Chương 617: Dục vọng nguyên thủy
Không ngờ Tang Ba lại mời người phụ nữ đó về nhà.
Kiều Bích Ngọc nghe không hiểu ngôn ngữ người nguyên thủy bản xứ, không biết bọn họ đang nói chuyện gì với nhau nhưng khi một nhà ba người đó giúp Tang Ba xách con mồi của bọn họ thì cô bắt đầu ngu người Tang Ba hiểu rất rõ Tang Ba là người cố chấp với thức ăn, bình thường một khi có người khác cướp đoạt thức ăn với anh ta thì Tang Ba sẽ trở nên cực kì hung ác đánh nhau với đối phương, có một lần Kiều Bích Ngọc trốn đi gặp một người nguyên thủy khác có ý định mang cô đi, Tang Ba chẳng nói chẳng rằng đi tới đánh người ta thật mạnh.
“Không ngờ anh ta lại chia cho bọn họ nhiều con mồi như thế” Kiều Bích Ngọc cảm thấy đầu óc mình đang ở mức không đủ xài Cô không nói Tang Ba keo kiệt vì với đồng loại của mình nhưng việc chia sẻ thức ăn thế này thì Kiều Bích Ngọc cảm thấy cực kì ngạc nhiên, người nguyên thủy trao đối với nhau cũng khá nhiều nhưng cái nhà ba người này không hề lấy bất kì thứ gì ra trao đổi với Tang Ba mà anh ta lại cho bọn họ một con heo rừng gần hai trăm ký, dăm ba con gà rừng, thỏ hoang, Tình huống gì thế này?
Chẳng hiểu sao Kiều Bích Ngọc lại thấy rầu rĩ không vui: “Tùy tiện gặp được người xa lạ thế này mà cũng dẫn về nhà”
Thật ra bản thân cô cũng từng là người xa lạ.
Mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống chói chang.
Đoàn người bọn họ đi về phía dốc đá nham thạch Hai tay Kiều Bích Ngọc trống trơn, hôm nay tổng cộng thu hoạch được hơn ba mươi con gà rừng, thỏ hoang cùng với một con heo rừng, tất cả đều được Tang Ba mang vác, đám gia đình ba người kia nhìn đống thức ăn nọ với ánh mắt tỏa sáng, không hề giống Kiều Bích Ngọc ghét bỏ đống đồ đó quá nặng, nhóc người nguyên thủy cũng cực kì hào hứng phải xách hai con thỏ hoang, Tang Ba hào phóng cho nó.
“Đống mồi đó có cả phần của tôi”
Kiều Bích Ngọc là người có chân ngắn, nhỏ gầy nên đi chậm nhất trong số bọn họ, cực kì không có cảm giác tồn tại, thấy Tang Ba hào phóng chia con mồi của mình như thế bổng dưng lại thấy mình muốn ích kỉ, lòng dạ hẹp hòi hẳn. Vô duyên vô cớ chiêu đãi một nhà ba người thế này thật sự rất kỳ quái.
Thế nhưng Tang Ba là một người hiền này, chắc là anh ta đang nghĩ mình đang cứu vớt bọn họ như hồi cứu cô nên mới giúp một nhà ba người này.
Đang miên man suy nghĩ rồi lại cố gắng theo chân Tang Ba và ba người kia, lòng bàn chân Kiều Bích Ngọc sắp trầy xước đến nơi rồi mới về tới “Làm sao thế!”
‘Vừa về đến địa điểm quan thuộc thì Kiều Bích Ngọc hoảng sợ thét chói tai vì Tang Ba đã lôi kéo cô vào trong hầm trú ẩn.
Trước đó bọn họ thường nướng thịt trên sườn dốc vối nhau xong, ăn no nê rồi chờ mặt trời lặn anh ta mới nhốt cô vào trong hầm trú ẩn, hôm nay vừa về đến Tang Ba đã ném cô vào cái hầm trú ẩn nhỏ thứ ba, không chờ cô kịp phản kháng đã dịch chuyển miếng gồ nặng nề đó ra chặn cửa.
Kiều Bích Ngọc tốn rất nhiều sức để đẩy cửa gỗ ngoài kia, cô thở hồng hộc nhưng lại không đẩy nổi: “Thấy sắc quên nghĩal”
“Cái gì thế này, dẫn theo bọn họ trở về rồi không để cho tôi được quyền ăn cơm à? Con mồi này là do tôi hướng dẫn anh cách bắt chúng nói đấy… Anh thả tôi ra nhanh lên, bây giờ tại mặt trời vẫn chưa có xuống núi mà, thả tôi ra ngoài.
Đám người ngoài kia chuẩn bị nhóm lửa nướng thịt nghe thấy tiếng gào thét mảng mỏ trong hầm trú ẩn, tuy là nghe không hiểu nhưng người người phụ nữ nguyên thủy đó và tên ranh con lại cực kì hứng thú quay đầu lại nhìn.
Gương mặt đầy râu của Tang Ba cùng với đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chăm tảng đá đánh lửa trong tay mình, anh †a ngồi trên sườn núi chụm đống củi thành một cụm rồi nhóm lửa, dùng nồi sắt nấu nước lên, đang sửa soạn con mồi rồi lại nướng Tang Ba biết Kiều Bích Ngọc đang ầm ï trong hầm trú ẩn nhưng anh ta làm như không hề nghe thấy, vẫn làm thịt nướng như bình thường.
Tang Ba dùng hai tảng đá đen đập vào nhau nhiều lần, nó lóe lên tia lửa và nhanh chóng tạo thành ngọn lửa và khói bốc lên dày đặc.
Dường như người đàn ông vạm vỡ bên kia giật mình nên vội vàng lùi người lại phía sau như thể vừa thấy một thứ gì đó không thể tin nổi, sợ hãi và trốn tránh một thứ mình không biết theo.
bản năng, anh ta lùi về sau vài bước và hung hãn nhìn chằm chằm tảng đá đánh lửa trong tay Tang Ba.
Người phụ nữ nguyên thủy cũng nhìn thấy, cô †a nhìn Tang Ba nói gì đó, dường như Tang Ba cực kì khách sáo với cô ta, có hỏi thì có đáp.
Sau đó Tang Ba lấy gà rừng và thỏ hoang mang về lại xử lý, thả vào nước nóng để vặt lông rối nhanh chóng giải quyết bộ đồ lòng và da lông của chúng nó, hành động đó khiến ba người nhà kia nhanh chóng sợ đến nỗi gào lên thật to.
Mới đó đã thế rồi chứ đừng nói đến khi Tang Ba dùng con dao Thụy Sĩ của Kiều Bích Ngọc mổ bụng chúng nó ra, tiếng gào rống, tức giận và hoảng hốt nhanh chóng vang lên Kiều Bích Ngọc ở trong hầm trú ẩn cũng nghe.
thấy tiếng gào khản cả giọng ngoài này của đám người nguyên thủy.
“Bọn họ đang làm gì thế?”
“Chắc là không đánh nhau đâu ha? Một nhà ba người đánh một mình Tang Ba ư?”
Kiều Bích Ngọc bị nhốt lại, cô ủ rũ vì không đẩy được miếng gỗ ngoài hầm trú ẩn nên chỉ biết ngồi đó vãnh tai nghe âm thanh bên ngoài, rầu rĩ không vui.
“Xứng đáng!”
Kiều Bích Ngọc có hơi tức giận, nếu Tang Ba bị cả nhà kia bắt nạt thì cô sẽ không giúp anh ta.
Kiều Bích Ngọc luôn khẩu thị tâm phi có chút lo lắng.
Tang Ba da dày thịt béo là thật nhưng anh †a thành thật như thế, liệu có bị đám người nguyên thủy khác bắt nạt không?
Trước đây Tang Ba có dẫn cô đến khu chợ người nguyên thủy, thấy được nữ tộc trưởng cùng với người nguyên thủy cực kì hung hãn là Lôi Nặc, bọn họ bắt nạt Tang Ba là chuyện hết sức dễ thấy, cả người bán diêm ngoài chợ cũng có thể khinh thường Tang Ba.
Tang Ba là một người nguyên thủy có quả đầu chưa tiến hóa, anh ta dẫn ba người đó về để làm chuyện ngu xuẩn gì? Kiều Bích Ngọc càng nghĩ càng thấy lo.
Uổng công cô lo lắng cho anh ta như thết Ba giờ sau, mặt trời đã vắt vẻo giữa lưng chừng núi, khoảng chiều năm giờ, cuối cùng Tang Ba cũng chịu kéo miếng gỗ ra và kéo cô ra ngoài cho ăn cơm tối.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi cảm động, anh †a vẫn không quên cho cô ăn, thế nhưng đó chỉ là cảm xúc trong nháy mắt vì cô có thể nhìn thấy nhà ba người đó đã ngồi vây quanh ở trước đống lửa, bọn họ đang ăn lấy ăn để món thịt nướng Ðó là thứ thịt nướng cô dạy Tang Ba lột da, mổ bụng lấy nội tạng và dùng hương thảo để nướng lên.
Có thể thấy đám người nguyên thủy này cũng thích món thịt nướng đã được xử lý như thế, bọn họ ăn cực kì ngon lành.
Tang Ba kéo Kiều Bích Ngọc đến chỗ đống lửa như bình thường, sau đó anh ta xé một miếng chân gà nướng cho cô ăn, Kiều Bích Ngọc nhận lấy nhưng không hề muốn ăn Cô nhìn một nhà ba người kia đã vội vã không kịp chờ đống thịt đang nướng được một nửa chín hẳn đả với lấy ăn, thịt vẫn chưa chín mang mùi máu, răng nanh của người nguyên thủy sắc nhọn nên dường như bọn họ cứ cần rồi xé rồi nuốt xuống, cách ăn thế này khiến con người ta cảm thấy rợn cả người Kiều Bích Ngọc nhích ra ngồi xa bọn họ một chút, cô cầm miếng thịt gà trong tay mình, tinh thần cực kì căng thẳng, cô ăn từng miếng từng miếng một, thằng ranh con nhà kia đã nhìn chăm chằm thịt trong tay cô như sói đói và đang muốn nhào tới giành.
Kiều Bích Ngọc lạnh cả sống lưng, cô cảm thấy nếu như thằng nhóc đó thật sự nhào tời thì chắc răng nhọn của nó có thể cần đứt cổ cô trong nháy mắt.
Dường như Tang Ba hoàn toàn không quan tâm một nhà ba người này ăn bao nhiêu thức ăn của mình.
Anh ta cũng đã khá no rồi, Kiều Bích Ngọc cảm thấy một nhà ba người này quá là tham lam, nhất là người đàn ông cao lớn trưởng thành nọ, không biết bọn họ đói bụng bao nhiêu ngày rồi, bọn họ chia nhau hai mươi con gà rừng và thỏ hoang xong vẫn còn muốn ném con heo rừng vào lửa đốt, cách xử lý nhanh gọn và thô lỗ đó khiến con heo rừng cháy thành than.
Kiều Bích Ngọc ăn miếng thịt gà của mình rồi không lấy thêm nữa, dường như Tang Ba cũng không để ý đến cô, anh ta đang bận rộn chiêu đãi một nhà ba người này cơ mà.
Con heo rừng được nướng xong thì Tang Ba cũng xé một cái chân giò xuống, cắn sạch da cháy bên ngoài và ăn thịt bên trong như trước, một nhà ba người nọ lại nhào tới chia nhau như sói đói Dường như Tang Ba đã quên mất Kiều Bích Ngọc, thịt heo rừng không có nửa miếng dành cho cô, Kiều Bích Ngọc chỉ biết ngồi xa xa nhìn. Đừng ăn cắp nữa nhé!
Mặt trời xuống núi, sắc trời bắt đầu trở nên tối tăm Cũng như bình thường, Tang Ba bình tĩnh đẩy Kiều Bích Ngọc vào hầm trú ẩn dành riêng cho cô.
Kiều Bích Ngọc cũng không phản kháng nữa, cô cầm ấm nước nhỏ và con dao Thụy Sĩ của mình, ngoan ngoãn vào trong hầm trú ẩn rồi nhìn Tang Ba kéo miếng gỗ chặn lại Kiều Bích Ngọc nghĩ nếu như cô muốn bỏ trốn trong đêm thì chỉ cần nghĩ cách đẩy miếng gỗ nặng nề ngoài cửa này ra là được.
Hôm nay cô lại càng vội vàng suy nghĩ đến vấn đề này, phải bỏ trốn thế nào đây.
Bởi vì đêm hôm đó, cô nghe thấy một số âm thanh quái lạ, đó là tiếng động vật động dục kêu dào, đồn dập,sắc bén rồi lại quấn quýt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!