“Hay là bây giờ chúng ta quay về?”
“Đợi một chút, mình còn muốn mua đồ này”
Nói xong, Kiều Bích Ngọc bước đến khu bán đồ
dùng vận động của siêu thị.
Châu Mỹ Duy đi theo sau cô, thần sắc có
chút căng thẳng nhìn xung quanh, sau đó nhìn
Kiều Bích Ngọc mặt vô biểu tình lấy một cây gậy
bóng chày lớn, cô cầm trên tay ước lượng một
chút, hình như rất hài lòng trực tiếp đi tính tiền.
Mang hai bao thực phẩm tươi với một cây
gậy bóng chày quay về, bọn họ ngồi vào taxi.
Châu Mỹ Duy đã không còn cảm thấy hứng thú
với việc tối nay nấu cái gì, cứ thỉnh thoảng lại
nhìn trộm ra ngoài cửa sổ.
Cô ấy hạ thấp giọng, thần bí hỏi Kiều Bích
Ngọc ngồi bên cạnh: “Người kia còn đi theo
chúng ta không?”
Kiều Bích Ngọc ngả người vào lưng ghế,
ngược lại rất bình tĩnh: “Không cần phải lo lắng.”
Châu Mỹ Duy vẫn rất căng thẳng, cô ấy có
thể không lo lắng sao.
Vừa này ở siêu thị, Kiều Bích Ngọc nói có
một người đàn ông theo dõi bọn họ, bây giờ cô
ấy đang nắm chặt điện thoại, sẵn sàng gọi điện
cho cảnh sát bất cứ lúc nào.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến nơi Kiều
Bích Ngọc ở.
Xuống xe, giống như thường lệ, bọn họ xách
lấy từng túi đồ, cùng nhau đi vào.
“Cậu trốn ở đây, đừng có ra ngoài.” Khi bọn
họ đi đến lối đi cầu thang rẽ vào tầng một, Kiều
Bích Ngọc đẩy Châu Mỹ Duy vào góc tường.
Châu Mỹ Duy lo lắng nhìn cô: “Chúng ta nên
báo cảnh sát là được rồi, hay là tìm bảo vệ của
chung cư. Chúng ta đều không biết đối phương
là người như thế nào, rất nguy hiểm.”
Tay phải của Kiều Bích Ngọc nắm chặt gậy
bóng chày vừa mới mua, trốn vào bên trái bức
tiền của lối đi, quay đầu nhìn Châu Mỹ Duy ở
phía sau.
“Người của mình, mình đích thân đi tiếp đãi
anh ta là được rồi.
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc rất ảm đạm,
đồng thời cũng nắm chặt cây gậy bóng chày
trong tay hơn, trực tiếp muốn đánh người.
Khi bước chân lén lút kia đến gần, sắc mặt
Kiều Bích Ngọc trầm xuống, cô nâng cây gậy
bóng chày trong tay lên, hung dữ đập nó xuống.
Có tiếng hét lên, kèm theo giọng nói quen
thuộc, tràn đầy tức giận: “Con mẹ nó, ai đập
tao?”
Đích thật là người của mình.
Có điều Kiều Bích Ngọc đoán sai rồi.
Cô ngạc nhiên: “Lục Khánh Nam?”
“Kiều Bích Ngọc chết tiệt này, tôi có thù oán
gì với cô sao, mà cô dùng gậy đập tôi!” Lục
Khánh Nam tức giận.
Thực tế sau khi gậy bóng chày đập xuống,
Lục Khánh Nam đã lập tức tránh đi, nhưng vai
phải của anh ta vẫn bị đập vào, khiến anh ta đau đớn.
“Tôi không biết là anh”
Kiều Bích Ngọc quay mặt đi, chột dạ thu cây
gậy bóng chày lại.
“Không thì cô nghĩ là ai, người qua đường có
thể tùy ý đập được sao? Có phải cô bị tâm thần
biến thái không?”
Lục Khánh Nam ôm vết thương trên vai phải
của anh ta, sắc mặt đen sì, suýt chút nữa thì
phun ra lửa.
“Tôi tưởng là người bị bệnh thần kinh trên
tầng.” Kiều Bích Ngọc nhỏ giọng lầm bầm.
Cô đánh nhầm người, có chút xấu hổ cúi
thấp đầu không dám nhìn anh ta.
“Lục Khánh Nam sao anh lại đến đây vậy?”
Châu Mỹ Duy trốn ở phía sau cũng phản ứng
lại, nhìn thấy người quen thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Bích Ngọc nghe vậy, lập tức phản ứng
lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh vô duyên vô cớ đến
đây làm cái gì?”
Lương tâm cắn rứt vừa nãy lập tức đã biến mất.
Thù mới cộng với hận cũ!
Lần trước anh ta giúp cô vào được nhóm
quảng cáo của IP&G, kết quả người phụ nữ này
lại nói với anh ta ‘Cách xa tôi một chút.
Lục Khánh Nam càng nhìn cô, tâm tình lại
càng bốc hỏa, vai vẫn còn đau nhức, nhất thời
có chút thần chí không tỉnh.
Tức giận, anh ta mắng Kiều Bích Ngọc: “Cô
nghĩ rằng chung cư này là của cô sao? Sao tôi lại
không thể đến được? Pháp luật nào quy định tôi
không thể đến? Trở về tôi sẽ yêu cầu thu mua cái
chung cư này, tôi sẽ đuổi cô ra ngoài, Kiều Bích
Ngọc cô chờ đợi những ngày sống dưới gầm cầu đi.”
Châu Mỹ Duy có chút ngẩn ra, cô ấy cảm
thấy cách trả thù của cậu Lục này quá hao tài
tốn của rồi.
Có điều cô ấy cũng rất thông cảm cho anh
ta, may mà Lục Khánh Nam phản ứng nhanh hơn
người bình thường, không thì sẽ bị thương nặng
hơn. Có lẽ dạo này cậu Lục gặp phải vận rủi, ai
mà ngờ được đột nhiên sẽ có người đập mình chứ.
“Cô, cô Châu, cháu thay cha xin lỗi cô, cô
đừng giận cha cháu nữa nhé.”
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một thân hình
bé nhỏ, Bùi Thanh Tùng nấp sau người Lục
Khánh Nam, gương mặt nhỏ bé có chút căng
thẳng, giọng điệu thì thào, nghe như đang tự hổ
thẹn vậy.
Không đợi Châu Mỹ Duy trả lời, Kiều Bích
Ngọc đã tò mò hỏi trước: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Khánh Nam tức giận liếc nhìn cô:
“Không liên quan gì đến cô cả!”
Đến cả trẻ con cũng biết hổ thẹn, mà yêu nữ
chết tiệt này đập mình một cái còn không thèm
xin lỗi lấy một câu.
“Cô không tức giận.” Đương sự Châu Mỹ
Duy ngại ngùng trả lời một câu.
Tên nhóc Bùi Thanh Tùng này vừa nghe vậy,
sự hổ thẹn gì cũng đều biến mất hết.
Tính cách cậu chủ nhỏ này kiêu ngạo lại còn
mặt dày, chạy đến chân cô ấy, giương đôi mắt to
đầy khao khát lên nhìn cô ấy: “Cô Châu, bữa tối
cô định nấu cái gì, đã rất lâu rồi cháu không
được ăn món cô nấu, tối nay cháu ở đây ăn
cơm.”
Tên tiểu quỷ này càng nói càng không biết xấu hổ.
Vốn dĩ Lục Khánh Nam rất có cốt khí, định
quay người rời đi, có điều anh ta nghĩ một chút,
Bùi Thanh Tùng là do anh ta đưa đến, nên phải
tận mắt chứng kiến đứa trẻ này vào trong hang ổ
của tên yêu nữ kia mới yên tâm rời đi.
Không tình nguyện đi vào thang máy với bọn
họ, sau đó nhìn Châu Mỹ Duy và Bùi Thanh Tùng
tự nhiên bước vào trong, Kiều Bích Ngọc giữ
cánh cửa mắt to trừng mắt nhỏ với anh ta.
“Có muốn vào không?” Cô hỏi một câu.
Sắc mặt Lục Khánh Nam rất thối, dường như
không quan tâm đến cô, định quay người rời đi,
nhưng ánh mắt của anh ta vẫn không nhịn được
mà nhìn trộm vào trong nhà, ngạc nhiên hét lên:
“Sao cô lại ở trong cái chuồng chó này vậy?”
“Cái gì mà chuồng chó!” Kiều Bích Ngọc bất
mãn, cao giọng nói.
Lục Khánh Nam không quan tâm đến cô, tự
mình bước vào trong, nhìn trái nhìn phải, cuối
cùng anh ta đứng giữa phòng khách, ghét bỏ
lẩm bẩm.
“Đây là nơi mà người ở sao? Còn không to
bằng nhà vệ sinh nhà tôi, tôi còn chưa nhìn thấy
cái ban công mini như vậy bao giờ cả.”
“Có phải anh muốn bị đập nốt vai phải không?”
Kiều Bích Ngọc đã tìm được hộp thuốc y tế,
đặt nó rầm một cái lên bàn trà.
Ánh mắt Lục Khánh Nam sỡ hãi liếc nhìn cây
gậy bóng chày to lớn kia, trong lòng sợ hãi,
quyết định tạm thời đình chiến. Anh ta như ông
lớn đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, miệng tiện
không nhịn được mà lẩm bẩm: “Nghe nói nơi đây
còn là nơi quỷ quái, không biết nửa đêm có gặp
ma không nữa.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!