Chương 672: Cái chân muỗi hữu ích
Những người phía sau Quách Cao Minh đều bị sốc. Họ đã để anh ta trốn thoát lần trước và anh ta đã đặt bấy này cho họ.
“Muốn cây quyền trượng?”
Quách Cao Minh nhìn thẳng về phía trước, anh không nhìn thấy gì là thật, nhưng anh ta chắc chăn răng Rafael đang ở ngay trước mặt mình, rất dễ đoán được động cơ của anh ta..
Rafael thực sự đang đứng ở đầu bên kia của cây cầu treo, nơi nối liền vùng đất căn cối không một ngọn cỏ và những ngọn núi khổng lồ bên này.
“Vương trượng đối với chúng tôi không có ích lợi gì. Đưa chúng tôi tới nơi an toàn tôi sẽ đưa cho anh”
Quách Cao Minh nâng một mảnh quyền trượng được quấn chặt bằng vải thô đen “Xem ra ngay từ đầu tôi nên cùng anh thương lượng.”
Rafael nhìn thứ anh ta muốn, giọng điệu của anh ta không khỏi trở nên vui vẻ.
‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút không muốn, nhưng ván của cây cầu treo đã bị Rafael phá bỏ, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Chỉ trong chốc lát, thảo nguyên bằng phẳng dưới chân bọn họ đã biến thành một chiếc cầu treo dây xích đung đưa trong gió, buổi tối mờ mịt ban đầu biến thành bầu trời chói chang với mặt trời trắng xóa. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lục Khánh Nam và những người khác đã sững sờ, thân thể kinh hãi mất cân bằng.
Mọi người cứng đờ không dám nhúc nhích nửa bước, nhưng gió lớn vẫn thổi qua.
Lục Khánh Nam bất giác nuốt nước miếng, không dám nhìn xuống vực sâu. Ai cũng sợ hãi toát cả mồ hôi, hóa ra nãy giờ Kiều Bích Ngọc không có nói chơi, cô đã nói giảm nói tránh nhiều rồi.
Vốn là Quách Cao Minh dẫn đầu nhưng giờ anh muốn lùi lại ở phía sau cùng nhìn những người anh em này an toàn qua cầu, anh sẽ đi cuối “Cẩn thận” – Kiều Bích Ngọc không khỏi lo lắng cho anh.
“Em gái, đã lâu không gặp, cô lại phơi nắng thành đen rồi” – Rafael đứng ở bờ đối diện, chờ đợi quyền trượng của mình.
“Bá Tước đã nhắc nhở cô đừng tới, không phải là nơi cô nên đến” Rafael cười đùa bốn cợt – “Cô đúng là sinh ra với. huyết thống nhà Strozzi, thích tự đi tìm chết”
Kiều Bích Ngọc đang kiềm chế cơn giận của mình, tại sao cô một người anh biến thái như vậy. Cô rời khỏi dây xích ở bước cuối cùng và đặt chân lên một mặt đất ổn định.
Quách Cao Minh theo sát cô, Rafael nhìn thứ trên tay phải của anh, cũng Quách Cao.
Minh trực tiếp ném về phía anh ta.
Rafael vươn tay đón lấy, trên mặt mang theo ý cười: “Quyền trượng này thuộc về tôi, em gái à, tất cả chuyện trên đảo, tôi khuyên cô đừng xen vào, nếu không mấy người chết cũng không biết là chết như nào”
“Chúng ta đi!” – Quách Cao Minh thậm chí không thèm nhìn Rafael, dường như không còn luyến tiếc quyền trượng đã mất, nắm lấy tay Kiều Bích Ngọc lập tức bước lên núi Rafael cũng không ngăn cản họ, anh chỉ có một mình không địch nổi một đoàn người, hơn nữa thái độ của Quách Cao Minh cho thấy anh ta không nên chọc vào bọn họ nữa.
Cây cầu xích này nối liền hai ngọn núi lớn, núi ở bên đầm lây tương đối thoai thoải và rộng, còn bên này là núi dốc. Để thoát ra khỏi một ngọn núi cao và dốc như vậy chỉ có thể đi xuống theo hướng xoay quanh núi.
Ngay lúc bọn họ đang cẩn thận di chuyển quanh những mỏm đá gồ ghề thì một tiết chửi rủa tức giận từ phía sau truyền đến: “ Bá Tước đừng để bọn họ rời đi!”
Đó là tiếng gầm giận dữ của Rafael, như thể có điều gì đó khiến anh ta rất tức giận Quách Cao Minh dừng lại và giải thích với mọi người: “Tôi đã đưa cho anh ta một cái chân muỗi khổng lồ”
Mọi người sững sờ, Quách Cao Minh cao cao tại thượng cũng có lúc dùng thủ đoạn.
“Em đã nói từ lâu rồi, mấy cái chân muỗi đó thế nào cũng có ích” – Kiều Bích Ngọc trong lòng vui vẻ.
Con mèo đen đã lao tới như một mũi tên Rafael có thể sớm đuổi kịp phía sau. Mấy người Ngụy Bắc lập tức lấy vũ khí ra đối phó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!