lái xe lên núi Bàn Thuyết, tìm một nơi có tầm nhìn tốt nhất để quan sát.
Mảnh đất này rất có giá trị đầu tư, tuy nhiên dù có giá trị thì cũng không thể rao giá đầu tư trên trời như vậy được.
Tề Tranh đứng ở ven đường, từ phía xa xa nhìn xuống, điệu bộ như có điều suy nghĩ.
Tôn Đình và Cố Cẩn Đường hai cái người chuyên làm ăn... Ách! Nói là người làm ăn thì hơi quá sự thật, mà nên nói là người làm ăn tương lai mới đúng, còn bây giờ thì chỉ có thể ở sau lưng Tề Tranh làm người đứng nhìn mà thôi.
"Cô ấy có làm được hay không vậy? Ít nhất cũng đã nửa giờ trôi qua rồi. Tôi đã nói với cậu rồi mà, không nên tìm một con nhóc đến đây làm gì. Đến một hạng mục nghiêm chỉnh còn chưa được làm, người ta còn không thèm lấy cô ta đi làm trợ thủ, vậy mà cậu lại làm ngược lại, thoáng một cái đã đem người này từ dưới chân núi nhấc tới đỉnh núi. Nếu không cẩn thận, cô ta mà bị ngã xuống, thì cậu và tôi cũng sẽ bị vạ lây. Cậu có biết là từ khi Cố thị biết cậu mang theo một người như vậy, bọn họ đều vỗ tay chờ đợi chê cười chứ đâu. Cậu nói xem, như thế còn không phải anh của cậu đã đào sẵn cho cậu một cái hố hay sao? Bề ngoài thì ra vẻ thối lui, lời nói thì ra vẻ hùng hồn khi nói cái gì thuộc về Cố thị anh ta sẽ không động chạm đến, trên thực tế anh ta đang chờ xem cậu làm trò cười. Đến lúc đó anh ta mới nghênh ngang đi ra ngăn cơn sóng dữ cũng nên." Tôn Đình tựa ở bên cạnh xe vừa cười toe toét vừa nói với Cố Cẩn Đường về ý nghĩ của mình.
Trước sau gì Cố Cẩn Đường cũng không để ý tới người này, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tề Tranh.
"Cố tổng, cả khu vực kia đều thuộc về Long Hoa hay sao?" Tề Tranh chỉ chỉ về phía một mảnh đất khác nằm ở phía góc đông bắc.
Cố Cẩn Đường không biết, anh dùng cùi chỏ thúc vào bên người Tôn Đình đầy vẻ oán hận.
Tôn Đình không tình nguyện trả lời: "Đúng là như vậy. Hiện tại Long Hoa cũng chỉ giao cho công ty chúng ta vùng đất trong tầm mắt này quyền khai phá và sử dụng mà thôi."
"Lẽ nào ông ta lại chỉ cho một phần ở phía nam này để hợp tác với Cố thị?" Tề Tranh lại hỏi.
Cố Cẩn Đường và Tôn Đình hai mặt nhìn nhau rồi cùng gật gật đầu.
Trong lòng Tề Tranh đã có ý tưởng, cô ngoảnh mặt về phía khoảng không phía trước, thậm chí còn không thèm quay lại liếc mắt nhìn hai người này mà hết sức tự tin mở miệng nói: "Cố tổng, tôi có một ý tưởng."
Sáng sớm ngày hôm sau, tổng giám đốc của Long Hoa, cũng chính là Trương tiên sinh, người ngày hôm trước đã đến gặp mặt các cô, hiện tại lại xuất hiện ở khách sạn, nơi ba người Tề Tranh còn chưa xuống khỏi giường.
"Úi chà chà! Cố thiếu, ngày hôm qua thật sự là tôi đã chiêu đãi không chu toàn. Như thế nào, hôm nay tôi đi cùng ngài dạo một vòng quanh đây nhé?" Trương tiên sinh khách khí nói.
"Tốt!" Lúc này đây Cố Cẩn Đường đáp ứng rất sảng khoái. Anh mang theo Tề Tranh lên xe của Trương tiên sinh, còn Tôn Đình thì một mình một xe đi theo phía sau bọn họ.
"Thành phố H này của chúng tôi, cái khác không có chứ ở đây được cái phong cảnh rất đẹp, hữu sơn hữu thủy. Trừ đi mùa đông thời tiết có lạnh hơn nơi khác chút ít, còn lại thì không có khuyết điểm nào khác. Nếu như Cố tổng vẫn còn thời gian rảnh rỗi, bây giờ đúng vào dịp đầu thu, tôi sẽ mang mấy người đi một nơi. Ở đó mà phóng tầm mắt nhìn ra cả một vùng chỉ một màu vàng óng ánh, đúng thật là... Chậc chậc!"
Vừa nói Trương tiên sinh vừa lái xe mang theo hai người đi lên đường cao tốc, chỉ còn một lát nữa là sẽ đến vùng ngoại ô.
"Trương tổng, chúng ta quẹo trái đi." Cố Cẩn Đường cười cười, anh đưa tay chỉ sang một con đường khác.
Nụ cười đang treo trên mặt Trương đột nhiên cứng lại: "Cố thiếu, chuyện này..."
Cố Cẩn Đường cũng không thèm khách sáo: "Đến cũng đến rồi, đằng nào Trương tổng cũng mang bọn tôi đi vòng vòng, trong khi tôi nghe nói nơi đó phong cảnh cũng không tệ."
Trương tổng không còn cách nào để cự tuyệt, đành phải đánh tay lái chuyển hướng, mang theo Cố Cẩn Đường đi tới khu vực sắp được Long Hoa và Cố thị chung tay khai thác.
Nơi này không khí hết sức trong lành, phong cảnh cũng không tệ. Tuy rằng ngày hôm qua đã tới nơi này rồi, thế nhưng Cố Cẩn Đường vẫn xuống khỏi xe làm ra một bộ lần đầu tôi tới nơi này đấy. Anh duỗi người, vươn vai: "Trương tổng, phong cảnh nơi này thực sự là rất không tồi nha."
Trương tổng gật gật đầu: "Đương nhiên là như vậy rồi."
Nói xong ông ta liền dẫn theo Cố Cẩn Đường tiến lên phía trước, đưa tay chỉ trỏ, bắt đầu giới thiệu.
Tề Tranh đứng ở phía sau mọi người. Cô biết mình không có khả năng diễn xuất cao thâm như Cố Cẩn Đường và Tôn Đình. Thực lòng thì cô sợ là khi đứng ở trước người ta sẽ nhịn không được mà bật cười.
Cố Cẩn Đường đi mệt rồi, anh đứng lại ở trung tâm rồi ngắm nhìn bốn phía.
Trương tổng cười cười đi tới bên cạnh anh rồi hỏi: "Cố thiếu cảm thấy thế nào."
"Không tệ! Rất không tệ!" Cố Cẩn Đường gật gật đầu. Sau đó anh không ngừng khoa tay múa chân: "Cả vùng đất này đều là đất đã được quy hoạch có trên hợp đồng hợp tác của chúng ta hay sao?"
Trương tổng liên tục gật đầu: "Đương nhiên là như vậy rồi."
Cố Cẩn Đường giang cả hai tay ra rồi vẽ lên một cái vòng tròn thật lớn ở trước mặt mình: "Cả cái vùng này đều nằm trong hợp đồng hay sao?"
Trương tổng nói với anh bằng cái giọng dỗ dành: "Lẽ nào lại còn không phải? Hợp tác với Long Hoa của chúng tôi, Cố thiếu còn có cái gì phải lo lắng nữa đây?"
Cố Cẩn Đường cười ha hả: "Trương tổng quá khách khí rồi. Ngài là bề trên, còn tôi chỉ là lớp hậu sinh, cái đạo lý này rõ ràng là ngài hiểu hơn tôi rất nhiều, ngược lại, tôi thật lòng sợ ngài đào hố cho tôi mới đúng. Nhưng bây giờ xem ra tôi đã lo lắng hơi thừa rồi. Nếu như vùng đất này lớn đến như vậy thì số tiền sẽ phải đầu tư vào đó cũng là rất đáng giá."
Thực tế thì đúng là Trương tổng cũng đã có tính đến điều này rồi, bây giờ đột nhiên nghe thấy Cố Cẩn Đường nói mấy câu như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nhưng sau khi nghĩ lại, ông cho rằng cái tên nhãi con nhị thế tổ này thì làm sao có thể hiểu được nhiều như vậy. Khẳng định cậu ta cũng chỉ là đến ký được một bút lớn, qua đó mà trước mặt Cố lão gia tử áp được anh trai của cậu.
Trương tổng vừa cười vừa vỗ vỗ lên bờ vai của Cố Cẩn Đường, nhìn qua còn thấy rất là thân mật: "Cố thiếu cứ yên tâm đi. Đây là cục diện cả hai bên đều cùng có lợi. Chúng ta hãy chúc cho Long Hoa cùng Cố thị hợp tác vui vẻ."
Cố Cẩn Đường gật đầu rồi mỉm cười: "Tốt lắm! Vậy Trương tổng hãy sắp xếp đi nhé. Ngày mai chúng ta tranh thủ đem sự hợp tác này xác nhận ở trên giấy nữa là xong."
"Tốt! Tốt! Tốt quá rồi!" Trương tổng vui vẻ ra mặt.
Nguyên cả một ngày đi dạo với khách hàng, ngay sau khi trở lại khách sạn, Tề Tranh lập tức gọi điện thoại về nhà.
Đường dây bận.
Không biết là hiện tại Bùi Thanh Phi đang cùng ai trò chuyện đây.
Tề Tranh thầm nghĩ mình nên chờ thêm một lát rồi lại gọi qua, nhưng rồi lại bất tri bất giác nằm ở trên giường ngủ quên lúc nào không biết. Chờ cho đến khi cô mở mắt ra một lần nữa thì đã là hai giờ sáng.
Tề Tranh cầm điện thoại di động lên nhìn: có đến ba cuộc gọi nhỡ.
Bởi vì đang đi công tác, trong khi đi theo Cố Cẩn Đường gặp gỡ đối tác cô đã đem điện thoại điều chỉnh sang chế độ yên lặng, chính vì thế mà cô mới bỏ lỡ cuộc gọi đến của Bùi Thanh Phi.
Kể từ sau cái lần cô và Bùi Thanh Phi mang đến cho nhau món quà bất ngờ trong lễ Giáng Sinh năm trước, cũng không biết là có phải do trời đưa đất đưa đẩy hay không mà lần này Tề Tranh lại cảm thấy dị ứng với mấy chuyện như vậy. Cho đến hiện tại cô vẫn không thể xóa nhòa cái dư âm không mấy hay ho của ngày đó.
Dù sao các cô cũng đã đi đến nước này. Các cô đã chiến thắng cả thời gian lẫn không gian rồi, sẽ không còn đến mức lại tách ra lần nữa a.
Giả sử có đi nưa, thì cũng chỉ có chuyện sống chết mà thôi.
Sống - hoặc - chết.
Lúc ba chữ này xuất hiện, Tề Tranh chợt cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
"Ôi! Thật sự là đã quá mệt mỏi mà!" Tề Tranh dùng sức lắc lắc cái đầu, cứ như làm như vậy thì cô có thể đem tất cả mọi suy nghĩ không hay kia đều ném văng hết ra khỏi đầu.
Cô trở mình một cái, đem cả người cuộn tròn vào trong chăn, cố gắng để cho mình được tịnh tâm, nhắm mắt lại tìm giấc ngủ.
Nhưng chỉ mới được hai phút, cô lại giãy giụa từ trong chăn bò ra. Trong đêm tối, cô cầm lên chiếc điện thoại gửi đi một tin nhắn.
"Bảo Bảo, mình yêu cậu! Yêu vô cùng."
Sau khi gửi đi thành công, lúc này Tề Tranh mới cảm thấy an lòng một chút.
Lần này đi công tác, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai mọi việc có thể sẽ thuận lợi giải quyết xong. Ngay sau khi công việc kết thúc cô sẽ lập tức đi thẳng ra sân bay. Dù chỉ một phút cô cũng không thể chờ thêm được nữa. Cô muốn về nhà nhìn thấy Bùi Thanh Phi. Chỉ khi cô tận mặt nhìn thấy cậu ấy, tận tay ôm cậu ấy vào trong ngực rồi thì mới yên tâm được.
Trong cơn mơ màng màng, Tề Tranh ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ của mình, cô nghe thấy có ai đó đang khóc, tiếng khóc ấy nghe quá quen thuộc. Là của Bùi Thanh Phi!
Nhưng giữa hai người đang có sương mù mênh mông, đưa tay ra không thấy được năm ngón, Tề Tranh không cách nào nhìn thấy cậu ấy.
"Thanh Phi, cậu đang ở đâu?"
"Tề Tranh!"
"Cậu đừng cử động. Mình sẽ đến tìm cậu."
"Tề Tranh!"
Tề Tranh như bơi trong biển sương trắng xóa ấy rất lâu, cô cảm thấy tiếng của Bùi Thanh Phi ở cách mình rất gần, thế nhưng dù cô đã cố gắng thế nào thì cũng không thể tìm được cô ấy.
"Thanh Phi, cậu đừng sợ! Rất nhanh, rất nhanh thôi mình sẽ tìm được cậu." Trái tim của Tề Tranh như thắt lại, cô cố tự trấn tĩnh mình để an ủi Bùi Thanh Phi.
"Tề Tranh, thực xin lỗi!"
Lại là câu nói này, Tề Tranh cực kỳ khó chịu. Bỗng nhiên cô cảm thấy muốn khóc. Thật sự là Bùi Thanh Phi không cần phải nói câu xin lỗi này với cô. Cho dù cậu ấy có ra quyết định như thế nào thì đều không cần phải nói như thế.
"Thanh Phi!" Tề Tranh kêu lên, cô quá bị ngỡ ngàng.
Nhưng làn sương mù dày đặc trước mắt đã che chắn hết thảy. Không chỉ có cái gì cũng nhìn không thấy, mà bốn phía cũng bỗng nhiên trở nên an tĩnh, đến một chút tiếng vang cũng không thấy đâu.
"Thanh Phi!" Tề Tranh hãi hùng chạy tìm khắp nơi, nhưng càng không ngừng gọi to cái tên Bùi Thanh Phi thì cô lại càng thấy vắng lặng, không nghe thấy tiếng đáp lại của Bùi Thanh Phi.
"Thanh Phi! Thanh Phi! Thanh Phi!" Tề Tranh giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng bởi tiếng kêu gào của mình.
Ánh mặt trời đã mọc lên từ lúc nào, phương Đông nổi lên vệt trắng bạc. Toàn thân Tề Tranh run lên, cứ như đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bu vào mà gặm nuốt vậy.
"Thì ra là giấc mộng a." Tề Tranh tự mình lẩm bẩm.
Thật ra cô thật sự cảm thấy sợ hãi bởi giấc mộng kỳ quái này. Bởi trước đây mỗi lần cô mơ thấy chuyện gì đó, sau đó giữa cô và Bùi Thanh Phi cũng sẽ xảy ra những chuyện tương tự.
Không để ý đến hiện tại vẫn còn rất sớm, có thể quấy rầy đến người kia hay không, Tề Tranh bấm điện thoại gọi qua. Thật đáng tiếc, tiếng chuông đổ một hồi lâu, vậy mà không có ai đón nghe.
Tề Tranh lại không tin vào chuyện ma quỷ, cô quyết định gọi lại lần nữa. Đúng vào lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
"Chị Tề Tranh!" Là Tôn Đình và Cố Cẩn Đường.
Tề Tranh nhìn đồng hồ, cô thật sự không ngờ được là, hóa ra thời gian còn sớm đến như vậy.
Cố Cẩn Đường chờ không được người của Long Hoa đến đón. Cậu yêu cầu Tôn Đình tự mình lái xe, đi thẳng đến tổng công ty Long Hoa.
Hành động này có thể xem như đã làm cho đối phương trở tay không kịp. Vừa nghe được thông báo Trương tổng liền vội vàng từ trong nhà mình chạy tới.
"Cố thiếu đối với chuyện này thật đúng là để tâm a. Ha ha ha..." Trương tổng vừa tiến vào phòng họp vừa cười rạng rỡ mà hô to.
Cố Cẩn Đường ngồi hết sức nghiêm túc, mà thái độ cũng nghiêm túc như vậy: "Trương tổng, chúng ta hãy bắt đầu đi."
Trương tổng cho người ta đem hợp đồng tới. Kỳ thật nhiệm vụ của Cố Cẩn Đường vô cùng đơn giản: ký tên rồi rời đi.
Trương tổng giúp anh mở ra nắp bút, xem như phục vụ tới tận miệng.
Ông thấy Cố Cẩn Đường sắp sửa ký tên của mình lên ô giấy còn bỏ trống, nhưng rồi...
"Trương tổng, thế này thì không đúng a." Cố Cẩn Đường đã chuẩn bị hạ xuống bút, bây giờ lại thu tay lại.
Trương tổng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa: "Không đúng ở chỗ nào?"
Giống như một đứa trẻ vừa thực hiện được trò đùa dai, Cố Cẩn Đường mỉm cười: "Ngày hôm qua tôi cũng đã hỏi ngài rồi đấy, hợp đồng của chúng ta có phải là toàn bộ mảnh đất kia hay không, chẳng phải lúc đó Trương tổng đã trả lời tôi... đúng là như vậy hay sao."
Cố Cẩn Đường lại làm cái động tác giống như ngày hôm qua, giang cả hai tay ra rồi khoa tay múa chân một vòng tròn lớn, sau đó anh liếc mắt ra hiệu cho Tề Tranh. Tề Tranh lấy ra bản vẽ vẫn mang theo bên mình, lập tức trải ra trên mặt bàn.
"Ý của Cố tổng ngày hôm qua là như thế này: cả một vùng lớn như thế này có phải đều thuộc về hạng mục trong hợp đồng chúng ta sắp sửa khai thác hay không." Nói xong Tề Tranh cũng lại vẽ lên trên bản đồ một vòng tròn thật lớn, không chỉ có đem khu vực hợp tác ban đầu nằm ở phía nam đi vào, mà còn bao gồm cả phía đông nam, tây nam, liên tiếp cả một vùng rộng lớn, tính ra đã lớn gấp ba lần so với ban đầu: "Trương tổng, ngài đã nói với chúng tôi rồi, rằng đúng là như vậy."
Trương tổng hoảng sợ đến nhảy dựng lên, ông vừa vội vàng xua tay vừa nói: "Không! Không phải là như vậy! Các cô lầm rồi! Chỉ có nơi này! Chỉ có nơi này mà thôi!"
Tề Tranh khí định thần nhàn, cô ôm lấy cánh tay: "Nếu đã nói như vậy rồi, vậy tôi xin được cùng Trưởng tổng tính toán lại một chút xem sao."
Tề Tranh chậm rãi nói. Dựa theo báo cáo thiết kế do bên Long Hoa cung cấp, cô đem trọn vẹn giá trị thực tế của hạng mục nói lại một lượt thật rõ ràng với Trương tổng, cuối cùng cô còn không quên bổ sung một câu: "Tôi đã tính dư giả cho Trương tổng thêm 20% dự toán rồi, nhưng cho dù là như thế, thì bản dự toán này cũng vẫn vượt quá xa so với thực tế. Trương tổng, như vậy còn không phải ngài đang bắt nạt Cố tổng chúng tôi trẻ người non dạ hay sao?"
Cố Cẩn Đường mặt non choẹt, môi hồng răng trắng, cười đến là dịu dàng, nhìn qua thì chỉ giống như một cậu sinh viên. Nhưng người này chính là đang giả vờ! Cái điệu cười mà như không cười kia, thật sự là làm cho người ta đoán không ra năng lực thực sự của người này.
Rõ ràng hiện tại đã là đầu thu, vậy mà Trương tổng lại cảm thấy hơi nóng. Ông đưa tay nới lỏng cái cà vạt của mình ra một chút.