Cuối cùng Tề Tranh cũng quyết định chọn bài thực hành là "Đừng so sánh với nơi ở của Ouse" và đem về ký thúc xá để hoàn thành. Vì việc làm này của cô mà cả ký túc xá đều tràn ngập bản phế liệu. Mới đầu tác phẩm của cô nhìn không ra nó là cái dạng gì, nhưng nếu đứng từ bên ngoài để nhìn cho kỹ thì thấy mô hình thật ra có chút to lớn và khí thế. Bạn đừng đem nó đi so với kết cấu của những mô hình thường thấy làm gì, bởi vì chỉ mới nhìn qua thôi đã thấy cái mô hình này có kết cấu rất khác thường. Điều này không khỏi làm cho đám bạn nhỏ vốn không có chút hiểu biết nào về kiến trúc trong phòng 304 không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ. Bọn họ cùng lên Baidu tìm thử xem rút cuộc Đừng so với nơi ở của Ouse là cái gì.
"Oa! To như thể trái đất vậy! Trông nó lạ quá đi!"
"Không thể như vậy được! Tui đã cho là mình đang đi trên một đường thẳng, nhưng mà đi hết tầng một lại đến tầng hai nữa hay sao ấy.
Thậm chí có người còn vỗ vai Tề Tranh: "Bọn tui đây bị biến thành kiến trúc sư cả rồi a. Bây giờ mới nhận ra, cái việc làm lúc trước vì cậu mà phải dọn dẹp toàn bộ ký túc xá hóa ra là không thiệt thòi. Đúng là không thiệt thòi rồi nha."
Tề Tranh lắc đầu. Cô tự nhận là mình không có năng lực cùng sức tưởng tượng đến mức có thể giúp đám bạn này biến thành kiến trúc sư được. Thậm chí cả đời mình cũng không có khả năng làm ra được bản thiết kế được như Đừng so sánh với nơi ở của Ouse này. Nhưng mà nếu như có thể, cô rất muốn làm ra một ngôi nhà dành riêng cho mình và Bùi Thanh Phi. Thực dụng, ấm áp, lại mới lạ. Một căn phòng nhỏ, nhưng mà hết sức toàn diện.
Tề Tranh siết chặt nắm tay của mình. Cô sẽ càng không ngừng vì lựa chọn con đường này mà cố gắng hết sức mình!
Tề Tranh thì đang vì bài tập cuối kỳ của mình mà ra sức phấn đấu, trong khi đó Bùi Thanh Phi lại là cực kỳ thoải mái. Đây là thời điểm để cho những điểm khác biệt giữa khoa học xã hội cùng khoa học tự nhiên trở nên nổi bật.
Tề Tranh viết chữ, vẽ tranh còn Bùi Thanh Phi lại là ôm lấy sách vở.
Tề Tranh khua khua gõ gõ, còn Bùi Thanh Phi vẫn là ôm lấy sách vở.
Đương nhiên cũng có không ít lần, Bùi Thanh Phi là người xuyên qua màn ảnh nhìn Tề Tranh bận rộn. Cô nhìn đến nỗi làm cho Tề Tranh không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Bảo Bảo, nếu không thì cậu đi xem phim đi. Hoặc là nghe nhạc cũng được?" Tề Tranh thử dò xét.
Bùi Thanh Phi cười cười: "Không đâu! Mình cảm thấy nhìn cậu cũng rất thú vị rồi."
Đành vậy a.
Trước ánh mắt dịu dàng như vậy của người yêu, Tề Tranh lại vùi đầu khổ cực.
Nói đến cùng thì Bùi Thanh Phi cũng chưa phải là người đáng giận nhất. Sinh viên hệ Văn học hiện đại của đại học Hãn Văn có yêu cầu tương đối nghiêm khắc, các kỳ thi cũng nhiều. Nếu như bạn không đạt được tiêu chuẩn do giáo sư đặt ra, hoặc là có biểu hiện gian lận, chắc chắn bạn sẽ nhận được những lời răn dạy nhớ đời.
Mà cái người đáng giận nhất chính là Điền Tiểu Điềm, tài nữ của hệ tiếng Trung. Trong một học kỳ cô ấy chỉ cần đọc qua một vài tác phẩm nổi tiếng, về cơ bản là đã đủ cho người này đem tất cả bài luận học kỳ giải quyết gọn gàng.
Điều này thật khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Là người học ngành toán học, Phạm Vi mới là người nhìn không lọt mắt nhất, bởi dường như lúc nào cô cũng làm không hết bài tập. Có một lần, vì không nhịn được bức xúc nên cô đã hỏi: "Chẳng lẽ, dù chỉ là một khắc, bà cũng không cần phải quan tâm đến bài thi nào hay sao?"
"Đương nhiên là có rồi!" Điền Tiểu Điềm trả lời xong liền bắt đầu bẻ từng ngón tay kể ra: "Hán ngữ hiện đại, Hán ngữ cổ đại, còn có môn học tự chọn..."
Đến đây thì Phạm Vi đã không còn muốn nghe nữa rồi. Bởi trên mặt bàn của Điền Tiểu Điềm liền bày ra Hán ngữ hiện đại. Là một tập tương đối mỏng, có lẽ khoảng hai trăm trang gì đó?!
Càng đáng hận hơn là, Điền Tiểu Điềm còn không quên buông thêm một câu: "Hán ngữ cổ đại, văn học cổ đại thì lại càng đơn giản, chỉ là thể văn nói mà thôi. Loại này mình lại quá quen thuộc rồi."
Có một số người có được khả năng ngôn ngữ thiên phú, chẳng hạn như Điền Tiểu Điềm. Với cô mà nói, cổ văn cùng bạch thoại văn hoàn toàn không có gì khác nhau. Trong khi đó, ba người còn lại lại cứ như thể nuốt phải ruồi vậy. Việc xếp người vào ở ký túc xá không theo quy luật nào của Thanh Bắc quả là điều kiện nghiên cứu lý tưởng, nhưng với 304 mà nói, nó là để cho người ta hộc máu a.
Mô hình thì đã nhận được sự khen ngợi của đám bạn cùng phòng 304, nhưng khi cầm bản vẽ mặt phẳng, tiết diện cùng bản phân tích xây dựng theo mẫu đem đến trước mặt giảng viên lại thiếu chút nữa bị chê cái gì cũng sai. Tề Tranh xám xịt trở về, thức đêm để làm lại.
Là ai đã nói ngành kiến trúc chỉ cần làm một lần là bài tập sẽ được thông qua kia hả? Vì nó mà ban đầu Tề Tranh còn chẳng thèm ngó tới, hiện tại thì cô lại vì sự ngu ngốc của sự trẻ người non dạ mà lạnh run.
Làm lại cũng chính là quá trình tích lũy tri thức cùng kinh nghiệm. Hôm nay thì xem như đã Tề Tranh nhìn thấu tính khí của các thầy cô của ngành kiến trúc này rồi: càng chê bạn đến thậm tệ chừng nào thì khi cho điểm bài tập lại cũng cao chừng đó.
Khi học kỳ một của năm thứ nhất kết thúc, sau khi tính điểm tổng sắp của cả lớp, Tề Tranh xếp thứ nhất. Cô không chỉ có thành tích điểm thi học kỳ đỗ trạng nguyên, mà điểm tổng hợp của các bài tập thường kỳ cũng là như thế.
Có một quan điểm khá phổ biến khi cho rằng ngành kiến trúc không thích hợp với nữ giới. Hiện tại có một nữ sinh viên bỗng dưng xuất hiện hoàn toàn nghiền ép tất cả những người còn lại, vậy thì ngoài việc tán thưởng cùng tiếng vỗ tay, mọi người thật sự tìm không ra cách nào để có thể biểu đạt ý nghĩ của mình nữa.
Không bao lâu sau, kỳ nghỉ đón năm mới đầu tiên của đời sinh viên cũng đã tới.
Tuy rằng Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi không sống chung trong cùng một cái thành phố, nhưng hai người lại mua vé cùng một ngày, với khoảng thời gian đáp xuống sân bay không chênh nhau lắm.
Ngày mai lên đường rồi, đêm nay là đêm cuối cùng ở lại ký túc xá.
Hai người vẫn mở video như trước, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt Bùi Thanh Phi là thấy Tề Tranh đối với máy tính của mình tỏ ra có chút nóng nảy. Người này nhấn vài cái lên bàn phím, sau đó là vẻ mặt ủ rũ mà đưa tay chống cằm.
"Làm sao vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh thở dài: "Cái PC cũ rích này sợ là muốn về hưu thật rồi. Mình phải lên diễn đàn mua bán của giới sinh viên nhìn xem có cái máy tính cũ nào có thể dùng lại được hay không."
Tại sao Tề Tranh lại muốn mua hàng đã xài qua rồi? Cái này thì hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Nói xong, ở phía bên kia màn ảnh Tề Tranh bắt đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, thỉnh thoảng ngón tay lại trượt lên con chuột một vòng, xem bộ dáng này thì như là đang lật xem tin tức.
Bùi Thanh Phi an ủi: "Hiện tại trên cơ bản tất cả các trường đều nghỉ cả rồi. Hơn nữa sau khi trở về Lăng Giang cậu cũng đâu cần dùng đến nó."
Tề Tranh tỏ ra ấm ức: "Vẫn phải dùng a. Về sau mình cần phải dùng đến phần mềm thiết kế, vậy nên mình muốn sớm được làm quen với nó một chút."
"Mình sẽ cho cậu mượn máy của mình." Bùi Thanh Phi rất thoải mái.
Hiển nhiên là đề nghị này đã khiến Tề Tranh không khỏi cảm động rồi.
Thật là tuyệt diệu biết bao khi mỗi ngày mình đều có thể ỷ lại bên người Bùi Thanh Phi mà không cần phải tìm cớ a.
"Được rồi! Tốt! Tất cả đều nghe theo cậu." Tề Tranh lên tiếng.
Ngày hôm sau, vào lúc hai giờ rưỡi chiều, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi gặp nhau tại sân bay quê nhà.
Hai tháng không gặp, mái tóc của Tề Tranh bị ngắn đi. Vốn là tóc của cô vẫn rủ xuống tới trước ngực, nhưng mỗi khi làm bài tập thực hành, Tề Tranh sẽ lại cảm thấy nó có chút vướng bận, vì vậy mà cô quyết định cắt đến ngang vai. Cô không thể triệt để biến nó thành tóc ngắn là vì Bùi Thanh Phi đã từng nói với mình rằng, khi để tóc dài thì trông cô ưa nhìn nhất.
Mấy cái chuyện ôm ấp gì đó đều bị cắt bỏ, bởi vì hai người đều là hai tay mang hành lý, thật sự không buông tay ra được.
Hôm nay hai vợ chồng nhà họ Tề cố ý từ chối tiếp nhận mọi công việc để được cùng nhau đi sân bay đón con gái. Sở dĩ như vậy là vì cả hai đều vì chút chấp niệm của người làm cha mẹ quấy phá.
Cái ngày Tề Tranh phải đi nhập học ấy, hai người bọn họ đều có việc, hôm nay xem như làm cái đền bù nho nhỏ cho những tiếc nuối trước đây.
Bùi Thanh Phi và Tề Tranh vừa đi ra liền nhìn thấy ba người nhà họ Tề chờ sẵn. Bởi vì là ngày chủ nhật cho nên Tề Hồng cũng đi theo. Mẹ Bùi thì lại nhờ bạn thân đón con gái nhà mình mang về luôn một thể, còn hai vợ chồng bọn họ thì ở lại trong nhà làm công tác chuẩn bị cho buổi liên hoan vào tối hôm nay.
Bình thường thì Bùi Thanh Phi chỉ cần ngồi lên xe khách về nhà thì dễ dàng hơn nhiều, nhưng ai ngờ được là đứa bé này lại chạy đi mua vé máy bay. Vốn là mẹ Bùi đã định nói rằng gần như vậy ngồi cái gì máy bay chứ, nhưng lại bị ba Bùi ngăn những lời này lại. Mua thì cũng mua rồi, lẽ nào lại bắt nó trả lại được a.
Nhìn hai cô gái đang cười dịu dàng trước mắt, mẹ Tề hết nhìn đứa này một chút lại nhìn đứa kia một chút. Dường như vì sự thay đổi khí hậu mà dáng vẻ của hai đứa đều thay đổi hẳn. Nhìn qua tựa hồ so với Bùi Thanh Phi thì Tề Tranh có cao hơn một chút. Đúng lúc bà đang định kéo hai đứa nhỏ cho lưng tựa lưng để đo thử thì ba Tề đã kịp ngăn lại hành động này của bà.
"Về nhà rồi hãy nói! Về nhà rồi hãy nói! Bây giờ bọn nhỏ hẳn là đói bụng cả rồi." Nhìn qua cũng thấy là tâm tình của lão Tề rất tốt.
Vừa về đến nhà, người hai nhà liền vô cùng náo nhiệt.
Nhìn thấy hai cô gái lại một lần nữa đứng chung một chỗ cười nói rôm rả, dường như ai nấy đều cùng quên đi cái đoạn thời gian ngắn ngủi không vui sau kỳ thi Đại học kia.
Đương nhiên, trừ một người.
Vốn là hai người đang đứng ở trước cái cửa sổ sát đất của nhà họ Bùi cùng nhau nhìn ra phong cảnh Lăng Giang bấy lâu xa cách, điện thoại của Tề Tranh bỗng nhiên vang lên nên cô vội chạy tới nghe. Bên cạnh Bùi Thanh Phi liền chừa ra một chỗ.
"Làm lành rồi hả?" Một giọng nói vang lên từ phía sau Bùi Thanh Phi, là Bùi Sĩ Phương, ông dừng ở phía sau con gái.
Thời gian nửa năm đã trôi qua, ngay cả bản thân Bùi Thanh Phi cũng đã quên đi cái mùa hè kia từ lâu rồi. Cô vừa cười vừa gật gật đầu.
"Nếu như thừa nhận không phải tự nhiên mà hai đứa lại làm loạn lên như thế, vậy bây giờ con có thể nói cho ba nghe, lúc ấy đến cùng là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Giọng của Bùi Sĩ Phương rất ấm áp, ấy vậy mà lại giống như có một chậu nước lạnh giội xuống đầu vậy, nó khiến cho Bùi Thanh Phi phải sững sờ.
Chủ quan quá!
Ánh mắt của Bùi Thanh Phi trở nên trốn tránh. Chỉ có điều ánh mắt của Bùi Sĩ Phương lại giống như một lưỡi dao sắc bén, dường như ánh mắt ấy có thể xem thấu hết thảy.
Đứng trước một đôi mắt dường như xem thấu hết thảy chân tướng việc như vậy, nếu muốn nói dối thì thật sự là quá khó khăn.
Cũng may là Tề Tranh gọi điện thoại xong liền quay trở lại mà vô tình giải vây, đem vấn đề này bỏ qua.
"Thanh Phi, các bạn trong ban bốn cùng nhau tụ hội, cậu có muốn cùng đi hay không?" Tề Tranh sôi nổi chạy tới, treo cả người mình lên người Bùi Thanh Phi như thể làm nũng vậy.
Hành động này cũng không xem là quá phận, bởi từ nhỏ đến lớn các cô đã quen với những kiểu thân mật như vậy rồi. Nhưng vào giờ phút này, khi phải đứng trước mặt Bùi Sĩ Phương, không hiểu sao Bùi Thanh Phi lại cảm thấy có chút chột dạ.
Bùi Thanh Phi dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc để trả lời: "Không đâu! Tề Tranh, mình sẽ không đi."
"Vì cái gì? Đều là bạn học cũ của ban bốn, cậu biết mọi người hơn ai hết. Lại không có người ngoài đâu." Tề Tranh vội vàng giải thích.
Dùng động tác cực kỳ kín đáo, Bùi Thanh Phi khiến cho cái người không chút kiêng nể gì là Tề Tranh phải ngoan ngoãn đứng thẳng lên: "Mình quá mệt mỏi, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi mà thôi. Cậu hãy giúp mình gửi lời chào đến mọi người nhé."
Tề Tranh có chút kỳ quái. Cô thật không hiểu vì sao Bùi Thanh Phi lại cự tuyệt như vậy. Con mắt của cô quay một vòng, rồi vô tình quét đến ba Bùi nãy giờ vẫn đứng ở ngay bên cạnh. Bàn tay vốn không an phận của Tề Tranh đang định ôm lấy vòng eo của Bùi Thanh Phi lập tức trở nên thành thực.
Đây là Bùi Thanh Phi đang cố tránh hiềm nghi! Tề Tranh lập tức hiểu ra.
"A, ha ha ha, không thì không đi a. Mình sẽ giải thích với bọn họ. Ha ha." Vừa gượng cười Tề Tranh vừa lui lại phía sau hai bước, kéo ra một chút khoảng cách với Bùi Thanh Phi.
Làm như vậy thì sẽ không nhìn ra được cái gì khác thường nữa rồi.
Cả Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cùng ăn ý mà thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ tiếc, các cô lại không biết rằng, cái hành động cố tỏ ra xa cách như vậy, trong con mắt Bùi Sĩ Phương mới là trông lại càng thêm quái dị. Ông nhìn chung quanh hai cô gái một chút, cuối cùng không nói gì thêm nữa, chỉ là đưa tay sờ lên mái tóc của con gái, vẻ mặt vẫn là tươi cười ấm áp.
"Hai đứa cứ chơi đi nhé, ba đi vào bếp nhìn xem thế nào."
Trước khi đi, Bùi Sĩ Phương đưa mắt nhìn Tề Tranh thật sâu một cái. Không hiểu sao cái ánh mắt ấy lại in thật sâu dấu ấn trong lòng Tề Tranh, mãi cho đến rất nhiều năm sau này.
Trước khi về nghỉ, Tề Tranh cố ý không mang máy tính trở về, bởi cô có ý định coi đây là cái cớ để mỗi ngày đều ỷ lại bên cạnh Bùi Thanh Phi. Vậy mà bây giờ hoàn toàn ngược lại. Bởi vì cái ánh mắt cùng mấy câu không thể hiểu nổi kia của ba Bùi, dù đã trở về được ba ngày rồi, cô vẫn không dám bước chân qua cánh cửa của nhà họ Bùi.
Hai người, cô và Bùi Thanh Phi, rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, vậy mà vẫn phải mỗi ngày vùi ở trên giường gọi điện thoại cho nhau, khỏi phải nói là có bao nhiêu sốt ruột a.
Vì không có việc gì để làm, Tề Tranh vừa cùng Bùi Thanh Phi gọi điện thoại lại vừa đăng nhập diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh.
Sau khi xem qua một lượt, cuối cùng Tề Tranh cũng đã hiểu tại sao Tề Hồng lại biết được chuyện mình tới thành phố S.
Sau khi làm ra cuộc đại náo tại trường đại học Hãn Văn, có ai đó đã chụp được bóng lưng của Tề Tranh. Khi bức ảnh này được đăng lên trên diễn đàn của Thượng Thanh, khả năng người khác có thể không nhận ra, nhưng Tề Hồng lại là em trai của mình, vậy nên dù cô có trồng cây chuối thì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của Tề Hồng.
"Cậu nói xem, tại sao người ta lại không chụp ảnh cho mình đẹp mắt một chút vậy chứ." Tề Tranh rất là mất hứng. Phải nhớ là ảnh đại diện trên màn hình vi tính của cô là sản phẩm của Quách Đồng. Trong bức ảnh ấy cô cùng Bùi Thanh Phi nhìn qua thì thấy vừa mộng ảo lại vừa mông lung, được hưởng thụ kỹ thuật chụp ảnh siêu việt như vậy rồi, thật sự là mắt Tề Tranh thật không đành lòng nhìn cái bóng lưng có chút giương nanh múa vuốt kia được nữa.
"Cậu là người ưa nhìn nhất vậy nên hãy quên đi tấm hình kia a." Bùi Thanh Phi vừa cười vừa an ủi, mặc dù trong lòng có chút không chuyên tâm cho lắm.
Hai người cùng nói đùa thêm mấy câu rồi Tề Tranh mới nói thẳng vào vấn đề chính: "Nói thật đi, cậu thật không muốn theo mình tham gia tụ hội với ban bốn thật hay sao?"
Bùi Thanh Phi do dự mất một lúc, cuối cùng vẫn lại là cự tuyệt.
Đúng thật là cô đã ra đi từ ban bốn, nhưng cô đã bỏ qua hết thảy những nét độc đáo cũng như câu chuyện của tập thể này trọn vẹn hai năm trời.
"Mình sẽ không đi. Cậu nhớ là phải về sớm một chút. Và không cho phép uống rượu a."
"Được, mình nghe lời cậu."