Vào giờ tan học ngày hôm sau.
Bùi Thanh Phi cùng ở lại với Tề Tranh.
Hai người xin phép người phụ trách phòng thiết bị thí nghiệm của trường là thầy giáo Ngụy một nửa tiếng đồng hồ trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu.
Hai người cùng khiêng lấy cái thang xuống phòng học multimedia nằm sâu dưới tầng một.
Giang Sở không cùng theo hai người tới đây, hôm nay cậu có việc phải làm.
Thế nhưng cậu không quên khuyến khích thầy Ngụy cùng đến.
Có thầy Ngụy ở đây, an toàn của Tề Tranh khẳng định có người bảo đảm, dù sao thầy Ngụy cũng sẽ không đứng nhìn để mặc các cô làm càn.
Trước hết Tề Tranh đi theo thầy Ngụy cùng kiểm tra xem bộ phận bảo vệ thiết bị giám sát.
Dựa vào những lời ba Tề đã dạy trước đó, Tề Tranh cẩn thận tháo bộ phận BNC ra trước rồi kiểm tra thật cẩn thận.
Không có phát hiện ra vấn đề gì.
Làm đúng như lời đã dặn, Tề Tranh lắp lại như cũ, ba người lại chuyển cái thang đi tới phía bên kia của Cameras giám sát.
Có sự giúp đỡ của thầy Ngụy cùng Bùi Thanh Phi, chỉ sau vài bậc thang Tề Tranh đã leo được lên trên cao.
"Tề Tranh, con phải cẩn thận một chút." Thầy Ngụy dặn dò.
Còn ánh mắt của Bùi Thanh Phi thì một mực dừng ở trên người Tề Tranh, tràn đầy lo lắng.
Thế nhưng thật ra Tề Tranh lại chẳng hề để ý: "Không có việc gì, không có việc gì đâu.
Thầy cứ yên tâm đi."
Đứng ở bên dưới, thầy Ngụy vừa nhìn vừa nói: "Bọn trẻ bây giờ ấy mà, ngay cả việc tự mình chăm sóc cái máy tính cũng còn không làm được.
Còn con thì ngược lại, vậy mà đã học được đến bảo hành sửa chữa thiết bị giám sát rồi."
Tề Tranh cẩn thận lắng nghe rồi mới đáp lời: "Nói về kiến thức uyên thâm, cái khác con không dám nói, nhưng nói về thiết bị giám sát này ấy mà, những năm này lão Tề nhà con đều luôn tiếp xúc với nó.
Hơn nữa con còn phải cảm tạ nó đấy, nếu không ông ấy sẽ còn phải lăn lộn ở ngoài thực địa, làm hại mẹ con luôn phải lo lắng."
Bùi Thanh Phi trầm mặc không nói.
Cô cứ ngửa cổ nhìn theo Tề Tranh loay hoay cả buổi trên đó, sau đó lại nhìn theo người này từ trên cây thang từ từ leo xuống.
Cái thang đã rất lâu rồi không có ai sử dụng, vậy nên phía trên đọng lại không ít bụi bặm.
Việc Tề Tranh leo lên rồi leo xuống như vậy đã làm cho quần áo bị cọ xát, bụi bặm bám vào không ít.
Bùi Thanh Phi giúp Tề Tranh phủi đi bụi đất trên người.
Tề Tranh lại không quên cái trò chọc quấy, cô để nguyên quần áo bẩn như vậy đi ôm lấy Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi cũng không né tránh, chỉ là dịu dàng nhìn cô mà cười.
Hai người cùng thầy Ngụy cùng xúm vào nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Khi nhìn thấy những gì hiện lên trên đó, ba người hai mặt nhìn nhau.
"Này, cái này đã được sửa xong?" Ngay cả Tề Tranh cũng còn thấy ngơ ngác.
Thầy Ngụy thì lại vỗ vỗ bờ vai của Tề Tranh: "Giỏi lắm, Tề Tranh.
Con đã giúp nhà trường bớt được một phần kinh phí rồi đấy."
Ba Tề đã dạy cho cô rất nhiều bước nha, ấy vậy mà lúc này mới sang bước thứ hai đã sửa xong rồi?
Tề Tranh nhấp nháy con mắt.
Cô quay sang nhìn Bùi Thanh Phi liền thấy người này tặng cho mình một nụ cười thật rạng rỡ.
Trong ánh mắt của cậu ấy hiện lên sự mừng rỡ, còn có cả sự kiêu ngạo.
Tất cả đều là vì mình đã sửa xong một cái cameras nho nhỏ thôi sao?
Tề Tranh cười cười, cô duỗi lưng một cái.
Tuy rằng dựa theo đúng kế hoạch ban đầu của mình thì thiết bị giám sát thiết bị đã được sửa xong.
Nhưng mà điều làm cho cô luôn canh cánh trong lòng về những gì đã xảy ra trong buổi tối hôm ấy lại đã đi qua mất rồi, không cách nào hoặc thông qua bất luận phương thức gì mà tìm về được nữa.
Ngày đó rút cuộc ai mới là người cuối cùng rời khỏi? Rút cuộc ai là người đã đem bài viết của Bùi Thanh Phi gửi cho cô giáo Lưu đảng ủy viên? Chuyện đã qua nên giờ không ai có thể đưa ra đáp án được nữa.
Tề Tranh ngẩng đầu.
Nói thật, cô vẫn có chút tiếc nuối.
Đương nhiên là Bùi Thanh Phi biết rõ vì cái gì mà gia hỏa này, dù có phí khí lực lớn như vậy, cũng vẫn muốn đem thiết bị giám sát sửa lại cho bằng được.
"Tề Tranh." Bùi Thanh Phi đi đến sau lưng Tề Tranh, cô dùng hai tay từ phía sau ôm lấy người này.
Dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe được, cô nói với Tề Tranh: "Cám ơn cậu."
Tề Tranh vỗ vỗ lên đôi cánh tay đang vòng quanh cổ mình kia, chúng nhỏ nhắn lại thon dài, màu sắc trắng như sữa, xúc cảm rất tốt: "Nếu là cần đáp tạ, cậu theo tớ đi tới một nơi a."
Bùi Thanh Phi gật gật đầu: "Cậu cứ nói."
Tề Tranh phá lên cười ha ha: "Đương nhiên là theo tớ đi siêu thị mua cái loa cho Giang Sở rồi."
Tuy rằng Giang Sở là học trò cưng của mình, nhưng với chuyện chấp nhận thua cuộc này, thầy giáo Ngụy vẫn rất vui vẻ chờ xem kịch vui.
Ông vừa cười vừa nói với hai cô học trò nhỏ này: "Đến lúc đó nhớ báo cho thầy biết một tiếng, thầy cũng muốn được nhìn trò vui nha."
"Cái gì? Đã sửa xong rồi?" Vừa mới sang ngày hôm sau, Giang Sở đã nghe được tin dữ từ thầy giáo Ngụy: "Làm sao mà cậu ấy lại sửa xong được đây?"
Thầy Ngụy nhún nhún vai: "Chính là đã sửa xong rồi.
Con a, nên đi theo mà học tập Tề Tranh nhiều hơn.
Chỉ được cái làm thì ít, còn bao nhiêu khôn ngoan đều treo ra ngoài miệng cả thôi."
"Con không có..." Giang Sở còn muốn phản bác.
Thầy giáo Ngụy liền dùng lời nói thật thấm thía để dạy bảo: "Còn có, con chính là luôn kiếm cớ cho mình, đã vậy lại còn không khiêm tốn.
Con nhìn lại mình một chút thử xem: đúng là trẻ ranh to xác, năng lực động thủ còn không bằng một cô bé mạnh mẽ.
Chờ đến lúc đó mọi chuyện đều được đám con gái người ta dựa vào bản thân mà tự mình giải quyết, cái chờ con chỉ còn sự cô độc thôi a."
Giang Sở tranh luận: "Ôi ôi ôi! Cái gì mà cô độc ạ? Thầy, đây là thầy đang cổ vũ cho yêu sớm a."
Thầy Ngụy giơ tay lên vỗ bộp một cái lên trên đầu Giang Sở: "Còn cãi bướng! Lại còn cãi bướng! Tranh thủ thời gian lên lớp đi."
Đây là lần đầu tiên Giang Sở có cảm giác bước chân của mình khi bước về phía phòng học của ban bốn lại nặng nề đến như vậy.
Tề Tranh đã đem thiết bị giám sát sửa xong! Rõ ràng là cậu ấy đã sửa xong!
Giang Sở thật chỉ muốn hứng gió để có một chút nước mắt a.
Vừa mới leo lên đến lầu ba, trước mặt cậu đã xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Bước chân nhẹ nhàng, bím tóc đuôi ngựa đung đưa qua lại, cái ve áo màu xanh hải quân rộng lớn theo động tác của cô mà phập phồng lên xuống, giống hệt như một con bươm bướm xinh đẹp.
"Thanh Phi." Giang Sở cùng người ta lên tiếng chào hỏi: "Sao bà lại ở chỗ này?"
Bình thường thì vẻ mặt của Bùi Thanh Phi vẫn luôn tẻ nhạt, nhưng hôm nay gương mặt ấy lại muôn màu muôn vẻ.
Đôi mắt đen ấy lúng liếng chớp chớp, giống như sóng xuân tràn đầy.
"Tui đem quà đến cho Tề Tranh." Bùi Thanh Phi nói xong rồi lại cảm thấy mình tìm từ có chút không đúng, vì vậy mà sửa lại: "Ồ không đúng, phải nói là cho các cậu mới đúng nha."
Mẹ kiếp!
Còn phải nghĩ hay sao? Đây nhất định là đến đưa loa ấy mà!
Giang Sở biết mình có tránh cũng tránh không khỏi, nên cậu xoay người muốn bỏ đi chỗ khác.
Cái giọng trong vắt của Bùi Thanh Phi lại vang lên: "Cậu chắc chắn chứ? Ban nãy tớ đã thấy lão Hồ đi tới phòng học rồi nha."
Thôi được rồi! Phúc đến thì ít, họa không một mình.
(Chắc giống câu người Việt mình hay dùng: Phúc bất trùng lại, họa vô đơn chí)
Bị muộn mất rồi!
Giang Sở không kịp nhiều lời, cậu vừa chạy vụt qua Bùi Thanh Phi vừa vẫy vẫy tay, phi thẳng lên lầu trên.
Bùi Thanh Phi nhún nhún vai, khóe miệng khẽ cong lên.
Vừa nãy dường như cô đã quên nói thêm: đúng là lão Hồ đã tới phòng học rồi, chỉ có điều không phải tới phòng học ban bốn.
"Ôi, thiếu niên a! Cậu vẫn là còn quá trẻ tuổi." Bùi Thanh Phi cười cười.
Đây vốn là câu Tề Tranh vẫn hay nói.
Đại khái là vì ở bên nhau thời gian quá lâu rồi, nên Bùi Thanh Phi cũng dưỡng thành cái thói quen nhỏ này.
Đi tới phòng học rồi, Giang Sở mới biết rõ mình đã bị lừa.
Tề Tranh vừa cười vừa chỉ chỉ cái bàn của Giang Sở.
Nhìn thấy người này cười đến giảo hoạt, đắc ý như vậy Giang Sở liền biết rõ đúng là không có chuyện tốt.
Đúng như dự đoán, Giang Sở vừa mở cái hộp ra liền nhìn thấy một cái loa phóng thanh yên lặng nằm ở bên trong đó từ bao giờ.
Thừa dịp thầy giáo còn chưa vào cửa, Tề Tranh vỗ vỗ hai tay ra hiệu với bạn học cả lớp: "Lát nữa đến giờ nghỉ, nếu như mọi người đều không có việc gì gấp thì cùng lên sân thể chất một chuyến nha.
Giang Sở có lời muốn nói với mọi người."
Học trò ban bốn nhìn nhìn lẫn nhau, bọn họ thật sự không biết hai người này lại muốn làm cái trò quỷ gì đây.
Chỉ vì giáo viên tiết 1 môn Anh ngữ đã đi đến cửa, mọi người đành phải thu lại lòng hiếu kỳ của mình, tập trung vào lắng nghe bài giảng.
Giờ nghỉ đã tới.
Với bộ dáng xả thân vì nghĩa lớn, Giang Sở cầm lên cái loa phóng thanh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi ra cửa.
Cảnh tượng này thật sự có đủ cả bi tráng.
Tất cả mọi người đều vây quanh ở bên người Tề Tranh để hỏi đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.
"Đi xem rồi sẽ biết." Tề Tranh nháy mắt với mọi người mấy cái, quyết giữ vẻ thần bí.
Giờ nghỉ giải lao là thời điểm náo nhiệt nhất của trường Thượng Thanh, đám học sinh đi lui đi tới nối liền không dứt.
Vào thời điểm này đã không ít sóng người đi lên trên sân thể chất cùng tụ lại, vô cùng dễ thấy.
Đây là đang làm cái gì?
Chẳng lẽ đã phát sinh đại sự gì rồi chăng?
Rất nhiều cô cậu học trò đến đây thay đổi không khí cũng tò mò mà xúm lại vây xem.
Học trò ban bốn vây quanh thành một vòng tròn, đem Giang Sở đứng ở giữa.
Tề Tranh đứng đối diện với Giang Sở: "Được rồi, được rồi đấy! Bây giờ cậu bắt đầu đi là vừa, nếu không chờ thêm lát nữa người đến lại càng ngày càng nhiều.
Hãy xem một chút, cậu hãy xem một chút đi! Chậc chậc!"
Đương nhiên là Giang Sở biết rõ đạo lý này.
Nhưng mà phải nói những lời mất mặt như vậy làm sao cậu có thể nói ra khỏi miệng được đây?
Đứng nhìn một đám người tầng tầng lớp lớp vây xem, Giang Sở hạ quyết tâm: không còn cách nào khác, tôi chấp nhận thua cuộc! Hãy đến đây cả đi.
Cậu khe khẽ cất tiếng, còn chiếc loa thì để xa xa ở trước mặt.
"Tề Tranh là lão đại của tui." Giang Sở nói mà như lầm bầm vậy.
"Hả? Ông vừa nói cái gì? Tui nghe không rõ." Tề Tranh vừa cười vừa nói, bên cạnh cô chính là người được kéo tới giữ gìn lẽ công bằng, Bùi Thanh Phi.
Dùng vẻ mặt thành thật mà hướng về phía Giang Sở, người này vẽ lên phía trên bằng một ngón tay: "Không đạt tiêu chuẩn a."
Giang Sở hít sâu một hơi, bây giờ thì bất chấp tất cả rồi nha, cậu cao giọng gào lên: "Tề Tranh là lão đại của tui! Tề Tranh là lão đại của tui! Tề Tranh là lão đại của tui!"
Cái loa phóng thanh được Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi mua hiệu quả thật sự rất tốt.
Nhờ nó mà tiếng của Giang Sở vang rất xa, bốn phương tám hướng đều có thể nghe thấy tiếng gào của cậu.
Lập tức, cả sân thể chất rộng mênh mông của trường Thượng Thanh đã trở thành hải dương tiếng cười.
Tuy rằng không có ai biết đây là vì cái gì, cũng không biết đến cùng Giang Sở đã bị thua cuộc cái gì, nhưng mà bên cạnh chương trình học tập càng ngày nặng nề này, giữa lúc bận rộn vì việc học như vậy mà lại có ai đó mang đến cho mọi người không ít tiếng cười vui thì vẫn rất đáng để tận hưởng.
Ngày kỷ niệm thành lập trường đã vô cùng cấp bách.
Gần đây Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đều tập trung chuẩn bị cho bài phát biểu sắp tới.
Hôm nay, hai người bọn họ đang cầm trên tay cái phiên bản đã trở nên cực kỳ khác biệt so với bài phát biểu đã được hai người chuẩn bị lúc trước, cho nên toàn bộ bài viết này đều cần được chải vuốt lại một lần nữa.
Tề Tranh nhìn thêm vài phút đồng hồ rồi ném bài viết sang một bên.
Bùi Thanh Phi cũng đặt bài viết đang cầm trong tay mình xuống, cô cầm tay Tề Tranh: "Làm sao vậy?"
Tề Tranh làm sao hả?
Tề Tranh không cam lòng a!
Giờ này, khắc này cô đang phải cầm bài viết của người khác trên tay, thật sự đọc không đi vào a.
Một chữ cũng không.
"Tớ vẫn thích bài viết của cậu hơn." Thật hiếm khi thấy được Tề Tranh tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Ánh mắt của người này quay tít một vòng, sau đó cô thần thần bí bí cầm ngược lại tay Bùi Thanh Phi: "Nếu không, chúng ta cứ dựa theo bài viết lúc trước mà tiến hành a.
Thế nào?"
Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Tề Tranh, chúng ta vẫn nên tôn trọng thành quả lao động của cô giáo Lưu đi.
Dù sao cô ấy cũng đã phải hao tâm tổn trí để sửa chữa như vậy rồi."
Đang từ cái vẻ chờ mong, nét mặt của Tề Tranh lập tức sụp xuống: "Vậy người đó có tôn trọng thành quả lao động của cậu hay không?"
Bùi Thanh Phi chỉ chỉ chóp mũi của Tề Tranh: "Có cậu a."
Tề Tranh ấp úng: "Tớ sao? Tớ thì có tác dụng gì chứ."
Thần sắc của Bùi Thanh Phi hết sức dịu dàng, ánh mắt cậu ấy dị thường nghiêm túc.
Vào giờ phút này, Tề Tranh vô cùng thích ánh mắt nghiêm túc này của Bùi Thanh Phi.
Nó giống như một mặt đầm nước không dao động, sâu không thấy đáy, nhưng khi cô nhìn sâu vào trong đó không hiểu sao lại thấy được gợn sóng chất chứa trong đó.
"Tri âm tri kỷ, tri âm khó tìm." Bùi Thanh Phi khe khẽ mở miệng.
Tề Tranh biết rõ, vậy là mình đã xong rồi!
Tựa hồ đối với một Bùi Thanh Phi như vậy cô luôn không có cách nào ứng phó.
Trong khi đó người ta thì sao? Vĩnh viễn chỉ cần hai ba câu nói là đã có thể hóa giải chút tức giận này trong lòng cô.
"Được rồi, được rồi.
Tớ biết rồi." Tề Tranh cam chịu số phận lại một lần nữa cầm lên bài viết vừa bị mình vứt bỏ hồi nãy.
Chỉ có trời mới biết cô đã phải cưỡng chế chính mình đọc tiếp như thế nào, ấy thế nhưng vì để được cùng Bùi Thanh Phi đại diện cho mọi học sinh của trường Thượng Thanh đứng trên lễ đài, cô hy vọng rằng hết thảy sẽ là hoàn mỹ khi bắt đầu, đặc sắc lúc kết thúc.
Nhưng khi Tề Tranh thực sự chăm chú rồi, Bùi Thanh Phi lại bị phân tâm, chỉ có điều không ai biết được cô đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mặt trời của thành phố Lăng Giang chói chang, gió rất nhẹ, chỉ là những thứ này đều không thể ngăn cản được những suy nghĩ hỗn loạn phức tạp trong lòng Bùi Thanh Phi lúc này..