ược về nhà sau mỗi kỳ nghỉ, một năm chỉ có được hai lần để cùng tụ họp, đối với Tề Tranh và Bùi Thanh Phi mà nói, đây là quãng thời gian gặp mặt vô cùng hiếm hoi, vậy nên cũng trân quý vô cùng. Nhưng riêng với Tề Hồng mà nói, điều này lại chẳng khác gì cái việc cuối tuần lại về nhà ăn chực vậy.
Thái độ của hai vợ chồng nhà họ Tề đối với con trai và con gái có sự khác biệt hết sức rõ ràng. Một đứa lâu lâu mới thấy, một đứa thì mỗi ngày đều gặp, đương nhiên là bọn họ đối với đứa con phải chờ cho đến mỗi kỳ nghỉ mới được gặp kia rõ ràng là cưng chiều hơn rất nhiều.
Việc trong nhà trên cơ bản đều do một tay Tề Hồng quán xuyến.
"Tề Hồng! Quét nhà đi kìa!"
"Tề Hồng! Rửa bát đi!"
"Tề Hồng! Đi mua bình xì-dầu!"
"Tề Hồng! Rót cho chị ly nước!"
Những việc trước đó Tề Hồng đều cúi đầu chấp nhận làm hết, nhưng đến cái việc cuối cùng cái này thật sự là cậu đã không nhịn được nữa.
Mới quét được một nửa, Tề Hồng mang theo cây chổi vọt tới trước cửa phòng của bà chị nhà mình.
"Già đến nỗi cả tay lẫn chân đều không động đậy được nữa hay sao vậy? Muốn uống nước thì hãy tự mình đi mà lấy." Tề Hồng tức giận nói.
Tề Tranh bày ra cái vẻ tội nghiệp, gọi "mẹ" một tiếng, ngay lập tức mẹ Tề bưng chén nước tới đây: "Để mẹ rót cho! Để mẹ rót cho!"
Trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên vỗ lên cái tay của Tề Hồng một cái thật mạnh: "Rót một cốc nước mà cũng có thể làm mày mệt chết hay sao? Sao mày lại lười vậy hả con?"
Tề Hồng chỉ vào chóp mũi của mình.
Lười?
Tề Hồng mình mà còn lười?
Không thấy là nếu đem so với con ong mật thì cậu còn siêng năng hơn hay sao?!
Tề Tranh ở một bên cười trộm, nước ở trong ly thiếu chút nữa rớt văng ra ngoài vì bị run rẩy.
Tề Hồng chỉ chỉ vào cô: "Chị cũng đừng có mà vội đắc ý. Hiện tại là vì chị vừa mới trở về mà thôi. Bởi vì đã lâu mới gặp lại chị, hai cụ sẽ còn cảm thấy mới mẻ thêm chừng vài ngày. Rồi cũng tới lúc hai cụ nhìn thấy chị mà phiền thôi."
Những gì Tề Hồng nói cũng không phải là giả. Cuộc sống được đãi ngộ như một công chúa này của cô rốt cuộc cũng chỉ kéo dài được đúng một tuần.
Sau một tuần, mẹ Tề chợt nhận thấy chỗ nào của Tề Tranh cũng đều là tật xấu, hận không thể đem người này đuổi ra khỏi cửa.
Ở nhà nghỉ ngơi như vậy cũng đã đủ rồi, Tề Tranh thấy mình cũng nên kiếm việc mà làm. Tuy rằng việc thực tập ở Cố thị đã kết thúc, nhưng nhờ hồng phúc của nó mà xem như Tề Tranh đã bước được một chân vào cái ngành sản xuất này rồi.
Cô vẫn giữ liên lạc với Trương Công cùng với các vị sư huynh. Thỉnh thoàng, khi những người này có quá nhiều việc cần giúp một tay, cô cũng sẽ giúp vài chuyện nhỏ không cần trả công.
Đương nhiên, về cái chuyện làm không công này, không phải do người ta muốn vậy, mà vì Tề Tranh đã tìm mọi cách chối từ. Dù sao thì ngay từ đầu cô đã không có ý định cùng những người này nói chuyện tiền nong. Tiền là cái thứ rất dễ để tính toán toán a. Đọc ra một con số hoặc là một chuỗi con số, tiền hàng liền được thanh toán xong. Nhưng Tề Tranh lại không muốn như vậy. Cô không cần tiền, thứ cô muốn chính là tình người. Một khi người ta đã mắc nợ cô món nhân tình này, về sau sẽ lại dùng đến nhiều ân tình hơn để đền bù. Đây mới là cái có lợi nhất cho những người vừa mới bắt đầu tập tễnh bước chân vào nghề như cô bây giờ.
Khi còn ở trường, Tề Tranh có đến hai cái notebook. Đã quen với việc dùng cùng lúc hai cái rồi, hôm nay chỉ mang theo một cái trở về, cô thấy có chút hụt hẫng.
"Tề Hồng, cho chị mượn máy tính của em một chút." Vừa vội vàng làm việc Tề Tranh vừa hướng sang phòng ngủ bên cạnh gọi thật to.
Những lúc không có chuyện gì để làm, Tề Hồng sẵn lòng cùng Tề Tranh tranh cãi. Nhưng mỗi khi Tề Tranh bận rộn, là một cậu em, Tề Hồng vẫn tỏ ra rất nhường nhịn, muốn cái gì cho cái đó.
"Đây này!" Tề Hồng đem cái notebook đặt ở trên mặt bàn của Tề Tranh rồi đi ra.
Tề Tranh đem cái máy tính của cậu mở ra, trình duyệt websites vẫn trong trạng thái hoạt động, giao diện của nó không ngờ lại là diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh. Hẳn là Tề Hồng vừa mới đăng nhập, còn chưa kịp thoát ra, Tề Tranh có không muốn nhìn cũng không được.
"Tên gia hỏa này đúng thật là..." Không nhịn được, Tề Tranh làu bàu trách móc đôi câu. Màu sắc đỏ tươi, một cái thiếp mời đang ở độ hot rất cao nhảy vào tầm mắt.
[Học bá cùng học bá. Thanh mai cùng thanh mai.]
Đây là lại có thêm một đôi tiểu thanh mai nữa của trường Thượng Thanh hay sao?
Tề Tranh có chút tò mò. Cô mở cái thiếp mời này ra.
Hả?
Đây còn không phải là chính mình hay sao...
Kể từ khi cô tốt nghiệp rồi rời khỏi trường Thượng Thanh, chuyện xảy ra cũng đã đi qua bao nhiêu năm rồi, vậy mà trong diễn đàn vẫn tràn ngập các câu chuyện kể về cô và Bùi Thanh Phi.
Trên cái thiệp mời này còn có rất nhiều địa chỉ kết nối, trong đó có rất nhiều tiêu đề Tề Tranh hết sức quen thuộc, chúng đều thuộc về những ngày cô và Bùi Thanh Phi vẫn còn chưa tốt nghiệp. Trong số này có một số ít hot topic là do mọi người cùng nhau bà tám, trong đó nổi danh nhất có hai cái thuộc về Quách Đồng, một cái là của nha đầu kia và Tề Hồng. Riêng Tề Tranh cũng có một cái, đó là khi cô vừa mới tốt nghiệp.
Nội dung có đến mười mấy trang, tất cả đều được Tề Tranh xem qua một lần.
Thì ra đây là tin tức được tập hợp lại trong mấy năm qua về cô và Bùi Thanh Phi.
Thanh Bắc có nhiều học trò đến từ trường Thượng Thanh, mà Hãn Văn cũng lại là như vậy. Cho nên có rất nhiều thông tin trên diễn dàn dành cho giới sinh viên toàn quốc được chuyển tới diễn đàn BBS.
Nào là đàn chị Tề Tranh đã lấy được bao nhiêu học bổng, nào là đàn chị Thanh Phi lại có thêm bài báo nào được đăng. Rồi thì ngày nào, tháng nào, năm nào trường đại học Hãn Văn xuất hiện hình ảnh đàn chị Tề Tranh; thậm chí còn có cả thông tin ngày nào, tháng nào, năm nào hai người này gặp lại nhau tại sân bay Lăng Giang, nhiệt tình ôm nhau.
Nhiệt tình... Ôm nhau?!
Cô và Bùi Thanh Phi cũng chỉ là cho nhau một cái ôm tại sân bay thôi mà. Bây giờ nhìn mấy chữ này lại cứ thấy thế nào ấy, dường như có chút gì đó kỳ quái.
Nhìn Bùi Thanh Phi cùng mình trong mắt người khác như vậy lại cứ thấy quái lạ thế nào ấy. Tề Tranh cười cười rồi đóng diễn đàn này lại.
Những đứa trẻ ngày nào cảm thấy mình và Bùi Thanh Phi có cảm tình rất tốt, bọn họ cũng hi vọng cảm tình của các cô sẽ mãi tốt đẹp như vậy. Nhưng nếu như có một ngày nào đó bọn họ biết được mình và Bùi Thanh Phi thật sự đến với nhau, liệu rồi bọn họ có còn tràn đầy vui vẻ cùng nhiệt tình đón nhận tin tức về các cô nữa hay không đây? Khi đó bọn họ có thể la hét trong thiệp mời những câu đại loại như: thật xứng đôi, xin hãy đến với nhau đi... hay không nhỉ?
Lo được rồi lại lo mất, đây đại khái chính là tâm trạng của Tề Tranh lúc này.
Đợi đến lúc Tề Hồng trở lại lấy lại máy tính của mình thì cậu nhận ra màn hình đã tối đen, cứ như là Tề Tranh chưa từng động đến vậy.
"Chị xong việc rồi hay sao?" Tề Hồng hỏi.
Giọng của Tề Tranh hình như có chút khó chịu: "Ừ. Đem đi đi."
Tuân lệnh! Tề Hồng bưng lấy máy tính đi nhanh ra khỏi cửa, như thể sợ Tề Tranh đổi ý vậy.
Tâm trạng chán nản này của Tề Tranh cũng không kéo dài đến hai mươi bốn giờ đồng hồ. Mới sang ngày hôm sau cô đã lại sinh khí dồi dào kéo Bùi Thanh Phi đi dạo phố.
Thời gian nghỉ hè đã đi qua hơn phân nửa, ngày nghỉ cuối tuần được cả hai gia đình cùng chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.
Vì để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối liên hoan, mẹ Tề giao cho Tề Tranh một cái thẻ ATM, để mấy đứa nhỏ cùng đi siêu thị, thích cái gì, muốn ăn cái gì thì tự mình mua lấy.
Với tâm trạng rất tốt, Tề Tranh và Bùi Thanh Phi mặc trang phục chỉnh tề, cùng nhau đi ra ngoài.
Khi đến đầu cầu thang, đằng sau lại có thêm một người đuổi kịp.
"Tính thêm cả em nữa! Tính thêm cả em nữa nhé!" Tề Hồng vừa la bai bải vừa vọt tới trước mặt hai bà chị.
Bình thường thì Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đều không mấy khi nguyện ý mang theo đứa con ghẻ chồng trước Tề Hồng này. Vì vậy mà cậu đã chuẩn bị tinh thần bị Tề Tranh hung hăng trừng mắt, trách móc đôi câu đây. Ấy vậy mà Tề Tranh lại mây trôi nước chảy, chỉ nói đơn giản một câu: "À ha! Tốt thôi. Vậy thì cùng đi a."
Tề Hồng lặng lẽ tiến đến bên cạnh Bùi Thanh Phi để hỏi: "Đây là chị của em đã đổi tính rồi hay sao vậy? Em còn tưởng rằng chị ấy sẽ cảm thấy bị em làm phiền nha."
Bùi Thanh Phi nở nụ cười, giống như giọt sương sớm được ánh mặt trời ban mai chiếu tới vậy: "Có phải vậy không? Ban nãy chị của em còn nói là bọn chị còn thiếu một người đi theo khuân vác giúp. Đúng lúc lại có em cùng đi, như vậy thì thật là đúng lúc."
Nói xong, Bùi Thanh Phi còn làm như là cổ vũ khi vỗ vỗ lên bờ vai Tề Hồng.
Tề Hồng: "..."
Bỗng nhiên cậu thấy không còn muốn đi nữa, làm sao bây giờ?
Có đứa trẻ ranh to xác là Tề Hồng đi theo, đúng thật là Tề Tranh không một chút khách khí. Chẳng bao lâu ba người thắng lợi trở về.
Mẹ Tề vừa nhìn các thứ được ba người mua về vừa nói với mẹ Bùi bằng cái giọng cảm khái: "Thật sự là con của chúng ta đã trưởng thành thật rồi. Chỉ mới mấy năm trước đây thôi, tôi bảo mấy đứa nhóc này đi mua đồ để nấu ăn thì chúng lại mua thật nhiều đồ ăn vặt mang về, nhưng đồ nấu ăn lại không thấy đâu."
Mẹ Bùi vừa cười vừa trả lời: "Còn không phải hay sao. Dẫu sao thì chúng cũng lớn cả rồi, đều đã hơn hai mươi. Đấy, nhoáng một cái mà đã nhiều năm như vậy đấy."
Người hai nhà đều tập trung tại nhà họ Bùi, vô cùng náo nhiệt chuẩn bị bữa cơm chiều.
Tề Thu và Bùi Sĩ Phương ở trong phòng khách đánh cờ. Hôm nay hai vị nam sĩ đem vị trí trợ thủ tặng cho ba đứa nhỏ, vậy nên chẳng mấy chốc phòng bếp đã trở nên chướng khí mù mịt.
"Tề Hồng! Thứ mẹ Bùi muốn là chai xì-dầu, nhưng cái chai mày đang cầm đó là dấm chua có biết không hả? Người trong nhà có biết là mày không phân biệt nổi xì-dầu với dấm chua hay không vậy hả?" Tề Tranh oán trách.
Cô mới nói xong thì Bùi Thanh Phi đã ở một bên che miệng cười trộm. Bình thường, vì ở trong trường tùy ý đã quen, lại chịu ảnh hưởng từ Tô Nhã, nên Tề Tranh mới học được thói quen thích châm chọc của người này, động một chút lại là như thế nào cậu (mày) lại thế này, người trong nhà cậu (mày) có biết không hả!
Giờ thì hay rồi, người trong nhà của Tề Hồng chính là chính là Bùi Thanh Phi mình chứ còn ai vào đây nữa.
Tề Hồng oán hận đáp trả: "Trước kia bọn họ có biết hay không thì em cũng không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại thì chị ấy biết rồi."
Thật hiếm khi thấy Tề Tranh bị cứng họng như vậy.
Mẹ Bùi ở đầu kia phải chờ chai xì-dầu cả buổi rồi, trong khi đó mấy đứa nhóc lại cứ lề mà lề mề, cuối cùng mẹ Tề đành phải tự mình ra trận lục tìm một lúc thật lâu. Cũng may là Tề Hồng chậm tay, hình như nhà họ Bùi thật sự không còn xì-dầu nữa.
"Tề Tranh, con sang bên nhà ta mang sang đây." Mẹ Tề hét lớn.
"Được rồi." Tề Tranh nói.
"Vậy mình cùng đi." Bùi Thanh Phi vừa cười vừa theo sau lưng người này.
Khi vào đến nhà họ Tề, Bùi Thanh Phi thực ngựa quen đường cũ.
Tề Tranh đi theo phía sau lưng mà trêu chọc: "Ơ, thì ra cậu lại quen thuộc nhà chồng như vậy a."
Bùi Thanh Phi đang đi ở phía trước, sau khi nghe xong lời này thì bỗng nhiên xoay người lại, cái bím tóc đuôi ngựa vung lên tạo thành một độ cong rất đẹp mắt: "Mới không phải nha. Đây là nhà mẹ vợ của mình."
Vì cậu đẹp nên cậu nói gì cũng đúng! Tề Tranh không định phản bác.
Cô khép hờ cánh cửa lại, hai người cùng hướng về phía phòng bếp chạy vào.
Bùi Thanh Phi nhớ rõ đồ gia vị của nhà họ Tề thường hay đặt ở phía trên cao, đây là thói quen có từ ngày trước. Dù sao thì nhà họ Tề cũng có tới hai con khỉ vô cùng nghịch ngợm, nếu để ở nơi quá thấp, sợ là bọn nhỏ sẽ đụng phải trong khi chạy tới chạy lui.
Xuyên thấu qua cái tủ thủy tinh trong suốt đựng bát, Bùi Thanh Phi không tìm thấy được ngay cái thứ mình đang cần kia.
Tề Tranh đi vòng quanh phía sau người này, tay trái cầm lấy chai xì-dầu đã được cô tìm thấy đem dấu ở phía sau lưng, tay phải thì úp trùm lên bàn tay phải của Bùi Thanh Phi.
"Mở ngăn tủ ra nhìn thử coi, nói không chừng có ở bên trong cũng nên." Tề Tranh cọ vào bên tai Bùi Thanh Phi hướng dẫn.
Bùi Thanh Phi tin là thật, cô mở ngăn tủ ra, lại còn kiễng chân lên định nhìn vào bên trong xem sao. Cô nhận ra bên trong trống không, còn vành tai thì lại bị Tề Tranh liếm một cái. Lợi dụng người ta rồi còn chưa đủ, sau lưng còn vang lên tiếng cười đắc ý của Tề Tranh.
"Đây là cậu đã dụ dỗ mình đấy nhé!" Bùi Thanh Phi giả vờ tức giận.
Hiện tại gia hỏa này trở nên hay đáp trả. Chẳng qua chỉ là trước kỳ nghỉ cô đã sơ ý khi để cho người này bị thiệt thòi, nên người này mới nhất định phải vào lúc này tìm trở về.
Bùi Thanh Phi đang định quay đầu lại tức giận trừng mắt mà nhìn Tề Tranh một cái, làm cho người này phải biết rằng mình cũng là người nóng tính đó nha. Kết quả là cô chỉ vừa mới quay đầu lại một cái, Tề Tranh đã lập tức hôn lên.
Cô đã muốn làm như vậy từ lâu rồi. Mỗi lần về nhà cô lại muốn tiến đến bên người Bùi Thanh Phi mà lén lút hôn một cái. Thật khó có cơ hội nào được như bây giờ khi trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tề Tranh chỉ muốn càn rỡ một hồi.
Bùi Thanh Phi lại không có cự tuyệt. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô yêu Tề Tranh, vậy nên không chỉ là một cái hôn, cô thật chỉ hận không thể có thể cho người này hơn nữa.
"Các con... Các con đang làm cái gì vậy hả?"
Một giọng nói không thể quen thuộc hơn truyền đến từ phía cửa phòng bếp.
Như bị một chậu nước lạnh giội xuống, Tề Tranh lập tức thanh tỉnh.
Mà cái chai xì dầu vừa được cô giấu sau lưng cũng đồng thời tuột ra khỏi tay, rơi thẳng xuống nền nhà, vỡ ra làm vương vãi khắt nơi.
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi quay đầu lại liền thấy mẹ Tề đứng ở đằng kia với vẻ mặt kinh ngạc. Bà dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn các cô.
Mẹ Tề dùng cái giọng run rẩy lặp lại câu hỏi kia: "Các con... Vừa nãy các con đang làm cái gì vậy hả?"
Nếu như lúc này Tề Tranh lại bật cười ha hả, kéo Bùi Thanh Phi sang một bên, rồi giải thích qua loa rằng các cô chỉ đùa một chút mà thôi thì mặc dù trong lòng mẹ Tề sẽ cảm thấy khó chịu khi tiếp nhận chuyện này, nhưng cũng sẽ miễn cưỡng che dấu đi được. Thế nhưng lần này Tề Tranh và Bùi Thanh Phi lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó chỉ là yên lặng nắm tay đứng cạnh bên nhau, không ai nói một lời nào.
Việc đã đến nước này, còn có cái gì mà mẹ Tề lại không hiểu nữa đây.
Bà chỉ tay vào hai đứa trẻ mà nói không ra thành lời.
Tề Tranh chỉ cảm nhận được cơn lạnh buốt từ đáy lòng mình dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng một lần khiến cho mẹ phải thất vọng về mình. Nhưng vào lúc này đây chỉ sợ là cô đã phá lệ rồi.
Nhưng mà cô lại không có ý định nhận sai, cũng như không thể nào hối cải. Bởi vì từ tận đáy lòng mình, cái cảm giác khi mình chạy từ trên ký túc xá xuống đến chỗ Bùi Thanh Phi, ôm lấy người này mà hôn vào cái ngày nọ chính là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời mình.
Khổ sở nhất là khi phải edit những đoạn ngược như này.