Tháng sáu đến rồi, tiếp đó sẽ là tháng bảy, tám, chín. Lại là một kỳ thi Đại học hết sức căng thẳng nữa lại đến. Mặc dù bản thân mình đã đi qua cây cầu độc mộc này rồi, nhưng cậu em trai của Tề Tranh thì vẫn chưa.
Những ngày gần đến ngày thi, đến cả điện thoại Tề Tranh cũng không dám gọi. Cô sợ nhỡ mình nói sai điều gì đó thì sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần của Tề Hồng trước khi đi thi. Khi kỳ thi chỉ còn cách hai ngày, cô cứ trằn trọc mãi ngủ không được, buổi sáng hôm sau cô mang đôi mắt gấu mèo 0.0 mà đi ra ngoài.
Thật vất vả lắm mới nhịn được cho đến khi kỳ thi kết thúc, Tề Tranh không kìm nén được nữa nên gọi điện thoại cho Tề Hồng.
Nghe giọng nói của Tề Hồng thì thấy người này rất có sức sống, tựa hồ bài thi không tệ. Bởi vậy mà Tề Tranh cảm thấy yên tâm trở lại, an tâm lo chuyện của mình.
Cái ngày hai chị em gọi lại điện thoại cho nhau, đã là chuyện của nửa tháng sau đó. Hai người cùng nói với nhau về chuyện đăng ký nguyện vọng.
Tuy rằng chỉ hơn kém nhau có một kỳ thi, ấy vậy mà đã có rất nhiều thay đổi xảy ra đến long trời lở đất. Năm nay thành phố Lăng Giang cho đăng ký nguyện vọng thông qua cổng điện tử, chỉ cần lên mạng đăng ký là được. Rút cuộc thì lớp đàn em sau này đã không cần phải như Tề Tranh ngày trước nữa, cứ phải đi tới đi lui ở trường học không biết là mấy vòng mới xong.
Chỉ cần một cái máy tính, có mạng internet, vậy là cứ thế ngồi ở nhà liền có thể thoải mái giải quyết vấn đề đăng ký nguyện vọng rồi.
Tề Hồng được thể khoe khoang với Tề Tranh mãi không thôi, nhưng lúc này tinh thần Tề Tranh lại không tập trung cho lắm. Cô kết luận qua loa bằng đôi ba câu: "Bởi vậy nên người thoải mái nhất phải kể đến là các thầy cô như lão Hồ, lão Trương này rồi. Bọn họ chỉ việc nhắm mắt làm ngơ, để mặc cho chúng mày tự mình lăn lộn chứ gì."
Tề Hồng nghe mà không hiểu: "Vì sao chị lại nói như vậy?"
Tề Tranh ngắc ngư nghẹn họng lại. Cô không thể nói cho Tề Hồng biết rằng, ngày trước, khi Bùi Thanh Phi không chịu đăng ký nguyện vọng mọi người vẫn cho là lý tưởng nhất, lão Hồ đã đi theo khuyên bảo đến hai tiếng đồng hồ a.
"Đúng rồi, điểm thi của em có kết quả thế nào rồi?" Tề Tranh hỏi.
Tề Hồng báo ra một con số, nghe xong Tề Tranh không khỏi kinh ngạc.
"Thằng này... Mày đạt được kết quả như vậy phải nói là rất được đó nha em trai! Trước đó dựa vào kết quả mấy lần thi thử của mày chị vẫn cho rằng mày thi vào đại học Hàng không - Vũ trụ sẽ phải có chút miễn cưỡng, nhưng giờ xem ra thì mà nắm chắc thắng lợi trong tay rồi. Được đấy em trai! Cứ thế mà phát huy nhé!" Tề Tranh cười không khép miệng. Tuy rằng hai chị em quanh năm không lúc nào ngừng đấu khẩu, nhưng vào giờ phút này cô lại cảm thấy xuất phát từ nội tâm vì cậu em nhà mình mà cao hứng.
Phía bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, bầu không khí bỗng dưng có gì đó là lạ.
Không mấy khi mình khen nó như vậy, nếu dựa theo tính cách của Tề Hồng thì cái mũi của nó phải phổng lên tận trời cao mới đúng. Bây giờ lại trầm mặc như vậy, thật sự là không giống nó chút nào.
"Chị này, em không đăng ký đại học Hàng không - Vũ trụ." Cuối cùng Tề Hồng cũng làm cái thở dài rồi nói với phía bên kia điện thoại.
"??? Vì cái gì?" Tề Tranh không khỏi nôn nóng.
Cô bỗng có dự cảm nhất định là mình sẽ có xung đột với cái nguyện vọng đã được đăng ký này. Nếu không phải vậy thì tại sao chuyện từng trải qua một lần, một năm rồi, vậy mà bây giờ vẫn làm cho cô nôn nóng như vậy đây?
"Mày đăng ký cái gì? Trường cao hay trường thấp? Đáng ra em phải đi tìm thầy cô hoặc ai đó thương lượng một chút mới phải a! Đăng ký trường thấp thì còn dễ nói, nếu như là đăng ký trường quá cao, lỡ như không đậu thì em sẽ phải học lại thêm một năm nữa. Đến lúc đó cường độ và áp lực học tập sẽ lớn hơn rất nhiều, liệu em có chịu nổi không?" Ở phía bên kia điện thoại Tề Tranh nói một tràng không ngừng nghỉ, như thể bắn súng liên thanh vậy.
Ngoài thích ngành kỹ thuật, Tề Hồng còn thích cả ngành tâm lý học nữa. Nếu cậu có đăng ký vào trường đại học Hàng không - Vũ trụ kỳ thật là do chịu ảnh hưởng từ Giang Sở mà thôi. Nó làm cho cậu cảm thấy nếu được học ngành này thì hẳn là rất thú vị.
Lẽ nào mấy cậu choai choai thì thường không kiên định? Mỗi ngày lại có một ý tưởng mới?
Chẳng lẽ chọn ngành mà cũng trở thành chuyện di tình biệt luyến được hay sao? Tề Tranh bỗng thấy hoang mang.
Bên này trong lòng Tề Tranh đang không ngừng tính toán liệu còn có lựa chọn nào cho cậu em nhà mình nữa hay không, thì ở phía bên kia, Tề Hồng lại tỏ ra cực kỳ yên tĩnh. Sau một lúc lâu cậu mới mở miệng: "Em đã đăng ký vào trường đại học y khoa Lăng Giang rồi."
Tề Tranh trợn tròn mắt. Cô sững sờ như thể vừa bị hóa đá vậy.
Chọn nghề chọn trường cũng chỉ là phụ, từ khi còn nhỏ Tề Hồng đã là đầy một bụng những trò tinh quái, là cái người không chịu nổi sự quản thúc. Lúc nào cậu cũng cảm thấy bị mẹ mình quản quá nhiều, vậy nên cậu từng mong muốn nhân kỳ thi đại học này, đi khỏi Lăng Giang ra bên ngoài ngắm nhìn thế giới một chút. Vậy mà hôm nay, khi cơ hội đã bày ở trước mắt, sự thật lại không giống như trong dự kiến của Tề Tranh, khi mà cuối cùng cậu em của mình lại lựa chọn ở lại nơi đó.
Trường đại học y khoa Lăng Giang là trường cũ của mẹ Tề và mẹ Bùi, ngôi trường này cũng có đến trăm năm lịch sử, ngành y học lâm sàng cũng có thể được xếp vào tốp ba của cả nước. Chỉ có điều bởi vì nó không được đặt ở một trung tâm thành phố phát triển mạnh nên mới thường bị người ta có chút xem nhẹ.
Lựa chọn này của Tề Hồng, không thể nói là không tốt. Chỉ có điều nó có gì đó giống hệt Bùi Thanh Phi ngày trước: so với ý tưởng ban đầu thì thật sự là khác biệt như ngày đêm vậy.
Thấy chị gái bên kia tỏ ra trầm mặc, Tề Hồng cười an ủi: "Em đây là kế tục sự nghiệp của mẹ, chị nên kiêu ngạo mới phải a. Đến lúc đó một nhà có đến hai đời làm nghề chăm sóc người khác, chẳng phải cờ thi đua trong nhà mất đến vài bức tường vẫn treo không hết hay sao?"
Tề Tranh thở dài rồi hỏi: "Ba mẹ nói như thế nào?"
Tề Hồng vừa cười vừa nói: "Mẹ già nhà ta cực kỳ cảm động. Bà vừa ôm lấy em vừa khóc đấy."
Lời này hẳn không phải là giả, chỉ có điều Tề Tranh lại cảm thấy đại khái nguyên nhân khiến cho mẹ bật khóc hẳn còn phức tạp hơn nhiều. Nhất định không phải chỉ vì cảm động mà thôi.
Bên kia Tề Tranh không nói, làm cho Tề Hồng ít nhiều có chút thấp thỏm không yên.
"Chị! Có phải chị đã rất thất vọng hay không vậy?"
"Không đâu. Em là em trai của chị, chị thất vọng cái gì chứ. Chỉ cần lựa chọn của em có lý do riêng của mình, như vậy..."
Không nhịn được, Tề Tranh bỗng nhớ lại năm đó. Hiện tại mình thản nhiên mà tiếp nhận lựa chọn của Tề Hồng, vậy thì liệu có phải mình đã quá không công bằng đối với lựa chọn năm đó của Bùi Thanh Phi hay không?
Năm đó lựa chọn của Bùi Thanh Phi cũng vì có lý do của riêng mình, thế nhưng cô đã không hề tôn trọng quyết định của cậu ấy.
Thật hiếm khi Tề Hồng nhận được từ Tề Tranh những lời nghiêm túc, đứng đắn như móc từ tim phổi mà nói ra như vậy.
"Chị à! Trong cả năm học lớp 12 này, trừ những khi phải vùi đầu vào việc học, em đã tự mình suy nghĩ mà hiểu ra được một điều: con người ta đều phải đi qua cả cuộc đời, vậy nên việc học cái gì, làm cái gì cũng không nhất thiết phải quá nặng nề. Vấn đề quan trọng nhất, gấp gáp nhất chính là phải làm rõ ra được đối với chính mình, thứ quan trọng nhất chính là cái gì. Nếu đó là lý tưởng vậy thì hãy truy tìm lý tưởng, nếu như là người yêu vậy hãy đi theo đuổi người mình yêu. Nhưng với em mà nói, em lại chỉ muốn được bảo vệ người phụ nữ em yêu mà thôi. Hiện tại em còn chưa gặp được người con gái trong mơ của mình, cho nên, trước mắt, người phụ nữ quan trọng nhất với em đó chính là mẹ. Xem như miễn miễn cưỡng cưỡng nhờ điều này mà em có cái vượt qua được chị rồi a."
Đôi mắt của Tề Tranh có chút đỏ lên, nhưng rồi vì theo thói quen thường ngày cô vẫn nói bằng cái giọng oán hận: "Không cần phải miễn cưỡng, chị mày cũng đâu phải hiếm lạ mấy thứ này."
Tề Hồng cũng lại không thèm để ý, cậu tiếp tục vừa cười vừa nói: "Chị còn nhớ chuyện em đã kể thấy mẹ ở trong phòng của chị mà khóc thầm đấy chứ? Kỳ thật mẹ cũng không đành lòng để em đi xa đâu. Có một lần em tới phòng bếp để uống nước thì nghe thấy có tiếng rắc...rắc... bên cạnh máy giặt quần áo. Lúc đó em đã nghĩ đi vào hù cho mẹ phải nhảy dựng lên một cái."
"!!!" Chyện thế này thì thật đúng là Tề Hồng thật dám làm đấy! Tề Tranh thấy mình không còn gì để nói.
Sau đó Tề Hồng lại kể tiếp, nhưng giọng của cậu lại trầm xuống thêm vài phần: "Thế rồi khi đi đến trước cửa em đã nhìn thấy mẹ ôm cái áo của em mà ngẩn người ra. Em đứng ở nơi đó rất lâu, mà mẹ cũng đứng như thế rất lâu. Cứ đứng nguyên một tư thế ấy. Cuối cùng em nhìn thấy mẹ rơi lệ."
Mẹ Tề là một người mạnh mẽ, khi cái ngày con cái còn rất nhỏ, có lúc bà như bị dồn đến như không còn đường lui thì bà vẫn không muốn để ai biết đến.
Tề Tranh cảm thấy cổ họng của mình có chút nghẹn ngào. Đúng lúc này cô lại nghe thấy ở bên kia Tề Hồng nói tiếp: "Chị nghĩ xem, lão Tề nhà ta từ trước tới nay đều vô cùng thích náo nhiệt. Chị thì đã đi rồi, nếu như em lại cũng không có ở đây nữa..."
Trong nhà bọn học sẽ trở nên quạnh quẽ đến mức nào a.
Lão Tề cũng thế mà mẹ cũng vậy, bọn họ đều là những người thích náo nhiệt.
Để cho đứa em trai mới lớn là Tề Hồng nghĩ ra được những điều này, dù sao cũng khiến cho trong lòng Tề Tranh không khỏi áy náy.
"Còn có, chị này! Chị muốn làm cái gì thì cứ làm đi. Cứ an tâm mà ở bên ngoài làm chuyện chị muốn làm. Mẹ cùng lão Tề đã có em ở đây, chị không cần phải lo lắng làm gì."
Nước mắt Tề Tranh trào ra nơi khóe mắt. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi từ nhỏ cho đến khi lớn lên, bởi vì em trai mà bật khóc. Cô nói trong nghẹn ngào: "Vậy còn em thì sao? Lý tưởng của em phải làm sao bây giờ?"
Tề Hồng vừa cười toe toét vừa nói: "Về sau như thế nào thì em sẽ lại nói cho chị biết. Còn chuyện về trường đại học Hàng không - Vũ trụ thì còn không phải là lúc trước là do nhất thời cao hứng nên mới nói càn hay sao."
"..."
Cẩn thận nghĩ lại thì đúng thật là như vậy. Vậy nên chút nước mắt kia của Tề Tranh lại lập tức nghẹn trở về.
"Cút ngay!" Tề Tranh vừa cười vừa mắng.
Tề Hồng bật cười, đã định tắt điện thoại nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn không quên miệng pháo đánh một quả: "Chị cứ vừa khóc vừa cười như vậy, lẽ nào còn là chị của em hay sao? Ha ha ha ha ha..."
Có mà ha ha cái đầu quỷ của em! Tề Hồng phải cảm tạ cái khoảng cách đang ngăn đôi giữa hai người bọn họ lúc này, nếu không, Tề Tranh sẽ không thể nhịn được mà ra tay động thủ.
Cúp điện thoại rồi Tề Tranh bỗng có cảm giác trong lòng mình trở nên trống rỗng mà không hiểu tại sao.
Với tư cách là đứa con của nhà họ Tề, là chị gái của Tề Hồng, Tề Tranh không thể tránh né chuyện mình đã từng có vô số lần ước gì cho ba mẹ không sinh ra Tề Hồng thì tốt biết bao nhiêu. Nếu được như vậy cô liền có thể hưởng thụ gấp đôi sự sủng ái, được hưởng đến hai phần quà, có trong tay thật nhiều tiền xài vặt. Trong nhà cũng sẽ không có một tên tiểu tử hư hỏng mỗi ngày đều cùng mình tranh cãi, sẽ không còn thỉnh thoảng lại có mấy chuyện xấu chờ đợi mình để rồi sau đó mình lại bị chê cười.
Nhưng hôm nay, Tề Tranh nắm chiếc điện thoại trong tay, trong khi trên mặt cô vẫn còn treo vệt nước mắt chưa khô.
Cô thầm nghĩ, mình có được cậu em trai như Tề Hồng, thật sự là quá may mắn.
Tề Tranh đem chút tâm sự ấy chia sẻ cho người đầu tiên là Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ. Cô là người làm bạn với hai chị em nhà họ Tề, cùng nhau lớn lên. Đối với hai người kia, Bùi Thanh Phi hiểu biết rất rõ.
Cô an ủi Tề Tranh: "Cậu nên cao hứng mới đúng a. Tề Hồng đã trưởng thành thật rồi. Thật sự là một nam tử hán mà."
Tề Tranh hút hút cái mũi, cảm giác của cô này hết sức kỳ quái. Ngày trước cô còn mong sao cho Tề Hồng nhanh nhanh lớn lên, sau đó thì xéo đi. Nhưng hôm nay, khi thấy gia hỏa này thật sự trưởng thành, hơn nữa còn rất có trách nhiệm, Tề Tranh lại hy vọng cậu em của mình hãy vẫn cứ là một đứa trẻ. Phía trên nó vẫn còn một người chị chứ đâu, không cần nó cứ phải mỗi ngày nhọc lòng quan tâm mọi chuyện làm gì.
"Cậu nói xem, có phải mình là một người hết sức kém cỏi hay không? Nên mới khiến cho Tề Hồng phải sớm trưởng thành như vậy?" Tề Tranh có chút hoài nghi bản thân mình.
Giọng của Bùi Thanh Phi vừa nhỏ nhẹ lại vừa dịu dàng: "Không đâu, Tề Tranh. Phải nói cho đúng là Tề Hồng đã có một người chị rất tốt, cho nên là một người em, em ấy cũng muốn trở thành một người tốt hơn."
Tề Tranh cảm động đến tột đỉnh, cô càn rỡ gào lên thật to: "Bảo Bảo, cậu là người tốt nhất trên đời này! Mình yêu cậu suốt đời!"
Người này a... a... a... Luôn sẽ không khỏi khoa trương như vậy.
Bùi Thanh Phi đem cái điện thoại di động rời xa cái tai của mình đến một mét. Cô có cảm giác như màng nhĩ của mình sắp bị xé rách đến nơi rồi.
Cái ngày Tề Tranh trở lại Lăng Giang ấy, cô cảm thấy thời gian trôi qua thực vui vẻ, cứ như là mình chỉ mới rời khỏi nơi này trong có vài ngày. Năm thứ nhất đại học của cô cũng đã kết thúc.
Giấy báo trúng tuyển của Tề Hồng đến rất sớm. Cùng một thành phố ấy mà, dường như chỉ cần phát giấy báo ra liền nhận được ngay.
Tối hôm đó, mẹ Tề lập tức mang theo cậu con trai, hai người cùng đi thăm đại học y khoa Lăng Giang.
Ông xã cùng con gái đều không cho phép đi theo. Bà còn tuyên bố phải ở bên ngoài ăn cơm, để mặc hai người này tự mình giải quyết ấm no.
Hết cách rồi, hai người thất sủng kia cũng chỉ có thể tự mình ở nhà nấu bát mì bỏ bụng.
"Chậc! Chậc! Chậc! Thế này thôi cũng đã có thể đã nhìn ra, là quá bất công! Dựa vào cái gì mà lại không mang theo con chứ?" Tề Tranh mất hứng.
Lão Tề hớn hở cười tươi: "Hiện tại hai mẹ con người ta sắp trở thành đồng học rồi, về sau lại còn có thể là đồng hành nữa. Con có bị bớt đi một mối liên hệ thì cũng đâu giống người ta nha."
Tề Tranh nghe xong lại càng không thấy muốn ăn.
Lão Tề vừa cười vừa nói: "Con vậy mà cũng tin được. Đùa con chút thôi. Mẹ con bảo là có chuyện muốn cùng Tề Hồng nói. Mẹ con cảm thấy nói chyện ấy ngay trong sân trường đại học y khoa thì sẽ rất có cảm giác nghi thức nha."
Tề Tranh không khỏi tò mò: "Mẹ muốn nói với Tề Hồng cái gì vậy?"
Lão Tề có chút xúc động. Ông có thể hiểu được tâm tình của vợ mình lúc này: con gái đã trưởng thành, đã có lựa chọn của riêng mình. Nhưng khi con gái đi theo con đường mình đã chọn thì bọn họ cũng nhận ra rằng chính bản thân mình cũng đã chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi sự lựa chọn ấy. Cái tâm tình phức tạp này thực sự là rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Ba Tề nói rất chân thành: "Không phải là cuộc nói chuyện giữa một bà mẹ với con trai mình. Mà là lời khuyên bảo của một bác sĩ đối với một người trẻ tuổi lựa chọn sẽ trở thành bác sĩ."
Bo: Cái khúc gần cuối này ấy mà, chỉ có bốn câu mà chiếm đến 2/3 thời gian dành cho cả chương. Bởi đoán mãi không ra nó muốn nói cái gì. Híc!