Chương 610: Lưu lạc hoang đảo, mua vui trong cảnh khổ
Đêm yên tĩnh, gió khẽ lướt qua mặt biển, bầu trời đen thăm thắm lấp lánh ánh sao, Khoang năng lượng của du thuyền bị hỏng hóc nặng, đang sửa chữa lại, để tiết kiệm năng.
lượng, những khu vực không cần biết thì tắt hết những thứ tốn năng lượng, tối nay ngoài những vị trí cần có người và năng lượng duy trì thì phần lớn người đều ngồi trên boong thuyền lấy nước suối và đồ được phát cho làm cơm tối.
Băng ghế và bàn dài trên thuyền đã bị mưa rền gió dữ cuốn bay xuống lòng biển sâu, bọn họ dứt khoát ngồi bệt trên boong thuyền, mấy người tụ tập lại với nhau nhìn vô số ánh sao trên bầu trời, bọn họ đều thực chật vật nhưng ngồi ăn thế này cũng xem như niềm vui trong cảnh khổ.
Cả chiếc thuyền không tới một trăm người, ngoài Bùi Hưng Nam và Châu Mỹ Duy ra thì tất cả đều là lính tinh nhuệ. Lần này bọn họ mang vũ khí tới còn nhiều hơn người, họ có vệ tinh tiên tiến dùng để liên lạc, có thể hỗ trợ bất kì lúc nào nhưng không ngờ đến cái nơi quỷ quái này lại chẳng làm gì được.
Kiểm tra thức ăn và tài nguyên nước, hơn một trăm bình, chỉ đủ cho bọn họ no nê một bữa, sau này.
“Đống trái cây này từ đâu ra thế?”
Cua Biển chỉ ăn một con cá, bụng vẫn còn trống rỗng và tệ nhất là bọn họ cũng không có đủ nước uống, anh ta nhìn ra nước biển xung quanh, không được ăn no rồi nước biển này lại không uống được.
Cua Biển thấy trong ba lô Ngụy Bắc có một quả “cà chua”, đói quá nên anh ta giật lấy ném vào miệng.
Trông cũng khá là ngon lành.
Ngụy Bắc và Hầu Tử nhìn Cua Biển ăn cà chua như sói đói, họ không mắng tỉ và cũng không hề cản trở.
Không ngờ lại thả cửa thế này.
Mặt Cua Biển cực kì dày nhưng biết bây giờ thức ăn quý giá nên sau khi ăn một ít cà chua xong thì không giật nữa.
Cua Biển xấu hổ nói: “Cái này… Để lại cho anh Cao Minh.”
“Cậu mau thử xem quả cà màu tím này có vĩ thế nào?” Ngụy Bắc lập tứ cầm một quả màu sắc kì lạ, nhiệt tình đưa tới.
Hầu Tử ở một bên cười giật giây: “Quả màu đỏ lúc nấy cũng khá là ngon đúng không, quả màu tím này cũng khá ngon đấy, cậu thử miếng xem”
Cua Biển cứ thấy là lạ thế nào ấy.
Lục Khánh Nam là người thích chia sẻ món ngon cho anh em của mình, anh ta cười sáng lạn cầm quả dưa hấu như bảo bối chạy tới.
Bùi Hưng Nam nhìn nụ cười tươi roi rói của Lục Khánh Nam rồi không chịu nhận, giọng nói cực kì phức tạp và thoáng lo lắng hỏi lại: “Cậu ăn thử chưa?”
Tuy là Bùi Hưng Nam không theo bọn Quách Cao Minh lên đảo thăm dò nhưng anh ta nghe được chút tin tức là bọn Ngụy Bắc tìm thấy một ít “trái cây” trên đảo.
Lục Khánh Nam cười rực rỡ, gật đầu: “Mùi vị không tệ, tôi để lại một miếng cho Cao Minh”
Nói xong anh ta bèn căng thẳng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bùi Hưng Nam, mau ăn đi chứ không lát nữa bọn sói đói Ngụy Bắc mà nhài tới thì chắc chắn sẽ bị giành mất.
Bùi Hưng Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc ngốc nghếch của cậu ấm nhà họ Lục rồi lại bật cười.
“Lục Khánh Nam, chờ cậu an toàn vượt qua đêm nay không bị trúng độc, không bị tiêu chả rồi chúng tôi ăn sau, ha ha ha…”
“Cái gì?” Lục Khánh Nam bỗng nhiên nghiêm túc: “Có độc á?”
“Quả này là đặc sản trên hòn đảo nọ, bọn Ngụy Bắc hái một ít về để xem chúng ta ăn thứ đồ trên đó có bị gì không…”
Kết quả Lục Khánh Nam cực kì vinh quang dùng mình để thử độc.
Lục Khánh Nam vừa nghe thế, mặt anh ta tối †ăm, quay đầu tức giận trừng mắt, bọn Ngụy Bắc bên kia nhanh chóng chửi ầm lên: “Mẹ nó mấy người thiếu đạo đức vừa vừa thôi, anh mang hàng thử từ trên đảo về sao không dán nhãn vào, nếu tôi mà trúng độc chết rồi thì có thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh, mẹ nó!”
Ngụy Tử bên kia đang dụ dỗ Cua Biển thử quả “cà chua” màu tím kia.
Nghe Lục Khánh Nam tức giận mắng, Cua Biển nhanh chóng giác ngộ ra, nhanh chóng mắng to: “Mẹ nói”
Cái gì mà anh em thân thiết, mẹ nó, đúng là đâm một dao sau lưng anh em mà.
“Mấy thằng bay lừa bố mày ăn thứ gì thế?”
Cua Biển tức giận cầm quả “cà chua” màu tím nhào về phía Ngụy Bắc, sau đó bóp miệng nhét quả cà chua vào miệng anh ta để trả thù Ngụy Bắc không kịp phản ứng nên quả cà chua tím trôi xuống họng, sau khi ho khan thì nó đã trôi xuống hỏng.
Ngụy Bắc vần bình tĩnh ngồi đó giữ yên ba phút không nói chuyện như thể đang than thở về cuộc sống của mình, chuẩn bị hi sinh bất kì lúc nào.
Căng thẳng hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Ừ… Chắc là không chết được” Ngụy Bắc xoa bụng, không thấy khó chịu ở đâu cả mà trong miệng còn giữ lại vị ngon ngọt.
“Cái định mệnh!” Cua Biển nhanh chóng đấm một cú vào bụng anh ta.
Quách Cao Minh đứng trên phòng điều khiển nhìn về phía Lục Khánh Nam và Cua Biển đang làm ầm lên, anh cong môi cười biết bọn họ đang cố tìm lấy niềm vui Bao năm nay bọn họ đã hợp tác với nhau cực.
kì khăng khít, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần.
Có đau khổ thế nào thì chỉ cần đồng bọn vẫn sống sẽ tốt thôi.
Quách Cao Minh thả hồn bay xa, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh, bầu trời sao sâu thăm cùng với biển rộng dưới chân Kiều Bích Ngọc một mình đối mặt với tất cả mọi thứ thế này thì phải có một tâm trí vững vàng, can đảm cố gắng kiên trì Chỉ cần cô ấy còn sống thì chắc chẩn có thể kiên trì được.
Quách Cao Minh không mê tín nhưng giờ đây anh lạu nhìn chäm chăm lên ngôi sao trên bầu trời cầu nguyện: “Cô ấy có thế kiên trì cố găng được.
Đồng hồ hiển thị chín giờ, bọn Lục Khánh Nam cực kì tự giác, không đùa giỡn nữa và quay về nghỉ ngơi Gối đầu ướt đầm thì mang đi, chọn một chỗ nào đó sạch sẽ nghỉ tạm, mai bọn họ sẽ phải rời thuyền lên đảo sống qua ngày.
Đêm hôm đó, bọn họ ngủ không hề yên ổn một tí nào, du thuyền cứ lênh bềnh trên mặt biến, bọn họ ép mình phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cố gắng kiềm chế đầu óc để không suy nghĩ miên man về tương lai. May mắn là họ vẫn có bạn bè và những người khác ở đây.
Hôm sau, sáng sớm hơn năm giờ, mặt biển Tĩnh lặng dần xuất hiện một luồng sáng chói lọi, mặt biển lấp lánh, có những con cá lướt qua, sức sống vô tận, mặt trời mọc trên biển cực kì xinh đẹp.
Bọn Lục Khánh Nam nhanh chóng dọn đồ, chuẩn bị xuất phát.
“Quan trọng nhất là vật dụng đời thường, thiết bị chiếu sáng, mỗi người đều phải mang theo một số vũ khí phòng thân, hôm qua còn mấy bình nước khoáng không cũng mang theo nốt, trên đảo có hồ nước ngọt có thể uống được”
“Khoảng thuyền này có đồ dùng làm bếp cũng mang theo.”
Bởi vì tối qua đã hết đồ ăn rồi nên sáng nay bọn họ không ăn sáng, mọi người sắp xếp xong lập tức lên đảo.
Mặt trời sáng sớm giúp bọn họ đẹp nỗi buồn bực hôm qua sang một bên, tâm lý nặng nề cũng trở nên sáng sủa hơn, Cua Biển giơ khủy tay chạm vào Ngụy Bắc: “Mấy quả cà chua hôm qua hái ở đây đấy? Lát nữa tôi nhất định phải đi ăn mười ký.”
“Tôi thì muốn ăn thịt, để xem lát nữa trong đó có con heo rừng nào không, bắt vài con ăn lót dạ”
Chỉ có ba chiếc thuyền nhỏ, đưa người sang đảo phải đi mấy bận, du thuyền vẫn còn một vài người ở lại trông coi Bọn Quách Cao Minh đi chuyến cuối cùng, anh dặn người canh gác: “Nếu gặp phải chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì nhớ ném pháo sáng lên”
Bởi vì thiết bị vệ tinh không thể sử dụng được nữa nên cách truyền thống này có vẻ dễ sử dụng hơn.
“Rõ!” Mười hai người ở lại trông chừng mang vẻ mặt cực kì nghiêm túc, gật đầu Quách Cao Minh quay đầu nhìn lướt qua Rafael đã ngồi trên thuyền nhỏ, bổ sung thêm: “Nếu các cậu gặp phải tình huống không thể xử lý được thì có thể lựa chọn phá hủy du thuyền.
Mọi người đều giật mình, phá nổ du thuyền, bọn họ chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Dường như Rafael nghe thấy bọn họ đang nói chuyện bên này, sắc mặt anh ta trở nên tối tăm, rõ ràng đang thể hiện sự tức giận nhìn chăm chăm Quách Cao Minh.
Phá nổ du thuyền, độc ác.
Quách Cao Minh không để ý đến anh ta, tiếp tục dặn: “Để lại một chiếc thuyền nhỏ để dự bị cho bất kì tình huống nào, mọi người phải nhớ cẩn thận.
“Rõ!” Tiếng hét thật to.
Phải tự cẩn thận.