Chương 632: Quy tắc kiếm tiền của người hoang dã
Kiều Bích Ngọc bắt đầu chuyện làm ăn kinh doanh đá đánh lửa.
Cho dù không có bất cứ kinh nghiệm làm ăn nào, nhưng điều đặc biệt là bật lửa và diêm ở chợ của người hoang dã bán tốt như vậy, đại khái là bởi vì người hoang dã cũng biết mồi lửa đối với sinh hoạt của họ là cực kỳ quan trọng.
Mấy đồ dùng hãng ngày như bật lửa và diêm đối với người hoang dã mà nói là quá nhỏ, ngón †ay bọn họ rất to không dễ xài chút nào, rất hay làm hỏng. Mà sau khi đốt xong, người hoang dã lại không thể không mua mới.
Mà đá đánh lửa lấy từ thiên nhiên, dùng lại bền lâu, kích thước cũng thích hợp cho người hoang dã sử dụng.
Có lẽ sẽ kiếm ra được tiền.
Kiều Bích Ngọc và Tang Ba quyết định lộ trinh đường đi, đến khu vực nham thạch.
“… Những thứ này rốt cuộc là loại đá gì?”
Từ ngày đầu tiên Kiều Bích Ngọc đến hòn đảo này, cô đã bị hấp dẫn bởi những nham thạch màu đen to nhỏ không đều, thậm chí cân nặng có hơn trăm tấn. Nham thạch phân bổ chẳng chịt ở toàn bộ hòn đảo, đặc biệt là khu vực nham thạch này càng thêm dày đặc.
Tang Ba không biết cô muốn làm gì. Hắn nhìn cô dường như đang cảm thấy rất hứng thú với những tảng đá này.
“Những tảng đá này là từ đâu tới?” Kiều Bích Ngọc nhìn Tang Ba, cô cố ý lặp lại nhiều lần.
Tang Ba nhìn cô suy nghĩ thật lâu, sau đó ngón tay thô to của hẳn chỉ chỉ lên trời Ảnh hưởng từ Kiều Bích Ngọc, Tang Ba cũng học xong một ít ngôn ngữ hành vi.
Từ trên mặt đất Tang Ba cầm lấy một đám lớn đá vụn, sau đó hẳn từ chỗ cao một hơi ném tất cả đá vụn xuống mặt đất.
“„.Ý ông nói, toàn bộ đả tảng nơi này đều là từ trên trời rơi xuống?”
Thiên thạch Kiều Bích Ngọc thật sự rất kinh ngạc, đây là thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Lúc đó, nhiều thiên thạch như vậy rơi xuống vùng đất này, chẳng phải là đã xảy ra tai nạn rất lớn sao? Đất rung núi chuyển, phỏng chừng toàn bộ hòn đảo đều cháy lên, sinh linh đồ thán.
Hòn đảo này xác thực đã xảy ra một đại nạn mang tính chất hủy diệt, truyền thuyết liên quan đến những táng đá này có rất nhiều. Lão Tộc trưởng đã nói, những tảng đá này hại chết rất nhiều rất nhiều người, trận hoả hoạn lớn đốt cháy toàn bộ hòn đảo. Tất cả rừng rậm, động vật đều biến mất. Dòng sông cũng khô cạn, bầu trời màu xám xịt.
_. Cuối cùng, Đảo chủ cứu vớt bọn họ.
Tang Ba cũng không không rõ ràng những truyền thuyết này, hãn đúng là không mấy hứng thú với thiên thạch, bởi vì chúng không thể ăn được.
Tang Ba ùng ục một trận nói với Kiều Bích Ngọc những gì mình biết.
Từ nét mặt của Tang Ba có thể nhìn thấy một ít kính nể và kiêng ky, dường như hẳn đang nói một chuyện đáng sợ.
“. Các người sợ những thiên thạch này?”
Kiều Bích Ngọc chỉ có thể suy đoán như thế.
Thật ra những người hoang dã như Tang Ba này cũng không phải e ngại thiên thạch, bọn họ vẫn sẽ ngủ trên đó như thường, điều bọn họ e ngại chính là Đảo chủ.
Kiều Bích Ngọc cố gắng phấn đầu, bắt đầu học tập ngôn ngữ của thổ dân nhưng thực sự không còn cách nào, nghe không hiểu nói cái gì Cô ngồi chồm hổm xuống, rất nghiêm túc tìm kiếm các thiên thạch có đầu nhỏ.
Loại thiên thạch này màu đen, dưới ánh sáng có thể nhìn thấy một ít ánh huỳnh quang lấp loé hiện lên màu xanh đen. Thiên thạch này còn vô cùng cứng rắn “Ai ui..” Kiều Bích Ngọc đau đến cau mày.
Cô không để ý bị một hòn đá cất đứt ngón tay. Vết thương còn sâu hơn so với tưởng tượng, máu chảy ra.
Tang Ba trợn mắt lên, thấy ngón tay cô có máu xuất hiện, hắn lập tức chạy tới cất cao giọng nói như là đang giáo dục cô.
Bản thân Kiều Bích Ngọc không để ý chút thương tích đó ở trong lòng, cô tuỳ ý đế Tang Ba một bên lo lắng.
Kiều Bích Ngọc lấy nước trong ấm nước cọ rửa vết thương một chút. Một cái tay khác nhấn đè lên vị trí vết thương, sau mười phút thì đần dần cầm máu. Kiều Bích Ngọc không yếu ớt như vậy.
Bây giờ cô đối với những thiên thạch này càng thêm cảm thấy hứng thú: “… Độ dày dày như vậy, nếu như đều là đá nhọn, có lẽ so với sắt còn dùng tốt hơn.
Đáng tiếc bởi vì quá dày nên không có cách nào đánh bóng.
Những khối thiên thạch nhỏ này, hẳn là lúc xảy ra tai hoạ, thiên thạch lớn va chạm nhau nên mới sinh ra nhiều đá vụn như vậy.
Hình dáng đá vụn khác nhau, có một ít thì dài và khá là sắc nhọn, có thể làm thành những mảnh dài, thậm chí là làm được 10 cây đao.
Kiều Bích Ngọc tìm được một khối đá mỏng dài đầu nhọn. Cô lại tìm một gốc cây thẳng, bảo Tang Ba dùng dây thừng quấn khối đá này trên đầu thân cây, làm một cái thương dài.
Kiều Bích Ngọc cầm lấy cây thương dùng sức ném đi, nó bay qua một cây đại thụ trước mặt, thiên thạch nhọn vững vàng xuyên qua thân cây.
Đây là một vũ khí rất tốt.
Tang Ba ở một bên nhìn, ánh mắt hẳn lộ ra kinh ngạc.
Kiều Bích Ngọc cho Tang Ba cây thương dài, sau đó chỉ chỉ một con thỏ rừng vừa mới nhô đầu ra khỏi cái động bằng đất ở gần đó.
Tang Ba hiểu rất nhanh, sức lực hẳn lại lớn, một cây thương dài chuẩn xác ném đi. Thỏ rừng căn bản cũng không nghĩ tới có một vũ khí sắc nhọn từ trên trời rơi xuống.
Con thỏ này trở thành cơm trưa của bọn họ.
“.. Tang Ba, sau này cây thương dài này sẽ là vũ khí của ông. Nếu như có người bắt nạt ông, ông có thể cầm cái này đối phó với bọn họ, chúng †a tuyệt đối không để người khác bắt nạt!”
Tang Ba nghe không hiểu khí thế kiêu ngạo của cô, như rõ ràng thể hiện là cho hắn cái vũ khí này, Tang Ba rất vui vẻ.
Bé con cho hẳn.
Kiều Bích Ngọc muốn tìm càng nhiều đá tảng càng tốt, nhất là viên đá hình bầu dục, thích hợp nhất làm đá đánh lửa.
Tang Ba nhìn cô lựa lựa kiếm kiếm, cũng học theo cô, rất nhanh lượm một đống lớn đá hình bầu dục.
Không thể không nói, năng lực học tập của Tang Ba rất mạnh “… Chúng ta phải vận chuyển toàn bộ những thứ này đến chợ buôn bán” Lượm hơn nửa ngày, chí ít cũng nặng hơn 5 tạ, làm sao để vận chuyển những đá tảng này là một vấn đề khó khăn.
Trên đảo không có xe chở hàng, từ khu vực nham thạch đến chợ, chỉ đi bộ thôi cũng phải đi hai ngày.
Cuối cùng, Kiều Bích Ngọc không thể không dùng biện pháp nguyên thuỷ nhất, đó chính là dùng đòn gánh.
Cô bảo Tang Ba đi tìm thật nhiều thực vật dây leo dẻo dai không đứt. Tay nghề thủ công của cô luôn không tốt lắm, may là đan tấm lưới thì vẫn làm được, tuy rằng đan rất xấu nhưng cố gắng đan chặt là được.
“Tấm dây leo này sẽ trở thành một tấm lưới bao lại những hòn đá này, Kiều Bích Ngọc đan hai tấm lưới lớn để bỏ vào 5 tạ đá tảng, sẽ phải tìm một thân cây rắn chắc.
Tang Ba giống như một người nông dân to lớn, hai bên vai gánh lấy đòn gánh đá táng, từng bước từng bước đi tới. Gánh lấy 5 tạ đá tảng thế mà hắn đi đường vẫn rất ung dung.
Tang Ba thậm chí còn muốn tiếp tục bồng cô đi. Hắn cảm thấy Kiều Bích Ngọc khỏi bệnh nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Kiều Bích Ngọc chạy lên chạy xuống vất vả chế tác công cụ, mệt đến mức thở hổn hển, phất tay: “Không cần, không cần bồng tôi. Tôi cũng phải giúp làm việc kiếm sống.”
Cô bện cho mình hai tấm lưới nhỏ, hai bên trái phải bỏ vào khoảng 25 ký đá tảng.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, hai bóng người, một lớn một nhỏ gánh đá tảng trên đường.
Bọn họ đi mệt thì dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Từ khi sinh ra tới nay Kiều Bích Ngọc chưa từng làm việc gì nặng, lần đầu chọn đòn gánh, bả vai của cô vừa nhức vừa đau. Thế nhưng vì kiếm tiền, cô nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn. Bất luận thế nào cũng phải đem những hòn đá này đến chợ đổi vàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!