"Lại là một thứ tư nữa. Xin chào mọi người! Tôi là Tiểu Tống, người bạn quen thuộc của các bạn tại trường Thượng Thanh đây! Chương trình hôm nay, khục... khục... Vẫn là chương trình giới thiệu bài hát theo yêu cầu như thường lệ. Tiếp theo đây hãy chờ chúng tôi nhìn xem nội dung yêu cầu của các bạn học sinh gửi tới a... Ha ha ha ha ha... Khục, thật thất lễ!"
Tình hình này lại có sự cố xảy ra rồi a!
Tình huống như thế nào mà lại khiến cho người chủ trì phải bật cười tại trận như vậy đây?
Rất nhiều học sinh của trường Thượng Thanh bị một tràng tiếng cười này của phát thanh viên cắt ngang, vậy nên đều dừng chân lắng nghe phần tiếp theo.
"Ca khúc thứ nhất đến từ ban mười lăm, người gửi là học tỷ Bùi Thanh Phi." Nghe qua giọng của Tiểu Tống thì rõ ràng là người này đang cố nín cười.
Nghe xong cái tên Bùi Thanh Phi, mọi người lại càng ngồi không yên. Lại đến nữa rồi! Không ngờ được là sự tình tuần trước lại vẫn xảy ra một lần nữa!
Lúc này Tề Tranh đang chùi cái bảng viết, vừa nghe thấy lời giới thiệu kia thì cả cánh tay run lên, thiếu chút nữa bị miếng chùi bảng rơi lên trên mặt.
"Khục.. khục..." Bị bụi phấn bay đầy mặt, Tề Tranh vứt bỏ công việc đang làm mà chạy về phía cửa sổ. Dường như khi làm như vậy thì cô có thể giúp cho mình nghe được những lời kia rõ ràng thêm một chút.
"Bài hát này là của học tỷ Thanh Phi đưa cho toàn thể học sinh của trường Thượng Thanh, để cho chúng ta cùng nhau nghe một chút." Giọng nói của Tiểu Tống không giấu được sự vui vẻ, từ chiếc loa phát thanh bắt đầu phát ra bài hát.
Tề Tranh cảm thấy trái tim của mình "đùng đùng đùng" nhảy lên không ngừng.
Bùi Thanh Phi sẽ đáp lại ra sao? Cậu ấy lựa chọn bài hát nào đây? "Cám ơn sự dịu dàng của em"? "Thân ái đây không phải là tình yêu"? Hoặc là "Nhiều năm sau"?
"Tùng tùng cốc ~~~ "
Hả?
Thậm chí, dường như cả sân trường Thượng Thanh đều bởi vì cái đoạn mở đầu này mà bị đình trệ đến hẳn ba giây đồng hồ.
Cái nhạc điệu này, làm sao khi nghe vào lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy đây...
Ngay sau đó liền nghe thấy từ loa phóng thanh phát ra một giọng hát lanh lảnh của trẻ con.
"Ánh mặt trời chiếu trên không,
Hoa nhi đối với bạn nhỏ,
Chim con nói sớm sớm,
Vì cái gì trên lưng cậu có túi sách nhỏ.
Tớ đi đến trường học,
Mỗi ngày không đến muộn,
Yêu học tập, yêu lao động,
Lớn lên nên vì nhân dân lập công lao."
"Ha ha ha ha ha..."
"Ha ha ha ha ha..."
Từ mọi ngóc ngách của sân trường đều bùng phát ra liên tiếp những tràng cười giòn vang.
Tề Tranh chống lên cạnh cửa sổ, cô ngửa đầu, hai nhắm mắt lại. Hôm nay ánh mặt trời làm sao lại đặc biệt ấm áp như vậy đây?
Bài hát này không dài, rất nhanh đã phát xong, nhưng mà ngay sau đó giai điệu quen thuộc ấy, lời ca quen thuộc ấy lại vang lên. Tiếp theo lại phát, sau đó lại phát thêm một lần nữa.
Giọng nói của Tiểu Tống hợp thời vang lên: "Theo yêu cầu của học tỷ Bùi Thanh Phi, chuyện quan trọng phải nói ba lần, ca khúc quan trọng phải phát ba lần. Cuối cùng chúc mọi người good good study, day day up. Trương lão sư, con biết nhất định là trong lòng thầy đang giáo huấn con, nhưng mà tiếng Anh kiểu Trung Quốc ấy mà, lần này con thấy rất là vui vẻ."
Vào tối hôm đó, trên diễn đàn BBS của học trường lại có thiếp mời mới.
[Thật sự là làm dũng sĩ có can đảm cũng phải thảm đạm trước nhân sinh!]
[Đau lòng quá! Tráng sĩ đã trở thành liệt sĩ]
[Cậu vĩnh viễn sống mãi ở trong lòng chúng ta.]
[Đã xong! Đã xong! Hình tượng Nữ thần cao ngạo, lạnh lùng hoàn toàn sụp đổ. Nhưng tại sao tui lại còn cảm thấy như vậy lại có chút đáng yêu đây!]
[Chuyện quan trọng phải nói ba lần: học tỷ xem em này! Học tỷ xem em này! Học tỷ xem em này!]
Không có bất cứ cái thiếp mời nào có dinh dưỡng cả! Tề Tranh nghiến răng ken két, thật sự là chỉ hận không thể mang quyền hạn quản lý tài khoản của mình ra, trực tiếp đem tất cả những tài khoản này xóa hết cho rồi.
Cũng còn may là cô vẫn giữ lại được một chút lý trí, nhắm mắt làm ngơ. Tốt hơn hết là đem điện thoại, máy tính ném cả sang một bên, như vậy còn đáng tin cậy hơn nhiều.
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi lại khôi phục như lúc ban đầu: ở nhà họ Tề một tuần, ở nhà họ Bùi một tuần, buổi chiều thực hiện nghiêm túc kế hoạch học tập. Gặp phải nan đề thì cùng nhau nghiên cứu thảo luận, rất có bầu không khí học tập. Mà hai bà mẹ thì sử dụng hết tất cả mọi vốn liếng, thậm chí còn cố ý học thêm mấy món ăn mới, thay đổi các bữa ăn để nuôi dưỡng hai cô con gái. Tề Hồng đi theo mà được thơm lây. Trong khi Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh vẫn là bộ dáng gầy gò, ngược lại là cậu, mập thêm ba cân, mặt tròn lên.
Chỉ có điều, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi rất ít khi ngủ chung với nhau như trước, cứ đúng mười một giờ là kết thúc một ngày học tập, ai về nhà nấy.
Yêu cầu này là do Tề Tranh nói ra. Bởi vì cùng Bùi Thanh Phi chung giường chung gối một đoạn thời gian về sau, cô phát hiện ra mình lại phát cái bệnh nhỏ: bình thường cô hiển nhiên là người ngủ hết sức thành thật, cũng không biết là tại làm sao nữa, hiện tại mình lại không khác gì con gấu koala vậy, buổi sáng nào tỉnh lại cũng thấy mình bám chặt vào bên người Bùi Thanh Phi. Bản thân Tề Tranh thật ra thì ngủ rất ngon lành, chỉ là cô sợ rằng Bùi Thanh Phi nghỉ ngơi không được tốt, dẫn đến ban ngày không có tinh thần. Mặc dù Bùi Thanh Phi không dưới một lần nói rõ chính mình không có bất cứ vấn đề gì, ấy thế nhưng Tề Tranh vẫn cứ cố chấp khi kiên quyết tách ra ngủ hai nơi.
"Thôi được rồi!" Bùi Thanh Phi không có biện pháp nào khác, cũng đành phải đồng ý theo.
Vào một buổi sáng bình thường, Bùi Thanh Phi đứng ở trạm xe buýt chờ xe.
Lần này lên xe buýt phần lớn là học trò của trường Thượng Thanh. Mọi người thấy Bùi Thanh Phi lên xe thì đều thấy là rất thần kỳ.
"Ôi! Thanh Phi?"
Vô xảo bất thành thư, Bùi Thanh Phi gặp được bạn cùng lớp của chính mình.
"Làm sao cậu lại ngồi trên xe buýt đi học vậy? Tề Tranh đâu?" Nhỏ bạn hỏi cô.
"Hôm nay Tề Tranh muốn đi sớm." Bùi Thanh Phi cười cười.
Tề Tranh là bị lão Trương bắt sung công làm lao động tay chân đi. Vốn là Bùi Thanh Phi cũng muốn cùng người này thức dậy sớm đi với nhau, nhưng rồi lại bị Tề Tranh kiên quyết cự tuyệt.
"Nếu như chỉ đi sớm vài phút thì không sao. Nhưng tớ lại phải đi sớm những hơn nửa giờ, lúc ấy trời còn chưa sáng nha. Cậu hãy ngoan ngoãn ngủ đi, nghỉ ngơi cho thật tốt." Tề Tranh nói.
Thôi vậy a, hơn nữa như vậy cũng là vì Tề Tranh thương mình đây mà. Bùi Thanh Phi còn thấy có chút vui vẻ.
Xuống khỏi bến xe buýt, tiến vào khu lớp học. Hôm nay có tiết tự học môn ngữ văn, lão Hồ đã đợi sẵn ở trong phòng học.
Kết quả là lão mới đứng ở trên bục giảng chưa nói được mấy câu đã bị người ta gọi đi mất. Được mấy phút đồng hồ sau lại thấy lão Hồ đứng ở trước cửa ra vào gọi Bùi Thanh Phi đi ra, nét mặt hết sức nghiêm trọng.
Bùi Thanh Phi đứng dậy đi ra ngoài cửa. Lão Hồ đã chờ sẵn ở đó, lão đem trong toàn bộ tập bài dành cho tiết tự học đưa cho cô.
"Đã xảy ra một chút việc, thầy phải đi xử lý một chút. Thanh Phi, con hãy mang chúng vào cho mọi người tự học nhé." Lão Hồ dặn dò.
Bùi Thanh Phi đồng ý. Những tình huống đột xuất như thế này cũng không phải xảy ra lần đầu tiên, cô hoàn toàn ứng phó được.
Sau khi giờ tự học kết thúc là đến tiết lên lớp đầu tiên. Bùi Thanh Phi lau sạch bảng đen, học sinh của ban mười lăm đan vào nhau ra ra vào vào. Bỗng nhiên có tiếng người nào đó từ bên ngoài vọng vào đầy vẻ lo lắng khi chia sẻ tin tức do mình vừa thu được.
"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Cái gì? Cái gì?"
Tay của Bùi Thanh Phi dừng lại một chút, cô quay đầu nhìn nhìn ra ngoài.
"Đi! Đi ra ngoài nghe một chút!" Còn đang do dự thì cô đã bị người nào đó từ phía sau đẩy cô cùng đi theo.
"Nghe nói có học trò trường Thượng Thanh chúng ta bị tai nạn giao thông trên cầu Đoạn Kiều, rất là nghiêm trọng. Đã đưa đi bệnh viện cấp cứu rồi."
"Trời ạ! Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?"
"Ngay buổi sáng hôm nay. Nghe nói là đi học rất sớm, không biết vì cái gì mà người này lại đi ra ngoài sớm như vậy."
Đi ra ngoài từ rất sớm?
Hôm nay Tề Tranh cũng ra khỏi cửa từ rất sớm!
Bùi Thanh Phi có cảm giác như trái tim mình thót lên tận cổ.
"Tui vừa mới nghe được lão Hồ cùng các thầy cô khác nói chuyện với nhau. Họ nói là học trò ban bốn, Tề..."
Bùi Thanh Phi như thấy mình vừa bị một cú sét đánh. Cô tiến lên một bước, kéo người nọ lại: "Cậu vừa nói tới ai vậy? Cậu nói ai bị tai nạn giao thông?"
Sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, hai bàn tay đang nắm lấy tay của người này cũng trở nên lạnh ngắt. Dù đã cùng Bùi Thanh Phi chung sống vài năm nhưng mọi người thật sự chưa từng thấy cô thất thố như vậy bao giờ. Ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí xích lại vây quanh cô, họ sợ rằng chỉ một giây sau cô sẽ là trước mắt tối om, lập tức ngất xỉu.
Chỉ có cái người vừa mới nói chuyện là thần sắc vẫn như thường, cô nhẹ nhàng nâng... mặt của Bùi Thanh Phi lên: "Thanh Phi! Thả lỏng, thả lỏng đi. Tui còn chưa nói xong nha. Là học sinh nam ban bốn của khối 10. Hình như cũng là họ Tề, nhưng mà là con trai."
Bùi Thanh Phi có cảm giác hai chân mình như mềm nhũn ra.
Đúng rồi! Mình đúng là ngớ ngẩn rồi mà!
Học trò của ban mười lăm làm sao lại có chuyện không nhận ra Tề Tranh được chứ. Nếu đúng là cậu ấy có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chắc chắn mọi người sẽ không có biểu hiện như vậy được.
"Ối! Ối! Ối! Sao lại chen chúc thế này?"
Một giọng nói mà cô vô cùng quen thuộc vang lên. Không chỉ có như vậy, người này còn vỗ mạnh lên đôi tay của ai đó vừa mới nâng cằm Bùi Thanh Phi lên kia một cái khiến nó rơi thẳng xuống.
Bùi Thanh Phi quay đầu lại, cô lập tức nhìn thấy Tề Tranh đứng ngay sau lưng mình với nụ cười rạng rỡ. Rõ ràng là đã vào đầu mùa đông rồi, nhưng trong đôi mắt ấy như phát ra ánh sáng ấm áp. Người này cười lên, giống hệt cái ngày hai người cùng nhau dắt tay ngắm nhìn rừng phong lá đỏ, đỏ rực cả một vùng, là màu sắc ấm áp nhất lan tỏa trên khắp thế gian.
Có người nào đó ở sau lưng Bùi Thanh Phi khẽ đẩy cô một cái.
"Giao cho cậu nhé, Tề đại lớp trưởng."
"Ôi chao! Để tớ xem một chút nào. Sao lại thế này hả?" Tề Tranh bưng lấy khuôn mặt Bùi Thanh Phi, cái cảm giác mềm mại ấm áp này khiến trong lòng Tề Tranh bỗng như bay bổng.
Bùi Thanh Phi bất chấp việc liệu có hay không rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, cô đưa tay ôm chặt lấy Tề Tranh.
"Bị dọa rồi a." Tề Tranh nhẹ nhàng vuốt ve cái ót của Bùi Thanh Phi, cứ như trong ngực của mình lúc này chính là một con mèo con, cô chỉ có thể thật cẩn thận từng động tác để an ủi người trong lòng.
Bùi Thanh Phi không nói một lời nào. Tề Tranh tiếp tục nói: "Vừa mới ban nãy lão Trương cũng sợ hết hồn như cậu vậy. Ngưởi ta chỉ nói với lão là học trò của ban bốn, họ Tề, yêu cầu lão thẩm tra đối chiếu lại một chút. Kết quả là lúc ấy vẫn đang là giờ tự học chứ đâu. Lão vội vàng chạy đến lớp tìm tớ, trong khi có trời mới biết được là lão đã bắt tớ làm khổ sai suốt cả một buổi sáng như thế nào. Trước giờ lên lớp tớ vẫn luôn ở trong phòng làm việc của lão để hỗ trợ lão, ấy vậy mà người này vừa quay người đi liền quên ngay."
Nói xong Tề Tranh đem Bùi Thanh Phi ra khỏi vòng tay của mình. Người này tựa hồ có chút ngượng ngùng, khi không dám nhìn vào mắt Tề Tranh. Tề Tranh vừa cười vừa nói: "Tớ đã nghĩ đến cậu cái đồ ngốc này nói không chừng sẽ lại lo lắng cũng nên, vì thế tớ mới chạy xuống đây cho cậu nhìn thấy."
Nói xong Tề Tranh xoay một vòng trước mặt Bùi Thanh Phi, lại còn vung vẩy hai cái tay, lắc lư hai cái chân một chút: "Cậu nhìn này, tay tớ, chân tớ đều ở đây cả, rất khỏe mạnh nha."
Việc trêu đùa Bùi Thanh Phi đối với Tề Tranh mà nói là một chuyện quá ư là đơn giản.
Cả một tảng đá lớn rơi khỏi ngực, Bùi Thanh Phi thở phào một hơi thật dài rồi mới nói với Tề Tranh: "Về sau phải cùng nhau đi a. Dù là đi sớm cũng phải cùng nhau. Tuy rằng có mất nửa tiếng ngủ thêm, nhưng nếu thế này thì sợ chết đi được."
Tề Tranh nghe xong thì trong đầu chợt lóe sáng. Cô ghé lại gần hơn, dán vào bên tai Bùi Thanh Phi để hỏi: "Kể cả có tức giận cũng không được bỏ đi trước a."
Bùi Thanh Phi: "..."
Tề Tranh thúc giục: "Nói nha! Nói nha!"
Bùi Thanh Phi nhớ đến chính mình đã từng có những lần giận hờn trước đây mà có chút thẹn thùng, cô xoay người đi vào phòng học: "Không biết. Xem cậu biểu hiện thế nào đã."
Ở sau lưng cô, Tề Tranh cười đến là vui vẻ.
Hôm nay đến phiên Tề Tranh đi Bùi gia.
Cô đeo cặp sách tới ngồi ở bên bàn của Bùi Thanh Phi mà đọc sách. Vừa mới ăn cơm xong, có chút khó chịu, cô có cảm giác mình có chút tức bụng, vì vậy đứng dậy làm động tác vặn trái phải một chút.
Ánh mắt Tề Tranh vô tình rơi vào giá sách của Bùi Thanh Phi, phải mất một lúc lâu ánh mắt của cô mới dần thu lại.
Không hợp lý lắm a. Cô nhớ rất rõ là cho tới mới đây giá sách này của Bùi Thanh Phi đều luôn tràn đầy, vậy mà hôm nay chúng lại trống không.
"Thanh Phi!" Tề Tranh kêu lên.
Bùi Thanh Phi lục lọi đống sách cũ của mình. Cái thân hình gầy gầy nho nhỏ của cô đang lọt thỏm trong khe hẹp giữa giường và ngăn tủ.
"Làm sao vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi.
"Sách của cậu đi đâu cả rồi vậy?" Tề Tranh hỏi.
Thật vất vả Bùi Thanh Phi mới tìm được thứ gì đó mình muốn tìm, cô thuận miệng hỏi lại: "Sách gì cơ?"
Tề Tranh chỉ chỉ lên giá sách: "Những cuốn sách của Trương tiên sinh ấy mà. Tớ nhớ là trước giờ cậu vẫn bày ở nơi này."
"Hả, cất đi rồi." Bùi Thanh Phi thập phần thản nhiên.
Cất đi? Nét mặt Tề Tranh đầy vẻ nghi ngờ.
Bùi Thanh Phi ngồi vào trước bàn sách của mình, cô cúi đầu xuống vừa cười vừa nói: "Sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi, tớ sợ bị phân tâm, nên tốt hơn hết là nhắm mắt làm ngơ đi."
Lưng của cô quay về phía Tề Tranh, thế cho nên Tề Tranh nhìn không tới nét mặt của cô. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô lại thấy đúng là Bùi Thanh Phi sẽ làm được loại chuyện như vậy, vì vậy mà không có đi sâu tìm tòi thêm nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là chuyện có thật đã xảy ra cái thời tác giả còn học cấp ba. Chỉ có điều khi đó tui đang học lớp 11, còn người bị tai nạn chính là một học tỷ, là học sinh lớp 12. Cũng xảy ra tai nạn giao thông đúng vào buổi sáng trên đường đi học. Lúc ấy người liên hệ với trường học đã nói sai thông tin, đem lớp 12 thành lớp 11, điện thoại lập tức gọi tới lớp bọn tui. Ngay lập tức chủ nhiệm lớp bọn tui chạy tới phòng học điểm danh. Chỉ có điều sau khi điểm danh xong thầy mới nói là mình quên mất. Hôm nay thầy đã cố đến sớm để bắt quả tang những người đi muộn, lúc đó lớp của tui đều đã có mặt ở đây cả rồi. Khi người ta bị căng thẳng thật sự thì sẽ quên rất nhiều chuyện. Vị học tỷ trông rất là xinh đẹp, tính cách cũng tốt, thành tích học tập cũng tốt, là con một. Thời điểm cha mẹ của chị ấy đến cho thu dọn đồ đạc của chị ấy nghe nói khóc đến đặc biệt thương tâm. Nhân sinh khắp nơi vẫn hay xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cho nên các bảo bảo, hãy chăm sóc chính mình thật tốt, chăm sóc người nhà cùng bằng hữu của mình. Vẫn là câu nói kia: ngày mai cùng chuyện ngoài ý muốn thật sự không thể biết được sẽ xảy ra với người nào trước. Ngày trước không phải là tác giả vẫn thường xuyên đi công tác nha. Những khi ngồi phi cơ đã xảy ra rất nhiều tình huống. Thật sự là tui cũng từng nghĩ qua, nếu như bỗng nhiên mình không có ở đây nữa, bỗng nhiên biến mất. Như vậy thì các bạn sẽ vĩnh viễn không biết kết cục cuối cùng của áng văn này. Đến lúc đó các bạn có nhớ sách của tui không? Có cảm thấy tiếc nuối hay không? Ha ha ha ha ha... bất quá loại tình huống này sẽ không phát sinh nha. Tác giả sống lâu trăm tuổi!!!!!