Chương 595: Cố gắng chạy trốn
Kiều Bích Ngọc nhìn tấm ván gỗ rách nát trước mặt, trong lòng thầm đấu tranh.
Cô bị nhốt ở bên trong một cái nhà hầm tối tăm. Còn có một con hươu sao, hai con bê và một con cáo tuyết Bắc Cực bị nhốt cùng cô. Tên hoang dã to lớn với khuôn mặt đáng sợ kia, hắn ta chỉ chặn chỗ này bằng một tấm ván gỗ rách nát, coi như đã khóa chặt, điều này thực sự xúc phạm đến chỉ số IQ của cô.
Quay đầu lại, lẳng lặng nhìn đám ‘›bạn đồng hành? của mình, Kiều Bích Ngọc tự nhận mình là sinh vật thượng đẳng hơn, sao có thể đánh đồng được với những con vật nhỏ bé này.
Vì kẻ hoang dã kia chỉ coi cô như một ‘con vật bình thường, cho nên cô có thể nhân cơ hội để trốn thoát ra ngoài.
Đại khái là cô đã bị gãy chân trái sau một cú ngã, cô vịn vào vách hang gồ ghề để chống đỡ thân mình mà nâng người lên từng chút, cố gắng thử bước từng bước không cần sự hỗ trợ của cây gậy và cô cảm nhận được một cơn đau âm ỉ thấu xương truyền đến.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc có chút yếu ớt tái nhợt, mặc dù không hiểu được tiếng lâm bầm của tên hoang dã thô kệch kia, nhưng cô có một loại linh cảm xấu, như thể cô và những con vật này sẽ bị đem bán đi hoặc là bị ăn thịt.
Không thể ngồi im mà chờ chết.
Chịu đựng cơn đau, cô đi về phía cửa hầm, sau đó bằng sức lực của cả hai tay, cô di chuyển tấm ván gỗ lớn từng chút một và cơ thể gầy gò của Kiều Bích Ngọc lách ra ngoài Những con vật trong hầm nhìn theo cô, Kiều Bích Ngọc đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, giống như vì cô quá ích kỷ khi tự mình trốn thoát, mặc kệ sự sống chết của bọn chúng.
Đạo đức giả cái đếch gì, bây giờ đã là lúc ¡ chứ” Tự thì thào.
Nếu như bây giờ mà thả những con động vật này ra, động tĩnh sẽ càng lớn hơn, tên hoang dã nhất định sẽ sớm nhận ra, khi đó cô liền xong đời “Các anh em, xin lỗi.”
Kiều Bích Ngọc chắp tay trước ngực hành lễ với chúng, không dám nhìn thẳng vào mấy cặp mắt thuần khiết của những con vật này, vội vã chuồn đi nào Chân trái đau dữ dội khiến cô đi lại chậm chạp.
Đất dốc không bằng phẳng làm cho đi lại vô cùng khó khăn, cô cố tình chọn hướng đi khuất sau hầm vì sợ đụng phải tên hoang dã kia.
Rõ ràng nơi đây chỉ là một sườn đồi nhỏ, vậy mà khi Kiều Bích Ngọc xuống được đến mặt đất, cô đã thở hổn hển và toàn thân thì đầy mồ hôi nhễ nhại, chân trái bị gãy xương đau đớn khiến cho cô chỉ có thể cắn răng mà lê chân đi tập tổnh.
Mặt trời trên đầu cô dần dần khuất về phía tây, mặt trời không lớn lắm, cô bối rối nhìn bốn phía xung quanh, phương hướng mặt trời lặn là hướng tây, phía đông là khu rừng rậm nơi cô đến trước đó.
Kỳ thật Kiều Bích Ngọc muốn nhất là quay trở lại được chỗ bãi biển, cô nghĩ rằng có thể còn những người may mắn sống sót khác, nếu Lucy và bọn họ còn sống, thì cô ít nhất còn có người bạn đồng hành, Tuy nhiên, người hoang dã đã phải mất gần nửa ngày mới vác được cô về, đôi chân đi bộ xuyên qua rừng rậm cũng mất ít nhất một ngày trở lên, mặt trời đang dần dần lặn xuống núi, rất có thể cô sế không sống sót qua đêm nay ở trong rừng.
Kiều Bích Ngọc càng nghĩ về điều tiêu cực đó, cô càng chán nản Một mình lẻ loi đáp xuống hòn đảo xa lạ và đầy rẫy nguy hiểm này, tuy bình thường tố chất tâm lý của cô rất mạnh mẽ, nhưng cô cũng không khỏi cảm thấy bối rối và bất lực.
“Làm thế nào bây giờ?”
Trong nhất thời, cô nhìn một lượt bốn phía của đồng bằng rộng lớn, bình nguyên màu bùn đất đen, xung quanh có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ rải rác, cũng không có nhiều thảm thực vật, chủ yếu chỉ là một ít cỏ dại nhỏ, cùng so sánh với khu rừng rậm rạp kia, quả thực là hai loại phong cảnh đối lập.
Kiều Bích Ngọc phỏng đoán rằng địa chất của vùng đồng bằng này khác với địa chất của khu rừng bên kia Hầu hết các vùng đồng bằng ở đây đều là đất trống, điều kỳ lạ ở chỗ không biết những tảng đá lớn năm rải rác trên đồng bảng rốt cuộc là nhân tạo hay do bị mưa lớn cuốn trôi tới đây. Sao lại có thế có nhiều tảng đá lớn như vậy.
Hơn nữa, kết cấu của loại đá này cũng rất khác thường, Kiều Bích Ngọc quan sát thấy loại đá này rất cứng và đặc Kiều Bích Ngọc không mục đích đi về một hướng, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là thoát khỏi nanh vuốt của kẻ hoang dã đó, những cái khác để về sau rồi tính cũng được.
Thân hình nhỏ bé của cô nấp sau những tảng đá này, có thể dùng làm vật che chắn rất tốt.
Cứ như vậy, Kiều Bích Ngọc dựa vào từng tảng đá lớn một, từng bước rời khỏi sườn đồi phía sau Thời gian hiển thị trên điện thoại di động cho thấy cô đã đi gần hai tiếng đồng hồ, chân đau nhức đến mức không đi được nữa, dựa lưng vào một phiến đá thở hồng hộc nghỉ ngơi.
Nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng sườn đồi đâu nữa, trong lòng Kiều Bích Ngọc tràn ngập vui sướng, chí ít điều đó cho thấy rõ cô đã thành công trốn thoát khỏi khu vực canh gác của kẻ hoang dã.
Đồng thời, cô quyết định tạm thời tắt máy điện thoại đi, pin vần còn hai mươi hai phần trăm, vì không có sóng điện thoại nên cô không dám lãng phí pin, chỉ đơn giản là tắt máy đi, mong đợi một ngày có tín hiệu liên lạc ở nơi nào đó và cô có thể cầu cứu.
Trên bầu trời, mặt trời đang dần lặn xuống dưới rặng núi, những ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại rơi rải rác trên đồng băng và những tia nẵng vàng óng phản chiếu lấp lánh trên những tảng đá.
Môi trường xung quanh yên tính và hài hò nếu lúc này cô không chật vật như vậy thì có lẽ cô đã khen ngợi không khí và môi trường tự nhiên ở đây.
Nhưng mà, bây giờ cô chỉ thầm nghĩ muốn quay trở lại thành phố đô thị hiện đại “…Tại sao mình lại phải tới một nơi mà chim cũng không đậu này?”
Kiều Bích Ngọc tự cười chính mình, cô rất muốn khóc nhưng không thể khóc, cô cười khổ, cười còn xấu hơn khóc, cô cảm thấy tâm trạng rất nặng nề và mông lung về tương lai.
Ở nơi này, cho dù cô có chết cũng sẽ không có ai xây mộ cho cô, cô chỉ là một cái xác vô danh, không may thì có thể đến xương cốt cũng không còn, bị những con thú rừng xé xác ăn thịt, Dù sao thì cô cũng đều phải chết, Kiều Bích Ngọc bị gấy chân trái rất đau, cũng không còn nước uống, thức ăn gì nữa, không thể di chuyển một bước nào và không muốn lại giãng co với nó nữa.
Mông ngồi trên nền bùn đất bẩn thiu, dựa lưng vào tảng đá to ấm áp dễ chịu, gục đầu xuống với vẻ không có tinh thần.
“Liệu anh ấy có đến tìm mình không” Kiều Bích Ngọc nghĩ tới Quách Cao Minh.
Kiều Bích Ngọc không có nhiều ký ức về Quách Cao Minh trong tâm trí, nhưng cô nhớ có lần kia trong câu lạc bộ, tình cờ nghe lén được.
Lucy và những người khác đề cập đến quần đảo nơi chim chóc không đậu…Liệu Quách Cao Minh có đến không?
Thật mơ hồ, đây đã trở thành niềm tin sống lớn nhất của cô.
“Nếu mình có thể kiên trì cho đến khi anh ấy đưa người đến đây, có phải là mình sẽ có thể sống sót rời khỏi hòn đáo này không…” Trong lòng chợt dâng lên một nỗi bi thương, khóe mắt ướt đâm.
Anh ấy sẽ tới Anh ấy phải tới tìm cô.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc không quá chắc chắn và trong lúc cô đang rất buồn bã nghĩ về tương lai, một bóng người khổng lồ đột ngột lao tới trước mặt cô.
Cô kinh ngạc đến choáng váng.
Tên hoang dã đã đến được đây à?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!