Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cha của cục cưng là một tổng tài

Chương 448: Tôi không cho phép mấy người bắt nạt

 

Đường Tuấn Nghĩa “Lục Khánh Phong, anh mau tỉnh lại, tôi hỏi anh, Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu?” Kiều Bích Ngọc hạ thấp giọng, thậm chí nôn nóng đến mức muốn trực tiếp chạy đến lay anh ta tỉnh, nhưng anh ta vẫn nãm im trên giường, không có động tĩnh gì hết.

Mà lúc này, bà Lục vốn đĩ đang ra ngoài ăn lại đột ngột trở về, lúc bà Lục đi vào.

phòng bệnh thấy Kiều Bích Ngọc đứng cạnh giường.

“Thằng bé vẫn chưa tỉnh.” Bà nhẹ nhàng nói Kiều Bích Ngọc lùi về phía sau một bước, khôi phục vẻ mặt bình tính lúc trước, nhưng vẫn không giấu được sự lo lẳng và vô cùng thất vọng.

Lúc đầu, cô cũng không gấp gáp như vậy, tuy Đường Tuấn Nghĩa luôn tự thu mình lại, không thích nói chuyện, anh ta không thích báo cáo tình hình của mình với ai cả, thường xuyên không tìm được anh ta, xuất quỷ nhập thần, cứ như chơi trốn tìm vậy, nhưng mà mấy năm gần đây, anh ta cũng không dễ bị thương, rất ít người có khả năng làm hại được anh ta.

Nhưng đồng tiền xu cổ kia lại nói, anh ta đã chết rồi.

Tâm trạng Kiều Bích Ngọc lập tức trùng xuống, vành mắt không nhịn được mà ửng   đỏ, cô không tin, cô không tin những lời kì ảo kia Bà Lục chú ý tới sự thay đối tâm trạng.

của cô, nhìn đứa con cả đang năm trên giường bệnh, đột nhiên bừng tỉnh, hình như người Kiều Bích Ngọc thực sự lo lắng là một người khác.

“Không biết khi nào Khánh Phong mới tỉnh lại, Bích Ngọc, hay cháu về nhà họ Quách ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát đi, con trai bác mà tỉnh lại, bác sẽ gọi điện báo cho cháu biết ngay lập tức” Bà Lục thấy sắc mặt cô xanh xao, thử khuyên cô về nghỉ.

“Cháu không cần phải cứ luôn túc trực ở đây, cháu muốn hỏi Khánh Phòng điều gì,   bác có thế giúp cháu..” Bà Lục đoán rằng Kiều Bích Ngọc có việc gì đó rất gấp muốn hỏi đứa con cả của mình.

Kiều Bích Ngọc đột nhiên nắm lấy tay bà Lục, nhờ vả: “Nếu như anh Phong tỉnh lại, bác     Lục, bác giúp cháu hỏi anh ta, có phải khi đó anh ta ở cùng một chỗ với Đường Tuấn Nghĩa không, anh ta trốn ra được rồi, còn Đường Tuấn Nghĩa thế nào rồi, Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu?“ Cô không cố tình che giấu gì hết, trong lòng cô, cô và Đường Tuấn Nghĩa không có chút mập mờ, dơ bẩn gì cần phải giấu giếm.

Bà Lục giật mình, hóa ra là vị kia nhà họ Đường Đường Tuấn Nghĩa là con riêng nhà họ Đường, mọi người luôn đồn đại rằng anh ta là một kẻ đần độn, tự kỷ nhưng Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc và đứa con trai thứ tư của bà là bạn bè, hình như Đường Tuấn Nghĩa và Quách Cao Minh cũng có qua lại, bà Lục ít nhiều cũng biết thêm một chút, hơn nữa, Kiều Bích Ngọc và Đường Tuấn Nghĩa hình như là thanh mai trúc mã, vẫn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.

“Được, cháu mau trở về nghỉ ngơi đi, cháu thức khuya như vậy thực sự không tốt cho tỉnh thần..* Kiều Bích Ngọc cảm thấy, có thể là do dì Phương nói với bà Lục rằng trạng thái tỉnh thần của cô không ổn, chính là chuyện âm.

thanh ảo giác kia, cô cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh: “Tôi không có bệnh.” Tự nói với bản thân.

Bà Lục hiền từ vỗ vỗ bả vai cô, cười nói: “Bác thấy bác vẫn nên tự mình đưa cháu lên xe mới yên tâm được. Bốn đứa con trai nhà bác đều bị bác làm cho ngoan ngoãn nghe lời, chẳng như cháu, việc gì khó khăn cũng chỉ có một thân một mình tự lo.

Kiều Bích Ngọc mỉm cười ngượng ngùng.

Hai người cùng nhau đi xuống bằng thang máy, ra khỏi đại sảnh của bệnh viện, khi Kiều Bích Ngọc chuẩn bị đi về phía bãi đỗ xe vẫn không quên nhắc nhở lại lần nữa: “Anh Phong mà tỉnh thì gọi cho cháu ngay nhé.

“Biết tồi, biết tồi mà” Bà Lục bảo đảm với cô, không quên lải nhải một câu: “Không ngờ đứa nhóc như cháu lại cứng đầu thế” Kiều Bích Ngọc bị bà Lục chọc cười, cô cũng sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, bà Lục rất hài hước, dường như bà ấy coi tất cả những người trẻ tuối đều là đứa trẻ mới lớn.

Cô thực sự rất mệt, cực kỳ mệt mỏi, gật gù với bác Lục: “Tự cháu đi xuống bãi đỗ xe được, bác đến nhà ăn tìm mấy người bác trai Lục đi nhé” Bà Lục nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn trở về, mới đồng ý: “Đi đường cẩn tị   Kiều Bích Ngọc vừa suy nghĩ xem về nên ngủ mấy tiếng, đặt đồng hồ báo thức, vừa cầm chìa khóa xe định mở cửa xe, lúc cô xoay người thì đột nhiên bị một người đàn ông đang đậu xe đụng phải Cô ngạc nhiên gọi: “Lục Khánh Nam…” C6 vừa thốt lên, chỉ thấy Lục Khánh Nam nối giận đùng đùng, vẻ mặt vô cùng tức giận.

“Anh làm sao vậy?” Cô bước lên một bước, hỏi anh ta.

Đọc full tại truyen.one nhé  Lục Khánh Nam dường như tất bực tức, giân cá chém thớt với cô, đấy cô ra: “Kiều Bích Ngọc, chuyện lần này, dù thế nào thì cô cũng đừng nhúng tay vào!” Kiều Bích Ngọc chẳng hiểu chuyện gì cả, phía sau có tiếng động, cô quay đầu nhìn lại, cửa sau xe Lamborghini màu xanh ngọc bị ai đó vội vàng mở ra, một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần âu bị đẩy ra ngoài một cách thô bạo.

Sau đó, cũng trên chiếc xe đó, Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam cùng bước xuống, hai người họ mỗi người một bên giữ người đàn ông này, anh ta gần như bị kéo đi, hình như rất suy yếu, đầu cúi xuống, tóc tai rối tung che nửa bên mặt, nhưng ngũ quan đẹp đẽ, da mặt trắng ngần.

Kiều Bích Ngọc dường như có thể nhận ra đó là ai, ‘Đường Tuấn Nghĩa Là Đường Tuấn Nghĩa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận