Sau khi Bùi Sĩ Phương cùng vợ đem kế hoạch của bọn họ nói ra xong Bùi Thanh Phi liền hỏi một câu.
"Còn Tề Tranh thì sao?"
Bùi Sĩ Phương cũng dự liệu từ trước con gái sẽ hỏi về tình huống của Tề Tranh, vì vậy mà ông đem kế hoạch trao đổi sinh viên với các nước của trường đại học Thanh Bắc đưa cho Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi trầm mặc mất một hồi lâu, bỗng nhiên cô nở nụ cười: "Cho dù bọn con không đồng ý thì cũng không có quyền lựa chọn nào khác, có đúng không?"
Bùi Sĩ Phương không có mở miệng. Bản thân ông là giảng viên của trường đại học, bạn học cũ, học trò cũ đã trưởng thành có khắp thiên hạ. Vậy nên đúng như lời Bùi Thanh Phi đã nói ban nãy, dù có đồng ý hay không thì ý nghĩa của những lời ấy cũng không lớn.
"Vậy thì ba còn hỏi con làm gì nữa. Nếu thật ba muốn hỏi ý kiến của con thì sẽ là con không đi." Bùi Thanh Phi quăng ra lời này xong liền trở về phòng mình.
Không muốn đi cũng phải đi!
Cuối cùng sự việc cũng cứ ấn theo phương hướng này mà phát triển.
Bùi Sĩ Phương mang theo con gái tới trường đại học Hãn Văn, đi gặp người bạn cũ hiện đang làm việc tại nơi này.
Trường đại học Hãn Văn được nghỉ hè từ lâu, thế nhưng học viện Quốc tế lại không phải như vậy. Ngày nào cũng kín lịch, có đủ các loại kế hoạch, từ trường kỳ cho tới ngắn hạn. Điều này cho thấy đây là cái nơi hầu như quanh năm không lúc nào được ngừng nghỉ. Nhờ đó mà Bùi Sĩ Phương có đủ thời gian cần thiết để an bài thật tốt việc đưa Bùi Thanh Phi đi du học.
Trước khi đến đây Bùi Sĩ Phương cũng đã nghe ngóng qua, hệ Tân văn của đại học Hãn Văn năm thứ ba cũng có thêm hai hạng mục. Vì đã có chuẩn bị từ trước nên khi ông đến đây hết thảy mọi chuyện đều tiến triển rất thuận lợi.
Tuy rằng Bùi Thanh Phi không tình nguyện trở lại vào lúc này, nhưng cô lại không thể không phối hợp. Ra mặt, ký tên... xong xuôi cả rồi liền một mình chạy tới giảng đường ngồi thừ ra ở đó.
Trong trường có sinh viên đi một mình hoặc tốp năm tốp ba. Nơi đây sẽ luôn có người dù là kỳ nghỉ cũng vẫn ở lại chỗ này mà không trở về nhà.
Lí do khiến cô tìm đến ngồi một mình ở nơi này là vì, không bao lâu nữa, cô sẽ bị đưa ra nước ngoài du học.
Bùi Thanh Phi chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ. Hiện tại cô đang ở vào thời đại với rất nhiều phương thức liên lạc hiện đại nhưng lại phải lui bước trở về thời đại cổ đại. Đừng nói tới chuyện liên lạc với Tề Tranh, ngay đến cả cái việc muốn gặp người bạn thân tại trường Hãn Văn là Lưu Mộc Dương nói lời chào tậm biệt thôi cô cũng không có cơ hội.
Bây giờ cô cũng chỉ có thể gửi lại ở ký túc xá cho Lưu Mộc Dương một phong thư, nói rõ tình huống của mình, để cho người này không phải lo lắng mà thôi.
Bùi Thanh Phi cùng ba Bùi ở lại tại trường Hãn Văn ba ngày, sau đó liền trực tiếp từ nơi này bay thẳng tới Long Giang.
Từ giờ cho đến khi xuất ngoại, đại khái là cô sẽ phải ở lại nơi này mà thôi.
Tề Tranh cũng không được ở lại thành phố Lăng Giang quá lâu.
Mẹ Tề đưa cô trở về quê nhà, nói cho oai là, để mà tu thân dưỡng tính.
Nhưng tại sao loại chuyện này lại có thể rơi xuống trên đầu Tề Hồng cậu nhỉ? Thật sự là quá nhiều lần cậu bị cháy thành vạ lây mà.
Lần này cậu cũng đã thông minh hơn khi có ý định chạy trở về trường đại học Y để trốn tránh. Chỉ tiếc là ý tưởng chỉ vừa mới thành hình chưa được bao lâu thì đã bị mẫu thân nhà mình chặn ngay trước cửa, cương quyết kéo cậu cùng đi cho bằng được.
Quê hương của mẹ Tề ở huyện Bạch Hà, cách thành phố Lăng Giang có đến mấy trăm km, không tính là gần mà cũng không bị coi là quá xa xôi. Bà rời khỏi nơi đó đã hơn hai mươi năm, nơi này trừ đi núi càng ngày càng xanh, nước hết đục rồi lại trong ra, còn lại không có gì thay đổi.
Lúc này đây, cái người chỉ biết cống hiến sức lực cho khoa Ngoại của mình là mẹ Tề cũng đã cố tình xin được nghỉ phép, mang theo hai đứa con của mình tới nơi này.
Phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy nào là hồ cá, vườn trà, lại còn có núi có sông. Mẹ Tề thầm nghĩ: với cảnh sắc như thế này hẳn là sẽ làm phân tâm Tề Tranh được đây. Nó sẽ làm cho con bé không cần phải mỗi ngày đều một mình ngồi ngẩn ra, cũng như không còn phải quá cô đơn.
Một mình Tề Tranh ngồi ở hàng ghế phía sau, trong khi đó Tề Hồng lại tỏ ra hết sức hưng phấn. Cậu ngồi ở trên ghế phụ cùng mẹ Tề nói đủ thứ chuyện, giọng điệu cực kỳ vui vẻ.
Nhìn non xanh nước biếc không ngừng thụt lùi về phía sau, tâm hồn của Tề Tranh cũng theo đó bay đi.
Cái năm cô vừa học xong lớp 11 ấy, cô đã đi theo Bùi Thanh Phi tới thị trấn Long Giang. Nơi đó trời đất cũng trải rộng trông cực kỳ khoáng đạt, trước mắt cô khi đó nơi nào cũng ngập tràn sắc vàng óng ánh của lúa mì vào mùa thu hoạch. Ngày đó cô đã từng mơ ước, đến một ngày nào đó nhất định là mình sẽ phải đưa Bùi Thanh Phi đến miền nam ngắm nhìn một chuyến. Hôm nay cô đến nơi này thế nhưng Bùi Thanh Phi lại không thể đi cùng mình.
"Chị này, chị nói xem có phải là như vậy hay không?" Không biết là Tề Hồng đang nói tới chuyện gì, cậu vừa cười vừa quay đầu lại đầy vẻ chờ mong được Tề Tranh hưởng ứng. Nhưng khi cậu vừa quay người lại nhìn thì bắt gặp Tề Tranh đang ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Lặng yên không một tiếng động, lệ rơi đầy mặt.
Tề Hồng có cảm giác như vì mình không cẩn thận nên trái tim mới bị một cú đâm xuyên. Chưa bao giờ cậu thấy Tề Tranh trong cái bộ dạng này a.
Mẹ Tề thấy con trai bỗng nhiên câm nín liền qua kính chiếu hậu nhìn thoáng về phía sau.
Nói thật, nhìn bộ dáng của Tề Tranh như vậy, bà cũng không thể không đau lòng.
"Ôi!" Mẹ Tề thở dài.
Ở quê nhà, từ lâu mẹ Tề đã không còn người thân ở đó nữa, chỉ còn lại một căn nhà cũ nhờ láng giềng trông coi giúp. Hôm nay trở lại nơi này, sau khi đẩy cửa đi vào thì thấy khắp nơi đều là bụi bặm. Mẹ Tề xắn ống tay áo lên thật cao dẫn đầu cùng hai đứa con trong trong ngoài ngoài quét dọn một lần, miễn cưỡng thì cũng có thể dùng cho người vào ở được rồi.
Khi làm việc Tề Tranh thật sự dốc sức, chỉ có điều đến lúc ăn cơm thì cô lại chỉ ăn vào vài miếng rồi đặt đũa xuống.
"Con ăn no rồi." Tề Tranh đứng dậy.
"Chị, đây là món cá kho tàu chị vẫn thích ăn nhất đấy! Còn rất tươi nha, nhanh lên lại đây nếm thử đi." Nói xong Tề Hồng lập tức dùng đũa gắp lấy một miếng đưa lên cho Tề Tranh.
Tề Tranh miễn cưỡng cười cười: "Không ăn nữa. Chị no rồi."
Tề Hồng nhìn theo bóng lưng của Tề Tranh, không hiểu sao cậu bỗng thấy nhìn chị mình lúc này lại có chút điềm đạm cùng đáng yêu.
Cậu giật mình thầm nghĩ nhất định là mình đã bị điên rồi. Mấy từ ngữ này với Tề Tranh mà nói, có bắn đại bác cũng không tới, vậy mà mình lại còn liên tưởng đến trên người người này được.
Chỉ có ăn thêm một miếng, vậy mà Tề Hồng lại cảm thấy dạ dày bị đau.
"Mẹ, con cũng thấy no rồi. Lúc nào rửa bát thì mẹ gọi con một tiếng là được."
Con gái lớn con trai út đều đi cả rồi, chỉ còn lại có một mình thì làm sao mẹ Tề lại còn nuốt trôi được nữa đây. Sau khi vội vàng dọn dẹp bàn ăn, mẹ Tề đi ra ngoài thăm hỏi láng giềng.
Nhón nhẹ gót chân, trên tay cầm theo trái cây Tề Hồng đi tới trước cánh cửa phòng ngủ của bà chị nhà mình.
Nếu là ngày thường thì khẳng định là cậu sẽ ngay lập tức đẩy cửa đi vào. Nhưng bây giờ cậu lại có chút do dự. Nhỡ đâu Tề Tranh lại không muốn gặp ai thì phải làm sao bây giờ? Chị ấy không muốn nói chuyện thì phải làm sao đây? Cậu có thể dễ dàng dỗ dành mấy cô bé gái, duy chỉ có bà chị này của cậu là không có thể dỗ dành được. À quên, trừ chị Thanh Phi ra, thì không ai có thể dỗ dành được người này cả.
Đúng cái lúc cậu còn đang bối rối như vậy, từ bên trong, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tề Tranh thò cái đầu ra dò xét, sau khi đã nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng cô mới thần thần bí bí hỏi: "Mẹ đi ra ngoài rồi à?"
Tề Hồng trợn tròn mắt, cậu chỉ có thể máy móc gật đầu một cái.
Ngay sau đó cậu thấy Tề Tranh rón ra rón rén bước chân đi lướt qua cậu rồi từng bước một, hướng thẳng tới phòng bếp.
Lất từ trong tủ lạnh ra đồ ăn thừa vẫn chưa bị lạnh hẳn, Tề Tranh lại xớt lấy một ít cơm bỏ vào trong bát. Cô vừa làm những việc này vừa lẩm bẩm trong miệng: "Chị cũng chỉ xới lấy một ít mà thôi, như vậy thì hẳn là nhìn không ra được đâu nhỉ. Cũng may là con cá này bị hầm nát, nếu không chị chỉ cần gắp chừng hai đũa thôi cũng sẽ nhìn thấy rất rõ ràng."
Tề Hồng trợn mắt há hốc miệng: "Chị... chị đang làm cái gì thế?"
Tề Tranh nhìn cậu mà như thể nhìn một kẻ ngốc vậy: "Ăn cơm a. Ban nãy phải hoạt động nhiều đến như vậy, trong khi cơm chỉ mới được có vài miếng, chị vẫn đang đói a. Chị cũng đâu phải làm bằng sắt nha."
"Em... em lại cho là chị không có tâm tình mà ăn thôi." Tề Hồng kinh ngạc nói.
Tề Tranh đắc ý nháy mắt mấy cái: "Thì em cứ cho rằng đúng như vậy là được rồi. Nhất định mẹ cũng sẽ cho là như vậy mà."
Ni mã!
Tề Hồng thật muốn cầm quả táo trên tay nện lên trên mặt Tề Tranh một cái.
Đồ lừa đảo! Tề Tranh đúng là cái đồ lừa đảo!
Thì ra hết thảy những gì mình vừa thấy ban nãy đều là diễn cả!
Làm hại mình vì lo lắng cho chị ấy cả buổi mà cơm cũng ăn ít đi một nửa.
Tề Hồng đoạt lấy bát cơm trong tay Tề Tranh.
Tề Tranh ngạc nhiên: "Mày làm cái gì vậy hả?"
Tề Hồng trừng mắt: "Em cũng chưa no! Em cũng đang đói!"
Tề Tranh cũng không thèm so đo: "Thôi được, thôi được rồi! Em hãy ăn nhiều một chút! Đến lúc mẹ có trở về, nếu mẹ có hỏi tại sao cơm ít đi thì em phải nói là một mình em ăn hết chỗ đó, nhớ chưa hả?"
Tề Hồng ngẩng đầu: "Em không thèm nói như vậy. Em sẽ nói là chị, là chị đấy! Tất cả đều do chị ăn hết!"
Tề Tranh lại không thèm để ý tới cậu nữa mà ăn cơm đến là vui vẻ.
Cái tên gia hỏa Tề Hồng này đúng là cái người miệng chê nhưng thân thể lại thành thật. Đúng là ngạo kiều quá đi mà. Tùy ý nó vậy, đều theo nó đi.
Hai người ăn như hổ đói ăn cơm, sau đó lại hấp tấp xóa bỏ bằng hết mọi dấu vết.
Hai người đại công cáo thành rồi mà mẹ Tề vẫn chưa về. Tề Tranh gật gật đầu, như vậy mới tốt.
Thấy Tề Tranh lại trở về phòng ngủ tiếp tục giả vờ làm tiểu tiên nữ u buồn, Tề Hồng gọi cô lại.
"Chị!"
"Hả?" Tề Tranh đứng trước cửa phòng ngủ quay đầu lại nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
"Hôm nay trên xe, chị..."
Tề Hồng đã muốn hỏi người này từ lâu rồi, hôm nay lúc ở trên xe có đúng là chị đã khổ sở thật hay sao?
Tề Tranh nở nụ cười: "Chị chỉ là nhớ cậu ấy một chút mà thôi."
Mẹ Tề đi khắp hang cùng ngõ hẻm, gặp lại không ít láng giềng cũ. Người nhà quê vốn là những người nhiệt tình lại hiếu khách, bọn họ đã đưa rất nhiều loại trái cây cho bà. Mẹ Tề thấy có không ít loại bọn nhỏ vẫn thích ăn nên cũng không từ chối, tất cả đều được bà đem hết về nhà.
Vừa vào cửa bà lập tức nhìn thấy con trai út đang dùng cái TV kiểu cũ xem chương trình nào đó. Ngoại trừ một mình mình mang theo điện thoại tới đây, tất cả các sản phẩm điện tử của hai đứa nhỏ đều bị bà bắt để lại ở thành phố.
Số điện thoại của Tề Tranh đã bị đổi, nên trước đó Tề Tranh cố gắng dựa theo lý lẽ cho rằng mình có quyền đem số điện thoại của mình báo cho đám bạn để chúng nó biết mà thôi.
Kết quả cô được mẹ trả lời thế này, đám bạn học cũ về sau đương nhiên là có Tề Hồng báo cho biết. Còn đám bạn cùng phòng ở trường đại học thì mẹ Tề lại nói đằng nào thì cô cũng phải tới trường làm thủ tục du học, đến lúc đó thể nào cũng phải gặp mặt, ăn một bữa cơm gì gì đó với nhau, rồi ngay trước mặt bọn họ nói lời tạm biệt. Như vậy còn không phải là rất tốt hay sao.
Kỳ thật thì trong lòng hai mẹ con đều hiểu rõ, cho tới bây giờ, lí do bọn họ không cho Tề Tranh được phép dùng đến điện thoại không phải vì người bên cạnh. Tất cả cũng chỉ vì Bùi Thanh Phi mà thôi.
Mẹ Tề mang theo bao thứ lỉnh kỉnh vừa bước chân vào nhà liền hỏi Tề Hồng: "Chị của con đâu rồi? Vẫn không lần nào ra ngoài hay sao?"
Lúc trước ngoài miệng thì dỗi đến là sảng khoái, nhưng khi được hỏi đến Tề Hồng vẫn là theo bản năng đánh cái yểm trợ: "Vâng, chị ấy vẫn không ra khỏi phòng."
Mẹ Tề không nói thêm cái gì, bà tiến vào phòng bếp rửa hoa quả.
Sau khi rửa xong mẹ Tề gọi to: "Tề Hồng, đưa vào cho chị con đi."
Tề Hồng rất không tình nguyện: "Có mang vào cho chị ấy thì chị ấy cũng sẽ không ăn. Chị đã bảo là không có tâm tình rồi mà."
Mẹ Tề tức giận nói: "Bảo con đưa thì con cứ đưa là được rồi. Sao còn nhiều lời vô ích như vậy hả?"
Được thôi!
Tề Hồng xám xịt mặt đứng dậy, chỉ là khi nghĩ đến Tề Tranh giương mắt mà nhìn những trái cây mình thích này mà nuốt nước miếng, muốn ăn lại còn nhất định phải giả vờ đáng thương không ăn được, bỗng nhiên cậu lại có chút hả dạ.
"Được rồi, con đưa vào là được chứ gì!" Chạy đi thật nhanh, thái độ của Tề Hồng lúc này thật dứt khoát.
Bước chân vào trong phòng, đem mâm đựng trái cây đặt lên trên bàn Tề Hồng nháy mắt ra hiệu: "Chị nhớ phải thật cung kính, thành kính mà khấn vái đi nha."
Tề Tranh hung dữ giơ nắm tay lên nhưng Tề Hồng đã không còn bóng dáng đâu.
Sau khi cùng em trai đấu khẩu rồi, Tề Tranh lại ngồi ở bên giường mà ngẩn người ra.
Từ trước cho đến giờ, mẹ Tề không bao giờ sợ cãi nhau, duy chỉ có sợ các mâu thuẫn được xử lý bàng chiến tranh lạnh. Hiện tại cô lại bày ra cái bộ dáng như vậy, người cảm thấy khó chịu nhất chính là mẫu thân nhà mình. Nhưng mà Tề Tranh cũng hết cách rồi, cô chỉ có thể làm sao nghĩ ra cái cách làm cho mẹ phải đau lòng, do đó cho mình có thêm một chút không gian, để cho cô có cơ hội đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi.
Số điện thoại có thể gọi đi của Tề Tranh thực tế lại không nhiều lắm. Trừ đi người nhà, cô cũng chỉ có số điện thoại di động của Bùi Thanh Phi mà thôi. Tuy cô vẫn biết rằng đại khái là ở phía bên kia tình cảnh của cậu ấy so với mình cũng là giống nhau. Vậy nên cú điện thoại gọi đi kia đại khái là không làm nên chuyện gì, nhưng cô vẫn còn có những biện pháp khác a!
Cô vẫn còn nhớ được số điện thoại của nhà bà nội Bùi!
Việc nhớ được số điện của nhà bà nội Bùi ở thị trấn Long Giang thật ra hoàn toàn là một sự trùng hợp. Bởi vì, thật sự là số điện thoại ấy hết sức dễ nhớ, cái máy bàn này có đầu số của kèn cóc-nê*, ba số cuối lại là ba số 7, như vậy thì cho dù muốn quên đi cũng chuyện hơi khó nha.
Trước khi đưa mình về huyện Bạch Giang, từ trong cuộc nói chuyện của cha mẹ mà Tề Tranh biết được Bùi Thanh Phi đã trở về Long Giang. Bây giờ chỉ cần cho cô có được một cơ hội đi ra bên ngoài, bằng cái miệng của mình, việc làm sao dỗ dành cho được người nông thôn đồng ý cho cô gọi một cuộc điện thoại còn không phải chuyện rất dễ dàng hay sao.
* Kèn Trumpet Corner 6868Cô đã biết rất rõ là một cú điện thoại thì không thể cải biến được cái gì. Nhưng điều cô muốn lúc này là được nghe giọng nói của Bùi Thanh Phi, cũng là để cho cậu ấy được nghe giọng nói của mình, sau đó thì thanh thản, bình tâm chờ đợi ngày gặp lại.
Từ khi quan hệ hai người bị phát hiện, Tề Tranh không có bất cứ sự phản kháng nào, không những thế cô còn tỏ ra rất phối hợp. Nhưng điều này lại không chứng minh cô đã cam chịu số phận, mà ngược lại, cô đã có ý định của riêng mình.